Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Tìm được thứ hay ho (2)
Chẳng mất bao lâu, Thắng đã đi săn được một đầu hung thú cấp sư sơ kì đi về, đây là một đầu Velociraptor, Thắng tiện tay quẳng nó đến chỗ cái xác cũ, cách chục mét vừa rồi, sau đó nhỏ máu của nó từ cái tổ kiến cho tới cái xác kia, tạo thành một đường máu chảy dài.
Thắng thật sự không tin các nhà khoa học đã lừa hắn cùng toàn bộ nhân loại a, dù sao chúng cũng đều là những nghiên cứu được công bố cho toàn thể nhân loại, không thể nào là thông tin bố láo được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Thắng lúc này thật sự là đang nóng lòng không thôi, chờ hoài mà không thấy bọn chúng kéo về tổ! Không lẽ những gì nhà khoa học công bố cho mọi người là bố láo?
Sau khi đến nơi, bọn chúng bắt đầu cắn xé cái xác lớn thành từng mảnh nhỏ, những con kiến lính rất trình tự ngoan ngoãn đem những mảnh thịt này hướng tổ đưa đi, cứ như vậy luân phiên, cho đến khi nào cái xác đó chỉ còn lại bộ xương mới thôi.
“Đấy, đấy! Thấy chưa? Thấy ta nói đúng chưa?” Thắng vui sướng kinh hô, hướng Tiểu Thử dật dật nắm lông vàng óng trên người nó.
“Ngươi vẫn không tin?” Thắng chỉ tay vào mặt Tiểu Thử, tức giận hô lớn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng một tiếng, một đầu Velociraptor lớn hơn mét đã bị lũ kiến nhanh gọn cắt thành từng mảnh, đem về trong tổ của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy đại vương nhà mình khẳng định chắc chắn như vậy, Tiểu Thử bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh, không lẽ loài sinh vật nhỏ bé này thực mạnh như lời đại vương nói?
Lúc sau có nguyên một đàn kiến lính từ trong tổ đi ra, bọn chúng bắt đầu hướng cái xác này tiến lại gần.
“Cái đấy... ta cũng không biết! Không thì kiếm thử một cái xác khác thử nghiệm chẳng phải biết hay sao?” Nói xong Thắng liền nhanh chóng phóng đi.
Cứ vậy hai người cứ thù lù ngồi đấy ngắm nhìn đàn kiến xây tổ, tha mồi, trinh sát xung quanh.
Chỉ thấy đầu kiến chỉ huy này nhanh chóng hướng cái xác kia đi tới, phía sau nó còn dẫn theo một đạo quân hùng hùng hổ hổ, lít nha lít nhít bước đều theo sau, rất có thứ tự, số lượng đâu đó khoảng gần nghìn con.
Thật sự, nãy giờ hắn không khác nào người hầu của con chuột này, càng nghĩ hắn lại càng tức đến sạm mặt lại.
Nhìn thấy đây hết thảy, Tiểu Thử và Thắng đều vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Ây! Thế để Tiểu Thử đi bắt vài đầu về thử!” nói rồi Tiểu Thử liền nhanh như một cơn gió vụt phát đã biến mất khỏi tầm mắt của Thắng, chỉ để lại một đạo tàn ảnh hư ảo.
Tiểu Thử cũng hồi hộp nhìn theo từng hành động của lũ kiến, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bọn kiến này di chuyển cái xác khiến nó càng khẳng định đại vương là đang bốc phét.
Nhìn đống đất nhỏ bé ngày càng chất cao quanh thân cái xác, mặt Thắng càng đen lại, con mẹ nó! Quả thực là mình bị lũ khoa học dắt mũi a!
Có vẻ như những lời đại vương nó nói là đúng, chỉ thấy bọn kiến này vậy mà bắt đầu khiêng cái xác này lên, sau đó hướng tổ đi tới, chỉ có hai con cùng nhau kéo về, lũ còn lại đi cùng thay vì tham gia hỗ trợ, chúng lại bò lổm nhổm trên cái xác kia, như ngại con mồi quá nhẹ.
Thắng thấy cái này có vẻ hay, nhớ lúc còn bé cũng hay bắt mấy con cào cào quẳng vào tổ kiến, để xem chúng đánh nhau đây! (thật là ác ôn!!!)
Theo sự rung động sức mạnh, Thắng có thể cảm nhận được nó là một đầu kiến cấp linh.
Để lại Tiểu Thử vẫn chìm đắm vào lũ kiến, không tiếc lời khen ngợi: “Thật thần kì sinh vật...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bên Tiểu Thử liên tục gật đầu, nó cũng thu hồi cái bản mặt khả ố của mình, chăm chú nhìn lũ kiến.
“Đại vương... bọn này đúng là lũ sinh vật nguy hiểm!” Tiểu Thử hướng Thắng ực một cái.
“Đại vương, nếu bắt một đầu hung thú cấp tông quẳng vào tổ kiến thì sao nhỉ?” Tiểu Thử hưng phấn hướng Thắng hô lên.
Thế là quyết định đánh cược tiếp một phen, Thắng lại tiếp tục đi săn một đầu hung thú khác, lần này rút kinh nghiệm, hắn vất ra xa cách tổ kiến hẳn chục mét.
Chỉ lấy lúc này lũ kiến sau khi phát hiện thức ăn, bọn chúng liền quay về giao tiếp, sau đó kéo tới một lượng lớn kiến lính, bắt đầu xây tổ tại cái xác này, không hề có ý định di chuyển, hay di rời vào tổ.
Dù biết nơi đây nguy hiểm, nhưng hai người vẫn không kìm được lòng mình mà tiếp tục quan sát tổ kiến, trong đầu Tiểu Thử lúc này cũng theo đó liên tục nảy ra nhiều ý tưởng hay ho.
“Ta nói rồi mà... bọn này trông thế chứ chúng mạnh lắm!” Thắng vui vẻ, ngồi xổm xuống nhìn bọn kiến đang ra sức lao động.
“Nếu chúng ta cho chúng một cái xác to hơn thì sao nhỉ?” Tiểu Thử thực đắn đo suy nghĩ, nếu là một cái xác lớn hơn thể tích của chúng, liệu chúng sẽ xử lý thế nào.
Không hiểu sao càng nhìn, nó lại càng bị cuốn theo.
Quả thực sau nhiều ngày chung sống với Thắng, nó cũng học được phần nào cách làm người của tên đại vương này! Người ta nói ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!” cũng không phải là nói bừa, tất cả đều là kinh nghiệm a!
Lần này từ trong tổ kiến đi ra không còn là lũ kiến lính bình thường nữa, mà chúng còn kéo theo một đầu kiến chỉ huy, thân thể to lớn, dài quá 60 cm, đầu, thân và đít đều to tổ chảng, đen bóng, nơi đầu còn có một cự hàm vĩ đại.
“Đéo phải, chắc chắn là tại thức ăn ở gần tổ, nên chúng lười kéo về! Bọn này trông thế mà thông minh đáo để a!!!” Thắng trịnh trọng đứng lên hô lớn, e hèm vài câu chữa ngượng, không tiếc khen ngợi lũ kiến vài câu.
Cũng chẳng mất bao lâu, những diễn biến tiếp theo của lũ kiến làm cho Tiểu Thử thực sự mở mang tầm mắt.
“Đại vương, ngài nghĩ chúng sẽ làm gì nha?” Tiểu Thử hồi hộp, hướng Thắng dò hỏi.
“Đại vương này!” Tiểu Thử như nghĩ đến cái gì, liền hướng Thắng gọi.
Chỉ thấy một con kiến trinh sát đang đi tuần bắt gặp cái xác lớn này liền nhanh chóng rời đi, quay lại tổ kêu gọi đồng bạn.
Dù bản thân hiện tại mới ở cấp sư trung kì, nhưng một đầu cấp tông là có thể đánh g·iết, nhưng để bắt sống thì có chút khó nhằn a! Mà mấy lần vừa rồi toàn hắn đi làm, lần này muốn biết thế nào thì phải để Tiểu Thử tự túc chứ, hắn là đại vương chứ có phải osin của nó đâu!
Lần này cả hai lại tiếp tục hồi hộp chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 138: Tìm được thứ hay ho (2)
Cảm giác lấy lại được mặt mũi, khiến Thắng có chút vểnh mặt lên trời.
“Phải hem...???” Tiểu Thử lon ton bò ra sau Thắng lúc nào không hay, khuôn mặt có chút thô bỉ trông thực sự nhân tính.
“Ta nói đúng không? Nếu chúng to bằng ngươi thì ngươi đã đi đời nhà ma rồi!”
Đang chăm chú nhìn lũ kiến, Thắng vô thức hỏi lại: “Có chuyện gì?”
“Thật lớn!” Thắng âm thầm kinh hãi, từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy một con kiến nào mà dài tới 60cm, dù nó là kiến chỉ huy thì cũng quá to lớn đi, bọn kiến lính tuy đã lớn bằng nắm tay nhưng kích cỡ của kiến chỉ huy cũng không nên lớn tới mức này a!
Bên cạnh, Tiểu Thử híp mắt thành một vòng nguyệt nha, hướng Thắng cười khằng khặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng ta là cấp sư nha! Đi bắt một đầu cấp tông còn sống khác nào bảo ta đi chịu c·hết?” Thắng lắc đầu tỏ ý sẽ không tiếp tục đi săn.
“Quả là thần kì!” Tiểu Thử kinh ngạc, không ngờ bọn sinh vật bé nhỏ này lại có thể nâng một vật nặng hơn bản thân dễ dàng đến vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.