Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289: Lỗi oan này, nhảy xuống hoàng hà cũng không hết!
Đó là... hắn không phải người của thế giới này.
Ngay khi hắn bất lực với cuộc sống mới, lại phát hiện chiếc vòng cổ mà hắn mua được tại một quán hàng rong vậy mà theo hắn cùng sang thế giới song song, không những thế, bên trong còn có một sợi tàn hồn cổ lão lên đến hàng triệu năm tuổi.
Nguyên nhân hắn xuyên không cũng thực con mẹ nó kỳ hoa. Vì bản thân làm nghề đao phủ, suốt ngày chỉ biết chém đầu người, rồi lại đi chặt xác, sát khí quanh thân, nên không có lấy một bóng hồng vờn quanh, đi chơi gái thì bị chê tởm lợm, nên y đã tức giận mua một con lợn lái về chơi.
Con dao tuy nhỏ, nhưng với lực đạo cùng khả năng chém vào khớp tay khiến đối phương đứt lìa của Hải Xẹo thực sự tinh xảo, không hoa mỹ, cầu kỳ. Nhưng độ hiệu quả thì lại rất cao.
Nhưng trời không phụ lòng nhân vật chính. Chẳng phải người ta vẫn có câu ‘bàn tay vàng có thể tới trễ, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt’ đó sao!?
Chương 289: Lỗi oan này, nhảy xuống hoàng hà cũng không hết!
“Hừ.” Hải Xẹo cười lạnh, đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn đám nhóc con đang cầm chục cây phóng lợn quất tới.
“Mẹ!” Hải Xẹo xạm mặt lại, chửi thầm một câu. “Bọn mày, lên thịt thằng c·h·ó đó! Đám khốn nạn này để tao tới đối phó!”
‘Sư phụ nói đúng, đêm dài lắm mộng, cứ nhanh chóng giải quyết bọn này, tránh lật thuyền trong mương!’
Và hắn đã nhận sợi tàn hồn này làm thầy, bắt đầu tiến vào con đường tu luyện chiến pháp cùng học các kỹ xảo g·i·ế·t người.
Tất cả những thứ đó, không ai biết rõ thực hư thế nào ngoài hắn, tên nhóc Hải Xẹo.
Mặc kệ những lưỡi dao sắc bén này, hắn nhẹ nhàng lách người qua, thân thể nhanh như sóc, dễ dàng tránh né toàn bộ cuộc t·ấn c·ông của đám người trước mặt.
Trước đây không lâu, khi hắn tiến vào trụ sở của đám xã hội đen, một mình đánh bại tất cả, hắn đã bị mấy tên trong đó dùng s·ú·n·g bắn lên người, may mắn, có sư phụ kịp thời ra tay, chặn lại toàn bộ kẹo đồng bay tới, nếu không hiện tại đầu hắn đã lủng vài lỗ rồi.
Lúc đầu khi thấy quân mình liên tục chiếm được lợi thế về tầm đánh, hạ được nhiều người bên phía đối phương, thằng nhóc liền phấn khích, cười không ngậm được mồm, nhưng hiện tại thì khác, khi thấy một mình tên Hải Xẹo kia có thể một địch trăm, khiến thằng nhóc tóc chào mào này sợ đến xám ngoét mặt lại.
“Hừ, cũng chính vì vậy nên hiện tại ta mới suy yếu. Nếu không phải ngươi tự cao tự đại, thì ta đâu suy nhược tới mức này? Hiện tại ta đã không thể tiếp tục ra ngoài, đã đến kì suy yếu, ngươi tự giải quyết cho xong đi!”
“Với. Trả tiền nước chè.” Thắng uống lốt ngụm nước chè còn tồn đọng trong chén, hướng đệ tử mình phân phó.
Một giọng nói hung mãnh, vang vọng khắp đại địa, khiến đám người đang loạn chiến bỗng giật mình tỉnh hồn lại, ngơ ngác nhìn nhau, rồi sau đó đổ dồn ánh mắt về phía Thắng.
“Giải quyết cho xong đi... ta có một cảm giác bất ổn...”
Đây là một điều khó có thể sảy ra ở một tên nhóc mới 14 tuổi. Bởi... để có thể dễ dàng chém bay một cánh tay với chỉ 1 cú chém, đòi hỏi người chém phải có kinh nghiệm dày dặn trong việc phán đoán kết cấu xương, cùng kỹ năng chặt xác. Và tất cả đều đòi hỏi đối phương phải có hơn chục năm kinh nghiệm thực hành, trong khi đó tên nhóc Hải Xẹo mới có bao lớn? Mới 14 tuổi nha! 14 tuổi đã làm được điều này, thực sự là đáng sợ.
Thà chơi lợn hơn chơi lũ phò rách!
“Không phải tao nói! Là do thằng Tác Giả nó nói!”
Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ trong tích tắc, hắn đã áp sát, cận thân đám nhóc con đang cầm phóng lợn. Đưa dao lên cao, một chém đứt phăng cái tay đang cầm phóng lợn.
“Ha ha Thằng nhóc Hải Xẹo! Mày c·h·ế·t chắc rồi!”
“Sư phụ, người quá lo lắng rồi! Đám người này chỉ toàn là lũ học sinh 14, 15 tuổi thôi. Đâu có gì đáng sợ! Chẳng phải đến s·ú·n·g đ·ạ·n ngài còn đỡ được hay sao?” Hải Xẹo có chút buồn cười trả lời sư phụ mình.
Như vậy có thể thấy, tên nhóc này có khả năng cao là một thiên tài, sinh ra là để chặt người. Hoặc, là trường hợp thứ hai, vừa sinh ra đã được đào tạo cách chặt xác... (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên thật của hắn là Lâm Trấn Hải, 69 tuổi, là một đao phủ khét tiếng của Lam Tinh cầu, một nơi có môi trường khí hậu giống y xì trái đất.
Dần dần nhiều người vì lo sợ, đã dẫn theo người mình để đầu quân Hải, cứ vậy, hắn nhanh chóng phất lên, trở thành một ông trùm nhỏ trong khu vực nơi hắn sống.
‘Moá thằng tác, bóp dái đéo chịu được!’ Thắng nghiến răng, đưa ngón tay giữa lên trên trời chỉ chỉ, vừa hay chỉ vào đối diện đám người Hải Xẹo.
Một đám người nhao nhao cầm phóng lợn điên cuồng quất về trước, những lưỡi dao sắc nhọn tại đầu đao xé gió chém qua. Mục tiêu là một thân ảnh gầy gò trong vòng chiến.
“Là ông anh ban nãy... không lẽ, ông anh tới giúp ta?” Tên nhóc để kiểu tóc chào mào kinh nghi bất định.
Một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên trong đầu Hải Xẹo.
Cứ mỗi nhát như vậy, hắn lại gọt đi từng thành viên một của bên đối phương, khiến tên nhóc tóc để dựng ngược kiểu chào mào bắt đầu hoảng sợ, hãi kinh.
Hải Xẹo tăng tốc, lao vọt vào trận địa đối phương, chân phát cự lực, truyền qua phần eo, lên trên bả vai, chém vào vai kẻ thù.
May mắn thay, ông trời lại cho hắn làm lại cuộc đời, trọng sinh vào một thế giới khác, làm lại tân sinh. Chỉ là, nơi đây không có nghề nghiệp đao phủ, kiếp sống mới lại nghèo hèn cơ cực, gia đình túng quẫn, không biết làm gì để kiếm tiền trang trải, bởi hắn chỉ biết mỗi chặt xác và chém đầu người, đâu biết làm gì khác...
Lúc này, tại giữa đường lớn. Mấy thằng nhóc bên phe tóc chào mào đã hoảng đến mức vãi cả ra quần, hoang mang nhìn Hải Xẹo, không dám tiến lên một bước.
Để lại Với một mình phía sau cùng bà chủ quán thanh toán, Thắng nhanh chóng vọt về phía đám nhóc con đang nhốn nháo ngoài kia.
Đại ca của chúng, tên nhóc để tóc chào mào cũng không khá khẩm hơn là bao.
Xích mích của đám người này là gì, hắn hoàn toàn không quan tâm, cái hắn chú ý là tên nhóc cầm dao kia. Trước khi công an ập đến, hắn cần nhanh chóng tóm được tên này, tìm kiếm tung tích linh hồn đang bám trên thân đối phương, tiến hành thôn phệ, đề thăng thần hồn.
Hắn còn đang muốn âm thầm tiến tới, một quyền hạ sát đối phương đây, ngu đâu mà hét to rống lớn, phô trương thanh thế làm gì, chỉ tổn bất lợi mà thôi.
Tên nhóc để tóc chào mào vốn đã kinh hãi, nên cũng không trả lời tên đàn em, trên khuôn mặt của nó lúc này chỉ toàn là hoảng sợ, nhìn về phía Hải Xẹo không chớp mắt, rất sợ đối phương chỉ trong nháy mắt tốc biến đến bên cạnh hắn, giáng xuống một dao vào người.
Có một bí mật động trời mà hắn không dám tiết lộ ra ngoài, sợ bị người khác đem đi giải phẫu, nên vẫn luôn giấu kín trong lòng, dù là cha mẹ thân sinh, hắn cũng không dám hó hé nửa lời.
Hắn đường đường là một ông già U70, vậy mà bị một tên nhóc mới có hai mấy tuổi đầu gọi bằng nhóc, hỏi sao không tức.
Hiện tại tình hình thế giới đang bất ổn, nhà nước còn đang bận công tác với chiến dịch phòng thủ sắp tới, không có thời gian quan tâm đến đám nhóc loi choi này, nên hắn muốn nhân cơ hội này, mở rộng lãnh thổ.
“Chém c·hết mẹ thằng Hải Xẹo đi!”
Thắng lúc này cũng đã đến gần phạm vi đám người, chỉ còn chục mét là tới nơi, cũng bị giọng nói vang vọng này chấn kinh, sững người lại.
“Là mày vừa nói đúng không?” Hải Xẹo dừng lại động tác chiến đấu, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Thắng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, hắn đã cho người liên lạc với đám người tại trung tâm thành phố, làm một trận quyết định người đứng đầu. Ai thắng thì kẻ đó sẽ làm ông trùm của toàn bộ thành phố Tam Điệp này.
Thắng thấy vậy, liền lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay chỉ lên trời nói.
Nhờ có kỹ xảo g·i·ế·t người cùng với kinh nghiệm chặt xác nhiều năm, hắn đã một mình xử gọn đám xã hội đen tại trong vùng, tuy bị đối phương chém một nhát lên mặt, nhưng vẫn không cản được sự điên cuồng của hắn, một thân một mình dẹp toàn bộ đám xã hội đen xung quanh, từ đấy, danh tiếng Hải Xẹo vang danh khắp đầu làng, ngõ xóm.
Hai chén chè xanh giá cả chỉ tầm vài nghìn bạc, vừa hay trong người Với có hơn trăm nghìn, nên hắn để Với trả tiền. Còn tại sao hắn không trả... con mẹ nó, hắn có đồng cắc nào đâu, ngoài bộ dái khô ra, chỉ có tấm thẻ Ánh cho là có tiền... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, được rồi! Sư phụ nghỉ ngơi đi. Con sẽ giải quyết đám người này nhanh thôi!” Hải Xẹo âm thầm nói nhỏ, trấn an sư phụ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bỏ mẹ rồi, đại... đại ca.” Một tên đàn em sợ hãi, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hướng đại ca mình lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với tiêu chí cứng rắn như vậy, hắn cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện, mua được một con heo lái hơn tạ về nhà. Khốn nạn là, đặt hàng trên mạng không thèm để ý, ấn nhầm bảng mua lợn đực. Đến khi mở hòm, phát hiện không phải lợn cái, liền tức giận đến nhồi máu cơ tim, cứ vậy hưởng dương 69 tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.