Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Khẩu xà tâm phật
Nhìn sức ăn của Thắng, Hoàng có chút há hốc mồm.
Trước khi tiến vào khu rừng này, Thắng muốn linh hồn mình hồi phục, không cần thiết phải nhiều, chỉ cần đạt mức thần hồn là được, khi đó hắn có thể gọi Bạo Vương ra toạ trấn, có hai đầu hung thú cấp Vương tồn tại, hắn sợ gì mấy bọn tôm tép phía trong?
Cả hai bắt đầu nhóm lửa, rồi sau đó lấy một lượng lớn thịt từ Tiểu Thử đem ra nướng, hiện tại hoang dã, chỉ có cách nấu này là nhanh gọn.
“Đi vào trong khoảng chục cây số nữa là chúng ta tới được điểm đến!” Nhìn điểm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình, Hoàng có chút khấn khích hô lên.
Người không biết, đi qua chắc chắn sẽ kích động hô lớn thánh nhân, phật sống. Còn người biết rồi chỉ có thể lắc đầu ngao ngán thầm hô ác ma, khẩu xà tâm Phật a!
“Thế để ngày mai đi, hiện tại chúng ta dừng chân nghỉ ngơi đã! Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi!” Thắng ngước lên nhìn trời cao, sắc trời lúc này cũng đang dần ảm đạm.
Bản thân Hoàng ăn được đúng một con là đã cảm giác căng cứng vùng bụng rồi, thế mà Thắng lại có thể một lần chén hết mười con, sức mạnh cũng từ chiến binh cấp 10 tăng lên chiến binh cấp 15 khiến Hoàng càng thêm kinh hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Oanh!!!! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi kệ, việc quan trọng bây giờ là tiến vào khu rừng đó, tìm lại cái khoang năng lượng mà thằng bé nhắc tới, nhanh chóng trở về nhà, ở đây thật sự chả vui chút nào.” Cái cảm giác có lỗi vừa trồi lên liền bị Thắng vất ra sau đầu, vội hướng Tiểu Thử phi tới, ngồi tại trên lưng nó, tiếp tục cuộc hành trình.
“Cái này bắn làm sao?” Thắng hơi chếch miệng, có chút khó hiểu hướng Hoàng dò hỏi.
Như nhớ ra điều gì, Hoàng mới ngại ngùng hướng Thắng nói: “Bộ đồ anh đang mặc hình như là mẫu mới, chưa được cài trí tuệ nhân tạo...”
“Ôi, con mẹ nó được phết nhờ!!!” Bên trong vậy mà đựng một chi s·ú·n·g kì lạ, dài một mét, các khung cạnh đều vuông góc trông gọn gàng, trên báng s·ú·n·g còn có vài kí hiệu kì lạ, hẳn là điểm nhấn của nơi sản xuất, trông rất là ngầu lòi, và điểm kì dị nữa là cây s·ú·n·g này không hề có cò.
“Thế phải làm sao?” Nhìn mấy khẩu s·ú·n·g tương lai ngầu lòi này, nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn đang bùng nên, phấn khích chờ mong sử dụng chúng đây, hiện tại mà không thể sử dụng, hắn thật là khó chịu trong người.
Hoàng lôi ra một chiếc vali khác, cũng thuận lợi từ bên trong lôi ra một khẩu y như vậy, hướng Thắng làm mẫu.
“Ở nơi báng s·ú·n·g có một số kí hiệu, đấy chính là mã sử dụng, anh chỉ cần nhập nó vào hệ thống quét trong AI của bộ đồ anh đang mặc, là có thể sử dụng chúng bằng cách tự động hoặc theo cài đặt của anh.”
Hoàng chỉ lắc đầu, sau đó vác khẩu s·ú·n·g mà bản thân vừa lấy ra từ trong phi thuyền hướng lũ chuột đi tới.
“Vậy à? Thế anh mày xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn.” Thắng nhe hai hàm răng có chút ngả vàng của mình hướng Hoàng cười.
Cùng với đó là một bảng giao diện thông báo về tình trạng của khẩu s·ú·n·g kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với uy lực này, chắc chắn có thể đánh g·iết một đầu cấp quân sơ kì, căng thêm chút có thể làm cấp quân đỉnh phong trọng thương.
Nghe vậy, Thắng liền lập tức làm theo.
“Cái này... cũng quá uy lực rồi đi!” Thắng hướng Hoàng kinh hô.
Chương 118: Khẩu xà tâm phật
Thấy cu cậu có vẻ buồn, Thắng có chút chột dạ.
Ăn nhiều thịt quái vật cao cấp như vậy, mà chỉ tăng lên có năm cấp, trong khi đó bản thân Hoàng chỉ ăn một con đã từ siêu chiến binh cấp 25 lên siêu chiến binh cấp 26, thật khó hiểu.
“Thế bắn làm sao?” Thắng loay hoay, dù đã kết nối rồi nhưng vẫn không hiểu cách sử dụng.
Thời gian cứ vậy trôi qua, đoàn chuột cũng thành công đưa Thắng và Hoàng tới trước cửa bìa rừng.
Cứ mỗi nơi đi qua là Thắng lại niệm nam mô, thiện tai các thứ, không những vậy hắn còn đọc hẳn cả một bài chú đại bi nhằm siêu độ cho những con vật đã bị c·hết tại đây.
Nhìn thảm cảnh này, Thắng thật không biết nên nói gì cho phải, bởi đây đều là do hắn tạo ra nha.
Hoàng lắc đầu hướng Thắng giải thích: “Khẩu này chỉ sản xuất được hai chi, và bọn chúng được nạp từ các loại năng lượng đặc biệt, sử dụng được hai lần một khẩu. Vì để đảm bảo an toàn cho em, các nhà khoa học đã không dùng chúng mà thay vào đó đưa em sử dụng, để làm lá bài tẩy cho nhân loại. Giờ thì anh dùng mất một lần rồi!”
Một v·ụ n·ổ lớn oanh tạc, phá hủy hẳn một phương viên hơn nghìn mét vuông, khói bốc nghi ngút, cây cối cứ vậy mà bốc hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc vì anh ấy không phải tân nhân loại.” Hoàng thầm nghĩ trong lòng.
“Ta đâu biết nó hao tốn như vậy! Nếu thế thì nạp năng lượng là có thể dùng lại nha.” Thắng chép chép miệng hướng Hoàng cười hề hề nói.
[Ngài đã thành công liên kết với thiết bị DG-2516.]
Chỉ thấy lúc này Hoàng ấn vào nút kích hoạt mũ của bộ đồ, sau đó nói với Thắng: “Anh phải mở mũ lên, tiến vào giao diện của hệ thống AI, rồi nói cho nó cái mã là được!”
Hoàng liền hướng Thắng đi tới, cầm tay của Thắng lên, sau đó từ trên đó mở ra một giao diện điện tử, Hoàng bắt đầu nhập mật mã trên báng s·ú·n·g vào chiếc đồng hồ.
Nghe được lời nói của Hùng, Thắng mới ngớ người nhìn lại vào giao diện của khẩu s·ú·n·g, quả thực hiện tại nó chỉ còn lại một nửa năng lượng mà thôi.
Khi vừa mở mũ lên, đập vào mặt hắn vẫn là thông số kĩ thuật khi trước, hoàn toàn không thấy có trí năng AI nha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đã làm đúng các thao tác của Hoàng, Thắng mới đưa s·ú·n·g về phía trước, ngắm về phía con đường đầy bụi cây rậm rạp mà thầm niệm một câu: “Bắn.”
Chỉ là đã qua hơn một năm, không biết tiểu thế giới diễn biến như thế nào!
Muốn đi tới khu rừng nguyên sinh, rậm rạp ngày trước, đoàn người của Thắng bắt buộc phải đi qua một cánh rừng cỏ cao ngất ngưởng, nhưng vì vừa rồi cả rừng cỏ này đã bị Thắng một s·ú·n·g san bằng hết, nên lúc này mọi thứ cũng đã quang đãng đi rất nhiều.
“Ôi chúa ơi!!! Một khẩu này chỉ bắn được tối đa một phát, chỉ dùng khi nguy khốn cận kề a!!! Sao anh loạn dùng thế???” Hoàng thất kinh hô lên, y không nghĩ Thắng lại dám nghĩ dám làm như vậy, chỉ để thử nghiệm chứng kiến uy lực của nó mà Thắng đã dùng mất đi một lần sử dụng đầu tiên.
“Tiểu Thử, Tiểu Thử... Mau đi nhanh qua nơi đây a!” Thắng vỗ nhẹ lên lưng chuột lớn, âm thầm truyền âm cho Tiểu Thử.
Ăn xong bữa tối, cả hai người cũng bắt đầu nghỉ ngơi, vì có một đầu hung thú cấp siêu nhân tồn tại nên Hoàng chẳng mấy chốc đã đi vào mộng đẹp, chỉ còn lại Thắng vẫn còn tỉnh thức.
Lại nhìn về phía cánh rừng rậm rạp, âm u trước mặt, khi còn mặt trời chiếu rọi, trông nó còn có chút sinh khí, hiện tại sắc trời u ám, nó cũng biến lạnh lẽo mà âm trầm, tạo cho người khác một cảm giác nguy hiểm rình rập.
Trên đường đi, Thắng có thể nhìn thấy rất nhiều t·hi t·hể của khủng long, có con thì mất đầu, con thì mất thân, và phần lớn đều là bị cháy xém, mùi thịt khen khét, nghi ngút bay đầy trời.
“Giao diện của hệ thống AI ở đâu em ơi?” Thắng hướng Hoàng gọi lại.
Hoàng lúc này mới để ý, quả như Thắng nói, bầu trời đang dần tối đen, liền đồng ý dừng lại nghỉ ngơi.
“Anh có thể nhập mật mã trên cổ tay, nơi đó có một cái đồng hồ cảm ứng, có thể ấn vào đấy để nhập mật mã... thôi để em ra giúp cho nhanh!”
Chẳng bao lâu, Hoàng đã hoàn thành việc nhập mã, cùng lúc đó, một thanh âm lạnh lẽo từ bộ đồ vang lên.
Con đường di chuyển cũng theo đó dễ dàng hơn không ít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.