Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: đái ra quần
Lúc này con quái vật không còn hùng hổ doạ người như trước, hiện tại nó đang ngoan ngoãn quỳ phục dưới đất, cả người run lên bần bật không dám loạn động.
Tuy bản thân sau khi thôn phệ hai đầu cự ngạc cấp hoàng, nhưng phục hồi cũng chỉ là đến cấp sơ kì viên mãn mà thôi, sao đủ lực đấu lại cấp hoàng?
Nếu thực có thần tích, thì chỉ có thể là đầu quái vật này khi nhìn thấy mình đẹp trai, sau đó động d·ụ·c thu mình làm nô, đưa về tổ nuôi dưỡng, chờ ngày lành tháng tốt đem lên giường tác nghiệp.
Còn Dạ Vũ lúc này thì nhìn Hoàng với ánh mắt g·iết người, căm tức không thôi! Nếu không phải có thần vương ngay tại, nàng đã một tay xé nát miệng tên oắt con này.
Sau đó Thắng không nhịn được mà hướng về phía Dạ Vũ điên cuồng đấm đá, miệng thì chửi bới.
Bởi theo hình dáng của con quái vật này, Thắng có thể đoán được vài phần đây là một giống cái, phía dưới của nó còn hiển lộ kia kìa, trông không khác gì của phụ nữ địa cầu a!
Đầu quái vật này thân cao như người, ánh mắt đỏ đen, toàn thân là lớp gân cùng vài mảnh thịt vụn, nhìn như bị ai băm nát mà vẩy lên người, xung quanh là những lớp gai xương trắng hếu, sắc nhọn, điểm kinh dị nhất chính là phần đầu.
“Dạ Vũ, tộc trùng đời thứ mười của Dạ tộc xin bái kiến tân thần vương!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 131: đái ra quần
Hoàng thực sợ rồi, sợ hai người này bị đầu hỗn độn trùng kia lừa gạt, rồi sau đó bị á·m s·át lúc nào không hay.
Khi đó, Thắng như nhìn thấy tổ tiên, bởi đứng trước một đầu quái dị có sức mạnh cấp hoàng này, hắn xác định là chỉ có c·hết mà thôi, cũng không trông chờ vào cái gì thần tích!
Con mẹ nó, vì đi tìm kiếm cái gì cho má thần vương, làm cho hắn sợ vãi cả đái. Lúc vừa rồi khi bị Dạ Vũ liếm mặt, Thắng đã bất giác đái ra một bãi đây!
Chẳng là vài phút về trước, sau khi Thắng thôn phệ hai đầu cự ngạc thì cánh cửa chính của phi thuyền mở ra, Dạ Vũ từ bên trong lao ra, nhanh chóng hướng Thắng phi tới.
(Nếu các đạo hữu muốn suy nghĩ logic thì nghĩ rằng lần trước nhờ có sự sắp xếp, mà hắn còn đái ra quần, lần này không có sự sắp xếp, việc c·hết là xác định 100% nên sợ quá, cơ thể phản ứng sinh lý như vậy là bình thường) (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lẽ là sợ Bạo Vương? Nhưng khi quay ra lại thấy Bạo Vương cũng kinh ngạc nhìn sang bên này, thấy thế Thắng liền đoán hẳn là không phải từ Bạo Vương a!
Chờ mãi không thấy gì sảy ra, Thắng bắt đầu hoài nghi, phải chăng đầu s·ú·c sinh này thực sự nảy sinh thú tính với hắn? Nên lựa chọn tha mình một mạng, kéo về để làm ấm giường sao?
Cho nên khi bị Dạ Vũ dọa cho đái ra quần cũng là điều bình thường, bởi hình dáng của trùng tộc đã bị Thắng cất vào trong tiềm thức.
“Đó là...”
Dù là mang trong mình kí ức của Dạ Minh, nhưng hắn là luôn sống trong trạng thái linh hồn trẻ trung của bản thân, cùng với trạng thái thực tại, vì trong kí ức của Dạ Minh có nhiều cái tà ác, nên hắn lựa chọn đóng vào kho tàng kí ức, chỉ khi thật sự cần mới bỏ ra xem, nhưng sơ lược về cuộc đời của Dạ Minh thì hắn vẫn là nhớ.
Tưởng rằng vị tân thần vương này đang rất phẫn nộ, Dạ Vũ sợ hãi không thôi, chỉ có thể quỳ xuống chờ đợi Thắng tha thứ, nhưng chờ mãi vẫn là một bầu không khí im lặng khiến nàng lại càng thêm hoang mang thầm nghĩ: “Không lẽ người quá tức giận? Cũng phải, nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận!”
Nghe được tân thần vương vậy mà mở lời, nàng liền vui sướng trong lòng, nghĩ rằng thần vương đã bớt chút tức giận, mới chịu mở lời với nàng đây!
Khi vừa thấy một thân ảnh từ phía phi thuyền lao vọt tới, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, phải đến khi cái bóng kia xuất hiện tại trước mặt Thắng, tất cả mới hoàn hồn, nhưng khi đó đã quá muộn cái thứ kì dị đó đã ngay cạnh Thắng.
“Không được sư phụ, con không biết ả ta đã nói gì với hai người nhưng về bản chất cô ta là một hỗn độn trùng, g·iết người không ghê tay!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng kinh hãi, vội hướng hai người hô lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa rồi sau khi ra ngoài, Dạ Vũ liền hướng thần vương lao tới, cái hành động liếm mặt đó chính là để tỏ lòng kính trọng, nhưng thay vì đối phương hướng nàng xoa đầu như trong điển tích đã nói, người này lại lạnh lùng nhắm mắt, đây giống hệt lúc Dạ Minh thần vương tức giận khi đối diện với Ma thần chủ a!
Nhưng mới nghĩ đến hình thù quái dị của con quái vật này, tiểu Thắng ở bên dưới đang dương kiếm liền mất đi ý chí, lui về trong khố.
“Trùng tộc...” Thắng không xác định hướng về phía Dạ Vũ hô lên một từ.
Còn đang không hiểu như nào thì bỗng con quái vật trước mặt này lên tiếng, âm thanh thuần túy là một loại ngôn ngữ kì lạ, không hề giống với thứ tiếng nào tồn tại trên địa cầu, nhưng Thắng lại có thể hoàn toàn nghe hiểu rõ, bởi đây chính là ngôn ngữ tại thế giới của Dạ Minh a!
Vừa tiến vào trong, Hoàng đã nhìn thấy Mai Hương đang bẽn lẽn đứng một bên cạnh Thắng, xung quanh lúc này là một mớ hỗn độn, xác long Thi nằm lăn lóc tứ phương.
Thắng trố mắt, kinh ngạc nhìn con quái vật hung ác vừa rồi vậy mà đang quỳ gối, thể hiện sự sợ hãi khiến hắn thực sự khó hiểu.
“Đúng vậy thưa tân thần vương!...” Sau đó Dạ Vũ hướng Thắng kể hết toàn bộ sự việc, cả việc thần vương Atticus gì đó, nàng cũng kể ra hết.
Nhưng trái ngược với hành động mà Hoàng muốn nhìn thấy, chỉ thấy hai người này vậy mà không hề nhúc nhích một chút nào, vẫn cứ đứng đấy mà nhìn hắn mỉm cười.
Thắng không hề biết đến người này, bởi khi đó đánh với Atticus chi vương, Thắng không hề biết đó là Atticus, hiện tại nói về Atticus chi vương hắn cũng không thể liên kết được sự việc a, nhưng không sao, hắn chả quan tâm, đấy là việc của bọn tu sĩ, hiện tại việc quan trọng là xử lý đầu trùng khốn nạn này dám doạ mình.
Chỉ thấy đầu nó như bị mất phần mô má, khi há ra mép miệng rộng đến mang tai, để lộ ra bộ hàm răng sắc nhọn như móc câu, cùng một cái lưỡi dài thòng lòng, thi thoảng còn òng ọc ra huyết khí tanh tưởi.
Vừa nghĩ đến cảnh đó, Thắng liền không phục, hắn chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn làm n·ô l·ệ t·ình d·ục đâu! Đời trai trẻ của hắn không thể bị vấy bẩn bởi một đầu quái vật!!!
Nghe được câu chuyện của Dạ Vũ, Thắng thật sự là hoang mang thôi rồi. Thì ra tương lai chịu quái vật xâm chiếm cũng có phần là lỗi của mình a! Nhưng cái tên thần vương Atticus kia là sao?
“Anh Thắng, sư phụ! Tránh xa ả ta ra! ả là hỗn độn trùng biến thành, rất nguy hiểm!!!”
Vừa rồi nàng đã phải quỵ luỵ lắm thần vương mới tha cho nàng, hiện tại cái tên nhân loại này lại bỏ đá xuống giếng, hỏi sao không bực tức cho được?
Khi Thắng nhìn kĩ hơn, mới thấy thứ trước mắt mình không phải là một đầu hung thú tầm thường, từ hình thù cho đến biểu hiện, đều giống một con quái vật trong mấy bộ phim kinh dị mà hắn hay xem.
(Cái yếu tố đái ra quần là cho thêm vui vẻ chứ nếu thành thử ra Thắng không đến mức đấy, từng solo với một đầu thần chủ thì như này nhằm nhò gì)
“Không sao đâu Hoàng, cô nàng giờ là người của chúng ta!” Không đợi Hoàng tiếp tục mở lời, Bạo Vương mỉm cười trấn an tên đồ đệ này.
Không biết có phải kích thích quá độ hay không, Dạ Vũ sau khi đứng trước mặt Thắng liền lè lưỡi ra liếm lên mặt y, làm y khi đó sợ đến đứng người.
Chỉ thấy Dạ Vũ lúc này quỳ sụp hẳn xuống đất, gõ đầu lên nền đá cứng rắn, hướng Thắng hô lên.
Chờ mãi không thấy có hiện tượng gì, Thắng mới ti hí mở mắt nhìn xem.
*p/s: cố gắng lắm mới được 5 chương! anh em nào thấy truyện hợp khẩu vị thì nhớ cho tại hạ 5* xin cảm ơn và không có gì hậu tạ! híc (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà khi đó Bạo Vương cũng đã thu hồi thần thông, thần hồn tự thân cũng hao hết, Tiểu Thử thì đang mò cái gì đó, nói chung là tất cả mọi người đều cách Thắng ở một khoảng cách quá xa.
Nghĩ lại lúc vừa rồi, nàng lại có chút run rẩy.
“Cái quỷ gì? Thần vương? Dạ tộc? Trùng tộc? Không lẽ...” Thắng ít nhiều gì cũng từng trải qua vài lần mộng ảo kiếp sống của Dạ Minh, nên cũng hiểu đôi chút về cuộc đời của tên đã từng có ý định chiếm thân xác của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.