Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 310: thật trắng... thật hồng nha!
“Ồ, anh đã dậy rồi đấy à? Nãy lên định gọi anh, nhưng thấy phòng ngủ vẫn đóng chặt, tôi tưởng anh đã ngủ nên không dám gọi...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong căn phòng bệnh trắng toát, xung quanh toàn mùi clo. Đang có một người phụ nữ xinh đẹp, lo lắng, chăm sóc cho một người thanh niên đang nằm bất động trên giường bệnh.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơ sở đã có đầy đủ, còn phát triển tới đâu là nằm ở đối phương. Có những gì tốt, hắn đã chỉ dạy hết mức rồi, cũng coi như không còn nợ nần bà Hồng nữa.
Sửa sang lại quần áo, vớ hai chiếc vòng trữ vật tại trên giường, nhanh chóng rời đi phòng ngủ.
Tuy đã có chiếc quần ngủ cùng đồ lót che chắn, nhưng sao có thể ngăn cản thiên nhãn thông? Thế là, hắn lại tiếp tục phun ra một búng máu lớn, phải tầm một lít gì đấy. Gần như máu tươi trong cơ thể đều đã bị hắn xả hết ra ngoài...
‘Trông thật lớn a! Đẻ con hẳn là rất khoẻ đi’
“Ây, chưa gì đã chiều tối rồi à!?”
...
Thắng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không dám rời mắt khỏi cặp bồng đào đang đánh qua đánh lại tại trước mặt, phải tới khi Ánh rời khỏi phòng bếp, cặp mông to tròn cũng đã đi mất dạng, hắn mới thu hồi trạng thái trư ngộ năng của mình.
“Thức ăn tôi đã nấu xong rồi, anh phụ tôi sắp bát đũa, rồi chuẩn bị ăn cơm, tôi ra gọi thằng nhóc Với vào...” Ánh cởi chiếc tạp dề, treo lên cái móc gần bên cửa bếp.
Hiện tại Thắng cũng không có gì để dạy thằng nhóc. Huyết mệnh công, Nhất Nam võ học, cùng Hạo Thiên Khí pháp... luyện thể, luyện hồn, hắn đều đã truyền thụ. Pháp để tấn công, đã truyền dạy Ấn phù pháp.
Đầu thầy ông nội là đầu kẹc, ae khỏi thắc mắc.
Thắng chẹp chẹp miệng, lấy tay lau lốt chỗ nước dãi còn lưu lại trên khoé môi.
Thắng hài lòng gật gù.
Vừa ra khỏi thức hải không gian, Thắng liền nhàm chán ngáp dài một cái. Liếc mắt nhìn đồng hồ, kim giờ đã điểm 17 giờ 25 phút.
Thắng mệt mỏi, mở mắt ra nhìn bốn phía xung quanh, đánh giá tình hình.
Từ trước tới nay chưa được một lần nhìn thấy cảnh xuân của phụ nữ ngoài đời thật, tất cả chỉ thấy qua phim ảnh mà thôi, hiện tại thấy ngay chính diện, lại còn cực phẩm như vậy, khiến hắn không kìm được lòng, xúc động thần kinh, khí huyết cuồn cuộn, các hoóc môn trong cơ thể tăng trưởng.
Khiến một vị bác sĩ tận tâm như nàng có chút không tin tưởng vào khả năng của mình, bắt đầu sinh ra chán nản tâm lý.
“Được...” Thắng gật gù, đôi mắt chăm chú dán vào bờ mông căng mọng của cô nàng.
Trong bữa cơm cũng chẳng có câu chuyện gì quá nổi bật, chủ yếu là Với hướng Thắng hỏi về các kiến thức võ học, cùng hoạ phù đạo pháp.
Thắng cũng thử dùng thiên nhãn thông đảo qua người nàng, đánh giá tư chất tiềm ẩn bên trong.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn kịp mấp máy đôi môi tím tái của mình, rặn ra vài câu trầm thấp...”Thật... thật hồng a...”
Ba người lại quây quần bên nhau như một gia đình nhỏ.
Khoảng 30 phút sau, bát đũa, cơm canh đã được hắn sắp xếp đầy đủ ra mâm cơm, Với cũng đã hoàn thành quá trình luyện công của mình, theo Ánh vào nhà dùng bữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đệ tử của mình nó phải như vậy, lúc nào cũng phải chăm chỉ thì mới xứng đáng là đệ tử của cao thủ đẹp trai ta đây!
Còn Ánh, qua việc ăn quả sự (tâm sự) hắn mới biết cô nàng vậy mà thành công tu luyện Thanh Linh Công pháp, không những thế còn thành công đột phá linh hồn, tiến vào thần hồn cảnh giới. Hiện tại thần hồn nàng đang có sức mạnh dao động ở luyện khí ngũ trọng. Còn linh khí trong thân thì nhị trọng. Mạnh hơn Với hẳn mấy tiểu cảnh giới, cả về linh lực lẫn thần hồn.
Vì bản thân không có mặc sịp, nên tiểu đệ đã không kìm được lòng mình mà dương cao lên thủ thế, chờ lệnh xuất quân. Sợ Ánh thấy cảnh tượng xấu hổ này, hắn dùng chút lý trí còn lại trong người, sử dụng huyết mệnh công chuyển rời khí huyết tại “đầu thầy ông nội” về lại thân trên.
Đang trong cơn mê màng, Thắng lập tức bị tiếng nói của Ánh đánh tỉnh. Ngay khi tỉnh táo lại, hắn liền đưa tay lên khoé miệng, lau đi vài giọt nước dãi đang chảy ra ròng ròng.
p/s: cảm ơn oaithuong và KTH100 đã đề cử! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi...” Thắng ráo rác, ngó nhìn xung quanh. Ký ức hắn có chút mơ hồ, không hiểu tại sao bản thân lại có mặt tại nơi này, chẳng phải vừa rồi còn đang ăn cơm hay sao!?
Mặc kệ mồ hôi mồ kê ròng ròng, tên nhóc này vẫn không biết mệt, liên tục luyện các bài quyền của Nhất Nam võ học.
Nhưng đôi mắt hư hỏng, không làm theo lệnh của chủ nhân cứ dán vào phần trên và phần dưới bụng của nàng.
“Anh tỉnh rồi!” Ánh ngồi một bên, vui vẻ đến chảy cả nước mắt, nắm tay hắn giữ vào lòng.
Nhưng vì phấn khích quá, dẫn tới không làm chủ được lượng máu này, làm chúng theo đường mũi bắn bay ra ngoài, phun từa lưa lên mặt bàn, máu rất nhiều, phải đâu đó khoảng 4 lít máu. Cũng may, thức ăn đã được ăn hết, nếu không quả thực hôm nay không thể ăn cơm.
“Vừa rồi anh tự nhiên phun ra ngoài lượng lớn máu cam, khiến cơ thể mất máu trầm trọng, súyt thì sốc mà c·h·ế·t! May cơ thể anh khoẻ mạnh... vừa rồi thấy anh bị như vậy, tôi tưởng anh bị bệnh gì trong người, nên đã kiểm tra qua. Nhưng cơ thể anh hoàn toàn khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cả...
Chương 310: thật trắng... thật hồng nha!
Trước khi nhắm lại đôi mắt, hắn vẫn kịp liếc qua Ánh, thấy cô nàng thần sắc lo lắng lao tới, hắn vui lắm, đang định nói với nàng vài câu thì hắn thấy cô nàng ngồi xổm xuống, ngay trước mặt hắn.
Nếu cởi hết quần áo ra, chỉ đơm mỗi cái tạp dề che chắn thì đúng quên con mẹ nó sầu đi! Tuyệt phẩm chứ chẳng đùa!!!
Nguyên nhân xúc động: tâm lý không ổn, ký ức bị khuyết thiếu bởi Đỗ Phong.
“Giờ mới để ý. Không ngờ cô ấy lại to đến vậy... thật là.... cực phẩm a!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh dùng đôi đũa sắt, đảo đều thức ăn tại bên trong, hơi hướng Thắng mỉm cười.
Nghĩ lại, hắn thực không kìm được lòng mà dâng trào khí huyết, chỗ huyết mới truyền vào bên trong lại bị hắn tống hết ra ngoài.
Trước khi ngất, hắn vẫn không quên mỉm cười thoả mãn, miệng lẩm bẩm. “Thật hồng... thật trắng nga...”
Mất lượng máu lớn, khiến Thắng bị sốc, cơ thể nhanh chóng suy nhược, hai mắt hiện đầy sao trời, mơ màng ngất đi.
Ánh có chút buồn. Nàng biết, đang bình thường bỗng xuất huyết nhiều như vậy, lại còn tự nhiên bộc phát với cường độ lớn, khiến nàng nghi ngờ đối phương đang mang trọng bệnh. Nhưng làm nàng thất vọng là bệnh này như một ẩn số, nàng tuy đã dùng đủ loại máy móc tại biệt thự, vẫn không thể xoát ra đó là bệnh gì.
Nên tôi chỉ có thể giúp anh truyền máu, còn bệnh gây ra hiện tượng này, tôi chưa thể tìm ra...”
Phải đâu đó khoảng chục phút sau, người thanh niên nằm tại trên giường mới bắt đầu cựa quậy cánh tay, đôi mắt cũng chớp chớp như sắp sửa tỉnh.
Nhân cơ hội này, Thắng vất cho Với chiếc vòng trữ vật có chứa nguyên liệu hoạ phù, cùng những kiến thức tu luyện hoá ấn phù trung cấp cùng cao cấp, để thằng nhóc này tự mầy mò, tự học. Tất cả những tri thức, kiến giải mà hắn có được, đều viết lên một quyển sách vất tại trong không gian. Việc tiếp theo Với cần làm đó là chăm chỉ luyện tập, chỉ có vậy thôi.
Hiện tại đã là cuối ngày, sắp sửa tới giờ cơm tối đây. Hắn không thể khư khư nằm trong phòng, cũng nên ra ngoài nấu chút cơm cháo cho Ánh cùng tên đệ tử ngốc ngoài kia.
Nghe được Ánh lời nói, Thắng bỗng nghệt mặt ra, bởi hắn vừa nhớ ra rồi, nguyên nhân bản thân nằm tại đây.
Vừa bước xuống thang lầu, hắn liền thấy Với đang miệt mài luyện công tại ngoài sân, khí thế phải nói là ngất trời.
Nhìn thêm một, hai lần. Hắn liền nhàm chán, tiến vào trong bếp, xem Ánh có tại bên trong hay không.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.