Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 29: Cô gái bí ẩn
Trần Chính nhìn kĩ kẻ b·ị t·hương vừa đâm vào người mình. Đó là một cô gái rất xinh đẹp. Phải nói là cô gái xinh đẹp nhất hắn từng gặp từ trước tới giờ. Có vẻ như cô ta b·ị t·hương quá nặng và đã ngất đi, trước khi ngất chỉ kịp nói một câu “cứu mạng”.
Trần Chính nhìn cô gái trước mắt rồi nhìn xung quanh, hắn do dự. Hắn không hiểu được cô gái này xuất hiện trước mắt mình bằng cách nào? Cô ta đã gặp chuyện gì mà b·ị t·hương nặng tới vậy? Hắn cẩn thận tới gần kiểm tra thì thấy cô ta đã ngất đi thật.
Do dự một lát, Trần Chính vẫn bế cô gái về nhà mình cứu chữa. Dù sao thì cũng không thể để cô ta nằm c·hết trên đường như vậy. Lương tâm của hắn cũng sẽ áy náy.
Bế cô gái về đến nhà, Trần Chính đặt cô ta lên chiếc giường duy nhất trong nhà, tách miệng ra đút cho cô gái mấy hạt đan dược chữa thương. Sau đó, hắn ra ngoài lấy nước, lau chùi v·ết m·áu trên mặt và tay chân của cô gái.
Cảm nhận được hơi thở bình ổn của cô gái xa lạ, có vẻ đã qua cơn nguy hiểm, Trần Chính đi sang căn phòng bên phải nhắm mắt tu luyện. Cô gái kia là một tu tiên giả luyện khí hậu kỳ, có đan được giúp đỡ, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại.
Trần Chính không biết, khi hắn vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô gái kia đã mở mắt nhìn theo bóng lưng hắn. Dường như cân nhắc hoàn cảnh xung quanh thấy có vẻ không có nguy hiểm gì hay không biết vì quá mệt mỏi, sau đó cô ấy lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Một đêm tu luyện. Sáng hôm sau, Trần Chính tiến đến phòng ngủ gõ cửa kiểm tra xem cô gái đã tỉnh chưa thì nghe tiếng trả lời.
“Mời đại ca ca vào”.
Nghe tiếng, Trần Chính đẩy cửa bước vào, cô gái đang ngồi trên giường vận công chữa thương. Mặc dù sắc mặt vẫn khá mệt mỏi nhưng nhìn chung đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Hôm nay hắn mới quan sát kĩ cô gái trước mặt này. Cô gái này cao khoảng 1m6, khoảng chừng 16 tuổi, nhìn qua gương mặt giống như một cô em gái tiểu la lỵ dễ thương.
“Không biết con gái nhà ai, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy mà để bị thương nặng đến thế”. Trần Chính thầm nghĩ trong đầu.
Chưa đợi hắn nói gì, cô bé trước mặt đã thu công sau đó cười thi lễ với hắn.
“Đa tạ ân cứu mạng của đại ca ca. Không biết đại ca ca tên là gì?”
“Ta là Trần Chính. Hôm qua giữa đường gặp cô nương ngất đi. Tình huống khẩn cấp nên mang cô nương về đây chữa thương. Có nhiều mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi”.
“Mạo phạm gì chứ, không có Trần ca ca cứu giúp, tiểu muội giờ này đã đi chầu Diêm Vương rồi. Tiểu muội hết sức đa tạ ca ca”
“Không biết cô nương tên gì? Người ở đâu? Có cần ta giúp gọi người nhà qua đón về?”
“Tiểu muội tên Thiên Di. Nơi ở không tiện tiết lộ. Không cần phiền phức ca ca thêm. Bây giờ ta sẽ đi. Vật này tặng đại ca ca coi như tạ ân cứu mạng”.
Nói rồi Thiên Di cô nương lấy trong nhẫn trữ vật ra một trái linh quả màu vàng óng đặt lên bàn. Sau đó thi triển độn pháp đi mất, không cho Trần Chính cơ hội từ chối.
Nhìn bóng hình Thiên Di đã biến mất, chỉ còn lại linh quả trên giường, Trần Chính cười khổ. Sau đó hắn nhìn về phía linh quả. Quan sát một lúc, Trần Chính giật mình lấy ngọc giản ghi chép linh dược linh quả ra đối chiếu.
“A. Đây là Tôi huyết quả nghìn năm tuổi. Cô bé Thiên Di kiếm thứ này ở đâu ra?”
Tôi huyết quả là một loại linh quả rất quý giá. Nó được sử dụng cho yêu thú và linh thú, có tác dụng giúp các loài yêu thú phục dụng có thể cải thiện, nâng cao huyết mạch, thậm chí phản tổ. Thứ này nếu xuất hiện bên ngoài sẽ khiến yêu tộc và các ngự thú sư điên cuồng. Viên trước mắt Trần Chính này xuất từ một cây linh quả nghìn năm tuổi, nó có hiệu quả với cả yêu thú cấp 7 8 9.
Bỗng dưng nhận được thứ quý giá như thế này, lòng Trần Chính lại có chút lo lắng.
Cân nhắc thiệt hơn một lúc, hắn vẫn gọi Tiểu Kim trong nhẫn ra. Nhìn thấy tôi huyết quả trong tay Trần Chính, Tiểu Kim kêu lên, quăng khát vọng cùng chờ mong nhìn về phía hắn.
“Thôi. Không nhận thì cũng không biết đi đâu tìm cô bé Thiên Di kia để trả lại. Tiểu Kim ăn đi. Phúc phận của mày thật tốt”.
Nói rồi hắn ném quả cho Tiểu Kim, không thèm suy nghĩ nhiều nữa.
Cách Quảng Lăng thành mấy ngàn mét, bóng hình Thiên Di cô nương hiện ra. Cô bé nhìn về phía Quảng Lăng thành đắc ý nói thầm.
“Đại ca ca a. Ân cứu mạng ta đã trả đủ. Nhưng có phúc tiêu thụ không phải xem số mạng của đại ca ca rồi. Đụng vào người ta đâu dễ tính như vậy. Hừ, phải tìm một chỗ nào đó tắm rửa mới được”.
Sau đó, bóng của Thiên Di lại lóe lên rồi biến mất. Dường như là một môn độn pháp rất cao minh.
Ba ngày này, Trần Chính không ra khỏi cửa, cũng không đi tìm Lý Bằng. Hắn đang bận thủ hộ cho Tiểu Kim luyện hóa tôi huyết quả. Nhờ tác dụng của linh quả này, khí tức tiểu Kim đang dần mạnh lên. Bề ngoài của nó cũng có một chút thay đổi. Lông trên hai cánh màu vàng hơn và trở nên sắc bén. Ở giữa trán nó, xuất hiện một cái khe nhỏ như một con mắt thứ 3. Tất nhiên nó mới chỉ có hình dáng ban đầu và còn lâu mới thành hình.
Quá trình tôi huyết cũng rất thống khổ. Những vết máu đen chảy ra thấm ướt bộ lông đẹp đẽ của nó. Và người nó thi thoảng lại run lên bần bật. Cứ một lúc, Trần Chính lại vuốt ve động viên nó.
Cho tới ngày hôm nay, có vẻ như mọi thứ sắp xong. Khí tức của tiểu Kim đã tới đỉnh tầng 3. Nếu muốn, nó có thể đột phá, độ kiếp để trở thành linh thú tầng 4 ngay bây giờ. Yêu thú sinh ra có nhiều ưu thế hơn nhân loại nhưng đường tu hành lại bị nhiều hạn chế. Độ kiếp là một trong những hạn chế đó. Đột phá cấp 4, 7, 10 yêu thú đều cần độ thiên kiếp. Vượt qua thì hóa rồng, không vượt qua thì hóa tro bụi.
Nhưng Trần Chính chưa đồng ý vì thứ nhất nơi này không an toàn và thứ hai hắn cũng chưa chuẩn bị dụng cụ độ kiếp cho tiểu Kim. Hắn dự định khi nào bái nhập tông môn xong, mới cho tiểu Kim độ kiếp. Dù sao thì ở tông môn có các tiền bối trong tông bảo vệ, sẽ an toàn hơn độ kiếp nơi hoang dã.
Ba ngày này, Trần Chính cũng không nhàn rỗi. Sát kiếm điển nhận được từ Lý gia, hắn đã bắt đầu tu luyện. Môn kiếm pháp này đi theo hướng cận thân ám sát nên tập trung vào hai chữ nhanh và hiểm. Dựa vào lý giải về kiếm tích lũy được sau nhiều năm rèn luyện ở thế tục, Trần Chính rất nhanh nắm được yếu quyết vận hành của Sát kiếm điển. Tuy nhiên ba ngày ngắn ngủi, hắn cũng mới nhập môn. Để thuần thục và sử dụng hiệu quả trong giao chiến, hắn còn cần luyện tập thêm rất nhiều.
Hôm nay Trần Chính ra cửa, dự định tới Vạn Bảo lâu. Hắn muốn xem xem ở đây có thứ gì đó hữu ích cho yêu thú độ kiếp không. Mặc dù không dự định cho Tiểu Kim độ kiếp bây giờ nhưng hắn vẫn muốn chuẩn bị một tay, phòng trường hợp bất ngờ.
Trên đường đi, Trần Chính rất ngạc nhiên. Các tu sĩ trong thành đi lại rất vội vàng. Vẻ mặt ai nấy đều lo âu, sợ hãi. Chẳng lẽ ba ngày này đã có chuyện gì xảy ra, khiến không khí cả tòa thành trở nên trầm thấp như vậy.
Trần Chính quyết định thay đổi hướng đi. Hắn đi thẳng đến Lý gia. Giờ phút này chỉ có nơi đó, hắn mới tìm hiểu được thông tin chính xác nhất.