Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 34: Kết thúc
Sau tiếng nói của hắn, lôi cầu nổ tung cách đầu con Linh Miêu một khoảng. Mấy con yêu thú cấp 3 xung quanh ngay lập tức bị đốt cháy bởi uy lực của chưởng tâm lôi. Một kích này đã vô hạn đến gần uy lực pháp thuật trúc cơ sơ kỳ. Con Linh Miêu dường như bị bất ngờ nhưng với thể chất mạnh mẽ của yêu thú, nó cũng chỉ bị lôi điện làm b·ị t·hương và bị t·ê l·iệt trong khoảnh khắc.
Nhưng từng ấy cũng là đủ để trúc cơ Lý Ngọc phát hiện và tung một pháp thuật đao pháp hình bán nguyệt về phía nó. Bán nguyệt đao như một cái liềm, thu gặt hết sinh mệnh của những yêu thú cấp 3 trên đường đi. Con Linh Miêu gầm lên sợ hãi nhưng chưa thoát khỏi trạng thái t·ê l·iệt do lôi điện của Trần Chính gây ra. Bán nguyệt đao cắt ngang người con Linh Miêu, khiến nó c·hết bất đắc kỳ tử.
Trần Chính chưa kịp vui mừng, từ hậu phương, một luồng uy áp khổng lồ lao về phía hắn. Tiếp đó là một tiếng kêu đầy tức giận vang lên.
“Liiii”
Từ trong thành, tu sĩ Kim đan Hồ gia quát lớn.
“Yêu nghiệt to gan”.
Sau đó, vị kim đan này thả ra uy áp của mình triệt tiêu đi uy áp của yêu thú.
Trần Chính chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Hắn biết tiếng kêu này của ai. Không ngờ đã mấy tháng mà nó vẫn đuổi tới tận đây, thậm chí gây ra cuộc chiến diệt thành này.
Đúng lúc này, Tiểu Kim nghiêng người, thả Trần Chính xuống, bay về phía thập vạn đại sơn. Hắn giật mình lớn tiếng gọi.
“Tiểu Kim, quay lại đây”.
Nhưng Tiểu Kim chỉ nhìn hắn xong vẫn bay thẳng vào thập vạn đại sơn. Trần Chính trở lại trên tường thành, mắt nhìn về phía thập vạn đại sơn, lòng đầy lo lắng. Huyết mạch liên kết, hắn không sợ tiểu Kim phản bội, nhưng hắn lo lắng, khi Tiểu Kim gặp mẹ mình, mẹ hắn sẽ có biện pháp cưỡng chế phá giải ngự thú ấn của hắn.
Các tu sĩ xung quanh nhìn thấy linh thú của Trần Chính bay mất, tưởng nó phản bội nên đều đưa ánh mắt thông cảm về phía hắn.
Điều bất ngờ là sau khi Tiểu Kim bay về phía thập vạn đại sơn, tầm nửa tiếng sau, một tiếng gầm rống phát ra từ trong thập vạn đại sơn. Nghe tiếng gầm rống, các yêu thú khác như được đại xá, lần lượt rút lui bỏ chạy về rừng trong sự kinh ngạc của các tu sĩ.
Ba vị tu sĩ Kim đan kinh ngạc nhìn về phía Trần Chính, ánh mắt đầy ẩn ý. Tuy nhiên, lão tổ Kim đan của Lý gia sau khi nghe truyền âm của Lý Minh gia chủ, quay sang thương lượng gì đó với hai lão tổ Kim đan Hồ gia, Trương gia. Sau đó, cả ba không tiến lên chất vấn Trần Chính mà rút lui trở về trong thành.
Các tu sĩ khác nhận được thông báo thú triều đã kết thúc từ tu sĩ của ba gia tộc cũng vui mừng trở về trong thành thanh lý xác yêu thú thu được và quy đổi quân công thành bảo vật.
Chỉ còn Trần Chính vẫn đứng trên tường thành chờ đợi. Liên kết giữa hắn và tiểu Kim vẫn chưa bị chặt đứt nên lòng vẫn còn hi vọng. Lý Ngọc tiền bối đi qua, vỗ vai hắn an ủi, sau đó đi thẳng vào trong thành thu xếp công việc của Lý gia. Sau đó là một số tu sĩ được Trần Chính cứu giúp đi qua bái tạ chia tay.
Cuối cùng, khi Trần Chính sắp bỏ cuộc, một tiếng kêu vui sướng từ phương xa bay đến. Ánh mắt Trần Chính sáng lên rạng rỡ. Tiểu Kim đã quay trở lại. Không biết Tiểu Kim đã thương lượng với con đại bàng kim sí kia thế nào mà nó đồng ý cho Tiểu Kim trở lại bên Trần Chính. Có lẽ, phản phệ khi gỡ bỏ ngự thú ấn quá lớn, sợ rằng Tiểu Kim không chịu được. Tới lúc đó, không chỉ con đại bàng kim sí mẹ kia không chịu nổi mà ngay cả Trần Chính hắn cũng sẽ rất đau lòng. Dù gì Tiểu Kim cũng đã ở với hắn một thời gian, tình cảm của cả 2 cũng được xây dựng lên sau từng ấy thời gian chung đụng.
Chờ tiểu Kim trở về, Trần Chính đang vui vẻ dang tay chào đón thì một luồng uy áp dâng lên từ phía xa đập vào ngực hắn khiến hắn lùi trở lại mấy bước, bị chút nội thương. Có lẽ con chim mẹ trả thù hắn chia cách mẹ con chúng, cũng có lẽ là lời cảnh cáo hắn hãy đối xử tử tế với tiểu Kim. Hoặc có thể là cả hai. Ai mà biết được. Tiểu Kim hót lên một tiếng bất mãn về phía thập vạn đại sơn như chất vấn sao lại tổn thương chủ nhân của nó. Nhưng lời chất vấn có vẻ cũng không nhiều sức lực lắm.
Trần Chính dùng ý niệm hỏi thăm Tiểu Kim xem lần thú triều này có phải do mẹ nó phát động để tìm nó không. Dù không giao lưu được rõ ràng nhưng thông qua ý niệm Tiểu Kim truyền lại. hắn cũng hiểu đại khái ý nó. Hóa ra hắn sợ bóng sợ gió. Yêu tộc phát động thú triều không phải mẹ tiểu Kim mà là một con Nguyệt Lang Kim đan hậu kỳ. Dường như con Nguyệt Lang kia đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Mà hơi thở cuối cùng của kẻ đánh cắp chạy trốn là ở trong Quảng Lăng thành. Vì thế con Nguyệt Lang kia đã xua yêu thú tấn công với mong muốn cướp lại, hoặc tối thiểu là ép nhân tộc giao ra nó.
Tuy nhiên, khi Tiểu Kim gặp mẹ nó, cũng bộc lộ ra khí tức của Tôi huyết quả, khiến con Nguyệt Lang tức điên. Mẹ tiểu Kim gặp nó được cơ duyên như vậy, thấy con mình có dấu hiệu phản tổ, có tỉ lệ mọc ra con mắt thứ ba, mẹ Tiểu Kim cực kỳ vui mừng. Sau khi thỏa thuận sẽ đền bù cho con Nguyệt Lang một số thiên tài địa bảo khác, con Nguyệt Lang mới đồng ý rút lui trở về. Dù sao, linh quả cũng rơi vào yêu tộc, lại là con của bằng hữu nên nó không muốn tính toán tiếp khi đối phương đã đáp ứng đền bù.
Sau đó thấy ngự thú ấn đã ăn sâu vào linh hồn, mẹ nó thả tiểu Kim trở về, mọi chuyện diễn ra như hồi nãy.
Nghe rõ ý tứ Tiểu Kim truyền đạt, Trần Chính cười khổ. Quả nhiên lại gặp lấy oán báo ân trong truyền thuyết. Cô nàng Lý Thiên Di kia cũng thật không đơn giản. Không biết dùng biện pháp gì vừa trộm linh quả từ hang ổ của Nguyệt Lang kim đan hậu kỳ, vừa chạy thoát khỏi sự truy sát của nó.
Hắn đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói vang lên bên tai hắn.
“Tiểu bối, tới Lý gia gặp ta”.
Trần Chính run lên, là tu sĩ kim đan của Lý gia, không biết đã phát hiện điều gì mà yêu cầu gặp hắn.
Không dám chậm trễ, cũng không hề động ý niệm chạy trốn dù đang rất sợ hãi, Trần Chính đi thẳng tới Lý gia. Trước lão tổ Kim đan đang chăm chú vào hắn, một tu sĩ luyện khí muốn chạy trốn? Sợ là nghĩ nhiều rồi. Bởi vậy hắn thành thật mang theo tiểu Kim đi tới Lý gia. Là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn cũng không tránh nổi.
Khi hắn tới cửa Lý gia, gia chủ Lý Minh đã đứng ở cửa và đợi Trần Chính. Thấy hắn tiến đến, Lý Minh tiến đến.
“Trần hiền điệt đừng lo lắng. Lão tổ có lệnh ta đứng ở đây chờ hiền điệt. Ngài ấy muốn hỏi hiền điệt một số chuyện. Điều này chưa chắc đã không phải cơ duyên của Trần hiền điệt”.
“Đa tạ Lý bá phụ đã chỉ dẫn. Làm phiền bá phụ đã chờ lâu. Không biết Lý Bằng lần thú triều này có an ổn?” Trần Chính thấy đối phương là một gia chủ trúc cơ ra đón mình, không dám có chút thất lễ nào.
“Bằng Nhi vẫn ổn. Chỉ có chút thụ thương nhẹ nhưng không sao. Tu sĩ không trải qua đánh đập sao đương đầu nổi với những sóng gió trên tiên lộ sau này. Hiền điệt vào mau kẻo lão tổ đợi lâu”.
Lý gia chủ phiếm chuyện vài câu với Trần Chính rồi vội thúc d·ụ·c, dẫn hắn vào sâu trong Lý gia. Quả nhiên, dù là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, gia chủ của một gia tộc lớn vẫn chưa hẳn là người có tiếng nói tối cao trong gia tộc. Kim đan chân nhân mới là người nắm quyền sinh sát ở Lý gia.