Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Lần đầu chiến đấu với yêu thú

Chương 5: Lần đầu chiến đấu với yêu thú


Trải qua một ngày di chuyển cẩn thận, Trần Chính đã đi được một khoảng khá xa. Mặc dù vậy hắn vẫn chưa có cợ duyên gặp được loài linh dược nào. Hắn cho rằng điều đó là tất yếu, nếu linh dược dễ dàng tìm thấy như vậy thì nó đã không được tu tiên giả truy cầu và coi như trân bảo. Dù không thu hoạch được gì nhưng hắn vẫn cảm thấy ngày hôm nay hắn thực sự được mở mang tầm mắt.

Dọc đường di chuyển hắn thoáng gặp và được đứng xa chiêm ngưỡng chân thân của yêu thú. Một con yêu thú họ nai, kích cỡ to lớn gấp đôi những con nai bình thường đang đi dạo. Dù rất muốn được thử sức xem sức mạnh của yêu thú trong truyền thuyết lớn như thế nào nhưng một phần vì không nắm chắc, một phần vì không có linh dược hay lợi ích gì đáng để liều mạng nên hắn chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng rồi rút lui.

Ngoài con yêu thú họ nai kia, dọc đường hắn còn quan sát thấy một số loài độc trùng ẩn hiện. Không bất ngờ, kích cỡ của chúng đều lớn bất thường và khí tức tỏa ra cực kì nguy hiểm. Rất may hiện giờ chưa phải là giờ đi săn nên chúng chỉ lười biếng nằm nghỉ ngơi dưới tầng lá rụng ẩm ướt.

Dọc đường, Trần Chính cũng đã tìm được một chỗ trú ẩn tương đối an toàn để tá túc đêm nay. Đó là một cái hốc trên ngọn một cây to. Theo hắn dự đoán, cái hốc này có thể là nhà của một loài yêu thú nào đó họ sóc vì hắn quan sát thấy lối vào tương đối bé, chỉ đủ cho một người bình thường chui vào.

Không gian bên trong cũng không rộng. Cẩn thận hơn hắn vẫn dùng ngọn đuốc mang theo tạo khói rồi ném vào trong hốc cây để kiểm tra xem chủ nhân của cái hốc có còn ở đây hoặc có loài độc trùng nào đang trốn trong đó không. Rất may cho hắn, có lẽ chủ nhân của cái hốc đã bỏ nó hoặc bị c·hết khi đi kiếm ăn, cái hốc trống không và mùi yêu thú đã rất nhạt.

Thấy trời đã dần tối, ánh nắng chiều tà vẫn còn nhưng chiếu xuống đến khu rừng, xuyên qua những tầng lá rậm rạp chỉ còn là những tia nắng hiu hắt, hắn quyết định đêm nay sẽ nghỉ chân tại đây. Tuy nhiên trước khi vào trong hốc cây, hắn vẫn cẩn thận dùng nướcpha với bột long Hương bôi trên các cành cây xung quanh khu vực hốc cây để tránh gây chú ý cho yêu thú.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, hắn chui vào hốc cây ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên tiếp tục tu luyện linh thủy quyết.

Đêm xuống, cánh rừng vang vọng tiếng yêu thú gầm rống, tiếng rít của các loài độc trùng đập vào tai Trần Chính. Hắn mở mắt tạm dừng tu luyện, đề cao tinh thần cảnh giác. Hắn không dám thò đầu ra khỏi hốc cây để quan sát, chỉ cẩn thận lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Mọi âm thanh đều được hắn cẩn thận phân biệt xem có phải âm thanh của sự nguy hiểm đang đến không. Trời cao phù hộ, hắn không bị hung vật nào để mắt đến.

Tới gần tảng sáng, khi những âm thanh xung quanh dần lắng lại, hắn mới chợp mắt nghỉ ngơi sau một ngày dài vất vả và căng thẳng.

Sau giấc ngủ, cơ thể Trần Chính đã phục hồi tràn đầy năng lượng. Hắn quan sát xung quanh sau đó chui ra khỏi hốc cây tiếp tục hành trình khám phá.

Vận may thật tốt, sau tầm 2 tiếng di chuyển, hắn đã phát hiện một loài linh dược tên là Xích tinh thảo. Cẩn thận đối chiếu với những đặc điểm trong trí nhớ, hắn cuối cùng cũng xác nhận đúng loại linh dược này.

Xích tinh thảo là một loài linh dược cấp thấp, họ cỏ, toàn thân màu hồng nhạt, là một loại nguyên liệu chế biến Tụ Linh đan, có thể ăn trực tiếp. Ngoài ra, sau khi quan sát Xích tinh thảo, hắn mới phát hiện linh dược rất dễ phát hiện giữa rừng cây. Nguyên do đơn giản là linh dược cũng phun ra hút vào linh khí nên tu sĩ cẩn thận cảm ứng sẽ thấy linh khí lưu động quanh cây. Điều này làm hắn hết sức vui mừng vì hiện giờ với kiến thức nghèo nàn của hắn, nếu linh dược cũng như những cây cối bình thường xung quanh thì có thể hắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều.

Hiện giờ đã phát hiện một đặc điểm nhận biết thì hắn sẽ thu hoạch tất cả những linh dược có đặc tính như trên. Về sau bổ sung thêm kiến thức dược thảo, hắn sẽ cẩn thận phân biệt tác dụng của chúng sau.

Mặc dù phát hiện Xích tinh thảo nhưng Trần Chính không dám tiến tới hái ngay. Hắn đứng trên cành cây cao cẩn thận quan sát xung quanh, tìm kiếm xem có loài yêu thú nào không. Rất nhanh, hắn phát hiện một con yêu thú họ lợn rừng.

Cơ thể con lợn yêu to như một con hổ, làn da đen xù xì trông rất chắc chắn, hai chiếc răng nanh nhô ra khỏi miệng sắc lẹm đảm bảo bất kì kẻ thù nào bị nó húc trúng thì cũng sẽ bị chiếc răng thọc sâu và móc ra n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Hắn cẩn thận phân biệt khí tức của con lợn yêu này, dựa trên khí tức phát ra hắn chắc chắn nó chỉ là yêu thú cấp thấp. Dù vẻ ngoài nguy hiểm nhưng có lẽ nó đang còn non và chưa trưởng thành hết cỡ.

Con lơn yêu đang nằm nhắm mắt ngủ. Có lẽ sau một đêm kiếm ăn, nó đang hưởng thụ giờ phút nghỉ ngơi này. Tuy nhiên Trần Chính vẫn cẩn thận quan sát thấy đôi tai con lợn thi thoảng lại vểnh lên nghe ngóng xung quanh. Nếu không có tiếng động nó lại yên tĩnh nằm ngủ tiếp.

Trần Chính vuốt cằm suy nghĩ, nếu có cách lấy được Xích tinh thảo, hắn không muốn kinh động đến con lợn yêu kia. Nhưng dường như điều đó là rất khó trước ngũ giác mạnh mẽ của yêu thú. Nếu chiến đấu với nó, cần tìm kiếm điểm yếu, đảm bảo nhất kích tất sát g·iết c·hết con lợn, tránh chiến đấu lâu dài gây kinh động đến các loài yêu thú xung quanh.

Có lẽ điểm yếu duy nhất của con lợn yêu này là đôi mắt. Làn da của nó quá dày và hắn không nắm chắc một kiếm có thể đâm thủng được phòng ngự của làn da đó.

Quyết định kế sách, Trần Chính dùng khinh công nhẹ nhàng di chuyển trên các cành cây to dần dần áp sát lợn yêu và cây Xích tinh thảo. Con lợn yêu giờ đang nằm ngủ quay lưng lại cây xích tinh thảo, hắn dự định từ trên cành cây vận khinh công nhảy xuống hái cây linh dược rồi nhân lúc con lợn quay người hắn sẽ t·ấn c·ông bất ngờ vào mắt nó.

Còn một khoảng cách nhỏ là tới vị trí, hắn cúi mình di chuyển rất chậm, tiếng hít thở cũng chậm lại rồi dần dần nín thở. Ngay khi tới vị trí đã định, không một phút chần chừ, hắn lao xuống tiếp cận cây linh dược.

Con lợn yêu cũng đã nghe thấy tiếng động, chợt mở mắt, Nhưng khoảng cách từ cành cây xuống tới cây linh dược chỉ hơn 2 mét, Trần Chính xoay người trên không tiếp đất, tay trái túm lấy cây xích tinh thảo, tay phải rút kiếm đâm về đầu con lợn yêu vừa quay lại, chuẩn chỉ như đã diễn tập hàng trăm lần.

Con lợn yêu rống lên một tiếng đau đớn, cây kiếm đâm sâu vào mắt nó như chứng minh sự sắc bén của pháp khí. Đau đớn làm hung tính của yêu thú nổi lên, lợn yêu húc thẳng răng nanh về phía ngực của Trần Chính.

Thiếu kinh nghiệm và cũng bất ngờ trước sức sống mãnh liệt của yêu thú dù đã bị kiếm đâm vào não, hắn chỉ kịp vận thân pháp né tránh bảo vệ bộ phận quan trọng. Dù rất nhanh nhưng chiếc răng nanh sắc lẹm của con lợn yêu vẫn kịp vạch ngang trước ngực của hắn, tạo nên một v·ết t·hương dài. Không kịp quan tâm v·ết t·hương, Trần Chính dồn toàn lực đẩy mạnh kiếm vào sâu trong đầu con lợn yêu.

Dù rất muốn quay đầu t·ấn c·ông lần nữa nhưng có vẻ v·ết t·hương trí mạng đã làm kiệt lực con yêu thú, nó đổ sầm thân xác khổng lồ xuống đất. Xác nhận con lợn yêu đ·ã c·hết, Trần Chính thở phào nhẹ nhõm vì thoát nạn.

Theo sách giới thiệu thì da lông, xương và đặc biệt là cặp răng nanh sắc nhọn kia của con lợn là những vật liệu luyện khí rất giá trị, thịt của nó cũng cung cấp năng lượng rất tốt cho tu tiên giả.

Tuy nhiên, một phần vì đã b·ị t·hương cần gấp địa điểm an toàn để trị thương, một phần là mùi máu tươi và tiếng động sẽ thu hút các loài yêu thú khác đến thăm dò, hắn đành bỏ lại xác con lợn yêu trở về chỗ hốc cây trú ẩn đêm qua. Ngày mai khi trở lại đây nếu xác của nó vẫn còn thì hắn sẽ khai thác vật liệu sau.

Chương 5: Lần đầu chiến đấu với yêu thú