Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Đại đạo thương ý, cảm ngộ chân long thương
Thắng cứ vậy mà theo thương pháp của Đạo Viên đại sư múa luyện. Lúc đầu có hơi cứng rắn, nhưng đi nhiều thành quen. Chẳng bao lâu đã uyển chuyển như xà, dũng mãnh như long, tiến lui nhịp nhàng.
Thương ý như long, mạnh mẽ bá đạo, chỉ trong chớp mắt đó đã đánh lên thân hung thú cấp sư trung kì. Làm nó xuất hiện một lỗ lớn trên thân, còn đang đà chạy được hai ba bước thì ngã lăn ra, mắt trừng lớn sợ hãi mà nhìn phía đồng bạn. C·hết không nhắm mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vẫn chìm đắm trong đạo cảnh từ thương pháp mang lại, cánh cửa đại đạo đang bị hắn dần dần mở ra, thương pháp cũng vì vậy mà thăn thoắt du tẩu.
“Là, đại đạo thương ý!!!”
Nhục thân Thắng đã là cấp sư đỉnh phong, đạt đến mức bão hòa, không thể tăng cấp tiếp được nữa. Hiện tại muốn đột phá, cần có lượng lớn thịt hung thú cấp cao bồi bổ cùng không gian yên tĩnh mới có thể tiến nhập cấp tông. Nhưng lúc này mọi yếu tố xung quanh không đủ để đáp ứng nhu cầu của hắn, nên chỉ có thể hoãn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong bụi cỏ gần đó, có mấy đầu hung thú săn đêm, đôi mắt đỏ ngầu đang thèm khát nhìn Thắng cùng hai con tam giác long. Tưởng rằng đêm nay có một bữa tiệc thịnh soạn thì bất ngờ thương ý của Thắng lao tới.
Tất cả những chuyện này Thắng đều không hề hay biết, vẫn cứ vậy vô thức mà múa thương. Cứ vậy hắn chìm vào ý cảnh, tiến gần tới thương đạo.
Trong tiểu thế giới, cũng theo sự biến chuyển đó của Thắng mà bắt đầu có vài tia pháp tắc xuất sinh. Chúng đầu tiên là những cây thương, sau đó dần dần chuyển hoá thành giao long uốn lượn. Bay khắp thiên địa.
Sau một lần gặp gỡ vua nhà Trần, ông theo lời mời xuống kinh đô để duyệt các bộ kinh và lục trước khi đem khắc gỗ và ấn hành. Tại đây, ông có học thêm chút võ thuật để rèn luyện cơ thể. Vì vậy mà lúc này Thắng mới có một bộ thương pháp như ý để mà diễn luyện.
Luyện thương pháp thì theo thứ tự nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực. Thương pháp luyện đến chỗ tinh diệu sẽ có được thân pháp mau lẹ uyển chuyển.
Bên dưới hồ nước, lũ cá mang thân vảy rồng cũng hướng phía mặt nước mà bơi, lấy đà nhảy lên rẽ sóng uốn lượn trên không trung như cũng muốn dành một chén canh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi đâm thương chú ý sao cho thân, bộ đẩy ra trước, gía lên trên khi đến đỉnh đầu là phải rút về, khi đè được khí giới của đối phương là phải hồi thương chuyển thế ngay.
Cây thương vẫn vậy, vẫn theo thao tác của Thắng mà đánh ra ngoài, lúc thì đâm, thọc; lúc thì gạt, lắc... và mỗi động tác đánh ra đó đều có chút hư ảnh thoát ẩn thoát hiện.
Vậy là Thắng chuyển sang luyện thương, múa thương tìm ý cảnh. Lần trước vì đốn cây mà hắn giác ngộ ra đao khí, tí nữa thì chạm vào đại đạo đao cảnh. Nhưng vì bản thân không cưỡng cầu, cũng như không ham hố v·ũ k·hí loại hình đao kiếm nên hắn cũng chả mấy quan tâm. Đam mê từ nhỏ của hắn chỉ có thương, côn vậy thôi.
Đang ngủ Minh Vương cùng Bạo Ngược hoảng sợ tỉnh dậy khi có tiếng động lớn phát ra. Quay lại thì thấy Thắng vẫn đang mải mê diễn luyện múa thương, cũng không thấy có hung hiểm gì tồn tại, chúng lại thả đầu trầm xuống, tiếp tục ngủ.
Lúc đầu thì mờ ảo hư vô, sau dần nguyên hình hiển lộ. Thương vừa đâm ra, giao long gầm thét, thương vừa gạt về, giao long quất đuôi.
Thương pháp của Đạo Viên đại sư cũng như bao môn phái khác, đều có đâm, thọc, khều, gạt, lăn, giã, lắc, quấn, đỡ, đè, chặn… Các thức trong thương pháp gồm triền thương, lan thương, phá thương, phá lan, trung bình, tử phục sinh.
Cả đàn hung thú thấy vậy vội sợ hãi bỏ chạy, ánh mắt thèm khát giờ đây đã chuyển sang hoảng sợ tột độ.
Những thứ này cứ vậy vô thức mà diễn ra theo từng phút từng giây, và người làm chủ hết thảy lại không hề hay biết gì.
Thử tìm trong kí ức của Đạo Viên đại sư, may sao hắn tìm được một bộ thương thuật.
Vì thân thương dài, biên độ động tác rộng lớn, nên khi tập đại thương yêu cầu thân không rời thương, thương không rời trung tâm, phải có lực ở cánh tay, lực hông, lực chân và thân pháp uyển chuyển, bộ pháp nhanh nhẹn.
Toàn tâm toàn ý của Thắng đều đổ dồn vào cây độc giác thương, mọi thứ xung quanh như không còn tồn tại. Ý thức dần rơi vào một loại ý cảnh nào đó huyền diệu khó mà diễn tả thành lời.
Thế giữ thương quý ở tứ bình: đỉnh bằng, vai bằng, chân bằng, thương bằng, gốc không rời hông. Đâm thương thì ra thẳng, vào thẳng, phải bằng, ngay, linh hoạt, mau lẹ, kình lực mạnh từ hông đâm thẳng thấu ra tận đầu mũi, thế thương vào ra như giao long ẩn hiện.
Rà soát trong tri thức Dạ Minh để tìm xem có môn nào luyện thương phù hợp. Nhưng tìm mãi cũng chỉ là các môn đao kiếm bất nhập lưu, đó là với hắn, kẻ không thích đao kiếm thì cho là vậy. Nếu vất ra ngoài chắc chắn người đời sẽ tranh nhau. Chủ yếu Dạ Minh luyện quyền là nhiều, bởi hắn hay dùng quyền pháp kết hợp không gian pháp tắc nên chủ tu quyền đạo.
Ba đầu dực long như cảm nhận được thứ gì, cả ba bọn chúng đều bay lên trời cảm ngộ thượng thiên.
Phải nói mỗi thương, mỗi thức đều như giao long hoá hình, khí thế cũng theo đó mà bắn ra, làm rung động bốn phía. Những con giao long do Thắng diễn hoá như thực tồn tại, chúng dũng mãnh mà bắn xa đến chục mét có thừa.
Nếu ở đây có một vị thương pháp tiên sư nhìn thấy Thắng múa thương chắc chắn sẽ thất kinh mà hô:
“Oanh!!!”
Thương thuật cơ bản là cầm thương vững trơn, trước quản sau khóa, trước lỏng để dễ điều khiển, sau chặt chẽ, vững vàng. Hai tay cầm thương chắc mà không c·hết cứng, trơn mà không tuột.
Cuộc đời của Đạo Viên không hề tầm thường, ông theo học ngài Hiện Quang đại sư từ bé. Tịnh toạ trên núi yên tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương là loại binh khí cổ, dài, nặng do vậy khi sử dụng không thường thấy múa hoa. Động tác của thương phần lớn lấy công lực, thực dụng làm chính. Pháp dụng thương thì thương đi như tên bắn, lúc hồi thương liền lạc như dây kéo. Trước thì có xuyên chỉ, xuyên tụ, sau thì có Lê Hoa bãi đầu, có hư thật, có kỳ chính, có hư hư thực thực, kỳ kỳ chính chính. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế phải hiểm, bất động thì vững như núi, động thì mau như sấm chớp.
Sau khi đã ăn uống no say, làm thoả mãn cái bụng c·hết bầm. Thắng bắt đầu tu luyện, nhân tiện cảnh giới xung quanh, tránh bị tập kích bất ngờ. Vì hai con hàng này rất dễ ngủ, nếu để chúng cảnh giới thì thật sự là có khi bị g·iết lúc nào không hay. Nên hắn phải tự xung phong đảm nhận chức vụ này.
Nhất tiến nhất thoái, nhất thượng nhất hạ, thủ pháp, lỗ pháp, thoa pháp, đề pháp, khán pháp, tiếp pháp, thân pháp, tọa pháp, trì pháp, lục phong lục bế.
Màn đêm buông xuống, bao phủ cả không gian là một bóng đêm vô tận. Thi thoảng có những ngôi sao sáng lấp lánh toả ra làm không gian bớt đi sự nguy hiểm. Nhưng đâu đó trong bóng tối, vẫn thi thoảng có đôi mắt đỏ rực âm thầm lặng lẽ ẩn mình trong khung cảnh hoang dã này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiềm thức bên trong bắt đầu xuất hiện một đầu phù văn ẩn mình.
Rừng rậm, các “tiên nhân” do tạo mộc khí hoá hình cũng bắt đầu ngồi xuống cảm nhận, vô thức đi vào ý cảnh diễn hoá pháp tu.
Cánh cửa đạo cảnh mà đao khí mang lại hắn không chạm tới, nhưng thương pháp ý cảnh lại giúp hắn vươn tới cánh cửa đại đạo.
Một cảm giác nguy hiểm đánh xuống đầu chúng, định quay thân mà chạy nhưng... đã không còn kịp nữa rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.