Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 314: Thực khổ cho thân đệ tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Thực khổ cho thân đệ tử


Nào, mọi người lại đây, tôi rót cho mỗi người một chén...”

Được cái c·h·ó giờ cũng rẻ, con thấy chất thịt ngon, nên mua vài cân về nấu chút rượu mận...”

Thằng em: “Á à, thằng c·h·ó đẻ này, mày dám chửi mẹ tao? Tao thao* con đĩ mẹ mày nhá!”

Sau bao ngày làm phiền, hết sáng trưa chiều tối, đến đêm cũng là lọ mọ tới bấm chuông cửa, thi thoảng còn giả làm trộm bắt gà rừng trong nhà kho, sáng lại đem đi trả để lấy cớ gặp mặt, khiến Thắng phiền đến mức chán ỉa, mới quẳng cho Bảo một bộ công pháp cấp thấp, dạy vẽ bùa.

Gà rừng: Chê nha!...

Cũng từ đấy, Bảo coi Thắng như thầy của mình, một lòng một dạ nghe theo.

Khuôn mặt hắn tuy không đỏ, nhưng đôi mắt lờ đờ, chính tỏ đã say.

*Thao: Thao d·â·m 慆滛 phóng túng vô độ. Nói cách khác, đây là quan hệ t·ình d·ục.

Đám người bên cạnh cũng là hào hứng, dơ cao chén rượu hô hào.

“Thì ra là vậy...” Bảo gật đầu, coi như đã hiểu thêm một điều... thì ra người đời chém gió, việc tu đạo đâu cần phải kiêng kỵ cái gì!

Sướng nhất đám gà rừng nhé!

Ngay sáng nay, khi thầy đánh một cuộc điện thoại, gọi hắn đi mua lượng lớn đồ ăn cùng hầu hiếc các thứ để trưa nay qua thầy nhậu, hắn sướng lắm, vội vàng vác con wave ghẻ đi mua đồ, giờ mới về tới căn biệt thự.

“Tuyệt. Hôm nay phải làm một bữa ra trò!”

Một đêm 7 phát sáng cương bình thường!

Rượu Minh Mạng, uống vào, bổ thật tráng dương.

“Không sao, không sao, miễn là được thưởng thức mỹ tửu là được rồi.” Thắng phấn khích khà khà cười.

Trong khi ông bà già đang ở nhà chờ hai thằng con đem tiền về báo hiếu, thì hai thằng con ngoan này lại đang ở một nơi nào đó đánh nhau, lôi chính bố mẹ đẻ ra chửi bới. Nếu cảnh này mà để hai vợ chồng già bắt gặp, ắt sẽ tức đến ói máu.

“Chúng ta nghỉ thôi, vào tiếp chủ nhà nào anh em!”

...

Sau khi biết sự lợi hại của Thắng, Bảo đã cuồng tên này tới mức đần độn.

Hắn không phải là người tu luyện đạo pháp, nên không phải kiêng cữ gì cả, chẳng phải gò bó như các thầy pháp hay các thầy mo. Để mạnh lên, hắn chỉ cần tu luyện thần hồn, cộng với việc sáng tạo thế giới, là bản thân sẽ tự khắc mạnh lên.

“Sáng làm chút rượu tại quán, còn chưa đã đây! Giờ lại được chủ nhà bao một bữa, thật tốt quá...”

Bảo tò mò nhìn Thắng.

“Rượu này rượu nhà, do tôi tự ngâm. Nên chỉ cho mỗi người một chút mà thôi!”

Thằng anh: “Ơ thằng này láo, mẹ tao là mẹ mày, mày dám thao cả mẹ tao à?”

Thằng anh tức đến đỏ cả mặt, dái cũng nóng lên bừng bừng, lao vào tẩm quất cho thằng em vài cú. Cứ vậy, hai anh em ruột thịt mặc kệ mọi người ngăn cản xung quanh, lao vào đánh nhau tới tấp, không quên lôi phụ huynh ra chửi.

“Tuy hôm nay không phải là ngày gì trọng đại, nhưng lại là ngày chúng ta hữu duyên gặp nhau.

Chương 314: Thực khổ cho thân đệ tử

Và đây chính là thứ rượu khi xưa vua Minh Mạng hay dùng trước khi cùng các phi tần thị tẩm.

“Người anh em, cần bọn tôi phụ gì nào?” Tên cai thợ hí hửng, đi lại gần bên Thắng hỏi han.

“Thầy là người tu đạo... liệu có ăn được thịt c·h·ó không?”

Mỗi người một tay, chẳng mất bao lâu, thức ăn, đồ uống cũng đã được sắp ra hoàn tất. Hai cái chiếu được rải ngay ngắn tại giữa sân cũng đã ngay ngắn 23 mạng người, nhốn nháo không thôi.

Nhưng đáng tiếc, duyên không đủ, dù có đi tới chân trời góc bể, vẫn không thể tìm được một vị chân sư.

“Hay quá, bọn tôi xuống ngay!” Tên Cai thợ, người đứng đầu chuyên phụ trách nhóm thợ tại đây đứng dậy trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao đối phương cũng là người quản lý trực tiếp của đám thợ xây trước mặt này, để đối phương đứng ra chỉ đạo vẫn là hợp lý nhất, hắn chỉ cần đứng sau, hướng tên cai thợ bàn giao nhiệm vụ là được.

“Rượu ngon...”

Thoắt cái, mặt trời đã cao tới đỉnh đầu, ánh nắng từ trên chiếu xuống chói chang, với tiết trời miền bắc, lại đang đầu hè, nên có chút oi ả, nóng bức.

“Mau dọn cơm a!”

Theo như hắn biết, những bậc thầy có đạo pháp cao thâm đều kiêng kỵ đủ thứ, ăn uống rất cẩn thận, không thể tầm bậy đút vào mồm, nếu không sẽ bị quật cho lên bờ xuống ruộng.

Không phải đơn giản gì mà tất cả chúng ta lại cùng lúc có mặt tại đây, mọi người hãy cùng tôi, vui vẻ chúc mừng cái hữu duyên này!”

“Không giấu gì mọi người, tôi là con cháu đời thứ x của vua Minh Mạng. Một vị vua được biết tới là máy chịch thời phong kiến.

Tên cai thợ gật đầu, nhanh chóng tập kết các anh em công nhân, bắt đầu phân công rõ ràng mọi việc.

Dưới sự chỉ đạo của tên cai thầu, các anh em bên thợ xây nhanh chóng tiến lại gần bên Bảo, đưa tay tiếp nhận túi nguyên liệu, chuẩn bị chế biến thức ăn.

Chỉ có một tên nhóc là ủy khuất, bị sư phụ bắt đi rừng săn thú, về nhà mệt mỏi, không được nghỉ ngơi, lại phải thay tên sư phụ đang say mèm dọn dẹp đồ đạc tại ngoài căn biệt thự.

“Mặc kệ, tao vẫn thao con mẹ mày!” Thằng em suy nghĩ một hồi, có vẻ như không nhớ ra thằng anh mình chính là anh ruột, liền mặc kệ tất cả, tiếp tục chửi bới.

“Chúc mừng... Zô!!!”

Với cơ thể vượt qua mức phàm nhân như hắn, việc say bia rượu là không thể nào. Nhưng vì muốn cảm nhận được cơn say, nên hắn đã áp chế khả năng kháng rượu của chính mình, để các chất trong rượu dễ dàng xâm nhập cơ thể, nên hắn lúc này mới lờ đờ như vậy.

Người ta nói ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng’.

Thắng cũng vui thích, tiếp nhận chén rượu, cùng đối phương khoác vai, xưng huynh gọi đệ, uống cạn chỗ rượu thuốc tại trong chai, mặc kệ đám người bên cạnh đang thèm khát nhìn ngó.

Trông chán chả thèm nói!

Thằng anh: “Con đĩ mẹ mày, mày là em tao đấy nhé!”

Thịt thà không được một miếng, rượu cũng chẳng được một hớp nào. Chỉ có ăn cơm trắng, kèm chút muối vừng, uống chút nước suối. Cực nhọc về nhà, tưởng sư phụ đang hoà ái chào đón, soạn sẵn cơm canh.

Đều là dân thợ xây, thường xuyên nhậu nhẹt, nên tay nghề chế biến món ăn phải nói là khá tốt. Chỉ sau một tiếng cặm cụi, khắp căn biệt thự toàn là nghi ngút hương thơm, phải nói là nức mũi.

Thấy Thắng uống ngon lành, lại biết nhắm mắt tận hưởng dư vị của rượu, giống một tên chuyên gia, gã cai thầu như nhìn thấy một người trong nghề, liền vui vẻ rót cho Thắng thêm vài chén. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng may, cuối cùng Thắng phải ra tay, đánh cho hai tên này ngất, rồi quẳng vào nhà kho cho ngủ với đám gà. Để hai tên này vào phòng khách, rượu đã vào người, thức ăn chắc chắn sẽ bị ọe ra, hắn thực sợ hai tên này xả ra nền nhà, nên mới đá bọn chúng vào nhà kho. Nếu có nôn, thì chỗ thức ăn mới nôn đó cũng trở thành dinh dưỡng cho đám gà.

Ngay khi biết đối phương là pháp sư, hắn liền vất đi mọi hiềm khích khi trước, mặt dày tới gặp đối phương, cầu học đạo.

Trước có xem vài bộ phim cương thi của Lâm Chánh Anh. Nên hắn rất cuồng, tín các thầy pháp. Luôn muốn tìm những người như vậy để bái sư, học đạo.

Sau một hồi phát biểu linh tinh, đám người bắt đầu lao vào nhậu nhẹt bét nhè, đủ lại tâm sự cứ vậy thi nhau tuôn ra, lúc thì anh anh em em, lúc thì mày tao, rồi con mẹ mày.

Khi y vừa mở nắp chai, xung quanh lập tức dấy lên một cỗ rượu thuốc đậm đà, phát tán tứ phương, khiến đám nghiện rượu lập tức kích động.

“Thầy! Đồ đã mua về!” Bảo đánh lái tới trước mặt Thắng, gạt chân chống dừng xe, khuôn mặt có chút mệt mỏi báo cáo.

Thằng em kinh ngạc hô lớn: “Mẹ mày là mẹ tao?”

Tên cai thầu cầm tới một chai nước hơn lít, bên trong chứa đầy rượu Minh Mạng.

Buồn cười nhất là có hai anh em nhà kia say rượu, không biết vì khúc mắc gì mà đang vui vẻ lại sửng cồ lên chửi nhau.

“Đi làm thật vui...”

Tiếp nhận chén rượu thơm mùi thuốc từ tên cai thầu, Thắng tu một phát hết cạn chén. Một cỗ thơm phức dược liệu, kèm theo đó là sự nóng bỏng của cồn, khiến hắn thích ý, trầm mê bên trong.

“Lát sẽ có người chở đồ đạc tới, mọi người giúp tôi khuôn đồ xuống, rồi chế biến là được! Ai biết nấu nướng thì tập trung. Ai không biết thì ra ngoài sân quét dọn, trải chiếu ra đất, chúng ta sẽ làm hai mâm! ở đây có hơn 20 mạng, bầy hai mâm là hợp lý...”

“Chứ còn sao!” Thằng anh gầm lên.

Sau khi đã giải quyết đâu ra đấy, tên cai thợ mới đứng lên chém gió để không khí bớt căng thẳng.

“Không sao, không sao... chiến được hết!” Thắng khoát tay lắc đầu.

Đám người cứ vậy vui vẻ ăn chơi, không biết trời trăng gì cả.

Với không thể ngờ, chờ bản thân chính là một bãi chiến trường, đống bát đũa tứ tung, khắp sân nhà toàn là bãi nôn h·ôi t·hối, cùng với đó là một đám công nhân đang ôm nhau gáy khò, đờm dãi tứ tung.

Thắng dơ cao chén rượu, vui sướng đảo mắt qua đám người đang ngồi xung quanh, miệng hô lớn.

Lần này chủ nhà khoản đãi một bữa thịnh soạn như vậy, nên tôi cũng không thể yếu thế, đã kịp về nhà lấy bình rượu quý này lên đây, để mọi người thưởng thức.

Vì truyện không cho dùng mấy câu t·ục t·ĩu, nên dùng từ hán này thay vào. Nghe không thô như lời việt, nên tại hạ dùng từ này. Tuy nó giống cover, nhưng vì không có còn từ nào phù hợp hơn, nên đành lấy tiếng hán thế vào.

Đám người vất hết đống đồ đạc trên bức tường đá, nhố nháo rời đi công trường, hướng về phía căn biệt thự tập kết. Trên khuôn mặt bọn họ, treo đầy sự hào hứng cùng vui sướng.

Sau khi gật đầu với Thắng, gã liền quay đầu, hướng các anh em đồng nghiệp hô lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam nữ tình trường, sao bằng đại đạo trước mắt!

“Con đã dựa theo lời thầy, đi mua hầu sống. Không biết vì sao, nhưng con đi hết chợ Trung Tâm, cũng không thấy một con hầu nào. Nên đành mua gà với c·h·ó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ tiếc là... Hầu sống hết sạch, thứ ngốn rượu nhất lại không có, đành phải mua gà lẫn c·h·ó về thay thế hải sản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám người đang chăm chỉ thi công tại trên bức tường đá, binh binh chát chát hăng say, thì Thắng từ trong nhà lao ra hô lớn.

Nhưng mới gần đây, hắn vậy mà bắt gặp một người thực sự là chân sư chính đạo. Tuy đối phương là tình địch, nhưng không thể phủ nhận việc đối phương chính là thầy pháp cao tay.

“Được rồi, tôi sẽ cho người đi làm...”

Sau nhiều năm mò mẫm không kết quả, hắn liền nghĩ bụng trên đời không có thầy pháp, tất cả chỉ là phim ảnh bố láo.

“Thức ăn đã xong, dọn cơm thôi!” Không biết tên thợ xây nào hô lớn, khiến đám người xung quanh phấn khởi hô hào.

•Chú thích:

Tên cai thầu rón rén, rót cho đám người mỗi người một chút, nói.

“Anh em! Dừng tay thôi, vào phụ tôi chế biến nguyên liệu. Nay tôi mua rất nhiều thức ăn, đủ tất cả chúng ta làm một bữa tiệc lớn!”

Cũng chẳng mất bao lâu, bên ngoài cổng lớn đang có một chiếc wave tàu bành bạch đi vào, vừa nghe tiếng, liền đoán được bô của con xe này đã tàn tới mức không thể tàn hơn.

Thực ra là có kiêng, chỉ là thầy của hắn, Đỗ Tất Thắng lại không phải là kẻ bình thường, nên chẳng cần kiêng kỵ cái gì hết. Thứ gì cũng có thể cho vào mồm đớp hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Thực khổ cho thân đệ tử