Ánh chiều tà buông xuống, hất lên dải đất trống một bóng hình nho nhỏ đang ngồi trên nóc nhà cắn xé từng con gà to bằng cái lu.
Dưới mái hiên, không biết từ bao giờ đã chất đầy một núi xương trắng hếu, thi thoảng có vài cây dính chút thịt lạc, còn lại thì sạch bóng, chứng tỏ kẻ ăn chúng rất tỉ mỉ trong việc gặm từng chiếc xương.
Thắng cầm lốt con gà còn lại lên cắn nuốt, sau một hồi ngấu nghiến, bỏ hết toàn bộ chỗ gà bắt được vào trong bụng, hắn mới thoả mãn xoa xoa cái bụng bự mà thở hắt ra.
“Nơi này đúng là thiên đường...”
Hắn vui vẻ lẩm bẩm, đứng dậy vận động chút chân tay.
Cảm nhận cơ thể tràn đầy sức sống, không chút uể oải, mới hài lòng nhảy khỏi mái nhà.
Mặt trời lúc này đã khuất dần sau những dãy núi, chỉ còn vương lại những áng mây đỏ hồng, sáng rực cuối chân trời.
“Cũng không còn sớm, nên tìm chỗ tựa lưng... một đêm dài đằng đẵng, ắt có nguy hiểm trùng trùng.”
Hắn híp mắt, nhìn sắc trời đang ngả dần sang đen.
Trước tận thế, khi màn đêm buông xuống mới là lúc nhân loại được sống cho chính mình, các lẻo đường từ phố lớn cho tới ngõ nhỏ đều tấp nập người dân, họ vui vẻ dạo chơi, xả stress sau một ngày làm việc. Khi đó đèn đường rực rỡ phát sáng, lấp lánh mà lung linh, tăng thêm phần lãng mạn cho những đôi tình nhân đang chớm nở.
Khi đó thành phố mới đẹp và đáng sống biết bao.
Không như lúc này, toàn bộ thành phố đều chìm trong bóng tối vô tận, c·hết chóc. Thi thoảng trong trung tâm còn phát ra những tiếng gầm gừ nhè nhẹ, đôi lúc lại gào thét của đám zombie cùng lũ dã thú tranh ăn.
Ban đêm là lúc hung thú biến dị hoạt động mạnh, nhất là đám ăn thịt như mèo, chuột các loại.
Bọn này lúc trước thì vô hại, nhưng sau khi biến dị, sức mạnh tăng lên một cách kinh khủng, đặc biệt là vào ban đêm, chúng như được ban phúc vậy, sức mạnh lẫn tốc độ đều được tăng lên hai lần.
Thắng hiện tại đang ở trạng thái hoá hình, năng lượng khí huyết cũng đã phục hồi đầy đủ, thừa sức giải quyết đám thú biến dị đó, nhưng vì một số nguyên nhân hắn vẫn không muốn mạo hiểm trong màn đêm u tối này.
Đâu ai biết được sau màn đêm kia còn có loại quái vật gì tồn tại? Tận thế mới có một năm mà nhân loại đã xuất hiện một tên hư hư thực thực quân chủ cấp, vậy lũ quái vật được thượng thiên yêu chiều kia còn nghịch thiên tới mức độ nào!?
Thắng không biết, cũng chả dám liều mạng thử, may mắn thì không sao, xui rủi như ban sáng, lao đầu vào Hắc Dạ thì đúng là đi tìm c·ái c·hết.
May mắn, nơi này là một trang trại tư nhân, có nhà có cửa đàng hoàng, bên trong nội thất vẫn đầy đủ, giường chiếu các thứ vẫn còn nguyên, chỉ là nhiều hơn một tầng bụi bặm.
Đồ đạc không bị di dời, cũng chẳng hề đổ nát, hẳn là trước khi tận thế bùng phát, chủ nhân nơi này đã khoá kỹ cửa giả rồi mới rời đi, sau lũ gà trong trang trại biến dị, vô tình thành kẻ giữ nhà cho gia chủ, nên mới không có dấu hiệu bị đột nhập.
Ngoại trừ đàn gà bị Thắng xơi tái, chủ nhân của nơi này cũng không bị thiệt hại cái gì nhiều, sau nhà vẫn còn một chiếc bán tải dòng Ford, hẳn là rời đi cấp bách nên bỏ lại nó trơ trọi trong kho.
Thắng không biết đi xe, mà thời này dùng bốn bánh để di chuyển không khác nào tự đào hố chôn mình, nên hắn cũng chả bận tâm hay tham lam hôi của người lạ.
Sau khi rà soát hết một lượt căn nhà, hắn mới trở về gian phòng ngủ, phủi qua lớp bụi bặm đang bám víu trên chăn ga rồi mới ngả mình, nằm vật ra giường mà đánh một giấc.
Bên ngoài, những tiếng rú của hung thú, tiếc ken két của đám côn trùng vẫn văng vẳng, lúc xa lúc gần trong không gian u tối.
...
Sáng hôm sau.
Bình minh vừa ló rạng, Thắng đã từ trong nhà đi ra.
Ngày hôm qua được bồi bổ khí huyết, lại thêm một đêm say giấc nồng, hôm nay tinh thần hắn rất tốt, ít nhất là không uể oải, choáng váng như hôm qua.
Dạo quanh khu nông trại một vòng, rà soát hết một lượt các khu vực xung quanh, tóm lốt đám hung kê còn sót của ngày hôm qua để lót dạ, hắn mới hài lòng rời đi nơi đây.
Vùng ngoại ô phía tây Uông Bí có địa hình chủ yếu là đồng bằng, nên việc di chuyển đối với hắn cũng không hề khó khăn, chỉ là bề mặt quá trống trải, dễ bị hung vật bắt gặp.
“Hử? Đó là cái gì?”
Đi được một quãng, hắn thấy phía xa có một làn sương mờ ảo đang nối đuôi nhau bồng bềnh bay lên không trung.
Không, đó không phải sương, nói đúng hơn nó giống một cột khói nhưng được xử lý qua nên có vẻ mờ nhạt, rất khó phát hiện. Nếu không phải hắn có cặp mắt siêu việt, thì khó mà nhìn ra nó.
Lại gần xem sao!
Hắn nhanh chóng đi về hướng cột khói, lợi dụng thân thể nhỏ bé xuyên qua các bụi cây rậm rạp.
Khoảng cách ngày càng gần, mũi hắn cũng đánh hơi được một chút mùi khét của củi gỗ cùng khí tức của nhân loại.
Là con người!
Hắn nhảy vào một bụi cây gần đó, nín thở nhìn chòng chọc vào một khoảng đất trống cách đó không xa, nơi đang có nhóm người vây quanh một ụ đất, bên cạnh chất đống gà vịt biến dị.
“Là bếp Hoàng Cầm!”
Vừa nhìn, hắn liền nhận ra ngay cái ụ đất mà mấy người đó vây quanh là bếp Hoàng Cầm, một loại bếp chuyên dùng cho việc hành quân, ẩn mình trong rừng núi để tránh địch phát hiện của bộ đội Việt Nam.
Biết cách dựng loại bếp bếp này đa phần là binh sĩ, hoặc có qua nghĩa vụ quân sự, mấy người này hẳn là người của q·uân đ·ội được cắt cử tới đây... hoặc cũng có thể là người của Hắc Dạ, dù sao loại bếp này cũng không phải quá khó để xây dựng, không nhất thiết là q·uân đ·ội người mới có thể dựng lên.
Bỏ qua vấn đề bếp núc, hắn híp mắt đánh giá đám người.
Đám người này có tổng sáu tên, tất cả đều là bán linh cấp bậc, trang bị v·ũ k·hí rất đầu đủ, mỗi người có sẵn một cây AKA, bên hông giắt vài quả lựu đạn, sau lưng đeo lấy một thanh thái đao, kiểu dáng miêu đao của Trung Quốc.
Bọn họ rất chăm chú, ba người canh phòng, ba người nấu ăn, phân công rõ ràng.
...
“Anh Hùng, nhiệm vụ lần này liệu chúng ta có an toàn trở ra được hay không? Hay lại như các tiểu đội khác, vong thân ngay trên mảnh đất này?”
Người lính trẻ tuổi có khuôn mặt hốc hác rất chăm chú nhìn bốn phía xung quanh, hết sức đề phòng, nhưng có vẻ không khí nơi này quá yên ắng, khiến cậu ta lo lắng, bồn chồn và hồi hộp, quay đầu hướng một tên trung niên khác hỏi thăm, nhằm gạt đi cái sự lo lắng đang dấy lên trong lòng.
“Bên trên chỉ lệnh cho chúng ta khảo sát xung quanh, nếu không cần thiết thì không nên xâm nhập vào trong thành phố. Mục tiêu của chúng ta là tìm kiếm tung tích người cháu rể nhà họ Trần, chỉ cần phát hiện tin tức, liền có thể rút quân.”
“Kẻ này là ai, sao bên trên lại ưu tiên phái chúng ta đi tìm một người không rõ sống c·hết!?”
“Ha... nghe đâu kẻ đó chính là người sáng tạo ra cường thân quyết.”
Người lính trung niên cười nhẹ, gõ gõ vài cái lên hộp thuốc thăng long, lấy ra một điếu phì phèo.
Tên lính trẻ thấy vậy, toan đưa tay qua lấy đi một thanh, nhưng lại bị đối phương nhanh tay rút trở về, cười cợt.
“Nhóc con, mười bảy tuổi không được dùng c·hất k·ích t·hích.”
“Em sắp tròn mười tám rồi, còn ba ngày nữa thôi... vả lại thế giới giờ tận thế, đâu ai còn quan tâm đến cái này đâu...”
Tên lính trẻ không phục, định đưa tay qua c·ướp lấy một thanh, muốn thử nghiệm xem cái thứ bỏ vào mồm liền nhả ra khói kia có gì ngon ngọt mà người lớn lại thích thú đến vậy, tuy tốc độ của tên nhóc khá nhanh, nhưng vẫn không thể chóng bằng lão binh già.
“Ngoan ngoãn cảnh giới, đừng loạn nghịch.”
Lão binh già dơ chân đá vào mông tên thiếu niên, phì phèo nhả khói.
“Đợi chú mày đủ tuổi, anh sẽ cho thử một điếu!”
Rít một hơi thật sâu, gã vất cái đ·ầu l·ọc còn thừa xuống dưới đất, lấy chân di mạnh, khi thấy khói tắt hẳn, tàn thuốc dính chặt lên nền đất, gã mới hài lòng dời chân.
“Hừ, sợ là khi đó thằng em này đã xanh cỏ rồi...”
Có vẻ như không được nếm thử mùi đời, khiến người lính trẻ tỏ thái độ không vui.
“Đừng bi quan như thế, có anh mày bên cạnh, mày khó c·hết được lắm!”
Lão binh già đập mạnh tay vào vai người lính trẻ, nhếch mép cười nói.
“Mong là vậy đi...” Người lính trẻ thều thào, khuôn mặt đượm buồn nhìn xa xăm.
Hai người im lặng, mỗi người nhìn một hướng cảnh giác, đề phòng.
Ẩn mình trong bụi cây, Thắng nghi hoặc, khó hiểu.
Không biết người mà mấy tên này tìm có phải là hắn hay không, vì chính hắn là người đã truyền cho q·uân đ·ội bí pháp cường thân quyết.
Chỉ là... hắn là con rể nhà họ Vũ, không phải rể nhà họ Trần.
Lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ tạp nham, hắn tiếp tục chú tâm vào việc quan sát mấy người đó.
Thức ăn chín, mùi thơm từ mỡ thịt hung thú toả ra xung quanh.
Thắng khịt khịt mũi, hương thịt nồng nàn đánh thẳng vào não bộ, khiến các tuyến nước bọt ứa ra như đập hồ vỡ trận.
Bụng hắn kháng nghị, réo lên từng tiếng òng ọc.
Hắn âm thầm kêu khổ.
Trạng thái hoá hình đúng là dạng tốn kém năng lượng, nó như một cái giếng không đáy, không biết ăn bao nhiêu lương thực mới đủ để no cả ngày.
Đương lúc phát sầu với cái bụng, thì bỗng nơi xa, hắn nghe được một tiếng gầm gừ nhè nhẹ, cùng với đó là mùi h·ôi t·hối bốc lên, bao trùm toàn bộ không gian, lấn át hương thịt chín.
Hắn biến sắc, vội vàng phi thân lên ngọn cây gần đó, dõi mắt nhìn ra xa.
Cách đám binh sĩ đang đóng quân khoảng trăm mét có một con hung thú kỳ lạ, thân hổ, đầu gà, lớn như mãnh sư, đang tiềm ẩn tới gần đám người.
“Cái quái gì đây?”
Con quái vật này quá quỷ dị, từ hình dạng cho tới uy thế, hắn đều chưa thấy qua bao giờ. Hắn đã thử vắt óc, lục lọi trong đầu về các sự kiện ở tương lai, nhưng vô ích, hắn không thể tìm ra chút thông tin nào về con vật này.
Đứng trên ngọn cây tuy có hơi xa, nhưng với khả năng siêu giác quan của loài vật, hắn vẫn có thể phán đoán cấp bậc của con thú kia.
Cấp sư sơ kỳ!
Đối với hắn, cấp sư sơ kỳ không đáng để hắn phải lo ngại, dù sao ở trạng thái hoá thú, cả sức mạnh cho tới tốc độ hắn đều hơn hẳn đồng cấp.
Chỉ có đám người bên dưới, một lũ bán linh. Sợ là không chịu được một kích của con hung vật này.
Quả là thế, ngay khi con hung vật này xuất hiện đã lao vào t·ấn c·ông.
Hai người lính, một trung niên một trẻ tuổi vừa rồi còn chưa kịp làm ra phản ứng đã bị nó dùng vuốt chém thành hai nửa, thây phơi mỗi nơi một góc.
Tốc độ phải nói là rất nhanh, nếu không phải hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào đôi mắt thì thật khó nhìn ra bóng hình con hung vật này.
Nhìn con hung thú đó g·iết xong hai người, nó quay đầu, định hướng bốn người khác tập kích.
Thắng lập tức thả người xuống đất, muốn cứu mấy người còn lại.
Động tĩnh do đầu hung vật kia phát ra quá lớn, khiến bốn người kia nghe được, lập tức cầm theo v·ũ k·hí chạy tới đây xem xét.
Vừa nhìn thấy con quái vật, cả đám liền biến sắc, xám ngoét mặt lại, hô.
“Là nó... Kễnh Kê... sao, sao nó lại ở đây?”
“không ổn, còn một con hung thú nữa!” Đám người kinh hãi, nhìn về phía sau con Kễnh kê, một thân ảnh nhỏ bé chầm chậm đi ra.
Kễnh Kê dường như cũng cảm nhận được cái gì, nó không thèm nhìn bốn người, quay đầu đề phòng nhìn Thắng.
Từ trên người con vật nhỏ bé này, nó cảm nhận được mùi nguy hiểm, áp bách.
Thắng lững thững đi ra khỏi bụi cây, đôi mắt vô thức đảo qua hai cái xác một lớn một nhỏ đang nằm im lìm dưới đất, tâm lý không khỏi buồn bã.
Vừa rồi cuộc trò chuyện của hai người hắn nghe rất rõ ràng, hết hôm nay hình như người lính trẻ tuổi kia tròn mười tám đi? Tuổi vẫn còn trẻ, là tương lai của nhân loại sau này, còn rất nhiều điều chưa làm được đây, ấy vậy mà dễ dàng c·hết như vậy, thật khiến hắn tiếc thương không thôi.
“Giết người vậy là đủ rồi... mày cũng nên theo hai người họ xuống địa phủ mà đền tội!”
Hắn lạnh lùng nhìn Kễnh kê, thân thể hơi khọm xuống, dang rộng hai cánh tay về sau, để lộ những thớ cơ tuy nhỏ bé nhưng lại dẻo dai, bền bỉ.
Mười chiếc móng sắc nhọn từ từ nhô ra, dáng quặp vào như móng ưng chuẩn bị săn mồi, sắc lẹm và lạnh lẽo.
Đùng... một cái, thân thể hắn như quả đạn pháo, bắn mạnh về phía Kễnh kê.
“Kéc... kéc!!!”
Kễnh kê há miệng rống lớn, tức giận lao lên ứng chiến.
Chỉ là một con chó nhỏ cũng dám thị uy trước mặt nó, khiến nó cảm giác mất hết cả mặt mũi.
Nó mở rộng cái mỏ nhọn hoắt, để lộ những chiếc răng bé nhỏ xếp chồng chéo lên nhau, cùng với đó là cuống họng sâu hun hút, đen kịt không thấy đáy, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Nó toan tợp Thắng một cái, nhưng lại bị hắn hiểm hiểm tránh được.
“Súc sinh, đi c·hết!” Hắn gầm lên, năm ngón tay có chứa từng chiếc vuốt sắc nhọn đánh lên cổ Kễnh Kê.
“Kéc kéc!”
Kễnh kê thét lên đau đớn, vội vàng lui về phía sau.
“Đáng tiếc...” Thắng buông lỏng nắm tay, một đám lông gà lả tả rơi xuống đất, bên trên còn vương chút huyết nhục.
Quả không hổ hung thú cấp sư, tốc độ phản ứng cũng nhanh đến kinh người.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau rời khỏi đây!”
Hắn quay đầu quát lớn, lo sợ con hung thú kỳ lạ này không đánh lại được hắn sẽ qua tìm đám người kia phát tiết, đến khi đó sợ là không cứu được người nào.
“Thì ra là thức tỉnh giả, không phải hung thú.” Đám người đảo mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ phải làm sao, đội trưởng? Chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi đây không?”
Ba người khẩn trương quay đầu nhìn về phía tiểu đội trưởng, chờ đợi chỉ lệnh của đối phương.
“Chạy? Mọi người có tự tin chạy thoát đầu Kễnh kê kia không?”
“Khó lắm đội trưởng, đã có hai tiểu đội tinh nhuệ c·hết trong tay nó, giờ nó lại dễ dàng phát giác ra tung tích của chúng ta, về phía cạnh nào đó nó đã coi chúng ta là thức ăn... Mà theo thông tin chúng ta nhận được, con Kễnh kê này không bao giờ để con mồi chạy thoát...”
Một binh sĩ trầm trọng trả lời.
“Vậy phải làm sao đây?” Mấy người còn lại nhìn nhau, chờ đợi tiểu đội trưởng làm ra quyết định.
“Con chó chihuahua kia hẳn là một nhân loại thức tỉnh thể chất hoá hình. Nhìn tốc độ ra đòn lẫn sức mạnh, cấp bậc hẳn là không kém gì con Kễnh kia là bao. Chỉ là đẳng cấp mã gen có chút chênh lệnh, sợ là đánh lâu kẻ này sẽ rơi vào thế yếu!”
Tên tiểu đội trưởng nhìn Thắng cùng Kễnh kê đánh nhau mà đưa ra phán đoán.
Theo như hắn thấy, vừa rồi Thắng thành công in lại trên cổ Kễnh kê một đạo v·ết t·hương chỉ là do may mắn, nếu nó đề phòng, sợ là khó lòng đả thương được nó.
“Nhưng đó là do đối phương chiến đấu một mình, nếu có thêm chúng ta, phần trăm thắng sẽ cao hơn.”
Gã nâng họng súng lên, tỳ báng súng vào vai, lên nòng, ngắm chuẩn hồng tâm về phía Kễnh kê đang điên cuồng né tránh Thắng công kích.
Thấy vậy, mấy người cũng hiểu được ý đội trưởng, lập tức nhấc súng lên, chia ra mỗi người một góc, ngắm chuẩn hồng tâm vào đầu Kễnh kê kia, hễ nó chuẩn bị chiếm ưu thế hay lộ diện, đều sẽ bị mấy người xả đạn.
Về bản chất, Kễnh kê kém Thắng hẳn một tiểu cảnh giới, lại thêm trí tuệ có hạn.
Xét từ phía cạnh nào nó cũng không phải đối thủ của Thắng.
Với cơ thể thô to, tốc độ nó không thể nhanh bằng hình thái nhỏ bé của giống cho chihuahua do Thắng hoá thành, ngoại trừ sức mạnh khủng bố, chỉ cần né được những cú vả của Kễnh kê, nó gần như vô hại.
Lại thêm có đám người bên ngoài q·uấy r·ối, khiến đầu Kễnh kê kia phân tâm, nó nhanh chóng bị Thắng đánh cho thương tật đầy mình.
Đi c·hết!
Hắn gầm lên, lao vọt tới bên cạnh Kễnh kê.
Nhân lúc nó đang suy yếu, hắn dùng năm chiếc vuốt sắc nhọn như lưỡi đao chém mạnh vào cổ Kễnh kê, khiến nó kêu ré lên đau đớn, máu tươi cứ vậy phun ra như mưa, bắn cả lên người hắn.
Nó đau đớn, quằn quại, muốn liều mạng dùng chút sức cuối cùng để kéo hắn cùng đi gặp Diêm Vương. Nhưng đáng tiếc, Thắng với nó lại không cùng đẳng cấp.
Cho tới lúc c·hết, nó chỉ kịp giãy dụa vài cái rồi sau đó lịm đi, bất động trên mặt đất.
Bốn người đứng ngoài thấy Kễnh Kê không còn động đậy, có chút bán tín bán nghi. Một trong số đó ăn chắc mặc bền, nã thêm mấy phát vào người hung thú, khi xác nhận được nó không còn sống, mới thở phào buông súng ra.
“Chào đồng chí, tôi là Sáng, là tiểu đội trưởng của tiểu đội này, rất cảm ơn đồng chí đã ra tay cứu giúp!”
Sáng dẫn theo ba người còn lại tiến đến, hạ súng, nghiêm trang chào con chó chihuahua đang đứng trước mặt.
Nhìn cái bản mặt hiền không ra hiền, ác không ra ác, răng chìa ra ngoài môi khiến đám người thật sự buồn nôn. Nhưng vì nhờ có đối phương nên bọn họ mới thoát được khỏi nanh vuốt của Kễnh kê, quý còn không hết sao dám khinh thường, ghét bỏ... Cùng lắm chỉ thầm chê bai trong lòng mà thôi.
“Chào các đồng chí!” Thắng cũng gật đầu đáp lễ, chào theo kiểu q·uân đ·ội.
“Không có gì phải cảm ơn, đều là đồng bào, giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn là điều nên làm.”
“Không biết các đồng chí thuộc đơn vị nào, sao lại đi vào nơi nguy hiểm này?” Thắng tỏ ra làm lạ, vờ như không biết, dò hỏi đối phương.
“Chúng tôi thuộc lữ đoàn 147, đại đội trinh sát, tiểu đội bảy.” Sáng nghiêm túc trả lời. “Lần này tiến vào đây cũng là vì có nhiệm vụ trong người...”
“Ồ, nhiệm vụ này hẳn là rất quan trọng đi?” Thắng vờ kinh ngạc, xoáy sâu vào câu nói của đối phương.
“Quan trọng!” Sáng gật đầu, thở dài nói tiếp. “Nhiệm vụ này tưởng chừng dễ, nhưng nó lại khó hơn những gì bọn tôi nghĩ...”
“Chỉ là tìm tung tích người mà thật sự khó khăn, nhân loại còn chưa thấy một ai, đã có hai tiểu đội bị con Kễnh kê kia g·iết, cùng với đó là năm người trong tiểu đội chúng tôi t·hiệt m·ạng...”
Lúc tới nơi này, bọn họ đi là một trung đội, nhưng sau khi gặp kễnh Kê, hai tiểu đội đã hi sinh, cùng với đó là năm người lính trong tiểu đội bọn họ cũng t·hiệt m·ạng.
Nếu không phải có Thắng, khả năng cao bốn người bọn họ cũng giống đồng bạn, bị Kễnh kê làm thịt.
“Anh là người ở đây sao?” Sáng có chút chờ mong nhìn Thắng.
“Phải...”
Vừa thấy Thắng gật đầu, Sáng liền vui vẻ ra mặt, lấy từ trong túi áo một tấm ảnh có chút nhàu nát.
“Tốt quá, vậy anh có biết người này không? Hoặc từng nhìn qua cũng được?”
Nhìn vào tấm ảnh, Thắng càng khẳng định mấy người này tìm người chính là hắn.
Đây là bức ảnh cưới mà hắn từng cùng Ánh chụp chung, chỉ là nó không có màu, hẳn là được in từ loại máy in đời cũ.
“Không biết!” Hắn quả quyết lắc đầu.
Hắn không rõ tình hình chính trị ra sao, các phe phái lúc tận thế chèn ép nhau thế nào, chỉ mang máng nhớ q·uân đ·ội khi đó có nhiều tướng khá không hợp nhau, tính kế, hãm hại nhau rất nhiều.
Hơn nữa hắn lúc này không phải dạng người, dù có nhận định bản thân là người trong ảnh thì mấy người này cũng chưa chắc đã tin, đến lúc đó b·ị b·ắt biến về nhân dạng để nhận diện, không biến được về như trong ảnh thì đúng xấu mặt xấu mũi.
0