Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Long Cơ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Linh Pháp Cảnh
Linh Pháp Cảnh có thể sống một nghìn sáu trăm năm, nhìn như thật trẻ tuổi nhưng bọn hắn đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, ít nhất đều không dưới một nghìn tuổi.
Lý Quân Thiên bất giác khẽ nhíu lông mày nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng vết nứt không gian khép lại, lực lượng không gian tiêu hao hết không đủ để chống ra hiệu quả trục xuất, cho nên Trục Xuất thất bại!
p/s: Cầu đề cử!!!
Bọn hắn bị không gian cầm cố.
“Ta chỉ đứng ở đây, ngươi cũng đừng động thủ”.
Ảnh giống như cảm nhận được thế gian ác ý nhìn mình chằm chằm, liền đưa mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Lý Quân Thiên, vội vàng nói.
Mấy người phía đối điện phải mất một thời gian mới có thể đến, nhưng cũng không quá lâu, ước chừng mười mấy phút sâu, thông đạo không gian chậm rãi rung động, từng tiếng bước chân gõ vang, càng lúc càng tiếp cận.
Trục xuất!
Dạ Oanh trong chớp mắt biến mất vô ản vô tung, lưu lại vị trí cũ chỉ còn một cái khe nứt nhỏ chừng chiếc đũa, khe nứt không gian còn truyền ra từng đợt gợn sóng cùng xoáy vặn muốn đem người ta bẻ gãy nghiền nát.
Lý Quân Thiên không có trục xuất Dạ Oanh ra ngoài thế giới, nếu không Dạ Oanh thật sự có thể bị hư không hỗn loạn xoắn nát thành hư vô.
Loẹt! Roẹt!!!
Lý Quân Thiên không nhìn người này, dò xét ba người chậm chân ở phía sau, hai nam một nữ.
Nam tử nở một nụ cười tươi, hàm răng trắng sáng cực kỳ tự tin.
Mà đối phương, nhìn đến dung mạo của Lý Quân Thiên cũng kinh diễm một phen, nhìn đến ngây người cho nên không bắt được ánh mắt dị dạng của Lý Quân Thiên.
...
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, Ảnh xất thủ không nhiều, thuần túy là linh thuật nhưng cũng không tính là quá mạnh, chỉ có thể nói là nhiều thủ đoạn. Không đủ mạnh cũng không thử ra cái gì, đồng thời người ta cũng không gây sự với mình, Lý Quân Thiên mới lười đi tìm phiền phức đấy.
Nam tử cười lớn, giọng nói trương dương lại giống như có chút ba đạo mà bị chọc cho tức cười nói.
Lý Quân Thiên nhướng mày, linh lực trên người của đối phương so với cương khí cũng không có nhiều chênh lệch, nhưng ẩn chứa bên trong có lực lượng quy tắc cực kỳ nồng đậm, huyền diệu bắn ra bốn phía giống như muốn chảy ra ngoài.
Không gian sụp đổ trào ngược ra ngoài, điên cuồn đùn đẩy vật chất cùng linh khí ném ra khỏi thế giới, chìm vào trong hư vô hỗn loạn. Nhưng nam tử từ đầu đến cuối đều không đoái hoài đến, đắc ý đứng chắn gió ngược, khí tức trên người càng lúc càng mạnh.
Lần này cương khí giống như thác đổ, mấy nghìn sợi cương khí trong chớp mắt bị hút cạn, không gian nứt ra một khe rãnh, khe ránh như thâm uyên sâu thẳm cuồn cuộn, lực hút cùng đẩy cực mạnh muốn đem người ta ném ra khỏi thế giới.
Xoạt!!!
Ầm ầm!!!
Cự thạch phù không, thiên địa cố hóa, bụi trần cuồn cuộn.
Ba người phía sau đồng loạt nổi lên hư ảnh sau lưng, đem quy tắc hiện ra, đè ép đến vỡ nát lực lượng không gian, chậm rãi giải thoát khỏi phong tỏa của bản thân.
Nhưng dù là như vậy, cũng đủ thấy được đối phương cường đại. Trên cơ bản không cùng một cấp độ với đám người Nhất Thần.
Lý Quân Thiên nghiên cứu xong đặc tính thứ hai, liền đánh chủ ý đến đặc tính thứ ba, đồng thời tầm mắt rơi vào trên người bạch giáp sáng loáng ở phía bên kia.
“Này ngươi làm cái gì?”
Thần liên ngang trời, kim thiết tung hoành cầm cố thiên địa.
Lôi điện như biển, xuyên thấu qua vùng khí tức hủy diệt cuồn cuộn bước ra bốn bóng người. Dẫn đầu là một nam tử tóc ngắn đỏ, thân mặc áo sơ mi ngắn tay hoa văn lòe loẹt, giống như mang cả bãi biển in lên trên chiếc áo này. Bên dưới là một cái quần cộc màu be, lộ ra mấy phần trắng sáng, đôi chân đeo lên một đôi tông đen, đồng dạng trêm mặt cũng đeo một đôi kính râm.
Thiên địa đọng lại, thời gian giống như đóng băng, vạn vật không thể chuyển động mảy may. Không gian bị ngưng đọng nhưng ý nghĩ của đám người cũng không có đình chỉ, trái lại cấp tốc sinh động lên.
Còn tốt, áo choàng là cương khí ngưng tụ thành nhưng váy trắng là thánh bào mà Lý Quân Thiên lấy được, bất hủ bất diệt không thể bị phá hỏng. Cho dù thái dương tiếp tục đốt cháy hơn nữa cũng không thể gây ra tổn hại gì cho chiếc váy này được.
Quy tắc Thái Dương.
Trên biển đồng loạt hiện ra bốn đạo hư ảnh khổng lồ đem không gian kéo đến biến dạng, mỗi người đứng ở riêng một góc trời, lấy bản thân làm trung tâm của thế giới, vạn vật đều phải xoay chuyển xung quanh bọn hắn.
Đặc tính thứ ba, Lý Quân Thiên chờ đợi mấy người đối diện đến sẽ dùng thử xem sao.
Nam tử còn lại nhìn cực độ trẻ tuổi, khuôn mặt gầy hốc hác, quanh mắt quầng thâm vô cùng nổi bật với làn da trắng bệch, nhìn giống như là da bọc xương, tóc tai xơ xác rủ xuống.
Không gian đông kết!
Không gian trong thiên địa nhấc lên một gợn sóng nhỏ lan tràn tỏa ra mấy trăm hơn nghìn dặm, quy tắc trong thiên địa cũng vì thế mà kéo đến trập trùng lên, hợp lấy chút lực lượng lại ngăn cách các lực lượng khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chính là đặc tính thứ hai của Thiên Linh Môn, có thể bóp ra một luồng lực lượng không gian ném đến một khu vực nào đó, thậm chí là trực tiếp trục xuất ra khỏi vách ngăn của thế giới, ném vào trong hư không hỗn loạn.
Thấy được rằng bản thân không thể động đậy, vạn vật quanh thân như rót vào chì, nằng nề đè ép không thể động đậy, bọn hắn liền cấp tốc suy nghĩ đến các loại khả năng, cuối cùng đều có kết luận giống nhau.
“Mỹ nữ, làm quen một chút”.
Đây chính là sự cường đại của Linh Pháp Cảnh!
Nữ tóc vàng uốn gợn sóng, quần áo bó sát, bên ngoài choàng một áo cái áo da đen bóng rủ đến tận bắp chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể nói là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.
Khí tức vừa ra liền khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân chìm nổi, quy tắc trong chớp mắt mất đi cân bằng, linh lực mang theo quy tắc huyền diệu áp đảo ở trên các quy tắc khác.
Lại thôi động một chút lực lượng, một góc khác của “Thiên Linh Môn” sáng lên, lực lượng không gian tràn ra, chùm đến Dạ Oanh.
Nam tử dẫn đầu vừa động ý nghĩ, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn lên, sau lưng mơ hồ hiện ra một cái hư ảnh. Hư ảnh phát ra kim quang sáng chói, sóng nhiệt cuồn cuộn quét ngang tứ phương.
Dạ Oanh hùng hùng hổ hổ chạy đến lên tiếng, muốn tìm cách đánh vỡ phong tỏa nhốt lấy Nhất Thần. Lý Quân Thiên tất nhiên không thể để cho Dạ Oanh tùy ý tìm cách phá hư, cho dù rất khó phá hư nhưng cũng không thể để nàng càn quấy được.
Hắn chăm chú nhìn lên mấy người đối diện, nhất là nam tử tóc đỏ. Cường quang từ hư ảnh sau lưng hắn chiếu đến nhưng đã không thể thiêu cháy áo choàng của Lý Quân Thiên nữa, chứng tỏ vừa rồi hắn cũng phải phân chia sức lực chống đỡ “Trục Xuất” chứ không phải nhẹ nhõm như đã thể hiện ra.
Hắn giống như một ngọn núi lớn chắn giữa thâm uyên, sừng sững trước gió lớn mà không đổ, gió lay bất động không thể làm gì được. Mặc cho thâm uyên sâu thẳm cũng không thể nuốt được ngọn núi này.
Lực lượng không gian giống như mảnh gương vỡ tan tành, trong chớp mắt sụp đổ thành từng mảng khe nứt đen kịt. Theo đó, nam tử chậm rãi lấy lại được khả năng hành động, giơ tay nhấc chân đều làm cho vết rạn lan tràn, lực lượng không gian bị vặn vẹo sụp đổ.
Tất nhiên cũng không loại trừ Dạ Oanh có thủ đoạn bảo mệnh nào đó, nhưng Lý Quân Thiên không cần phải làm như vậy, tiêu hao quá lớn. Lần này hắn chí khẽ trục xuất Dạ Oanh đến khoảng cách xa một nghìn mấy trăm dặm thôi, chạy chừng một hai giờ là có thể trở về đến.
“Mỹ nữ, cách chào hỏi của ngươi làm ta rất ấn tượng đấy”.
Đánh giá một vòng, Lý Quân Thiên động niệm một cái, lực lượng không gian đã chờ từ lâu lập tức b·ạo đ·ộng lên.
Lý Quân Thiên nhướng mày, thái dương phổ chiếu trên thân để cho hắn phải gánh lên một áp bách khó chịu. Cương khí hóa thành áo choàng dưới cường quang chậm rãi bị đốt ra một chút lỗ thủng nhỏ, cứ theo đà này có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị đốt cháy thành mảnh vụn.
Giống như gánh lên đại sơn, động tác chậm chạp nhưng nam tử vẫn thể hiện ra bộ dáng tiêu sái nhẹ nhàng. Hắn bước ra trong không trung, chậm rãi tiếp cận Lý Quân Thiên, giương mắt giống như muốn nhìn kỹ mỹ nhân trước mặt, mặc cho một đôi kính râm cũng không che nổi ánh mắt sáng rực của hắn.
Rắc rắc!
Một nam tử trung niên nghiêm nghị, tóc cắt ngắt vuốt gọn gàng, khóe miệng ngậm lấy một điếu thuốc lá, khói thuốc không ngừng phiêu dật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trục xuất!
Vết nứt trực tiếp nối với bức tường thế giới, bên ngoài liên thông với hư không vô tận. Nam tử đứng trước vết nứt, lực hút cuồn cuộn thổi đến quần áo phấp phới nhưng không thể để hắn xoay chuyển mảy may. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt trời chiếu thẳng, liệt nhật hoành không mang theo áp bách cuồn cuộn cùng sức nóng hừng hực, hư ảnh sau lưng nam tử thật sự đang phát ra sóng nhiệt cuồn cuộn, làm người khó mà nhìn thẳng, đông thời nặng nề đến muốn đem người nhấn vào trong lòng đất.
Thái dương treo cao, chiếu rọi bốn phía.
Thiên địa hoang vu, mộ phần cuồn cuộn, từng đợt âm phong gào thét đem người thổi đến rét lạnh đóng băng.
Chương 149: Linh Pháp Cảnh
Đông! Đông! Đông!
Linh lực tán dật có tính xâm lược thật mạnh, vô cùng bá đạo mà chèn ép người khác. Linh khí trong một khoảng khu vực quanh thân cấp tốc bị luyện hóa sau đó biến thành linh lực nghiền ép xuống, mặc dù khả năng luyện hóa này không phải chủ động nhưng vẫn có thể hoàn thành trong nháy mắt.
Lý Quân Thiên nhìn đến y phục của người này, thoáng sửng sốt một cái.
Ầm ầm!!!
Cuối cùng khe nứt kia cũng co nhỏ, lành lại, biến mất không đấu vết.
Dẫu vậy, Lý Quân Thiên cũng không thể tùy ý để người ta đốt cháy y phục của mình được. Bàn tay của hắn khẽ nhúc nhích, lực lượng không gian khóa chặt nam tử trước mắt.
Không gian nứt ra một chút vết rạn tỏa ra xung quanh, từ trong các vết nứt, lực lượng quy tắc xung đột bắt ra từng tia lôi điện đen kịt mang đầy khí tức hủy diệt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.