Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: đi tìm mỏ muối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: đi tìm mỏ muối


Cơ thể của Minh Vương tuy to nhưng không thể so sánh với Bạo vương. Nó chỉ cao đâu đó khoảng năm mét đổ về. Nên Thắng không thể nhìn thấy hết toàn cảnh xung quanh như khi ngồi trên đầu Bạo Vương được. Vì thế hắn vẫn thi thoảng sử dụng “ra đa không gian” để nắm bắt tình hình xung quanh, cảnh giới xem có hung vật cấp cao nào không.

Thắng thở nhẹ ra một hơi, miễn là đàn giác long này không gặp nguy hiểm là hắn an tâm rồi. Vì là sống với chúng đã được một thời gian, Thắng coi chúng không khác gì đồng bạn mình nên hắn khá quan tâm đến sự an toàn của đàn tam giác long náy.

Thắng hướng tới hai con tam giác long cự đại nơi xa mà hô lớn. Một con hình thể to hơn nghe tiếng liền ngó đầu ra. Thấy Thắng nó liền quay lại liếm liếm con giác long còn lại vài cái rồi theo chân Thắng đi qua.

Hiện tại Thắng cũng vậy, hắn ngắm không phải vì cảnh đẹp. Chỉ đơn giản là nó giống với lúc hắn ra ngoài trời ngắm sao mà thôi. Chỉ nhìn thương khung, tự lừa bản thân mình, xung quanh vẫn là cố hương.

Tiếng rống to của tam giác long làm Thắng giật mình tỉnh dậy, theo bản năng biến ra cây độc giác thương mà cầm trên tay, tinh thần có chút căng cứng chuẩn bị cho chiến đấu.

Chính vì thế mà nhiều lần suýt bị hung thú trưởng thành t·ấn c·ông, may có Thắng xuất hiện kịp thời cứu về. Nhưng sau những lần đó chúng càng ngông hơn, đi đâu đầu cũng ngẩng lên tận trời. Các loài ăn cỏ khác có chút linh trí thì nhìn theo với ánh mắt hâm mộ lắm.

...

Thấy hai con vật đều có chút uể oải, Thắng liền bảo chúng nghỉ ngơi. Một thân hắn sẽ tới phía trước khám xét, tìm kiếm chút thịt hung thú về làm bữa trưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thắng cùng Minh Vương lững thững đi ra khỏi tộc đàn, Bạo Ngược thấy vậy cũng rối rít theo sau. Dù Thắng có làm cách nào thì con hàng này vẫn cứ là ngang bướng. Nói nó không chịu nghe.

Loay hoay tìm kiếm, Bạo Ngược bắt đầu cảm thấy nhàm chán, tốc độ cũng theo đó giảm dần. Đi bên cạnh Minh vương cũng thả chậm bước chân.

“Ọc, ọc xì xì!!!”

Tìm một chỗ phù hợp mà nằm xuống, tinh thần cùng cơ thể cũng theo đó thả lỏng.

Con giác long bên cạnh Minh Vương là một con cái, nó là bạn đời của Minh Vương. Đang trong quá trình mang thai nên khá được cưng chiều và bảo vệ.

Kiểu như bị r·ối l·oạn cảm xúc vậy, nửa muốn níu kéo nửa muốn buông.

Đấy là còn chưa nói đến việc muốn tìm mỏ muối thì phải đào xuống lòng đất, tìm được khoáng mạch của chúng mới có thể khai thác, không những thế còn phải trải qua đủ mọi loại quy trình chắt lọc mới ra thành phẩm.

Minh Vương và Bạo Ngược đều là hung thú ăn cỏ, nên Thắng cũng chẳng cần phải tìm thêm khẩu phần cho chúng, vì thức ăn của chúng đã ở xung quanh rậm rạp rồi.

“Rống!!!”

Mấy ngày nay tuy ở cùng đàn tam giác long, nhưng phần lớn Thắng ở trạng thái tỉnh thức nên có thể nhận biết khi nào là nguy hiểm khi nào chỉ là rống chơi. Nên khi thả lỏng bản thân, tự thưởng cho mình một giấc ngủ thì cũng quên luôn tập tính này của chúng.

Nhưng thực tế nó đâu giống trong truyện. Đã đi nửa ngày trời mà có thấy cái gì gọi là mỏ muối lộ thiên đâu, đa phần là trong truyện nó bố láo, làm Thắng tin là thật mà làm theo. Nếu để tên tác giả kia biết Thắng tin vào câu văn của hắn chắc y cười vào mặt.

Cứ vậy, Thắng chìm dần vào giấc ngủ bên trong. Cũng phải hơn tháng rồi hắn chưa ngủ, kể từ lúc tiến hành tu luyện Tạo Giới pháp. Chưa một lần hắn buông xả bản thân, để bản thân được thư giãn.

Chúng thường tổ chức một nhóm nhỏ, đi tìm ổ của hung thú ăn thịt ở gần lãnh thổ mà tiến hành tập kích. Có trứng thì phá trứng, có hung thú con thì túm tụm vào đánh. Đánh đến khi đối phương ngắc ngoải chúng mới kéo nhau về.

Nhìn thấy cảnh cơm tró này, Thắng thật không biết nói gì. Một kẻ trạch nam như hắn, chưa một lần được nắm tay gái thì sao chịu được sự cảnh người khác âu yếm nhau. Kể cả chúng là động vật...

Cả đàn tam giác long đi theo đưa tiễn đến rìa ngoài lãnh thổ, khi thấy bóng dáng một người cùng hai thú khuất dần chúng mới lục đục kéo nhau đi về.

Nhưng khi định thần lại, hắn mới phát hiện đó chỉ là tiếng kêu gọi ngày mới của cả đàn mà thôi.

Thả lỏng tâm thần làm Thắng cảm giác có chút mệt mỏi, há mồm ngáp dài một cái, quay đầu toan tìm chỗ ngả lưng.

Huyết nhục cuồn cuộn cùng sự hung tàn, Thắng đoán chín phần mười là một đầu hung vật ăn thịt hung dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nằm tựa mình vào người lũ tam giác long nhỏ, Thắng ngẩng đầu lên ngắm trăng sao.

Ánh trăng hôm nay không được sáng, nó cho Thắng cảm giác có chút âm u. Nhưng không vì thế mà phá vỡ tâm tình trong lòng, cái Thắng ngắm chỉ đơn giản là cố hương.

Cả ba vẫn cứ vậy mà đi về phía trước trong vô định.

Một con tam giác long nhỏ ở bên cạnh như nằm mơ thấy gì, cứ òng ọc rồi xì xì cựa quậy làm Thắng ở bên lắc đầu mà cười không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mục tiêu chính là tìm cho ra mỏ muối để về cải thiện bữa ăn, để thức ăn vô vị thật làm hắn thấy có chút vướng mắc trong người, khó chịu không thôi.

Nhảy xuống mặt đất, Thắng bắt đầu di chuyển về phía nơi có sự rung động không gian. Vừa rồi khi còn ngồi trên lưng Minh Vương, Thắng đã sử dụng “ra đa không gian” để dò xét xung quanh và phát hiện một đầu hung thú cấp sư ở phía trước.

“Vậy là mình đã ngủ đến trưa rồi sao? Oa..” Thắng gãi gãi đầu, miệng vẫn còn có chút ngái ngủ.

Trong khi mấy cái này Thắng lại chả biết một cái vẹo gì, chỉ là hắn đang tự mò mẫm, dựa vào cái kinh nghiệm mà hắn đọc được từ một bộ truyện sinh tồn của trung của, nên hiện tại mới áp dụng thử mà thôi.

“Oa...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phải bình ổn một lúc hắn mới sốc lại tinh thần, hướng về nơi Minh Vương đang ở mà đi tới. Hôm nay hắn muốn cùng đầu giác long này đi khám phá xung quanh, tuy là một mình hắn có thể cuốc bộ được nhưng nếu có toạ kị thì tội gì phải dùng sức tự thân.

Thắng thi thoảng vẫn theo thói quen, thả ra chút ra đa để tìm ổ muối... Nhưng hình như hắn đã quên một điều. Đó là... hắn không có chút kiến thức gì về muối cả, dù là muối biển hay mỏ muối trên lục địa.

Không biết có phải vì đã trải qua bao sóng gió thăng trầm tại nơi hoang dã này hay không, mà tâm tình hắn không còn xao động như trước. Cái cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ gia đình nó cứ dần nhạt đi... đôi lúc muốn nắm bắt nhưng không thành. Cảm xúc thật khó tả.

Người ta nói khi một người con xa quê hương đất tổ, họ sẽ dõi tầm mắt mà nhìn thương khung. Nơi đó giống như gương sao sáng, chiếu rọi mảnh đất tận trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là cuộc du hành này có ba mạng, gồm Thắng, Minh Vương và Bạo Ngược. Cũng có mấy mống đòi đi sau nhưng đều bị Thắng nhất quyết đuổi về, được cái lũ đó còn biết nghe lời, không như con hàng bên cạnh này nếu không hắn thực sự tức đến thổ huyết mất.

Nhìn lên thương khung, mặt trời đã mọc quá đầu. Các hung thú cũng đã chạy loạn săn g·iết khắp nơi.

Nhìn thấy lũ nhóc say sưa ngủ ngon lành, Thắng bất giác mà nở một nụ cười hoà ái. nhìn bọn nhóc này nằm ngủ ngoan ngoãn vậy thôi chứ chúng cũng báo lắm. Phá làng phá xóm chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi, bọn này còn kinh khủng hơn.

Chương 50: đi tìm mỏ muối

“Minh Vương!!!”

Thắng tuy cay lắm nhưng thôi kệ mẹ nó, nhìn cái bản mặt thích được ăn đòn của nó làm hắn có cảm giác như dùng búa đánh lên bịch bông vậy. Không chút sát thương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: đi tìm mỏ muối