Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 301: Thắng xấu tính. suy bụng ta, ra bụng người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 301: Thắng xấu tính. suy bụng ta, ra bụng người


Chủ nhân chiếc xe cũng vì vội vàng phản ứng, đâm sầm vào lề đường.

“Vâng!” Tên tài xế không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu, vội vàng đi ra chỗ xe con, nhanh chóng đánh lái tới đây, đón hai người lên xe, rồi lao ra ngoài quốc lộ, hướng ngoại ô thành phố phóng đi.

Ông cụ thực đang rất vội, tiên nhân ngay tại trên đỉnh đèo Tam Điệp, hiện tại không biết còn ở hay đã đi. Nếu cứ dông dài tại đây, sợ là tiên nhân sẽ đi mất, đến lúc ấy tiên lộ chỉ là mộng viển vông.

“Được rồi...” Thấy đối phương định đưa hẳn 10 triệu, Thắng liền ngậm mồm lại, không dám đính chính gì nữa, vội đưa người ta mã số thẻ ngân hàng.

“Kì lạ sao? Có... tôi thấy trên thân cây cùng dưới nền đất nơi đó có mấy dấu ấn kì lạ. Tôi có chụp vài bức...”

“Chờ chút... những ký hoạ này... sao lại có nét tương đồng với trống đồng kỳ văn? Cách sắp xếp lại khá giống phù văn bên Mao sơn phái... Cái này... thực sự quái dị...”

Ông cụ chăm chú dán mắt vào màn hình chiếc điện thoại, khuôn mặt biến ảo không thôi khiến đứa cháu gái bên cạnh có chút tò mò.

“Chàng trai trẻ, cậu có sao không? Lỗi này là do bọn tôi gây ra, cậu cần bồi thường bao nhiêu, cứ ra giá. Lão sẵn sàng trả phí!”

“Người giàu họ xấu tính vậy sao!?”

Thắng dơ lên một ngón tay, nhìn về phía ông già.

Thắng thấy đối phương hiểu nhầm, đang định giải thích thì ông cụ kia bỗng lớn giọng.

“Vậy sao? Thế có hỏi được diện mạo của đối phương hay không!?” Ông cụ vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay cháu gái ân cần hỏi han.

“Cậu!!!” Người đàn ông tức giận chỉ tay.

Tên tài xế cùng cô cháu gái vội dạ vâng, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Ông nội, trên đời này làm gì có tiên nhân. Vừa rồi hiện tượng kì lạ, hẳn là do thay đổi thời tiết mà thôi!”

...

Thắng lai Với ra ngoài đường lớn, vừa mới thò đầu ra tới quốc lộ, liền bị một chiếc Toyota Camry đang dùng tốc độ cực nhanh đâm tới.

“Là các anh dùng tốc độ quá nhanh, lại đi sát bên lề, sao trách được bọn tôi!” Thắng nhíu mày.

“Vâng...”

Với là người trên bản, không biết người giàu người nghèo tại dưới xuôi thế nào, nên khi nghe sư phụ mình nói, liền nghi hoặc không thôi.

“Vâng, thưa ngài!” Người tài xế gật đầu, vội vàng ấn chân ga, phóng nhanh về phía đèo Tam Điệp.

“Anh đọc cho tôi mã số thẻ ngân hàng, tôi chuyển tiền qua cho anh!”

“Sao, có hỏi được gì không?” Ông cụ có chút gấp.

“Bọn họ nói không nhớ, chỉ nhớ hai người này thân mang bụi bặm quần áo, kiểu dân rừng đào củ. Một người thân không mang gì, người còn lại thì đeo một chiếc balo lớn, đi chung một con wave tàu... trông... trông giống hai kẻ ta vừa mới gặp ngoài đầu đường...”

“Cái gì!?” Ông cụ kinh hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bị kiện thì sao sư phụ?”

“Ông chủ, cậu ta...”

“Anh đi cái kiểu gì đấy!?” Từ trong xe đi xuống một tên nam tử, thân thể cao ráo, mặc vest đen như vệ sĩ bước tới gắt gỏng.

“Cháu không hiểu đâu...” Ông cụ lắc đầu, rồi tiếp tục quay hướng người tài xế gặng hỏi. “Hải, vậy khi cậu lên đấy, có thấy gì kì lạ không?”

Thắng chăm chú lái xe, không quên hướng đệ tử mình giải thích.

“Hải, cậu mau lái xe đi tìm hai người vừa rồi... không, tôi cũng phải đi cùng, tìm gặp hai người đó!!!”

“Dạ, vâng...” thấy ông nội mình gắt gỏng như vậy, cô cháu gái sợ hãi không thôi.

Một hồi, cô gái kia nhấc máy gọi cho ai đó, chỉ vài giây sau, đã hướng hắn ra hiệu đã chuyển tiền thành công, cũng không cùng hắn tiếp chuyện hay chào hỏi, cứ vậy theo ông già kia lên xe rời đi.

Nghe vậy, ông cụ liền thất vọng.

Thắng không tiếp tục cùng Với tám chuyện, bắt đầu tập trung lái xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa rồi từ ngõ nhỏ đi ra, hắn đã thả chậm tốc độ, nhìn trước ngó sau, khi thấy an toàn hắn mới thò đầu ra, nhưng ai ngờ tên lái xe con này lao ẩu giống như ăn c·ướp, rẽ vào đường nhỏ không chịu thả chậm tốc độ, vừa rồi phải 100km/h. Nhìn đường nhựa còn in lại vết hằn của bánh xe là đủ hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ, cảnh tượng vừa rồi là...?”

Chẳng mất bao lâu, hai người đã vội vã trở về.

Không chỉ mỗi ông cụ này, mà ngay cả dân cư nơi đây cũng ồ ạt đi tới, muốn xem dị tượng vừa rồi là cái thứ gì.

Với lại, khi hai kẻ này tới đây, dị tượng mới xuất hiện, lệ quỷ cũng bị diệt trừ, như vậy, hai người vừa rồi phải có 6 đến 7 phần là tiên nhân.

“Đâu, mau cho tôi xem!” Ông cụ cuống quýt c·ướp điện thoại của người tài xế.

Dù sao cô cũng là người theo chủ nghĩa vô thần, tuy biết truyền thống nhà mình theo nghề phong thủy, thầy pháp, nhưng cô nàng không tin vào mấy thứ này. Cô nàng đoán, cái video vừa rồi hẳn là do cắt ghép, trên đời thì làm gì có tiên nhân, thần thánh!

Trong ảnh, ông cụ thấy trên thân cùng dưới nền đất có phác họa đủ loại ký tự kì lạ, những ký tự này ông chưa thấy bao giờ, dù bản thân đã từng ngao du tứ phương, chạm mặt nhiều cao thủ trong giới thuật pháp, cũng chưa từng thấy những ký hoạ như này.

Ông cụ vội vàng hướng hai người phân phó.

Thà tin là thật còn hơn là không tin, ông cụ không suy nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh cho tên tài xế.

Thực sự khó sống hơn cả trên bản.

Kể tới con wave tàu, cô nàng bỗng nhớ ra, giống hệt hai kẻ đã ăn vạ bọn họ tại ngoài đường lớn vừa rồi.

Đang mải chìm đắm trong cảnh tượng đồ sộ vừa rồi, bà chủ quán cũng không mấy để tâm tới Thắng. Dù sao nhìn đối phương cũng tầm thường, không khác gì một tên rừng rú mới mò ra, nên bà ta cũng không nghĩ Thắng có liên quan đến dị tượng vừa rồi.

Cu cậu nghĩ rằng, chỉ những người làm việc ác, g·iết người c·ướp c·ủa mới bị đi tù, cậu không ngờ chỉ gây t·ai n·ạn nhẹ nhàng như thế cũng bị đem đi ăn cơm nhà nước, khiến cậu bắt đầu có cách nhìn xấu với người dưới xuôi.

Nhìn chiếc xe khuất dần tại con đường nhỏ, Thắng cũng không tiếp tục nhìn, sau khi xác định tiền đã về thẻ, hắn lại cùng Với rời đi.

“Mấy thằng nhà giàu trông vậy, chứ keo kiệt lắm. Vừa rồi mấy tên đó hẳn là đang vội, nên mới tạm thời bỏ qua chúng ta. Sau khi xong việc, kiểu gì cũng theo sau truy đuổi đòi lại tiền, không những thế còn kiện chúng ta, gông vào trong tù.”

“Tôi nói cậu mau quay xe, thì mau quay xe, muốn tôi tức điên hay sao!? Nếu tôi mà mất đi cơ hội lần này, cậu xác định nghỉ việc đi!” Ông cụ trợn mắt, tức giận gầm gừ.

Từ ghế sau đi xuống một ông già độ khoảng 90, bên cạnh là một cô gái trẻ trung năng động, đang đưa tay đỡ ông già này.

Hai người vừa rồi rất trẻ tuổi, không thể là tiên nhân. Nhưng trong truyền thuyết, tiên nhân có thể giữ được thanh xuân lúc trẻ.

“Hải, cậu mau gửi cho tôi mấy tấm này... Linh, cháu đi hỏi người dân xung quanh, xem trước khi chúng ta tới đây, có ai lạ mặt xuất hiện tại nơi này hay không!”

Thắng lúc này cũng đã xuống chân ngọn núi, nhanh chóng tiến về quán nước.

“Ác vậy sao sư phụ? Chỉ mỗi như vậy cũng b·ị b·ắt đi tù?” Với kinh ngạc.

“Sao rồi, trên đỉnh núi có ai không!?” Ông cụ rối rít hỏi tên tài xế.

Lúc này, Với, đệ tử của hắn đang trợn mắt nhìn lên trời cao. Khi thấy sư phụ mình, liền đần độn dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thưa ông, trên đó không có ai...” Người tài xế lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hải, cậu làm gì đấy? Còn không mau quay xe!?”

“Có người này người kia, nhưng đề phòng vẫn hơn... với lại, vừa rồi thầy trò mình phóng xe hơi nhanh, nên cũng sai rành rành. Nếu bọn họ về xem camera hành trình, chắc chắn sẽ kiện chúng ta!”

Thắng không có bằng lái xe, giấy tờ tùy thân cũng không có. Trước mua xe cũng là không giấy tờ, nếu để b·ị b·ắt, hắn kiểu gì cũng bị kết thêm tội t·rộm c·ắp, lúc đấy vào tù là chắc chắn rồi, để tránh việc xấu này sảy ra, hắn cứ trốn đã rồi tính tiếp.

10 triệu nha, tuy lúc này hắn không thiếu tiền, nhưng hiện tại dù nhiều tiền đến mấy vẫn sẽ tiêu hết, nên hắn không chê đâu, có bao nhiêu hắn thu bấy nhiêu.

Một người ở lại trông xe, người còn lại thì một mình tìm đường l·ên đ·ỉnh núi!”

“Tôi...”

Nghe được ông cụ vậy mà biết lỗi nhận sai, Thắng cũng hơi kinh ngạc, cứ nghĩ rằng đối phương sẽ lèm bà lèm bèm đòi hắn đền bù đây, bởi xe đối phương cũng thuộc loại đáng tiền mà.

Cô cháu gái tiến lên, an ủi ông nội mình.

“Ông nội, gần đây có một quán nước. Bà chủ quán nói, trước khi có dị tượng sảy ra, có hai người thanh niên tới đây uống nước.

Cô cháu gái vội vàng báo cáo.

“Cái đấy nói sau, chúng ta mau đi thôi!”

“Mau đưa cho chàng trai đó tiền, rồi chúng ta rời đi. Cháu đang làm mất thời gian của ông đấy!”

Vừa rồi nói hắn đi chậm, thì đúng là đi chậm, đi chậm 60km/h nha. Từ trong hẻm nhỏ đi ra mà đi với vận tốc này, chắc chắn là ăn biên bản, phạt tiền là cái chắc.

Giống như... vùng đất Thanh Hóa, Ninh Bình này không muốn hai vị ân nhân rời đi...

Trên một con đường đê tại Hà Long, Thanh Hóa, đang có một chiếc wave tàu chở hai người thanh niên u20, 30 băng băng qua những cánh đồng lúa bạt ngàn.

“Bị sao? Tất nhiên là bị đền tiền, còn tệ hơn nữa là đi tù nha!”

Tên tài xế thấy vậy, liền sợ hãi trở lại chiếc xe.

Cô gái lôi ra một chiếc điện thoại, lạnh nhạt nhìn Thắng. Với cô nàng, kẻ tham tiền như Thắng không đáng được tôn trọng.

Con xe ghẻ đời cũ cứ vậy bon bon trên con đường đất, lướt qua những cánh đồng lúa mạ xanh tươi, mùi thanh của gió kèm mùi thơm của mạ nhẹ nhàng phất phới thổi qua hai người, bám lên thân thể họ như muốn lứu kéo hai người tại đây.

Chương 301: Thắng xấu tính. suy bụng ta, ra bụng người

Từ trước tới nay, cô nàng luôn được ông nội chiều chuộng, cưng chiều nhất nhà, chưa từng bị mắng qua. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng, bị ông nội lớn tiếng như vậy.

Chiếc xe oanh oanh tiếng động cơ, lao vọt ra khỏi thành phố, biến mất sau chân trời vàng nhạt.

Tuy tay lái của hắn không phải loại lụa là gì, nhưng độ phản ứng lại cực nhanh, ngay khi chiếc xe con kia sát khoảng vài mét, hắn liền đánh lái tránh sang một bên, thoát được một mạng.

“Thôi, đừng hỏi nhiều, để sư phụ tập trung lái xe, không lại cắm mẹ đầu xuống mương bây giờ!”

Thắng đi tới chủ quán nước, vội tính tiền nước chè, sau đó không nói năng gì, cùng đệ tử mình lên xe rời đi.

Tiền a, tự nhiên có người hướng mình cấp tiền, ngu mới không lấy. Mà hiện tại bản thân cũng không xay xát gì nhiều, đòi tận một triệu hẳn là không quá đáng đi, mặc kệ, dù sao đối phương cũng là người có tiền, một triệu chắc cũng chỉ như một sợi lông trâu.

“Sư phụ, sao chúng ta không thẳng quốc lộ mà đi!?” Với ngồI phía sau, tay cầm điện thoại nhìn google maps, có chút khó hiểu hỏi sư phụ mình.

“Không cần nhiều, chỉ cần từng này!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 301: Thắng xấu tính. suy bụng ta, ra bụng người