Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361: Người đàn ông bí ẩn (ngoại truyện 2)
“Có chứ! Chủ nhân, nãy em chỉ là mõm thôi, ngài để tâm làm gì... khà khà...” Cây trường thương biến hoá ra đôi môi của Lê Dương Bảo Lâm, khằng khặc nói.
Nàng là cảm nhận được, linh hồn bản thân đang nhanh chóng bị tróc ra ngoài.
Bàn tay tuy lớn nhưng lại rất nhanh, vừa mới thành hình đã ngay lập tức vọt về phía Kaguya đang lơ lửng trên không chụp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận định đối phương là Thiên Minh đã hoàn toàn bị nàng bác bỏ, đẩy ra khỏi đầu.
Nói xong, cơ thể gã đàn ông liền hư hoá, biến mất trong màn đêm.
“Khốn kiếp! Ta liều mạng với các ngươi!” Kaguya dãy dụa, toan dùng toàn bộ sức mạnh trong thân để cùng hai tên kì dị kia liều c·hết, nhưng có vẻ như không thành.
Khi thấy rõ Phùng Minh đang sõng soài, khờ khạo, ngơ ngác tại một góc, còn phía trước là người đàn ông bí ẩn, nàng liền bừng tỉnh đại ngộ.
‘Đi, Thắng. Anh ấy về rồi, làm vợ, hai chị em chúng ta cũng phải ra giúp một tay chứ.’ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dù sao cũng là cái duyên, đi qua thấy hắn một lần cũng là nên làm.” Trường thương không có đầu để gật nên chỉ có thể giật giật đôi bờ môi to lớn của mình đồng ý.
“Thật tốt quá, không biết ngài là người của phương nào? Là bên phía Việt Nam gửi qua đây sao? Hay là....”
Dẫu sao nàng cũng là mẹ lục đạo, là nhẫn tổ tại nhẫn giới. Nói về phía cạnh nào đó thì nàng như mẹ thiên hạ, vậy mà tên nhân loại trước mặt lại cùng cây thương vô tri bàn luận muốn thu nàng làm nô.
“Phải vậy không?” Người đàn ông bí ẩn dùng giọng điệu trêu tức, hướng Kaguya làm thế khích tướng.
“Khốn nạn!” Kaguya thấy chiêu thức của mình thế mà dễ dàng b·ị đ·ánh nát, liền tức giận gầm lên.
‘Minh Nguyệt, mau tới! Chồng chúng ta vừa dẫn đội về, thành công lấy được rất nhiều vật tư!’
Toàn bộ sức mạnh của nàng đang nhanh chóng sói mòn theo thời gian.
Nàng tính hỏi “hay anh là người bên phía Trung Quốc...” nhưng vì sợ, nàng thực sợ đối phương thật là một tên Việt gian, nếu biết mình làm việc cho Mỹ, có khi nào đối phương sẽ ra tay tiêu diệt luôn hay không? Chính vì vậy nên nàng mới chỉ dám hỏi lấp lửng.
Sợi xích này như mãng xà, quấn quanh linh hồn Kaguya vào trong, sau đó từ từ rút linh hồn ả ra khỏi cơ thể.
“Thả? Xin lỗi, ta không thể thả nhân viên làm vườn tương lai nha!” Người đàn ông bí ẩn lắc đầu, nhìn xuống cây thương mà cười khằng khặc.
Nhưng hiện tại đối phương đang tại căn biệt thự, sức mạnh căng lắm cũng mới là cấp linh sơ cấp, cao thì trung kỳ gì đó. Không thể nào một mình giải quyết giới toạ được.
“Thì ra tất cả chỉ là ảo giác...” Nàng tiếc nuối, thở dài.
Ý định thu đối phương vào trướng là chỉ thu mỗi linh hồn, còn thể xác thì gã thực không hứng thú.
Kaguya lơ lửng tại trên không, tự tin, hừ lạnh nhìn về phía người đàn ông bí ẩn, nói. “Không có kẻ nào có thể thoát được Tsukoyomi Vô Hạn của ta, dù là ngươi, tên phàm nhân có sức mạnh siêu nhân loại!”
Người đàn ông xoay người, toan rời đi thì phía sau y, Hắc Dạ Xoa tiến lên hô lớn.
“C·hết!” Chỉ thấy ả gầm lên, dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình hướng người đàn ông bí ẩn đánh tới.
“Được rồi.”
Cánh tay vừa đưa lên, tại hư không liền xuất hiện một cỗ bàn tay khổng lồ, hắc sắc.
“Tôi sao? Tôi chỉ là một hiệp sĩ mặt nạ qua đường mà thôi... cứ gọi tôi là Kamen Rider Mushi!
Chỉ là nàng không thể nhìn ra danh tính người này, dù bản thân đã sống hơn chục năm tại tận thế, vẫn chưa một lần thấy qua đối phương.
“Thế có nên thu ả vào làm nhân viên hay không!?” Người đàn ông bí ẩn nhìn xuống cây thương.
Người đàn ông bí ẩn phất tay, nâng cây thương về phía Kaguya. Từ trong miệng nó, bắn ra một sợi xích đen ngòm, phía trên khắc đầy loại kỳ văn, ký tự kỳ lạ.
Con mẹ nó, dù là nhân cách tốt như Kaguya cũng không thể nhẫn nhịn!
Ta cứ tưởng thời không nào mới, thì ra là vẫn trong thời không cũ. Chỉ là thời gian hiện tại hẳn là 100 năm trước!” Trường thương há mồm nói.
“Không biết anh là ai? Tên gì? Có thể cho tôi biết để có dịp trả ơn hay không!?”
‘A, cái kia... được a...’ Hắc Dạ Xoa thả lỏng cơ thể, để mặc người phụ nữ kéo nàng tiến vào màn đêm...
Chỉ còn lại Hắc Dạ Xoa ngốc trệ tại chỗ.
Nếu Thắng ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra nơi này chính là căn biệt thự tại Bắc Sơn, Uông Bí.
“Nhân viên mới trông cũng được phết, giống hệt chị Hằng Nga. Chỉ tiếc lại như Dương Tiễn, có thêm một mắt tại giữa chán...”
“A, ta sao? Đúng nha, ta là người Việt. Ngươi cũng là người Việt sao?” Người đàn ông bí ẩn kinh ngạc gật đầu.
“Phải, chủ nhân. Nơi này chán muốn c·hết! (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Cái gì anh rể? Em bị đãng trí sao? Chúng ta chẳng phải lấy chung một chồng sao? Nào, đừng đứng đờ người ra đấy, mau theo chị ra đón chồng của chúng ta...’
*p/s: Nhân vật bí ẩn này bên truyện khác "Họ biến thân, ta biến nhân". có chút liên quan tới bộ này.
“Thu được mới nhân viên, chúng ta cũng lên rời đi a!”
Phải đâu đó khoảng hơn một phút, cơ thể của Phùng Minh mới mềm nhũn oặt người sang một bên. Còn một bên khác là toàn thể linh hồn Kaguya đang bị xích đen quấn chặt, nâng tại không trung.
Nhưng bàn tay của đối phương quá lớn, quá mạnh, dù nàng có dãy đành đạch cũng không thể thoát được ra.
Hỏi tới đây, nàng hơi thả chậm lại nhịp điệu. Nàng thực sợ cái “Hay là...” của bản thân.
Đứng phía sau quan chiến, Hắc Dạ Xoa bỗng kinh ngạc khi phát hiện ra bản thân đang đứng tại trong sân của một căn biệt thự. Xung quanh là một bức tường vây cao đến hai mét đang quây nàng vào trong.
“Ngươi định làm gì!?” Nằm trong lòng bàn tay, Kaguya sợ hãi, hoảng loạn kêu gào.
bộ "Họ biến thân ta biến nhân" tác hiện drop, chờ bộ này viết xong sẽ viết tiếp bộ đó. MN nếu tò mò có thể qua đọc thử. bên đó mới đc 77 chương, mỗi chương có tầm 1k chữ thôi. đọc chơi thử xem thế nào.
Luân hồi tả luân nhãn (Rinne Sharingan) liên tục xoay tròn, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông.
Lương theo linh hồn thể của Kaguya biến mất, toàn bộ không gian cũng lập tức tan vỡ, đưa những người tại trong dị không gian trở lại Thanh Hải.
Luân hồi tả luân nhãn của nàng mạnh nhất ở thuật Tsukoyomi Vô Hạn. Chỉ những người mang nhãn thuật đặc biệt mạnh, hoặc ở trạng thái uế thổ chuyển sinh thì mới miễn nhiễm loại thuật này.
Kaguya thấy vậy, toan lách người né tránh nhưng đã muộn. Cả bàn tay khổng lồ đã thành công nắm gọn Kaguya vào trong.
“Không!!!” Kaguya hét lớn lần cuối, sau đó chui tọt vào trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đủ loại nhẫn pháp ồ ạt đánh về phía người đàn ông.
“Khốn nạn, ngươi là ai? Mau thả ta ra!” Kaguya sợ hãi, hoảng hốt dãy dụa.
‘Chị Ánh!’ Minh Nguyệt như không dám tin, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang chạy tới trước mặt mình.
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi...”
“Tôi chỉ là đi nhầm vào đây, không phải từ bên nào gửi tới! Thôi, tôi có việc rồi, hẹn gặp lại sau...” Người đàn ông lắc đầu, quay người định đi.
“Đây là...?” Nàng ta mơ màng, đôi mắt mờ mịt đảo qua xung quanh.
Đấy là còn chưa kể, Trấn Ma Thương hiện tại còn chưa có linh. Nên nói cây thương mà đối phương đang cầm là Trấn Ma Thương thì hoàn toàn phi logic.
“Thu!”
Không, có một chi tiết nàng khá quen thuộc. Đó là cây trường thương mà đối phương đang cầm trên tay, giống hệt với cây Trấn Ma Thương mà Thiên Minh, đệ tử chân truyền của Thắng, Đinh Công Với sở hữu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiến trường.
Hắc zetsu lúc này hẳn là vẫn đang mò mẫm với kế hoạch hồi sinh mẹ lục đạo mà không biết, mẹ hắn đã b·ị b·ắt mất linh hồn, trở thành một tên làm công.
“Chậc chậc...” Người đàn ông híp mắt, nhìn sâu vào linh hồn Kaguya.
“Nhân viên của ta phải mạnh như vậy thì ta mới có hứng thú thu!” Người đàn ông khẽ nói, sau đó không thèm quan tâm tới công kích của Kaguya, rất nhàn nhã đưa ra một cánh tay.
Chương 361: Người đàn ông bí ẩn (ngoại truyện 2)
bộ này không cod trên M·T·C, nên anh em tự tìm nhá :vvv Trên mạng có đấy, cứ tra google là ra.
“Chậc chậc... Tiểu Ma, ta phát hiện đối phương là một dị loại, không phải sinh vật tại phương thế giới này... nhìn tạo hình, trông thực giống chị Hằng a, nếu cho mặc trang phục thỏ ngọc nữa thì...” Người đàn ông bí ẩn xoa cằm.
“Không, thả ta ra!” Kaguya vùng vằng, muốn thoát khỏi xích sắt nhưng đều vô ích, sợi xích này quá cứng rắn so với sức của nàng.
Chỉ thấy người đàn ông giật cây trường thương về lòng mình, toàn bộ linh hồn Kaguya cũng theo đó bị sợi xích sắt rút vào trong miệng trường thương.
Hắc Dạ Xoa vừa rồi quan chiến, vô tình rơi vào ảo thuật của Kaguya cũng theo đó tỉnh lại.
“Sao... sao có thể?” Kaguya kinh hãi không thôi.
Cây thương thấy vậy cũng liền mở mồm. “Thật, nếu không có ba mắt thì cô nàng này cũng xinh đẹp, chỉ tiếc... đã ba mắt lại còn là mấy loại dị tật bẩm sinh. Cái thì như b·ị đ·au mắt đỏ, cái thì trắng thấy ớn, trông kinh bỏ mẹ ra!”
“Chủ nhân, thu a! Ta thích có nhân viên mang trang phục thỏ ngọc!” Cây trường thương đương im lặng cũng ngay lập tức hoá ra miệng lớn, phấn khích hô hào.
“Ây, vị đại nhân này... Ngài là người Việt sao?”
Nghe vậy Hắc Dạ Xoa mới thở phào một hơi. Nhưng khi thấy đối phương định rời khỏi, liền vội vàng hỏi.
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa lên thân thương bóng loáng.
Vậy là một đời mẫu nghi thiên hạ Kaguya, liền bị hai người kì lạ này bắt đi làm nô. Nhẫn giới từ đó cũng mất đi một tôn quái vật đe doạ.
Y biết, ngoại hình nam nhân của đối phương chỉ là một cái xác rỗng bị phụ thể. Bản chất thật của Kaguya chính là một người phụ nữ.
Vậy mà tên phàm nhân đang sống sờ sờ trước mặt lại có thể bình đạm cùng Tsukoyomi Vô Hạn đối diện dù đối phương không hề có thần nhãn, chính vì vậy Kaguya mới kinh hãi.
Đây hẳn là do thương giống thương mà thôi. Người còn có thể giống nhau, nói gì tới v·ũ k·hí lạnh có thể dễ dàng chế tạo như trường thương. Nên ngoại hình giống nhau cũng không phải là cái gì đó kì quái.
Người đàn ông bí ẩn gật đầu, sau đó không thèm cùng cây thương mõm tâm sự, ngẩng đầu, nhìn về phía Kaguya đang bị nhốt trong lòng bàn tay khổng lồ của y.
“Làm gì? Tất nhiên là thu ngươi làm người hầu rồi!” Cây trường thương quái khí hô hào, phấn khích giật giật đôi môi lớn.
“Cái... cái này...” Hắc Dạ Xoa nghệt mặt ra, kinh hãi không thôi. Nhưng vì có chiếc mặt nạ che giấu, nên không ai có thể thấy được sự thất thố của nàng.
“Là 100 năm trước sao? Nếu vậy hẳn là giờ này ngươi đang cùng chủ nhân đời đầu xông pha chiến đấu... sao, có muốn gặp lại cố nhân hay không?”
Nàng thực tò mò, không biết đối phương là ai, nhưng vừa rồi tên đó cùng chiếc thương tâm sự là bằng tiếng Việt, nên nàng dám khẳng định người này cùng mình có chung quê hương.
Đối diện, Kaguya nghe vậy càng thêm điên máu.
Còn trả ơn... không cần đâu, cô không thể giúp được tôi đâu! Vậy nhé, hẹn ngày tái ngộ!”
‘Làm vợ? Chị sao vậy? Anh ấy là anh rể em a!’
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.