Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 352: Chạm mặt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 352: Chạm mặt


Tuy Linh Tử chỉ là một sinh vật nhỏ bé được tạo ra từ chính thế giới của hắn, nhưng dẫu sao đối phương cũng đã theo hắn được một đoạn thời gian.

Bahar, bọn s·ú·c sinh này không phải đám phàm nhân các ngươi có thể đối phó. Ta khuyên ngươi, để tránh c·hết thêm người, ngươi nên dẫn sư đoàn của ngươi về đi!”

Tuy bên cạnh hắn có người phụ nữ thần bí, có thể khống từ trường. Nhưng nhìn uy thế bạt ngàn kia, số lượng cũng phải lên đến triệu tên binh sĩ.

Tình hình địch nhân bọn họ không rõ, không biết tại sao Mãnh Hổ lại dễ dàng bị xử lý như vậy khiến vị chủ tịch nước Tô Văn Minh lo lắng không thôi. Ăn uống cũng không mấy ngon miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kết thù với những kẻ phàm nhân hắn hoàn toàn không sợ, dù là tổng thống hắn cũng khinh khỉnh một hai. Nhưng đối với dị nhân đám người, hắn thực sợ đến mười trên mười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao sư phụ của tên nhóc này cũng là chủ thần sáng tạo ra toàn bộ thế giới nơi đây, không cho nó một chút cửa sau thì hắn cũng thật không đáng hai chữ sư phụ.

Nếu lần này cậu ta có thể hoá thành con quái vật đó, lao vào trận hình địch thì chắc chắn bên ta thắng lớn.

Bahar không hề có tâm tình khó chịu như vậy, hắn chỉ lẩm bẩm. “Quả nhiên.”

Các tiểu đội được tiêm Mãnh Hổ huyết thanh liên tục vô thanh vô tức bị mất liên lạc tại tuyền tuyến. Nghi vấn đối phương có v·ũ k·hí s·inh h·ọc.

Bahar híp mắt lại nhìn về phía bên cạnh, nơi đó đang có một tên thanh niên tuổi tầm 25, 26. Khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng đang bò chậm chạp trên mui xe.

Còn đám dị nhân, với đủ loại năng lực khác nhau thì hoàn toàn không thể phòng bị được.

“Một tên thú vị? Ý ngài là...?” William mờ mịt.

Vừa rồi khi quân đoàn Hoa Kỳ cùng đồng minh vượt núi Côn Luôn, tiến vào mảnh đất Thanh Hải liền phát hiện hướng Tây Bắc có một chi q·uân đ·ội hùng mạnh đang lũ lượt kéo tới đây.

Đã yên vị trên xe, Hắc Dạ Xoa thấy biểu hiện của William liền âm thầm lắc đầu, trấn an.

“Ngài Brigadier General (chuẩn tướng) ngài đừng để tâm tới lũ phàm nhân đó, với cái lũ đó cứ để tôi giải quyết là được, ngài không phải động tay.”

Chia tay Linh Tử, Thắng cũng không còn niềm vui thú ngao du tứ phương. Hắn hủy đi cỗ thân thể phàm tục, hoá về trạng thái thần chủ rồi dùng thần nhãn để dõi xuống thế gian.

Nhưng khi tiến gần hơn, hắn phát hiện đối phương thế mà không phải Mãnh Hổ quân, tất cả đều là binh sĩ người Nga.

“Ngươi yên tâm, kẻ đó tuy cũng có dị năng, nhưng cấp bậc không cao. Miễn là ta còn tại, thì đối phương cũng không làm được gì ngươi.”

Binh sĩ bình thường thì không sao, nếu tất cả đều là Mãnh Hổ quân, hắn thực sợ người phụ nữ thần bí kia không thể giải quyết được. Đến khi đó chiến hỏa diễn ra, một tên thường nhân như hắn c·hết là cái chắc.

“Con mẹ nó! Vừa rồi mình cả gan hô hào như vậy, liệu có bị tên dị nhân kia ghim thù hay không?”

Từ thái độ tự tin, cũng như lời nói. Hắn có thể xác định được đối phương lần này có thể dễ dàng vượt qua Côn Luôn hẳn là có thứ v·ũ k·hí đáng sợ gì đó. Thứ v·ũ k·hí này hẳn rất mạnh, nên một kẻ s·ợ c·hết như William mới nhàn nhã tham gia chiến trường.

Chờ cho đối phương đi khuất, William mới bỏ xuống phong thái trịnh thượng vừa rồi, treo lên một bộ lấy lòng kiểu dáng rời khỏi lóc xe, tiến tới người phụ nữ thần bí luôn im lặng, cười nói.

Nghe vậy, Bahar không hề tức giận, trái lại còn khá điềm tĩnh nhìn q·uân đ·ội Hoa Kỳ một lượt, sau đó mới quay người ra hiệu cho toàn quân rút lui.

Về tình về lý hắn đã coi đối phương như đệ tử thân truyền. Dù không dạy bảo được gì nhiều, nhưng mấy năm cùng chung sống, hắn vẫn có chút bận tâm tới tên nhóc này.

Lúc này, tại dưới chân núi Côn Luôn, đang có hai đạo quân hùng mạnh đứng đối diện nhau.

“Hừ, ta lần này tới đây là để giải quyết đám sinh vật người không ra người, thú không ra thú kia. Tiêu diệt đám p·hát x·ít dám đem nhân loại thí nghiệm, đi ngược với đạo đức của một con người, nhân tiện giải cứu dân chúng nơi đây.

Kể từ khi ẩn mình trong sơn động, nhập định tiến vào thế giới thức hải. Thắng đã tĩnh toạ được hơn hai tháng.

Bên kia chiến tuyến, William thấy Bahar im lặng, trầm tư. Nghĩ rằng đối phương thực sợ uy thế q·uân đ·ội mình, liền khinh thường hô lớn. “Bahar! Rút quân đi. Chiến trường lần này không phải đám binh sĩ tầm thường có thể chiến đấu, nếu không muốn người mình hi sinh vô ích thì mau rời đi đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đáng tiếc... loại dị năng này quá kỳ quái, lúc có thể biến thành siêu quái vật, có lúc lại yếu nhược đến đáng thương.

Nhưng hiện tại thấy được đối phương đứng bên kia hô hào, khiến Bahar không thể tin nổi. “Không lẽ bên phía Hoa Kỳ vừa nghiên cứu ra thứ v·ũ k·hí mới có thể đánh g·iết đám người Mãnh Hổ quân mà không mất một binh, một tốt? Nên tên kia mới vui vẻ tham gia chiến trường?”

Ngồi trong xe, Hắc Dạ Xoa đưa mắt nhìn về phía Tây Bắc, nơi đám binh sĩ Nga mới rời đi không lâu, lẩm bẩm.

Tại sao lại vậy? Đơn giản là vì với người thường, hắn có cách ứng phó. Còn với dị nhân, hắn thực sự bó tay.

Đám binh sĩ Nga nghe vậy thì tức lắm, sôi máu uất nghẹn. Nhưng thấy chỉ huy không hó hé câu gì, thì cũng ngoan ngoãn im lặng nuốt cơn tức này vào trong. Âm thầm chửi bới tổ tông nhà William.

Trong hai tháng này, bên ngoài chiến trường vẫn đang quyết liệt diễn ra.

Chiếc xe bọc thép lăn bánh, cùng đoàn quân tiến vào trung tâm Thanh Hải.

Nếu hiện tại cùng đám người Hoa Kỳ sảy ra c·hiến t·ranh, sợ là bên phía ta sẽ thảm bại.”

“Ồ, làm ta cứ tưởng ai. Thì ra là William nghị sĩ!” Bên phía đối diện, gã chỉ huy người Nga tên Bahar cũng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía William hô lớn. “Ngài không tại nhà trắng tham gia hội nghị, lại tự thân tới chiến trường khiến ta thực kinh ngạc a!”

“Phùng Minh là một tên sở hữu dị năng đặc biệt, có sức mạnh khủng bố. Nhờ có hắn mà các đồn điền nhỏ của đám Mãnh Hổ quân dễ dàng bị tiêu diệt.

Bahar tướng quân, ngài chẳng nhẽ muốn binh sĩ của mình hi sinh một cách vô ích?”

William đang vui vẻ đi sau, bỗng nghe được câu nói này của nàng, hắn liền chấn động, đôi mắt bên trong dấy lên một chút sợ hãi.

Chương 352: Chạm mặt

Tháng đầu tiên bên phía Mỹ-Ấn và Nga liên tục bại lui dưới sức mạnh khủng bố của Mãnh Hổ quân. Nhưng đến cuối tháng, q·uân đ·ội Mãnh Hổ quân dần mất đi uy thế, nhanh chóng bị hai thế lực lớn này dẹp bỏ.

Sang tháng thứ hai, chủ tịch nước Trung Hoa dân quốc liên tục nhận được điện báo nguy cấp.

Càng nghĩ, William lại càng hoang mang, thấy sợ.

Bahar thực sự kinh ngạc. Theo những tư liệu mà hắn có về các nhân vật lớn trong nhà trắng, thì cái tên William này chính là một kẻ nhát c·hết, hám lợi, và tham vọng.

William nghe được Hắc Dạ Xoa khẳng định, liền như vớ được một sợi dây cứu sinh, mới nhẹ nhàng thở ra, thả xuống lo lắng tâm tư mà tiến vào xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đặc biệt là hiện tại, tên này không biết từ khi nào đã hoá thành con lười, bò qua bò lại trên lóc xe, hoàn toàn không có sức công kích.

Nghe được William lời nói, Hắc Dạ Xoa chỉ cười nhẹ, nói. “Phàm nhân tầm thường sao? Ngươi là không biết, tại trong q·uân đ·ội đó, ta cảm nhận được một tên khá thú vị...”

Đứng trên mui xe bọc thép, William diễu cợt nhìn đám binh sĩ Nga.

William đứng tại trên lóc xe, lạnh nhạt, không coi toàn bộ binh sĩ Nga vào mắt, khinh thường mà đáp.

Điển hình như người phụ nữ đang ngồi bên cạnh đây. Đối phương có thể bay, có thể ngăn cản đ·ạ·n đạo, dễ dàng g·iết c·hết đám siêu nhân loại Mãnh Hổ quân thì việc kết liễu một sinh mạng thấp bé như hắn thì có gì là không thể? Chính vì lý do này mà hắn càng thêm sợ hãi dị nhân.

Ví dụ đơn giản thôi, với người thường, chắc chắn sẽ dùng tiền để mua đầu hắn. Khi đó hắn chỉ cần thuê tới lượng lớn vệ sĩ chất lượng là ngăn cản được.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Chỉ cái chớp mắt đã qua ba mươi năm, tương đương với một tháng tại ngoại giới.

...

Chỉ là... cỗ sức mạnh này cậu ta còn chưa thể làm chủ.

“Thiên sát... không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm đến vậy...”

Từ hành động cho tới biểu hiện đều như một con lười, chỉ khác mỗi thân xác là nhân loại.

Bình thường đối phương sẽ ẩn mình trong ngũ giác đài, trốn dưới gầm bàn mà thảo luận c·hiến t·ranh. Muốn tên này có mặt trên chiến trường? Đó là điều không thể, bởi tên này coi cái mạng của hắn hơn bất cứ ai.

Hắn không biết vì sao đối phương có thể đánh tan được Mãnh Hổ quân tại Tân Cương, rồi kéo quân vào đây kiếm chác. Nhưng hắn dám khẳng định, đám người này không phải đối thủ của người mình.

“Bahar, Mãnh Hổ quân là thứ v·ũ k·hí s·inh h·ọc rất nguy hiểm. Một sư đoàn binh chủng tinh nhuệ cũng chỉ có thể làm mồi cho chúng.

Ngoài việc có thể tự động kích hoạt dị năng, mỗi khi cậu ta mệt mỏi, ngủ th·iếp đi hoặc ngất. Đều sẽ tự động kích hoạt dị năng.”

Chỉ cần có người phụ nữ kia bên cạnh, hắn tự tin chiến cuộc lần này thắng chắc.

“Đêm trước cậu ta tự nhiên nhận mình là Songoku, rồi ngắm trăng trên trời, sau hoá thành một con khỉ đột lớn, tàn phá toàn bộ doanh trại. May mắn các nhà khoa học kịp thời tiêm cho cậu ta lượng lớn thuốc ngủ, kéo tỉnh.

Theo như William nghĩ, những kẻ mang sức mạnh dị năng siêu việt nhân loại hoàn toàn có thể được coi là thần nhân. Như vị chuẩn tướng đang đứng bên cạnh đây, hắn đã vô thức coi đối phương như thần thánh tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Làm William khi đó s·ợ c·hết kh·iếp, cứ tưởng đối phương là quân đoàn Mãnh Hổ từ Tân Cương rút về đây chặn đánh bọn họ.

Giờ nghe được bên phía q·uân đ·ội Nga cũng có dị năng tồn tại khiến hắn cảm giác cái cổ đang dần mát lạnh, rùng mình một cái.

“Trong đám người đó, có một kẻ giống ta. Có dị năng trong người.” Hắc Dạ Xoa bước vào trong xe, chỉ để lại phía sau một câu nói nhẹ nhàng.

Lần này dùng thần nhãn, ngoài việc theo dõi Linh Tử, hắn còn muốn giúp đỡ thằng nhóc trong âm thầm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 352: Chạm mặt