Kiến Phỉ – Kim Họa
Kim Họa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Luôn có người bảo vệ bạn dưới bầu trời sao [Hoàn]
Ngay sau đó, Dung Cửu Lưu không nói một lời, lặng lẽ gửi vào nhóm một tấm ảnh Lộ Tịch không trang điểm, đang ở nhà chăm chú đọc kịch bản.
Và số phận luôn đầy kịch tính như vậy, Hạ Hi Mộng bi thương nghĩ, cô ấy sinh ra là để cướp đi mọi thứ của Hạ Úc Phỉ, đã cướp đi ba và tài nguyên của Hạ Úc Phỉ suốt hơn hai mươi năm… Giờ đây, cuối cùng cô ấy cũng phải chịu hình phạt.
Bị nghi ngờ lén sinh con thứ hai, ông cũng không giải thích gì, ngược lại còn thản nhiên đáp lại: “Không có gì đáng để so đo cả, tôi với Thanh Trì chẳng qua chỉ là có thêm một nàng dâu dễ thương như Phỉ Phỉ, cũng coi như con gái mà nuôi thôi.”
Ngay cả khi Hạ Úc Phỉ được đề cử và giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng chính Ôn Kiến Từ thay cô tham dự ——
lồng ng.ựcấm áp rộng lớn của anh đè lên cô, giọng nói trầm ấm như từ bốn phía vây quanh: “Em thích làm chủ đảo, hay thích làm ảnh hậu, hay làm bà Ôn của anh?”
…
Hạ Thanh Trì cũng đăng trạng thái trên vòng bạn bè, thậm chí còn có người tinh mắt phát hiện bà đã thay ảnh đại diện.
Hạúckiếnphỉ,namchithêmthúy.
Sắc trời tờ mờ sáng, Hạ Úc Phỉ thay đồ bệnh nhân, rửa mặt chải đầu xong thì từ trong nhà vệ sinh chầm chậm bước ra, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hơi nước. Tiết trời đầu thu hơi lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo len mỏng, trông mềm mại, khiến vẻ đẹp lạnh lùng của gương mặt cô cũng được làm dịu đi đôi phần.
Hạ Úc Phỉ luôn mỉm cười rạng rỡ, bó hoa hồng trong tay cô dường như chẳng xinh đẹp bằng một phần vạn nụ cười của cô.
Cho dù trong sự nghiệp diễn xuất của cô, có lẽ sẽ không thể giành được chiếc vương miện ảnh hậu chứng minh kỹ thuật diễn xuất thiên phú của mình, họ vẫn sẵn sàng thay cô chắn hết mọi sóng gió trên đường đời.
HạThanhTrìnóikhôngsai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, Ôn Kiến Từ đã thực hành ngay, dạy Hạ Úc Phỉ làm sao để hôn một người đàn ông.
Ôn Kiến Từ chúc mừng cô giành giải thưởng, anh đã bỏ ra một số tiền khổng lồ mua cho cô một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, chọn vị trí gần hòn đảo của Hạ Nam Chi.
Trongnhữngbứcảnhdopaparazzichụplén:
Ngườiđànôngngoàicửakia…đãkhôngcótưcáchđểyêucônữarồi.
Hạ Tuy Trầm cũng không chịu thua, liền đăng luôn ảnh trăm ngày của Hạ NamChi,kèmtheomấytấmcôbámlấyônglàmnũng,chocảnhóm được dịp “rửa mắt”.
Từ trước đến nay, thái độ của Hạ Thanh Trì khi đối nhân xử thế luôn mang theo vẻ dịu dàng, rất hiếm khi thật sự gay gắt như vậy.
Tầng cô đang nằm đã bị nhà họ Ôn phong tỏa nghiêm ngặt, ngày thường ngoài bác sĩ và y tá cố định ra thì gần như không ai được tự do ra vào,hành lang đương nhiên cũng yên tĩnh. Vậy mà giờ phút này, Hạ Úc Phỉ nghe thấy tiếng Hạ Thanh Trì chỉ cách cô một cánh cửa lạnh lùng chấtvấn, “Hạ Dận Xuyên, là một người ba, ông chưa từng làm tròn bổn phận nuôi dạy con bé cho đàng hoàng, vậy mà riêng chuyện tổn thương con bé, ông lại có thiên phú đến thế. Đến hôm nay rồi, ông còn lấy tư cách gì mà giả nhân giả nghĩa đến thăm?”
Tin tức mà truyền thông tung ra thật giả lẫn lộn, ban đầu thấy nhắc đến Hạ Úc Phỉ, sau lại thấy phía phòng làm việc của cô lên tiếng làm rõ chỉ là chấn động nhẹ não, ông ta cũng tự biết thân biết phận, rõ ràng nhà họ Ôn đã thừa nhận thân phận của Hạ Úc Phỉ, nhưng lại không hề có ý định kết thông gia với ông ta.
Hạ Dận Xuyên chỉ là một sinh vật hai chân đáng thương và nực cười, không có lấy một chiếc lông vũ rực rỡ đẹp đẽ nào, bản tính thì lạnh lùng vô cảm, căn bản chẳng hiểu gì về tình cảm.
Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, tiếng hít thở của Hạ Úc Phỉ dần đều, nhưthể đã tìm được một nơi chốn che chở dịu dàng. Ngay sau đó, hơi thở ấm áp của Ôn Kiến Từ nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi cô, sau đó là môi: “Hạ Úc Phỉ, cứ yên tâm mà ngủ một giấc thật ngon nhé. Trong giấc mơ… nhớ phải có anh.”
Anh Tiểu Từ thật sự đã nhận xong giải thưởng, anh trở lại căn hộ để ở bên cô.
Tất cả mọi người dưới sân khấu đều nhìn về phía Ôn Kiến Từ. Trong đó có cả Hạ Hi Mộng.
Dù là mặt nào của Hạ Úc Phỉ, Ôn Kiến Từ đều không thể kiềm chế được mà yêu cô.
Từngcâutừngchữ,chỗnàolàkhôngsođo?
Cuối cùng đến cả Tạ Lan Thâm vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu cũng bị cuốn vào cuộc so bì, ông ấy là người đăng nhiều ảnh nhất, không chỉ có đủ các góc chụp của Tạ Âm Lâu và những bức ảnh thời thiếu nữ của cô, mà còn đăng cả ảnh của Hạ Nam Chi…
Cô thay chúng bằng những con thú bông mới, ba mẹ mới được đặt chính giữa.
Cái chạm ấy như thể xoa vào tận khóe mắt đang chua xót, Hạ Úc Phỉ suýt nữa rơi nước mắt, đôi mắt ánh nước long lanh nhìn anh, khe khẽ nói:“Buổi sáng dậy… anh còn chưa hôn em.”
=
Khi tất cả mọi người đều thích Hạ Hi Mộng mà không thích Hạ Úc Phỉ, thì thời gian sẽ dần dần chứng minh — Ôn Kiến Từ chưa bao giờ là một phần của “tất cả mọi người” đó.
Hành lang ngoài cửa im lặng rất lâu, không còn tiếng động nào vang lên nữa.
CólẽHạÚcPhỉđãhiểurõgiátrịcủakhuônmặtnàycủamình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Hi Mộng không hề bất ngờ khi Hạ Úc Phỉ giành giải thưởng, ngườichị gái với vẻ ngoài đã rực rỡ, tỏa sáng như vậy, sao có thể thiếu tài năng chứ?
Khi anh mặc bộ vest đen thêu tỉ mỉ, cao quý ưu nhã đứng giữa sân khấu, bắt tay với một vị khách mời có uy tín trong giới giải trí, nhận cúp một cách điềm tĩnh.
Hạ Thanh Trì nói: “Ông không có tư cách yêu con bé.” Sắc mặt Hạ Dận Xuyên cứng đờ.
Về sau, tình yêu mà Hạ Úc Phỉ khao khát, nhà họ Ôn sẽ bù đắp gấp bội, sẽ yêu thương cô thật tốt.
Saunàylúcđượcnghỉcóthểđếnthămnhaubấtcứlúcnào.
Sau khi xem xong buổi lễ trao giải trực tuyến, Hạ Úc Phỉ cúi đầu đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó tự mình sắp xếp đống thú bông trong căn hộ,nhón chân lấy những con thú bông cũ trên tủ trong phòng ngủ chính xuống.
Ôn Kiến Từ suốt buổi đều kiên nhẫn xem cô biểu diễn, trở thành người chụp ảnh riêng cho cô, dùng điện thoại ghi lại những góc chụp khác nhau. Và trong hầu hết các bức ảnh, dù là một thái tử gia có quyền lực và địa vị cao, anh vẫn hoàn toàn tự nguyện ngước nhìn cô.
Hạ Úc Phỉ chủ động vùi vào lòng anh, mặc cho mình chìm trong mùi hương gỗ mun này, lúc gần hết sức, cô nức nở nói: “Muốn làm bà Ôn.”
HOÀN
Sau khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khi quay phim, nửa năm sau đó cô không vào đoàn phim nữa, công việc cô tiếp xúc phần lớn là làm người đại diện cho các thương hiệu cao cấp. Sợ cô buồn chán muốn đi quay phim, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Kiến Từ, thỉnh thoảng, Đào Lang Minh cũng sẽ sắp xếp cho cô tham gia các buổi biểu diễn sân khấu kịch.
Cuối cùng cô cũng có được một người yêu, không chỉ có quyền lực màcòn sẵn sàng che chở cho cô, sẵn lòng trở thành người phát ngôn duy nhất của cô.
Từnaytrởđi,nướcmắtcủaHạÚcPhỉsẽquýgiáhơnbấtkỳai.
Đốivớicuộcđờicô,anhlàngườiduynhất,làsựtồntạiđặcbiệtnhất.
HạDậnXuyênkhôngxứnglàmba.
Mỗi một buổi biểu diễn trên sân khấu của Hạ Úc Phỉ, Ôn Kiến Từ đều xuất hiện đúng giờ, mặc âu phục lịch lãm, ngồi bên dưới làm khán giả đầu tiên của cô.
Bên trong phòng, nơi lồng ng.ựcHạ Úc Phỉ trào dâng một cảm giác chua xót khó diễn tả thành lời, khóe mắt đỏ hoe rồi lại càng đỏ hơn. Giây phút ấy, cô thầm nghĩ, thế giới này thật quá đỗi hoang đường, nhưng cũng đầy rẫy hy vọng. Tại sao lại có người tốt như Hạ Thanh Trì?
Khi ống kính từ từ rút xa, gương mặt tuấn tú của Ôn Kiến Từ dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu cũng dần trở nên mờ ảo, cuối cùng dừng lại trên một màn hình khác.
Tạ Lan Thâm mượn lời Ôn Thụ Thần, chậm rãi đáp lại một câu: “Không có gì đáng để so đo cả, tôi với Nại Nại chẳng qua là có thêm một Tiểu Lý Nhi dễ thương thế này làm con dâu, cũng coi như con gái mà nuôi thôi.”
Hạ Úc Phỉ không nhúc nhích, hàng mi rủ xuống nhìn Ôn Kiến Từ đang đứng trước giường, chiếc chuông nhỏ nơi cổ chân cô đã được tháo ra, nhưng vết cắn đỏ rực ấy vẫn còn in trên làn da chưa phai.Anh điềm tĩnh giúp cô xỏ giày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên nơi đó.
Hạ Hi Mộng phá vỡ hình tượng thuần khiết ChungYến Hồng sắp đặt cho mình, cố ý chọn màu sắc mà Hạ Úc Phỉ yêu thích nhất.
Tên của họ, vốn dĩ đã là những nhánh dây leo định sẵn phải quấn lấy nhau mà lớn lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếngnóichuyệndầndầnlặngxuống.
Côấycótội,làmộttộinhânkhôngthểđượcthathứ.
Mộtnhómgiachủyênlành,vậymàchẳngkhácnàophátđiêncảlên.
Số phận trừng phạt cô ấy vì đã động lòng với Ôn Kiến Từ, người đứngtrên mây, cao ngất không thể với tới, dù chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với anh, nhưng cô ấy luôn không thể kiềm chế được, muốn cướp đi tất cả của Hạ Úc Phỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy im lặng nhìn về phía Ôn Kiến Từ trên sân khấu, ánh mắt dường như bị hình bóng cao ráo và ngay ngắn của anh chiếm lấy hoàn toàn. Những cảm xúc không thể nói thành lời dần dần lan tỏa trong trái tim, nhưng cô ấy chỉ có thể nén lại dưới nụ cười dịu dàng trên môi.
Huống chi là Ôn Thụ Thần, ngay cả con trai cũng ít hơn người ta một đứa.
Trong sổ tài chính ghi chép các khoản tiền khổng lồ, rất khó để Chung Lệnh Gia không phát hiện ra khoản bồi thường nhỏ này.
*
Hạ Úc Phỉ không còn quay về sống trong căn hộ cô đơn kia nữa, sau khikết hôn, cô thường xuyên ở lại nhà cưới trên sườn núi. Những cây cà chua nhỏ của cô như một loài thực vật đột biến, chiếm lĩnh cả khu vườn hồng, cùng hoa hồng sinh sôi nảy nở, trong tầm mắt là một biển sắc đỏ rực rỡ.
Những ngón tay lạnh ngắt đặt trên tờ giấy cứng đờ một chút, không biếtđã trôi qua bao lâu, khi ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa kính chiếu lên người anh, im lặng thêm nửa phút, anh mới lặng lẽ cất tờ bồi thường bảo hiểm vào trong két sắt, trân trọng như đang giữ gìn một thứ gì đó quý giá.
Anh nhớ lại hình ảnh Hạ Úc Phỉ nằm trên giường phòng 2537, nụ cườicủa cô khi uống rượu, vẻ lạnh lùng thờ ơ khi quyết định buông bỏ mối quan hệ này, và sự đáng yêu khi thu hoạch được một chút tình yêu, vui vẻ chạy đi khoe khoang, so sánh với người khác…
Trong nhóm các gia chủ, xưa nay chỉ có Tạ Lan Thâm là có ái nữ Tạ Âm Lâu, một nụ cười Quan Âm ngàn vàng khó đổi, và cô con gái độc nhất Hạ Nam Chi được nuông chiều như cành vàng lá ngọc của Hạ Tuy Trầm, mọi người thường ngày chỉ có thể thầm ngưỡng mộ.
Đang định bước ra khỏi phòng bệnh, ngón tay Hạ Úc Phỉ vừa đặt lên tay nắm cửa,còn chưa kịp đẩy ra thì bất chợt bị một tiếng động ngoài hành lang làm gián đoạn.
Hạ Hi Mộng vẫn còn nhớ cách đây nhiều năm, một đạo diễn người Pháp bất ngờ tìm đến Hạ Úc Phỉ, chỉ đích danh mời cô diễn vai nữ chính lúc trẻ, mặc dù cảnh quay không nhiều, nhưng đó lại là một vai diễn đầy thử thách.
Hạ Thanh Trì lại nói, dù ông ta có hối hận, có căm hận đến thế nào vì năm xưa đã không biết yêu thương Hạ Úc Phỉ khi cô còn nhỏ, thì đến nay cũng đãquámuộn.Giờđây,côđãkhôngcòncầnthứtìnhthươngcủabađến trễ ấy nữa.
Cuối cùng Hạ Thanh Trì cảnh cáo Hạ Dận Xuyên: “Duyên cha con giữa ông và Phỉ Phỉ, từ hôm nay coi như chấm dứt. Về sau, những nơi có mặt con bé, tôi không muốn thấy bóng dáng ông xuất hiện.”
Ôn Kiến Từ cũng không dễ lừa như vậy, hỏi: “Anh nhớ bình thường… anh đâu có hôn em kiểu này.”
Khi mua hợp đồng bảo hiểm này, phần lớn tiền đã được đầu tư vào khuôn mặtcô. Vàlầnchấnđộngnãoấy,chínhxáclàvếtthươngtrêntráncô, một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến nó nằm trong phạm vi được bồithường.
Anh đến gần, giọng nói dịu dàng: “Không phải em vừa nãy còn đòi xuất viện sao? Sao đến giày cũng không mang?”
Tốt đến mức… cô không muốn buông tay nữa. Cả đời này, cô chỉ muốn giữ chặt lấy hạnh phúc ấy.
Ngàyhômsau,côấyinnóravàđặtlênbànlàmviệccủaÔnKiếnTừ.
Muốn.ÁnhmắtHạÚcPhỉtrànngậpkhátvọngmãnhliệtdànhchoanh.
ÔnThụThần:“…”
…
Trước kia, ôm nhau là cách cô nghĩ ra để nạp năng lượng cho cơ thể, giờ đây, hôn cũng vậy.
ĐờinàycôấysẽbịgiamcầmtrongnhàhọHạ,khôngthểyênbình.
Và bây giờ, tình yêu mà Ôn Kiến Từ dành cho cô, từng khoảnh khắc đều cung cấp dưỡng chất cho Hạ Úc Phỉ.
Chuyện này khiến Hạ Tuy Trầm công khai bất mãn, “Anh gửi ảnh Tiểu Lý Nhi của tôi làm gì thế?”
Ngay sau đó, cô áp tai lắng nghe, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hạ DậnXuyênbịngănlạingoàicửa:“BàÔn,conbéhọHạ.Dùấntượng của bà về tôi có tệ đến đâu, ngay cả cưới con bé vào nhà họ Ôn cũngkhôngcầnthôngbáochongườibalàtôiđây.NhưngchuyệnÚcPhỉlà con gái ruột của tôi cho dù bà không muốn thừa nhận đến đâu cũng không thể chối bỏ được.”
Ôn Kiến Từ ngồi trên ghế lâu thật lâu, trước mặt là những trang giấy đầy ắp chữ, mặc dù tất cả đều là về các hạng mục bảo hiểm với những dòng chữ chi chít,nhưng lại như thể viết đầy tình yêu mà Hạ Úc Phỉ dành cho anh.
Cô ấy ngồi ở hàng ghế đầu của khách mời, đôi vai gầy gò khoác một chiếc áo choàng rộng, bên dưới là chiếc váy dài bằng lụa màu đỏ rực rỡ.
= (đọc tại Qidian-VP.com)
Gần đây paparazzi lại bắt đầu tiết lộ về cuộc sống xa hoa của con dâu nhà giàu,đãlâurồicôkhôngnhậnkịchbản,lúcnhớnghềcôliềnchạyđến sân khấu kịch để thỏa mãn đam mê diễn xuất.
Ôn Kiến Từ nhận ra sự hờn dỗi ngầm trong lời nói của cô, khẽ cong môi cười:“Anhkhônghônem…chẳnglẽemkhôngthểhônanhtrướcsao?”
Ôn Kiến Từ vừa xử lý xong công việc trong phòng trà bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền trông thấy Hạ Úc Phỉ đang ngồi co người trên chiếc giường bệnh trắng như tuyết. Ánh sáng ban ngày len qua cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng, bao phủ lên dáng người bất động ấy.
Nào ngờ, giờ đây Hạ Úc Phỉ được nhà họ Ôn nuông chiều như ngọc ngà châu báu, đâu phải ai muốn gặp là có thể gặp được.
Nghe cũng có lý. Hạ Úc Phỉ chu môi, như chú chim nhỏ mổ thóc hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, từ xương chân mày hôn dần xuống đến cằm, còn cố tình cắn một cái.
Mỗi tối, Hạ Úc Phỉ đều ngoan ngoãn rúc vào lòng Ôn Kiến Từ, lặng yên nghe anh dùng giọng nói dịu dàng nhất đọc truyện cổ tích cho cô nghe.
Hạ Hi Mộng vẫn luôn nhớ rằng, Hạ Úc Phỉ là một người có tài diễn xuất, nhưng cô đã tự tay hủy hoại chính mình ở độ tuổi đỉnh cao của sự nghiệp, một diễn viên đã tự nguyện bỏ đi tuyến lệ, làm sao có thể diễn tốt được nữa?
Đuôi mắt Hạ Úc Phỉ đẫm nước mắt, ánh mắt lướt qua chiếc chìa khóa, đó là một trong những phần thưởng.
Không đợi Hạ Úc Phỉ tiếp tục mổ thóc, bàn tay thon dài mạnh mẽ chế trụ gáy cô, kéo cô vào lòng, thở dài như không còn cách nào, giọng điệu vừa lưu luyến lại chứa đựng chút trêu chọc: “Sao vậy, đây là cách ăn mới của em à?”
TimHạÚcPhỉcũngvìthếmàkhẽrunglênmộtnhịp.
*
HạTuyTrầm:“...”
Hạ Úc Phỉ chơi một lúc với con thú bông hình núi cao cuối cùng, hôn lên nó, rồi đặt nó cạnh con thú bông hình chim nhỏ tượng trưng cho “PhỉPhỉ”, khẽ nói: “Đây là anh Tiểu Từ.”
Ảnh mới là một bé gái tròn trịa đáng yêu, rõ ràng là lấy từ chỗ Hạ Úc Phỉ. Khôngngờđiềunàylạigâyramộtchúthiểulầm,khôngítphunhân trong vòng đều hỏi thăm, thậm chí cả bạn bè của Ôn Thụ Thần cũng trêu: “Có đứa thứ hai rồi à?”
Tối hôm đó, chiếc cúp vàng lấp lánh và chiếc chìa khóa hình hòn đảo nhỏ làm bằng ruby được vứt tùy ý trên thảm, Ôn Kiến Từ lại hào phóng trao cho cô rất nhiều phần thưởng.
Kết thúc buổi biểu diễn, Ôn Kiến Từ là người đầu tiên vỗ tay, cũng là người đầu tiên tặng Hạ Úc Phỉ một bó hoa hồng quý giá, trước mặt mọi người, không hề e ngại, anh ôm cô, hôn lên trán cô như trao vương miện.
“Đạo diễn Hạ, ông sống đến từng tuổi này rồi, chắc cũng nên sớm nhìn rõ một vài hiện thực đi chứ. Khi một gia tộc đang ở thời kỳ cường thịnh, có một con c·h·ó chạy ra ông cũng không thể trêu vào, tôi nói đúng không?” Huống hồ, người đó lại là đương gia chủ mẫu.
Chương 27: Luôn có người bảo vệ bạn dưới bầu trời sao [Hoàn]
Ôn Kiến Từ lại khẽ hôn một cái nữa, thì thầm: “Anh yêu em.” Ba chữ này anh có thể nói cả đời mà không thấy chán.
Hàng mi cong vút của Hạ Úc Phỉ khẽ run lên, đón nhận tình yêu mang theo hơi ấm của anh, rồi từ từ khép xuống.
Nước mắt nửa đời trước của Hạ Úc Phỉ đều dành cho ông ta, cũng chính nhờ ông ta ban tặng mà nửa đời sau cô đã mất đi tư cách để tự do rơi lệ.
Khi đó Hạ Úc Phỉ thậm chí còn không biết tiếng Pháp, nhưng khi đạo diễn yêu cầu cô diễn bằng giọng của chính mình, không ai ngờ rằng chỉ sau một tuần học, cô có thể thuộc lòng và diễn trôi chảy một đoạn kịch bản dài tận mười trang…
Hạ Hi Mộng tuyệt vọng tự trách mình vì tình yêu thầm kín này, đồng thời rất ghen tị với Hạ Úc Phỉ khi cuối cùng cô có thể hoàn toàn thoát khỏi sự áp bức của nhà họ Hạ, cũng cảm thấy may mắn vì Ôn Kiến Từ từ đầu đến cuối chưa từng dành cho cô ấy một ánh nhìn…
Ôn Kiến Từ cụp mắt lặng lẽ ngắm đôi mắt khép hờ xinh đẹp của cô, sau đó dịu dàng hôn lên mí mắt ấy, thì thầm nói phần kết của câu chuyện: “Cuối cùng, cậu ấy sống hạnh phúc bên chú thỏ nhỏ mà mình yêu thương.”
…
Vào đêm Hạ Úc Phỉ nhận được cúp Ảnh hậu, rất nhiều người trong giới đã chúc mừng cô, ngay cả paparazzi nằm vùng nhìn chằm chằm cuộc sống làm dâu hào môn của cô cũng đăng một bài viết chân thành trên weibo.
Mùa hạ ghé qua, những dây leo xanh đậm bò dọc theo bậu cửa sổ bên ngoài phòng ngủ chính, ngâm mình trong ánh trăng, từng nụ hoa còn e ấp dường như đang lặng lẽ nở rộ rực rỡ theo gió đêm.
Hai tháng sau Ôn Kiến Từ mới nhận được một khoản bồi thường bảo hiểm nhân thọ.
Ôn Kiến Từ đối diện bầu trời đêm, còn Hạ Úc Phỉ thì nằm yên nơi lồng ng.ựcanh, nơi trái tim đập đều đặn, ngủ say sưa.
Ôn Kiến Từ âm thầm bổ sung những lời khen mà cô đã thiếu sót từ thời thiếu nữ, những bó hoa rực rỡ, những con thú bông, và cả thế giới này, tất cả những thứ mà cô đáng được có.
Khi hoàn tất thủ tục xuất viện, rời khỏi bệnh viện vào buổi trưa, vào khoảnh khắc bước ra ngoài, Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời gay gắt. Đối với cô, đó chính là khoảnh khắc thật sự bước vào một cuộc sống mới, một tương lai mới.
Hạ Dận Xuyên vốn chẳng cần thiết phải tự rước lấy khó chịu, nhưng khi thấy ngoài kia vẫn đưa tin rằng cô đã nằm viện suốt một tuần chưa xuất viện, cuối cùng cũng không kìm được mà lộ mặt.
ÔnKiếnTừcườihỏicô:“Cómuốnhônkhông?”
“Chú thỏ nhỏ bị c·h·ó săn Beagle cắn đến tơi tả kia, vào một đêm mưa nọ, được một cậu thiếu niên tên Tiểu Từ nhặt về nhà. Cậu đã cho chú thỏ rất nhiều kẹo ngọt, hoa tươi và những cái ôm, từ đó khiến chú thỏ không còn cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn nữa…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.