Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 369: Xe của vợ
“Alo, anh đến phố Trần Hữu Dực rồi. Giờ sao?”
Cú điện thoại vừa rồi của Ánh chính là để hỏi xem hắn đang ở đâu, để tiện việc ra đón. Tránh tên này không biết đường lại đi lạc tận đẩu tận đâu sẽ rất khó tìm.
Ánh nhìn Thắng với nét mặt chán chả buồn nói.
Còn con Mercedes này thì khác, giá tiền lên đến hàng tỷ đồng, không những thế, đây còn là món quà mà Ánh tặng cho hắn. Chẳng may bị bồ câu tuýt lại kiểm tra, Ánh cầm giấy tờ đầy đủ thì không sao, không đủ thì toang mất con xe 5 tỷ này.
Lúc đầu hắn định bụng cùng mấy tên tài xế này đến tận nhà Ánh luôn, vì đối phương là dân bản địa, nên chắc chắn biết đường. Nhưng khổ, Ánh lại không muốn như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sao? Vì mấy loại xe đó không đắt tiền bằng Mercedes, nên ít bị mấy anh bồ câu để ý.
Đôi mắt đảo qua chiếc xe một chút, hắn liền không nhịn được tò mò mà hỏi cô nàng. “Mấy lần trước anh thấy em đi con xe khác mà, sao lần này lại...”
“Được rồi, anh đợi ở chỗ ngã tư vòng xuyến nhé!”
Còn ngồi nhờ xe, hay là thuê taxi. Hắn hầu như là không thèm chốt đai an toàn.
Đoạn, nàng liền quay sang hôn hắn một phát. Khiến hắn sướng rên người.
Nghe xong, Thắng kinh ngạc đến há hốc mồm, thầm nghĩ: ‘Con mẹ nó, đúng là đại gia không thiếu gì tiền. Nói tiền tỷ nghe sao nhẹ nhàng thế! Cứ như là mấy trăm bạc lẻ vậy...”
Sau khi bước xuống xe, Ánh liền bắt lấy tay phải của hắn kéo vào trong nhà.
Mà những loại xe này chủ yếu là mẫu đặc biệt, không phải sát thủ nào cũng đủ quyền hạn để mua. Đem loại xe này so sánh với xe sang cho giới phàm nhân cũng chỉ có Thắng mới làm.
“A...” Ánh vô thức há mồm nhìn hắn. Đôi mắt bên trong tràn đầy sự tò mò, cùng hiếu kỳ, hỏi. “Bình thường anh có hay đi xe không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh đợi em chút, em qua đón ngay.”
Trong đó, Nam Từ Liêm là quận có nhiều công trình kiến trúc hiện đại và quan trọng của thủ đô Hà Nội như trung tâm Hội nghị Quốc gia, sân vận động Quốc gia Mỹ đình, bảo tàng Hà Nội, trung tâm thể d·ụ·c thể thao,...
Nhưng khổ, trong ký ức của Sát Lang. Mấy loại xe mà hắn dùng đều là chốt tự động, không phải loại thao tác thủ công. Khi đó chỉ cần ấn nút là dây đai sẽ tự cột lại chính mình.
Chờ đâu đó khoảng sáu đến bảy phút, chỗ ngã tư, bên trái lối rẽ vào đi ra một chiếc mercedes.
Tuy nhiên, nếu để mà so sánh thì nhà nghèo tại đây có thể sánh ngang với nhà giàu tại các vùng khác. Tiền cứ phải gọi là nhiều như thác đổ.
Chỉ có chút khác là mấy dòng mà hai nàng dùng khi trước chỉ có giá mấy trăm mà thôi. Còn con mà hắn đang ngồi đây lại có giá 5 tỷ. Khác nhau một trời, một vực.
Chiếc xe đi một mạch tới bên người hắn liền dừng lại. Cánh cửa kính đen bóng cũng theo đó từ từ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp đến động lòng người.
Nói đến đây, hẳn mọi người đã đoán được hắn là ai. Vâng, hắn chính là Thắng, nhân vật chính của chúng ta.
Chiếc xe này có vẻ ngoài đen bóng, lại mang kiểu dáng hiện đại, nên vừa nhìn, hắn liền thấy được sự sang trọng, quyền quý.
Không mất bao lâu, chiếc Mercedes đã tiến vào sân của một căn biệt thự to lớn, bề thế, sang trọng.
Chiếc xe nổ máy, chầm chầm lăn bánh rời đi.
“Em đến cũng thật là nhanh, anh còn tưởng phải chờ thêm mấy phút đây...” Hắn nhanh chân đi tới bên ghế phụ, mở cửa bước vào trong xe.
Nên là hắn đành bụng để đám tài xế này lại, còn bản thân thì đi trước. Quà có thể đến sau, nhưng người bắt buộc phải đến đúng giờ.
Vừa nhìn thấy nội thất sang trọng của chiếc Mercedes, hắn liền không nhịn được mà thầm than một câu: ‘Đúng là người có tiền, đi xe cũng phải sang trọng như vậy...’
Hắn chẹp miệng, vất chiếc smartphone vào túi. Đôi mắt tò mò đảo khắp xung quanh, đánh giá nơi này một lượt.
“Rồi, em biết rồi...”
Nếu không phải vì thời gian gặp phụ huynh có chút gấp rút, hắn thực muốn thử trò “ô tô mất giảm xóc” xem nó ra sao. Thấy trên phim ảnh xe nó nhún nhảy ác liệt lắm, còn thực tế lại không rõ thế nào, thực sự là muốn thử một lần cho nó biết.
Đoạn, đầu dây bên kia liền cúp máy, chỉ để lại vài tiếng tút tút tạp âm.
Nàng luôn gọi điện thúc hắn. Trời sắp tối, bên nhà cũng đã làm cơm xong. Chỉ còn thiếu thằng con rể tương lai lại nhà.
Lúc này, tại phố Trần Hữu Dực đang có một tên thanh niên trẻ tuổi, thân mặc một bộ rằn ri, ngơ ngẩn trên đường phố.
Thắng thấy vậy, lại phải loay hoay, cặm cụi một lúc mới tháo được cái chốt dây an toàn ra, miệng không quên lẩm bẩm, than vãn.
Ánh thấy vậy, cũng chỉ lắc đầu bỏ qua, không thèm quan tâm đến hắn.
Từ Liêm là một huyện cũ thuộc thành phố Hà Nội, Việt Nam.
“Có gì đâu, con này có 5 tỷ 8...” Ánh không sao cả mà trả lời.
Cuối năm 2013, huyện Từ Liêm giải thể để thành lập hai quận mới thuộc thành phố Hà Nội là Bắc Từ Liêm và Nam Từ Liêm.
Sau khi nhờ người chuyển hết đào ra vùng ngoại ô, thu vào tiểu thế giới tiến hành cải tạo. Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng xong hết mọi việc.
Ở tương lai, quận Nam Từ Liêm là nơi có tốc độ đô thị hóa và phát triển rất mạnh. Cũng vì vậy mà đời sống vật chất, tinh thần của người dân nơi đây không ngừng được cải thiện.
“Xin mời quý ông lên xe.” Ánh híp mắt nhìn hắn, cười cười.
“Được rồi, không cần phải cài chốt an toàn đâu... nhà em cũng ngay gần đây thôi, đi vài phút là tới.
Chương 369: Xe của vợ
Lương theo đó, giá nhà, giá đất cũng tăng theo. Đa phần dân cư tại đây toàn là đại gia có tiền, không nhiều thì cũng đôi ba tỷ trong túi. Cũng gọi là khấm khá trong vùng.
Với cả... dù có gặp t·ai n·ạn, anh cũng có c·hết được đâu mà lo!”
Với gia thế cùng tài lực hùng hậu, mấy ông bồ câu tại địa phương sao làm khó được Ánh.
Dừng một chốc, hắn lại hỏi tiếp: “Nhìn cách bố trí, con xe này hẳn là không rẻ đi?”
Đẩy qua đẩy lại vài câu tình ý, hai người mới thỏa mãn ngồi yên trong xe.
“Sao, có gì đáng kinh ngạc sao?” Ánh thú vị khi thấy biểu cảm của Thắng.
Một thanh âm nhỏ bé vang lên, đánh vỡ bầu không khí cô đọng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con mẹ nó, mang tiếng là xe 5 tỷ mà không có nổi cái cơ chế tự động cài chốt an toàn...”
Hắn nhớ không nhầm thì mỗi lần Ánh cùng Nguyệt, hai chị em về căn biệt thự tại Bắc Sơn, Quảng Ninh đều là các dòng xe khác nhau. Không lần nào giống với lần nào, và lần này cũng vậy.
“Có nha, không những vậy anh còn biết lái xe.” Thắng gật đầu, khẳng định chắc nịch.
“Thôi, anh mở chốt ra đi, chúng ta đến nơi rồi.” Ánh mở cửa, bước xuống xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Thắng liền cười cười, nói: “Người có tiền như các em thật biết chơi. Không những nhà cửa phải cao sang, đến phương tiện đi lại cũng phải thật công nghệ...”
Ánh híp mắt cười, giải thích. “Con này là em tự mua. Ngoài hành nghề y, em còn buôn bán bất động sản, cùng với nhiều hạng mục khác! Con này em mua không phải là để đi, mà để tặng chồng em.”
Để Ánh không bị ảnh hưởng cũng như chiếc xe không bị bế đi. Hắn vẫn là ngoan ngoãn với pháp luật.
Hắn nghĩ hay lắm. Những loại xe mà Sát Lang sử dụng trước khi tạ thế, đều là xe chuyên dụng dành cho sát thủ. Tất cả đều được sản xuất từ bộ khoa học, kỹ thuật của tổng bộ.
“Ok rồi, cuối cùng cũng cài thành công!” Thắng vui vẻ, cười cợt nhìn qua Ánh, nói. “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Chỉ là... hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Tạch!
Đương ngơ ngác nhìn quanh, không biết đường nào mà lần thì bỗng chiếc smartphone trong túi vang lên tiếng chuông.
...
Lúc này, ngồi tại bên ghế phụ. Thắng đang loay ha loay hoay với cái chốt dây an toàn. Trông cứ như chưa được ngồi bốn bánh bao giờ vậy, quê cực kỳ.
Vì mấy cây đào này to lắm, nên hắn phải thuê hẳn mấy chiếc container loại trọng tải tới khuân đi. Khổ, mấy cây đào này quá to, không thể dễ dàng vận chuyển.
Hắn khi xưa không hề biết lái bốn bánh, nhưng nhờ kiến thức của Sát Lang, mọi loại phương tiện hắn đều có thể lái qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lấy điện thoại ra, ấn nghe máy.
Tham gia giao thông mà không chịu chấp hành luật là chắc chắn bị phạt. Đấy là còn chưa kể tới danh tiếng của bồ câu Hà Nội. Nghe nói bồ câu trên này làm gắt lắm, nếu không để ý là bị phạt như chơi.
“Em nói làm sao ấy chứ, dù cơ thể anh đã tiến vào cấp linh đỉnh phong, không sợ t·ai n·ạn. Nhưng khi đã tham gia giao thông, thì phải đúng luật...” Hắn không ngẩng đầu, vẫn cặm cụi cài cắm.
Nếu đi nhanh, dính phải ổ gà. Để các cành đào va đập vào nhau thì hỏng hết. Nên hắn đi trước, để hai con xe tải đi phía sau.
Đường phố Hà Nội khá là quanh co, đến dân bản địa còn thi thoảng bị lạc huống hồ là Thắng. Một kẻ chưa lên Hà Nội lần nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.