Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 326: Gặp mặt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 326: Gặp mặt


Tên Monkey này cũng thực suy nghĩ chu đáo, cũng giống hắn sợ bị lộ.

Vì đối phương vội vàng, cộng với việc chưa tiếp xúc với Sát Lang, nên không phát hiện ra dị dạng.

“Anh không thay đổi diện mạo, hẳn là sẽ bị để mắt tới... hiện tại tôi đang nhàn nhã, không muốn gặp rắc rối... nên là... chào tạm biệt! Đến hẹn lại gặp mặt!”

“Haha... quá khen...” Thắng gượng cười, đẩy tay đối phương ra, hỏi.

“Alo?” Thắng lạnh lùng, giả giọng của Sát Lang mà nghe máy.

Nói rồi, tên này liền nhanh chóng đẩy cửa rời đi, bỏ mặc Thắng đang gãi đầu tại phía sau.

Từ bên trong, hắn lôi ra một bộ khoác da màu đen, không biết được làm từ chất liệu gì, nhưng bề mặt nó nhẵn mịn, bóng loáng, sờ khá mát tay.

Không biết như thế nào, hắn vẫn lựa chọn tin đám người đó. Bọn chúng đều là người của t·hế g·iới n·gầm, mấy việc cỏn con này hẳn là dễ làm.

“Anh cũng tham gia!?” Thắng kinh ngạc nhìn đối phương.

Ngay khi hắn tâm đắc về khả năng ẩn thân trong đám đông của mình thì bỗng phát hiện, đám người xung quanh thế mà nhìn hắn chỉ trỏ, tò mò.

Tin nhắn rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một dòng. Chủ yếu đại ý là để hắn chờ đợi hàng về, rồi đón nhận, không có thêm chỉ thị nào khác.

Lái xe rời đi thành phố Uông Bí, tiến vào địa phận Hải Phòng.

Sau khi xác định không còn tin tức gì từ phía bên kia, hắn liền tắt máy, lại gần một chiếc hòm màu đen tại cuối gian phòng.

“Mẹ, trời nóng bỏ mẹ ra, phải 30 độ chứ ít gì!? Thế mà cái tên kia lại mặc đồ da, lại còn chùm đầu. Cứ như mùa thu tới đít vậy. Mẹ! Ở đời, đúng là lắm thằng dở!”

“Thảo nào tổng bộ lại nói anh là một con c·h·ó điên! Bình thường làm xong nhiệm vụ, tôi thường đi thay đổi diện mạo. Lần này tới đây, tôi cũng đã phải tân sửa lại liên tục, mới có bộ dáng bây giờ.

Monkey nhìn ngó xung quanh một hồi, liền thấp giọng thì thầm.

Phải công nhận, mặc bộ đồ này nóng thật, nóng đến chảy cả mồ hôi đít. Tuy đã dùng pháp tắc hệ phong gia trì, nhưng vẫn nóng vãi đ·ạ·n. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên này bên ngoài trái ngược hoàn toàn với trong suy nghĩ của hắn. Qua điện thoại, hắn còn tưởng đối phương là một tên lạnh lùng, trang phục bịt kín đây. Ai mà ngờ, tên này thế mà thuần Việt, không những trang phục, mà ngay cả thái độ cũng là y xì.

Chương 326: Gặp mặt

Thắng đủng đỉnh trả lời đối phương vài câu tiếng anh.

Monkey nắm tay hắn, đôi mắt loé ra vài tia tinh quang, phấn khích nhìn hắn.

‘Vị trí!?’ Đầu máy bên kia cũng là lạnh nhạt. Nhưng người lần này liên lạc với hắn lại là giọng một người đàn ông. Người này dùng tiếng Anh với tông giọng trầm thấp. Không hề ấm áp, trái lại rất lạnh.

Căn phòng trọ này vốn đã được Thắng thuê từ trước, ngay khi bản thân về lại miền Bắc, hắn đã tự thân tới đây thuê nhà với thông tin của Sát Lang.

“Anh ấy bị bệnh, nên mới ăn mặc như vậy. Con trai mẹ cố gắng lớn nhanh, học làm bác sĩ thần kinh, giúp anh ấy chữa bệnh nhé!”

Cứ vậy, hắn bỏ qua ánh mắt tò mò, đánh giá của đám người, nhanh chóng tìm một quán cafe có điều hoà vào ngồi.

Từ trong túi của chiếc quần đùi, hắn lôi ra con cục gạch cũ kĩ, bắt đầu đánh ra vài dòng tin nhắn, gửi đi.

“Vậy đồ đạc của tôi...!?”

Đọc xong, anh sẽ biết!”

Hắn không biết có phải đối phương hay không, nên không dám với gọi, dù sao tên này ăn mặc thực không giống sát thủ chút nào.

Tránh xa nó ra một chút!”

Ra nhận hàng cũng phải ăn mặc cho giống đồng nghiệp, tránh bị hiềm nghi. Nên lúc này đây, hắn mới tạt qua nhà trọ lấy đống đồ.

Kiếp trước hắn từng làm tại khu công nghiệp VSIP Hải Phòng, cũng từng trọ tại đây, nên đường xá đối với hắn không quá lạ lẫm.

Ngoài việc tiến vào đây để tránh nắng nóng ra, hắn còn muốn g·iết thời gian dư thừa. Chờ người đưa hàng bay tới đây.

“Chào, anh là Sát Lang!?” Tên tây ba lô tiến tới, xoè tay hướng Thắng như muốn chào hỏi.

Trái ngược với Thắng, tên này lại mặc quần đùi, vận áo ba lỗ, đầu đội nón lá, đeo kính râm. Trên tay cầm theo một chiếc vali đen bóng, đang đẩy cửa đi vào.

Kệ mẹ bọn chúng, việc mình mình làm, không quan tâm tới đám c·h·ó sủa nhặng xung quanh mới là chân lý.

“Vâng, còn anh là...?” Thắng gật đầu, âm thầm đánh giá đối phương.

Lần này gửi hàng tới, chắc chắn là người của tổng bộ.

Nghe vậy, Thắng liền ngớ người. Hình như trong ký ức của tên Sát Lang, thực có bộ phận này tồn tại trong tổng bộ.

Order chút nước cùng chút đồ ăn để nhâm nhi.

‘Chiều nay hàng sẽ đến!’

“A, tí thì quên. Đây, đây là đống đồ mà tổng bộ gửi tới cho tôi, nhờ giao lại cho anh.” Monkey để chiếc vali đen bóng lên bàn, giọng nói cũng trầm thấp xuống.

Chỉ là tên này không mấy khi thay đổi diện mạo, nên cũng không quan tâm tới bộ phận này lắm. Thành ra thông tin về bộ phận này tại trong ký ức mà Thắng tiếp nhận được cũng vô tình bị bỏ quên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ, anh kia mặc kín vậy, không thấy nóng sao?”

Mần mò khoảng hơn tiếng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một quán cafe cao cấp. Nhìn bên ngoài trang nhã, lại kín cửa cao tường như vậy, hẳn là có điều hoà đi.

Khu vực này mất điện, vì bên trong kín mít, nên không khí còn oi hơn cả bên ngoài. Nói không ngoa nếu ví quán cafe này như lò nung, thật sự rất nóng.

“a, tại tôi không hay thay đổi diện mạo khi làm nhiệm vụ, nên mới quên béng đi mất!” Thắng ngại ngùng, vội vàng giải thích.

Hắn không thèm nghĩ ngợi, liền dấn thân đi vào... nhưng chẳng được bao lâu, lại vuốt trán đi ra.

Thắng đen mặt lại. Con mẹ nó, nếu không phải vì đám người sát thủ kia, hắn cần mẹ gì phải hoá trang như vậy!?

Như vậy thời gian để người giao hàng có thể bay từ New York tới Việt Nam chỉ vẻn vẹn 9 đến 10 tiếng. Nhanh hơn các chuyến bay bình thường.

“Thật! Mấy thằng này đầu thường có điện, đi gần không cẩn thận lại bị nó xiên cho thì khổ.

Nên Thắng cũng yên tâm phần nào!

Chỉ là hiện tại đang năm 2013, dãy trọ vẫn đang xây dựng mà thôi.

Cùng với đó là một tấm thẻ màu đen, có hình cây s·ú·n·g lục phía trên bề mặt.

Dù sao quanh đây cũng khá ít người, cộng với việc căn phòng trọ nhìn khá tàn tạ, nên cũng chả ai nghĩ bên trong có đồ gì quý giá, căn bản thực chả có đồ gì đắt tiền. Nên hắn mới tự tin để đống đồ này ở lại.

Hắn lại tiếp tục mò mẫm, cuối cùng phải đi mất 10 cây số, hắn mới tìm được một quán cafe có điều hoà. Ngồi trong không gian mát lạnh, lại thêm chút gió nhẹ thổi qua, khiến hắn phiêu như đang chơi thuốc.

Nếu không bản thân sẽ b·ị t·ruy s·át bởi kẻ thù! Còn anh thì khác, anh thực có gan. Làm xong nhiệm vụ cũng không thèm sửa đổi diện mạo, anh thực làm tôi khâm phục!”

“Anh ăn mặc như này... không sợ bị phát hiện!?” Thắng nghi hoặc, nhìn Monkey.

Tên tây mũi lõ kinh ngạc nhìn Thắng.

Quả như hắn dự đoán, ngồi nhâm nhi trong quán đâu đấy phải mấy tiếng đồng hồ, chiếc điện thoại Nokia đời cũ nằm bên cạnh mới réo lên.

Cũng chẳng mất bao lâu, hắn liền nhận được tin nhắn phản hồi.

Chỉ là... có vẻ như thực tế lại không như hắn nghĩ.

“Haha... tôi là Monkey. Xếp thứ 50 trong bảng sát thủ.” Tên tây ba lô gãi đầu cười.

“Vâng, sau này con sẽ là bác sĩ tâm thần, giúp anh ấy trở lại bình thường...”

‘Được rồi!’ Người đàn ông tại đầu dây bên kia trầm giọng trả lời, rồi nhanh chóng tắt máy.

Còn cái gì dễ bị để mắt tới? Làm gì có ai biết hắn là ai đâu! Hắn chỉ sợ người bên tổng bộ biết hắn là giả. Giờ người bên tổng bộ lại đang lo lắng thế lực khác, hoàn toàn không để ý tới một tên sát thủ đứng top 30 là thực hay giả. Đám người này chỉ quan tâm tới nhiệm vụ tham gia Trung Quốc Chiến mà thôi.

Cũng nhờ vậy mà Thắng dễ dàng qua mắt đối phương.

“Con trai mẹ ngoan quá...”

“Phải, nhiệm vụ lần này không chỉ có chúng ta, mà ngay cả các thế lực ngầm khác đều thò một tay vào. Bên trong chiếc vali có thông tin đầy đủ, đó là nhiệm vụ chính chúng ta cần hoàn thành!

Tuy không hẹn rõ thời gian, nhưng theo hắn dự đoán hẳn là 16, 17 giờ chiều gì đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau một hồi di chuyển, lượn quanh. Cuối cùng Thắng dừng xe tại một dãy nhà trọ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn muốn ẩn mình, tránh bị để ý. Như vậy, việc gặp mặt tên giao hàng mới như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tăng thêm sự huyền bí.

“Nhiệm vụ mà nhà trắng giao... sẽ tập kết vào ngày 28/7. Địa điểm... khi nào đi, tôi sẽ dẫn đường!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không biết tí gì về ngoại ngữ, thời đi học còn thuộc thành phần dốt đặc cán mai. Hỏi hắn bằng tiếnh anh không khác nào cho vịt nghe sấm.

Mặc vào bộ đồ da, hắn cảm thấy khá thùng thình. Hẳn là vì chủ nhân cũ quá cao to, còn cơ thể hắn lại quá bé, nên khi mặc vào mới rộng rãi như vậy.

Tất cả những thứ đồ này đều là hắn lấy được từ trên người của Sát Lang. Sau khi về miền Bắc, thuê được căn trọ này, hắn đã đem đống đồ đạc này quẳng tại đây.

“Đél hiểu sao tên Sát Lang này có thể mặc suốt được!” Thắng đưa tay lên trán, vuốt phăng đi vài giọt mồ hôi.

“Phát hiện? Phát hiện cái gì!? Sát thủ chúng ta chỉ dùng biệt danh tới giải quyết công việc. Còn diện mạo? chẳng phải tại tổng bộ có chuyên ngành thay đổi diện mạo hay sao! Không lẽ anh chưa dùng tới bộ phận này?”

Nhưng khi tên tây mũi lõ đó dùng điện thoại đánh cho hắn một cuộc, hắn mới dám hướng đối phương chào hỏi.

Hắn không đi xe, mà thay vào đó cuốc bộ. Bước chân hắn thoăn thoắt, giống như u linh, tiến nhập dòng người.

Chẳng bao lâu, từ bên ngoài đi vào một tên tây ba lô.

Bước xuống xe, hắn nhanh chóng di chuyển tới một căn phòng trọ tồi tàn.

Sau khi đã cải trang hoàn toàn, phủ lên đầu cái mũ chùm sau áo. Hắn mới rời đi phòng trọ.

“Quán cafe Uống là phê. Tại đường Đà Nẵng... nếu không rõ, anh có thể tra google maps!”

Nhưng may mắn, nhờ việc thôn phệ Sát Lang mà hắn đã thành cao thủ ngoại ngữ. Không những có thể nói tiếng anh, mà ngay cả tiếng Trung, tiếng Ấn hắn đều có thể sọng.

Theo như hắn biết, để bay từ New York tới Việt Nam, cũng phải mất 17 đến 30 tiếng. Trong khi đó tổng bộ đã hẹn chiều nay lấy hàng.

Nhưng để an toàn hắn vẫn độn vào trong áo chút vải, để tăng độ uy tín.

Mục đích chính là để che mắt đám người tại tổng bộ.

Tuy bọn họ không oang oang cái mồm, nhưng với thiên nhĩ thông, hắn vẫn có thể nghe rõ đám người này nói gì, nghĩ gì.

“Không sao, chỉ là khoác tạm. Chắc đối phương cũng không rảnh để ý tới cái này...” Thắng tặc lưỡi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 326: Gặp mặt