Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 391: Mầm mống.
Bọn trẻ ngày nay ngày càng đáng sợ...
Đám người này không biết chứ lão rất rõ ràng về tửu lượng thằng con rể. Đến cả các bậc bô lão bên đằng ngoại còn bị tên nhóc này đè ra lốc tập thể thì mấy ông bác, ông chú bên đằng nội này không đáng để nhắc tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây, cầm lấy nó rồi đắp lên trên. Tuy không giúp chúng ta chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ này, nhưng ít nhiều cũng giúp chúng ta bớt ngứa hơn.”
Lúc đầu cũng không trông chờ nó có thể trị được căn bệnh nấm da này, nhưng khi dùng lên tôi thấy nó bớt ngứa nên nghĩ hẳn là có tác dụng.”
Người binh sĩ tên Felix lắc đầu: “Không, tôi chỉ là một binh sĩ bình thường, trước có đọc qua một chút thảo dược phương đông nên biết về nó.
Trong lúc hành quân, tôi đã gặp loại cây này trên đường và tiện tay hái một ít, vừa hay hiện tại có thể dùng.”
Nghĩ là vậy, nhưng hắn không dám nói thẳng ra, vì trước mặt đám nhóc đang có phụ huynh bọn nó. Hắn chỉ có thể cười cười, lôi ra từ trong túi quần một xấp tiền màu xanh lơ tím sẫm.
Thấy vậy, ông Quang chỉ là tặc lưỡi lắc đầu.
“Hố hố hố... cậu rể nhà ta trông vậy mà thực hào phóng, lì xì cho đám nhóc tận năm trăm nghìn...” Một bà cô khoảng bốn mươi che miệng cười, nhưng tiếng cười thật sự khả ố vô tình làm mất đi bộ dáng thanh cao quyền quý của bà ta.
“Đây, năm mới anh chúc Hải hay ăn chóng lớn, chúc Minh học ngày càng giỏi.... bala bala...”
Phía tây nam Trung Quốc, nơi giáp ranh giữa hai tỉnh thành lớn Tân Cương và Thanh Hải đang có một chi đội ngũ tàn tạ, thương tật đầy mình gắng gượng xuôi nam.
“Beckham, vảy ngứa của cậu sắp loang to rồi kìa, hạn chế gãi lại đi, không mặt cậu lại giống tiểu đội trưởng, loang khắp cả cổ đấy!”
“Đó là một loại thảo dược, được người dân nơi đây gọi là kinh giới.
Nhưng vì mọi người hiện chỉ bận tâm tới việc nhanh chóng rời khỏi nơi đây nên cũng chả ai để ý tới sự bất thường này của tiểu đội trưởng. Bọn họ chỉ nghĩ đây là căn bệnh da liễu bình thường mà thôi, không ai biết bên trong nó ẩn chứa một loại virus c·hết người.
Vậy là kỳ nghỉ lễ cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lại quay trở lại với cuộc sống đời thường. Học sinh thì đi học, người lao động thì tiếp tục làm công. Chỉ có Thắng là nhàn cư vi bất thiện, ngoài việc bố trí trận pháp quanh nhà, hắn thường xuyên nhân lúc Ánh không tại mà hành lũ thần kê.
Đó là bà Thanh, chị ruột ông Quang cũng là bác gái của Ánh.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao đám nhóc này cũng toàn đại gia. Cho hai ba chục có khi nó cười vào mặt, thôi thì cứ theo đại trà, năm trăm cho đỡ mang tiếng là thằng rể keo kiệt.
Quả như ông Quang dự đoán, tiệc tàn cũng là lúc bác trai, chồng bác Thanh cùng chú út, chú Hùng nằm lăn lóc trên sàn nhà, tư thế vắt vẻo chả ra cái thể thống gì.
Khi Thắng mới gặp ông bà hôm lễ cưới, bằng thiên nhãn thông, hắn thấy được sinh mệnh hai cụ đã không còn dài. Lúc đó hắn đã dùng pháp tắc để líu kéo dài thời gian nhưng số trời đã định, hắn không thể nghịch thiên mà kéo dài sinh mệnh cho hai người. Bởi dương thọ của cả hai đã cạn hết, chỉ còn lại vài tia dương khí tồn lại bên trong.
Thắng gạt đi cái gọi là tình đồng chí, chạy sang mâm các bô lão đang ngồi, mặc cho bọn chúng tiếc nuối phía sau.
Tên tiểu đội trưởng nhăn mày, đưa tay lên gãi cái cổ. Nơi đó hiện đã không còn làn da nhẵn mịn, thay vào đó là một tầng vảy nến thô ráp, trông như bị bệnh da liễu vậy.
“Phải...” Người lính tên Beckham nghe vậy liền gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Cái tầm choai choai mười tám ấy vẫn trong độ tuổi được nhận bao lì xì nên nhiều cô cậu khoái lắm, rất thích tết về để được nghỉ học, chờ các bác các chú mừng tuổi vài tờ lấy may.
Còn người phụ nữ mới khen Thắng hào phóng khi nãy chính là vợ của chú út, tên Loan.
“Đây là...?” Beckham nghi hoặc nhìn đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Felix, anh giỏi thật đấy.”
Đó cũng là nguyên nhân hắn tình nguyện theo Ánh về đây ăn cỗ hoá vàng, chứ thực ra hắn chả muốn tới đây tẹo nào. Nhà còn bao việc, trận pháp thanh lọc khí còn chưa hoàn công đây, sang tháng sau là tận thế rồi... thật đáng lo ngại nha!
Nếu tên đó còn ở đây, chắc chắn sẽ vì đám người này khóc thuê. Bởi sau cuộc tập kích vừa rồi của thần thụ, cả một quân đoàn với đầy đủ v·ũ k·hí nay chỉ còn lại khoảng gần trăm tên, v·ũ k·hí cũng đã vất lại, chỉ còn người không lết về.
Uống với người nào chứ, với thằng con rể này thì khỏi đi. Nó uống không khác mẹ gì trâu đồng uống nước sông, uống ác vậy thì ai bì nổi. Cùng nó đấu rượu, không khác nào tự tìm đường c·hết.
Chút cái gì? Mỗi đứa cho năm trăm, đây là quá nhiều a! Tuy tiền nong không phải thứ quan trọng, nhưng cho nhiều như vậy sẽ hư bọn nhóc. Nhất là cái đám choai choai mười tám, đôi mươi này. Lấy tiền lì xì đi mua đồ dùng học tập thì không ai nói, chẳng may hứng lên, đem tiền đi chơi gái thì sao? Mẹ, lộc đầu năm đem đi vất vào động phò cũng thật cay nghiệt a!
Nếu đoán không sai, chỉ còn vài ngày nữa là hai cụ dẫn nhau qua cầu lại hà. Thôi thế cũng tốt, dù sao tận thế cũng sắp sửa hàng lâm, để hai cụ ở lại dương gian chẳng khác nào đang t·ra t·ấn hai cụ lúc cuối đời.
“Anh là quân y sao?”
Ánh cũng là biết rõ điều này, chỉ là mỉm cười nhìn các bác, các chú mà thôi, không có phản đối câu nào.
Bên trong có chứa chất chống oxy hóa cùng các hợp chất chống nấm, kháng khuẩn, kháng virus và chống lại ký sinh trùng, chống lại nhiễm trùng một cách tự nhiên nên được dùng để tăng khả năng miễn dịch hiệu quả.
“Nhanh chân lên, chúng ta mau rời khỏi cái nơi c·h·ó c·hết này. Tao thực không muốn ở đây chịu khổ nữa!”
“Đây rồi, thằng cháu rể đây rồi. Khà khà...”
Bọn họ dự là hành Thắng, cho thằng nhóc này say vắt lưỡi ngày hôm nay. Tục lệ nhà họ Vũ từ trước tới nay chính là vậy, cho thằng rể say đến không biết đường về.
Từ trong nhà đi ra một người phụ nữ độ khoảng năm mươi, da dẻ thô ráp, có chút nhăn nheo của tuổi già.
Thắng nhăn mặt cười, phát từng tờ cho đám trẻ trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có ông Quang là vẫn còn tỉnh táo. Nhờ có kinh nghiệm từ trước, ông Quang chỉ thi thoảng uống với người anh rể cùng cậu út vài ly, còn với Thắng thì lão trực tiếp vất qua một câu. “Quá thân rồi, khỏi mời rượu!”
Nhìn đám nhóc loi nhoi trước mặt, Thắng bấm bụng nghĩ. “Mẹ, bọn mày lấy tiền làm quái gì? Còn bé đã cầm tiền, có ngày hỏng sớm!”
Để thằng cháu rể này có thể an tâm ngồi uống, các bác, các chú còn đặc biệt nhắc nhở Ánh thoải mái một chút, không nên quản nhiều.
Mẹ nó, đúng thật nực cười. Mới đầu chưa mừng tuổi thì đứa nào đứa nấy cũng làm một bộ lạnh tanh, sau khi phát mỗi đứa một tờ màu lơ tím sẫm thì... “Chú Thắng chú Thắng... Anh Thắng anh Thắng...” ngọt sớt.
Đi phía trước, tên tiểu đội trưởng bức bối gầm lên. Gã liên tục đưa tay lên cổ gãi gãi xột xoạt, làn da thô ráp cũng theo đó bung ra, đổ lộ vài tia tinh huyết.
...
“Thì cũng đành vậy, biết sao bây giờ...” Beckham thở dài.
Một tên binh sĩ đi ngay bên cạnh, quan tâm nhắc nhở.
Thắng nghe vậy trong lòng có chút không vui.
Ông bà nội Ánh có ba người con, hai trai một gái. Con lớn là bác gái tên Thanh vừa rồi, con thứ hai chính là bố Ánh, ông Quang, và người cuối cùng là một ông chú tên Hùng.
“Andrew tiểu đội trưởng, chúng ta bỏ lại chỉ huy chạy trốn... liệu có bị xử lý hay không?”
“Hừ, ngu ngốc. Nếu chúng ta không nói rõ, chỉ cần khai báo bảy mươi phần trăm sự thật là gặp được quái vật, cùng nó quyết chiến một mất một còn. Nhưng nó quá mạnh, chúng ta rút lui chỉ được tưng đây người. Vậy sẽ không bị xử lý. Nhớ chưa, binh nhì Beckham?”
“Cảm ơn anh, Felix. Nhưng nó thật sự rất ngứa, tôi không thể chịu nổi...”
Ngày mùng bốn cứ vậy trôi qua, sau khi hoá vàng bên nội xong cả gia đình bọn họ lại sang bên ngoại. Quanh quẩn hết ngày mùng năm, Thắng với Ánh mới quay lại căn biệt thự tại Quảng Ninh.
“Đến giờ cơm rồi, mấy đứa vào phụ các bác dọn cơm đi!”
Ban đầu hắn tính cho mỗi đứa hai chục ngàn thôi, nhưng khi thấy các bác, các chú khác lì xì không dưới hai trăm, cái sĩ diện trong người hắn liền trỗi dậy, vậy là mới có cái cảnh vừa rồi.
Đúng là... bé yêu tết ra sao thì lớn lên ghét gấp đôi như vậy!
Không những thế, chúng còn lôi kéo hắn vào mâm trẻ con, giống như là thân thiết lắm vậy. Nếu không phải ban đầu hắn bị bọn này bơ đẹp thì hắn cũng thực tin đám nít ranh này hiền lành, dễ gần gũi.
“Hà, quá khen rồi...” Felix ngượng ngùng, nói tiếp. “Tuy thứ này có thể giúp chúng ta bớt ngứa, nhưng vẫn không thể vì chúng ta trị dứt điểm căn bệnh ngoài da này. Muốn chữa khỏi, chỉ có về lại New York, tìm tới các bác sĩ chuyên khoa thì may ra giải được...”
Nhưng vì là giai đoạn thử nghiệm, chưa thể đem ra sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tết nguyên đán là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bọn trẻ con cũng như đám thanh thiếu niên.
Nói là hành thì hơi quá, chỉ là đem bọn nó vặt trụi lông, sau đó xăm lên người bọn nó những áng phù văn kỳ dị.
Một tên lính mỹ thân thể bụi bặm, lết cái thân về phía tiểu đội trưởng mà hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôi cái thời trẻ con sướng thật, chả phải lo nghĩ gì. Đến lúc lớn rồi, nhìn các cháu thành đàn, thành đống xếp hàng đứng trước mặt thì mới cảm thấy ớn lạnh và sợ tết.
Đây là một loại đặc biệt bí kỹ do hắn tự nghĩ ra, gọi là cửu tinh trận pháp. Lấy đầu gà trống làm tâm nhãn, đám gà mái làm cửu tinh chạy xung quanh gà trống, vì nó tiếp thần lực.
Các bác các chú khi thấy Thắng qua, liền khoái chí khà khà.
“Cô nói quá rồi, chỉ là chút lộc đầu năm thôi.” Ánh nắm tay cô mình, nhẹ nhàng cười nói.
Hôm nay mùng bốn, nhà nội hoá vàng, nên con cháu xúm về đây quây quần. Trước là để họp mặt gia đình, sau là cùng ông bà đoàn viên. Các cụ tuổi giờ đã cao, sống nay c·hết mai, chả biết đâu mà lần, chỉ mong từ giờ cho tới khi đó, con cháu về đây hội tụ đông đủ là hai cụ vui rồi.
Bỗng một cỗ ngứa ngáy tại nơi cổ phát ra, khiến gã khó chịu, đưa tay lên mà gãi.
Nhưng nỗi lo này cũng nhanh chóng bị hắn đáp ra sau đầu, vội vàng cùng các em, các cháu vào nhà ăn cơm.
Vậy nên là... cứ an phận ngồi một bên, xem tên nhóc đó hành anh rể cùng thằng em, vậy là lão ta khoái rồi.
Đoàn người này không phải ai xa lạ, chúng chính là đám quân sĩ Hoa Kỳ đã giúp Phùng Minh chặn lại thụ thần, giúp gã tránh được hoạ sát thân.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy những tia máu này không hề đỏ tươi như bình thường, chúng đen đặc, trông như máu c·h·ó lâu ngày để khô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.