Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Tất cả là miễn phí nha!
Không chỉ có mấy người này, mà cả mấy ông chủ tiệm mì đang nấu ăn tại quán ăn gần đó cũng cầm theo một bát mỳ lớn hướng Thắng đưa tới, tiểu nhị ngày hôm qua phục phụ Thắng cũng vác theo một bình Tiêu Sầu tới đây.
Còn đang hơi bất ngờ thì Thắng liền nhìn thấy có một người đàn ông lực lưỡng, từ trong nhà đi ra tóm bà lão kéo vào, một tay bịt miệng một tay ôm người cứ thế vội vàng đi vào trong, miệng cười hướng Thắng xin lỗi vì đã làm phiền.
Thấy vậy, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền này còn đang định nói cái gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của tông chủ mình, y đành thở dài rời đi.
Có một toà thành thị rộng lớn hư phù trên không trung, xung quanh là những ánh hào quang chói lọi rực rỡ, thi thoảng có những áng phù vân trôi nổi bám vào toà thành thị này thêm phần thần thánh.
Nơi xa hơn chút, có một đôi phu phụ thú nhân đang buôn bán bánh bao, đôi tai vẩy vẩy động, nghe được Thắng hô đói, vội vàng dùng tốc độ thật nhanh, đẩy chiếc xe bán bánh hướng Thắng lại gần.
“Atticus đại ca, ta đang có chút đói, đợi ta ăn sáng xong rồi hẵng tiến vào lăng mộ!” Thắng xoa xoa bụng, hướng Atticus nói một tiếng.
Đang tính lấy một phần thức ăn trong tiểu thế giới ra để phục dụng thì hắn bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang tới gần.
Tiên vực.
“Không nha! Là miễn phí nha!!!” Tất cả mọi người vậy mà đồng thanh, khiến Atticus bên cạnh khuôn mặt xám ngoét, tức giận nhưng không dám phát tiết, chỉ có thể âm thầm đánh giá Thắng mà thôi.
“Đến sớm tốt lắm, đến sớm tốt lắm!” Một vị lão bà bà tay cầm cây chổi quét trước cửa nhà, người run lên bần bật có vẻ đang rất vui sướng hướng Thắng cười hơ hớ.
“Haiz, đáng tiếc! Tên nhóc này sắp c·h·ế·t mà lại không biết mình sẽ c·h·ế·t như nào!” Một đầu thú nhân lắc đầu thương tiếc.
Tên thú nhân vừa mới thương tiếc kia liền như thay đổi bộ mặt, ánh mắt trở nên có chút đê tiện, bên trong là tràn đầy thèm khát ý tứ.
Nếu Thắng ở đây chắc chắn sẽ mồm chữ A miệng chữ O, bởi nơi này có rất nhiều tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, bay đầy trời tiên nhân a! (đọc tại Qidian-VP.com)
“haiz, nghe nói trong đấy nguy hiểm, muốn lấy được bảo vật rất khó. Trong số những người từng thoát khỏi đấy, chỉ có tên Atticus kia là ba lần bảy lượt an toàn đi ra. Bảo vật vô số! Muốn giữ được mạng sống, nên đi theo tên này có thể sẽ giữ được mạng. Còn nhóm người tu sĩ kia, mỗi lần mở cổng là sẽ không cho ai theo vào! Muốn kiếm chác từ lũ tu sĩ sẽ rất khó! Nhưng nếu hợp tác với tên Atticus này có khả năng còn húp được chút canh.” Người có da dẻ xanh xao hướng đồng bạn phân tích. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ây, tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi thật nhỏ con a!!! Mau mau ăn chút hoa quả a!” Ở gần đó có một quán trái cây nho nhỏ, tên chủ tiệm này đang vểnh tai nghe ngóng thì thấy Thắng kêu đói, liền nhanh chóng vác theo một thúng trái cây cho Thắng phục dụng.
Chương 95: Tất cả là miễn phí nha!
Trong một toà cung điện nguy nga nằm giữa trung tâm, đang có một vị tiên nhân cao cao tại thượng ngồi trên chủ vị, nhìn xuống một nhóm người đang quỳ lạy báo cáo.
“Nếu thế lần mở cổng này ta tham gia định!” Tên Thú nhân hướng hai người đồng bạn trầm thấp nói.
“Hà hà Atticus lão đại a! Ngươi cũng biết mỗi lần mở cổng, bọn tu sĩ đều sẽ không cho chúng ta cùng tiến vào bên trong. Nếu lần này không nhanh chóng đi trước một bước, đợi bọn tu sĩ tiến tới, sẽ mất phần a! Cho nên mọi người mới phấn khích như vậy. Chẳng phải tên đó vẫn đang ngoan ngoãn đi theo tới lăng mộ đó sao?”
Một người khác có làn da ngăm đen gật đầu đồng tình, cảm thán không thôi. Nhớ lại lúc đó, mình cũng thật may mắn a.
“Đỗ Minh tiểu đệ, ngươi tới sớm a!” Atticus mỉm cười hoà ái, hướng phía Thắng chào hỏi.
Ngồi cạnh quán rượu, ngậm một sợi cỏ trong mồm không biết kiếm được từ đâu, Thắng đủng đỉnh đợi người tới.
Lúc đó có ba người ngồi cách đó không xa, nói chuyện tuy rất bé nhưng vẫn bị thiên nhĩ thông của Thắng nghe đến không sót một từ.
“Khà khà, chỉ là thông lệ, thông lệ mà thôi! Lần này chúng ta phải có một chén canh mới được!”
Ngồi trên chính điện, người được gọi là tông chủ phẩy phẩy tay đuổi người.
Nghe thấy đồng bạn nói vậy, người đàn ông da ngăm đen cho là không phải: “Lần trước bọn người tiên vực vây bắt một đầu thằn lằn lớn, thành công mở ra một lần tiến vào lăng mộ, khi đi ra thấy tử thương vô số đây!”
“Ồ! Thế cũng tốt! Bên trong lăng mộ đó làm gì có cái gì thiên tài địa bảo! Đơn thuần là đang phong ấn giam giữ một đầu dị tộc, hiện tại đệ tử của ta đã bị tử thương vô số, không thể tiếp tục đi vào chiến đấu! Nếu bọn chúng muốn vào cứ để chúng vào, cũng tiện giúp chúng ta bào mòn bớt phần nào sức mạnh của tên dị loại kia! Trước ngăn cản chúng là vì ý chỉ của lão tổ để lại, giờ bọn chúng tự tìm đường c·h·ế·t thì cứ để chúng toại nguyện!”
Khi thấy Thắng ăn xong đống thức ăn này, vẫn không hề thể hiện sự nghi ngờ, Atticus mới thở phào một hơi. Nhân lúc Thắng đang ở nơi xa, hướng về phía mấy người nhỏ tiếng chửi bới:
Ngày hôm sau, như lời hẹn ước, Thắng đã sớm có mặt tại quán rượu mà hai người đổ ước.
Không chỉ có ba người bọn họ chú ý đến nơi này, mà cả toà Hư vô thành đều chú ý tới nơi đây, khi nhìn thấy Thắng đồng ý cùng Atticus tiến vào lăng mộ tiên nhân, tất cả mọi người đều âm thầm rục rịch.
“Lũ ngu các ngươi, ta đồng ý dẫn các ngươi vào trong. Các ngươi không chịu yên tĩnh, cứ phô trương như vậy để hắn nghi ngờ thì sao?”
Nói là đến sớm thì hơi quá, bởi suốt đêm qua, hắn phải ngủ ngoài đường. Một thân một mình tại một nơi lạ lẫm, tiền tệ nơi đây cũng không biết sử dụng là loại nào, hắn thực không dám tiến vào quán trọ để nghỉ ngơi, chỉ có thể tựa lưng vào bờ tường của quán rượu để tạm chợp mắt, chờ đến ngày hôm sau mà thôi.
“Hừ, lũ các ngươi cũng chỉ là mồi mà thôi!”
Một người da dẻ xanh xao hướng phía đồng bạn nói nhỏ, ánh mắt thi thoảng vẫn lướt qua chỗ Thắng cùng Atticus đang uống rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhờ vậy mà hắn mới có nhiều pháp bảo a! Nghe nói trước khi tiến vào lăng mộ, cần một người làm vật tế để mở cổng, lần trước nếu không phải có huynh đệ ta vào trước, biết được cái này, giữ chân ta ở lại, nếu không giờ đã thành cô hồn!”
Mấy người hướng Atticus cười khà khà sau đó rời đi, để lại y một mình với khuôn mặt tức giận.
Khi bọn chúng còn đang chán nản, thì thấy cuộc đàm thoại của Thắng cùng Atticus đã kết thúc, nhìn thấy hai tên này vậy mà bắt tay nhau rồi rời đi, nhóm ba người thầm vui sướng trong lòng, như thế là tên Atticus kia đã thành công mời chào được người mới, trở thành kẻ thế mạng.
Nghe được ‘huyết mạch đan” ba từ, hai người còn lại vô thức hít một ngụm khí lạnh.
Những kiến trúc nơi đây đều thuộc kiểu cổ điển phong kiến phương đông, tất cả đều được dựng lên từ chất liệu gỗ, trông thật cổ kính và trang nghiêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người xung quanh vẫn đi lại bình thường, mỗi người một việc, nhưng tất cả đều có cùng một điểm chung, đó là khoé mắt luôn hướng phía Thắng nhìn lại.
Hôm qua, theo như những gì từ thiên nhĩ thông truyền tin lại cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay trở lại Hư Vô thành, lúc này Thắng còn đang ngán ngẩm chờ tên Atticus đây. Cái bụng của hắn chưa được ăn cái gì kể từ tối hôm qua, đang réo lên kháng nghị.
Các thế lực trong Hư Vô thành bắt đầu ngoi lên húp tí canh ngọt.
Cái tên Atticus này không phải loại người hiền lành. Khi tên này tiếp cận bản thân, Thắng đã nghe được một số người bàn tán xì xào.
“Tông chủ! Có tình báo từ Hư Vô thành! Có một nhóm người đang chuẩn bị mở phong cấm tiến vào dị độ!” Một vị tiên nhân có khuôn mặt chữ điền hướng về phía chủ vị quỳ xuống, báo cáo.
Nghe vậy, Atticus chỉ có thể cười xoà đồng ý: “Được...”
“Nhưng thấy bảo bọn chúng chiếm được rất nhiều tài bảo, không những thế còn lấy được một viên huyết mạch đan đây!” Người có da dẻ xanh xao hướng mọi người nói nhỏ.
“Thôi, đạo hữu đừng mèo già khóc chuột nữa! Ta nghe mà sởn cả gai ốc!” Người có làn da xanh xao hướng đầu thú nhân khinh bỉ.
Bản thân đã sinh sống tại trái đất cổ đại, ăn sương nằm đất đã quen, việc ngủ ngoài đường như một tên ăn mày cũng không khiến Thắng cảm thấy khó chịu, cứ vậy mà dễ dàng đánh một giấc cho đến ngày hôm sau.
“Atticus lão ca!” Thắng hô lớn vẫy tay chào hỏi.
“Nhưng nhỡ tên người mới kia không đồng ý đi cùng Atticus đây?” Mọi người nhìn nhau, đúng a, nếu hắn không đi vào lăng mộ đây? Không lẽ lại bắt hắn quẳng vào hiến tế giống con thằn lằn to lần trước? Nhưng như vậy không được a, nhìn hình dáng là nhân loại, hẳn là người của tiên vực, động vào không khéo bị tiên vực truy g·i·ế·t thì cũng hết hơi a!
Vì một viên Huyết Mạch Đan quả thực không đáng!
Bên cạnh Atticus âm thầm chửi bới: “Lũ ngu dốt này!”
Từ đằng xa Atticus nhìn thấy Thắng hướng mình vẫy tay, hắn mỉm cười trong lòng thầm nghĩ: “Đúng là người mới, thật ngây thơ a!”
“Ây, hôm nay được theo đại ca đi kiếm tài bảo, tất nhiên phải đến sớm rồi!!!” Thắng nhoẻn miệng cười tươi rói, trông thật ngây ngô.
“Cái này... có mất phí không?” Thắng có chút hoang mang, lúc này xung quanh hắn đang có một lượng lớn người vây quanh, số lượng đông như kiến. Tất cả đều giống nhau, đưa thực phẩm cho Thắng phục dụng.
“Nhìn kìa, tên Atticus đó lại tìm người mới cùng hắn tiến vào lăng mộ của tiên nhân. Haiz, tên này thật là ác! Năm lần bảy lượt đều tìm người mới để thay hắn thế mạng!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.