Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Mê Hương

Chương 26: Mê Hương


Dưới ánh bình minh nhẹ nhàng, một thiếu niên vận bộ y phục trùm đầu thần bí đứng trước tòa dinh thự của Lăng Tiêu Diệp. Ánh sáng mặt trời ban mai len lỏi qua lớp vải mỏng, tạo nên một lớp sáng mờ bao bọc y, như một lớp ánh hồng từ thiên nhiên. Thiếu nữ xinh đẹp này không ai khác chính là Thượng Lục.

Áo dài của Thượng Lục, được nhấn nhá bởi những đường nét tinh tế, làm nổi bật vẻ thanh lịch giữa không gian tráng lệ. Y nhìn về phía tòa dinh thự với đôi mắt biểu cảm, làn gió nhẹ vuốt nhẹ tóc của y, tạo nên khung cảnh diễm lệ, kết hợp sự thanh khiết của bình minh và vẻ đẹp lãng mạn của kiến trúc cổ điển.

Ánh bình minh rực sáng, tô điểm cho bức tranh yên bình trước dinh thự. Năm người lính với bộ quân trang khỏe mạnh đứng gác bên ngoài cổng, tạo dáng như những bức tượng bảo vệ. Mỗi người trong số họ đều mang vẻ nghiêm túc và cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh như dao găm.

Thượng Lục bước tới, bóng y nhấp nhô trong sự tĩnh lặng của buổi sáng. Ánh nắng bắt gặp những nét mặt nghiêm túc của lính, đôi mắt phản ánh sự quyết đoán và không khoan nhượng. Mỗi bước chân của y chạm lên mặt đất đều gặp phải sự chặn đứng vững chắc, sức mạnh hung dữ của lính phản ánh qua cử chỉ và ánh sáng mặt trời.

Khi Thượng Lục có ý định tiến vào, hai người lính đưa thanh giáo ra tạo thành chữ X chặn y lại. Ánh thép của thanh giáo lóe lên dưới ánh bình minh, như hai đường ranh giới kiên quyết.

"Dừng lại! Tên dân đen nhà ngươi có biết nơi đây là đâu mà tự tiện dám đi vào! Muốn c·hết hay sao?" Một người lính hắng giọng quát lớn, vẻ mặt đầy hung dữ nhìn chằm chằm Thượng Lục.

"Ta muốn vào bên trong gặp người có tên Lăng Tiêu Diệp. Mong các ngươi vào bên trong báo trước cho nàng một câu giúp ta," Thượng Lục nhỏ giọng, nhún nhường đáp lại.

"Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên Lăng tướng quân một cách thiếu tôn trọng như vậy?" Một người lính khác quát lớn, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

"Bộ đồ đen, thân hình này...!" Một người lính nhìn chằm chằm vào những đường nét trên cơ thể Thượng Lục, lầm bầm như đang suy tính điều gì đó.

Thấy người trước mắt thân phận bất minh, năm tên lính bắt đầu có chút hoài nghi. Cả năm người nhìn nhau một cái, ra hiệu rồi quay sang chĩa giáo về phía Thượng Lục, tỏ vẻ thù địch, không chịu hợp tác.

"Biết được thế này ta đã không lịch sự đứng ngoài gọi người làm gì. Đúng thật là..." Thượng Lục thở dài, vẻ mặt chán nản nhìn đám lính hăm he t·ấn c·ông bản thân, khiến y ngán ngẩm khi lại phải ra tay làm mất thời gian.

"Bắt được ngươi, chắc chắn đại nhân sẽ thưởng cho bọn ta vô cùng hậu hĩnh. Mọi người, bắt sống hắn ta rồi đi nhận thưởng cùng ta nào," một người lính vẻ mặt tự tin nhìn qua phía bốn người đồng đội, khích lệ.

Nhìn lên phía bầu trời trong xanh, những ánh nắng hè gay gắt bắt đầu xuất hiện, đổ xuống những tia sáng rực rỡ làm mặt đất như rực cháy. Năm tên lính cầm giáo sáng bước chân đều, tay nắm chặt v·ũ k·hí, ánh mắt bừng lên ý định ác độc. Sự căng thẳng lan tỏa trong không khí, như những đợt sóng vô hình ập đến.

Vũ khí sáng bừng dưới ánh mặt trời, âm thanh chém gió vang lên như tiếng sấm, cả năm tên lính hét lên một tiếng lớn rồi lao thẳng đến t·ấn c·ông Thượng Lục mà không chút do dự. Mọi động tác của họ đều dứt khoát, mạnh mẽ, toát lên vẻ quyết liệt của những chiến binh được huấn luyện kỹ càng.

Khi cả năm tên lính vừa tới gần, Thượng Lục từ trong người tỏa ra một đạo kình phong khiến cho năm tên lính bay ra tứ phía, nằm yên bất động trên mặt đất.

"Ta chỉ muốn đến gặp Lăng Tiêu Diệp để bàn một số chuyện thôi mà, các ngươi có cần phải làm tới mức này không?" Thượng Lục tiến tới, cúi mình xuống nhìn đám lính nằm bò trên mặt đất, không còn sức phản kháng. Y hồn nhiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện với những người bạn thân thiết.

Trong lúc Thượng Lục không để ý, phía trên bức tường cao v·út, một bóng hình âm thầm xuất hiện. Đó là một nam tử còn khá trẻ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, ánh lên sự tập trung cao độ. Trong tay hắn ta, một mũi tên băng nổi bật với sự độc đáo và đẹp mắt, lấp lánh dưới ánh nắng.

Thượng Lục không hề hay biết về sự nguy hiểm phía sau. Không khí đầy căng thẳng, chờ đợi giây phút quyết định. Tên nam tử trẻ kia thả lỏng tay, mũi tên băng hút mạnh không khí, bắn thẳng xuống với tốc độ đáng kinh ngạc.

Mũi tên rít lên, lao như một tia chớp băng giá xuyên qua không gian, nhắm thẳng vào Thượng Lục. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên mờ ảo dưới ánh nắng chói chang.

Thượng Lục, khóe miệng nở ra một nụ cười tinh nghịch, vờ như bản thân không biết gì, trong khi tên kia trên đỉnh tường nhấc mắt nhìn, khuôn mặt lạnh lùng và quyết đoán. Ánh sáng lờ mờ vương bóng dáng Thượng Lục, tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió. Nét đẹp tinh tế hiện lên trong cử chỉ duyên dáng khi y dùng ngón tay mảnh mai đỡ lấy mũi tên băng. Đôi mắt sáng lên với sự nhạy bén, như một con báo đang chờ đợi thời cơ.

Ngón tay của Thượng Lục, mặc dù mảnh mai, nhưng truyền đạt sức mạnh vô hình. Khi chạm vào mũi tên băng, cảm giác nhẹ nhàng nhưng quyết đoán. Mũi tên bắt đầu trải qua sự biến đổi, vụn vỡ thành những mảnh nhỏ như ngọc trai rơi xuống từ tay của y, tạo nên âm thanh hồi đáp đầy bất ngờ.

"Người này, rốt cuộc đã ở cấp bậc nào...!?" Tên bắn cung vẻ mặt không dấu nổi sự kinh hãi khi nhìn vào nhân vật trước mặt, dùng một ngón tay mà đã có thể dễ dàng đỡ lấy một mũi tên có uy lực không hề tầm thường.

Thượng Lục hướng ánh mắt lên tên đứng trên phía bức tường, nụ cười dần chuyển thành một biểu hiện có phần tà ác. Thấy nụ cười này của Thượng Lục, hắn ta bất giác cảm nhận được sự đe dọa lan tỏa, khiến tim hắn đập nhanh và đôi chân như muốn rời đi ngay lập tức.

Trong một giây phản ứng nhanh như chớp, hắn ta xoay chân chuẩn bị chạy trốn, trước khi chạy hắn bắn thêm vài mũi tên nữa để câu thời gian. Những mũi tên lao xuống như cơn mưa đêm đen, hy vọng che đậy được sự thoái lui của hắn.

Tưởng chừng y sẽ phải mất một khoảng thời gian để đỡ lấy toàn bộ, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ mũi tên kia chỉ bắn vào tàn ảnh của Thượng Lục để lại. Bằng một tốc độ kinh hồn, Thượng Lục đã đứng đằng sau tên bắn cung từ lúc nào. Với một động tác nhanh gọn, y đưa chân ra đá mạnh, khiến hắn bay xuống mặt đất và lăn vài vòng.

"Ta ghét nhất là tiểu nhân thừa nước đục thả câu ra tay ác độc như ngươi," Thượng Lục nói, giọng nói lạnh lùng và đầy uy quyền. "Nếu ta đoán không sai, một khi bị mũi tên băng này bắn trúng, những tinh thể băng trên mũi tên sẽ ngay lập tức nở ra, khiến cho bản thân người trúng phải nổ tung mà c·hết."

Ánh mắt sắc bén của Thượng Lục như xuyên thấu tâm can của tên bắn cung, khiến hắn run sợ. "Những kẻ như ngươi không đáng sống!" Y tiếp tục, giọng điệu càng thêm phần quyết liệt.

Tên bắn cung thấy Thượng Lục có ý định g·iết bản thân thì không khỏi đe dọa, khiêu khích với nụ cười khinh thường. "Ngươi dám g·iết người của Lăng gia! Để ta xem ngươi sống ra sao?!"

Thượng Lục không mảy may dao động, đáp lại một cách bình thản nhưng đầy nguy hiểm: "Chỉ là một Lăng gia nhỏ bé lại dám đe dọa ta. Để xem Lăng gia các ngươi làm gì được ta."

Nói xong, Thượng Lục khép bàn tay lại thành hình mũi kiếm, định đâm trực diện vào người tên bắn cung. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hét lớn từ đằng xa vang lên, ngăn y lại.

"Tiền bối, xin hãy thủ hạ lưu tình!" Lăng Tiêu Diệp hớt hải chạy tới, dẫn theo một đoàn lính trang bị v·ũ k·hí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào khi được lệnh.

"Tiền bối...!? Người này rốt cuộc là ai mà khiến cho Tiêu Diệp tỷ nể sợ đến vậy!?" Tên bắn cung vẻ mặt từ tự mãn chuyển thành hoang mang nhìn Thượng Lục. Hắn ta bất ngờ đến tột độ khi Thượng Lục từ từ kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt thanh tú nhưng đầy sát khí.

"Cô đến rồi sao?" Thượng Lục lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào tên bắn cung đang run rẩy dưới đất. "Hãy nói ra một lý do để ta giữ mạng hắn."

Lăng Tiêu Diệp tiến thêm vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn không giấu nổi sự lo lắng. "Chuyện này... ta... ta..."

Thượng Lục nhếch môi cười lạnh. "Nếu vậy thì ta cũng chả còn cách nào khác là g·iết hắn cả."

Lăng Tiêu Diệp hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết hơn. "Nếu ngài ra tay, ta sẽ nói chuyện này với tiểu muội!"

Đang trong lúc Thượng Lục đưa tay ra kết liễu tên kia thì một câu nói thốt ra từ miệng của Lăng Tiêu Diệp khiến y ngay lập tức dừng lại.

"Cô đang đe dọa ta?!" Thượng Lục nhướng mày, giọng lạnh lẽo vang lên trong không gian tĩnh mịch.

"Ta không dám, nhưng xin tiền bối có thể tha cái mạng nhỏ này cho hắn được không. Ta hứa sẽ cho hắn một h·ình p·hạt thích đáng để chuộc lại lỗi lầm của bản thân." Lăng Tiêu Diệp nhìn thẳng vào Thượng Lục, ánh mắt kiên định nhưng không kém phần cầu xin.

Thượng Lục đứng lặng, tâm trí nhanh chóng suy nghĩ. Y đến đây với mục đích giúp gia đình Lilia có thể sinh sống ở nơi đây, và mấu chốt quyết định việc này lại nằm trong tay Lăng Tiêu Diệp. Y nhìn Lăng Tiêu Diệp, trong mắt thoáng hiện lên sự cân nhắc.

"Ta cũng có thể làm theo bất kỳ yêu cầu nào mà ngài ra lệnh, chỉ cần không vượt quá khả năng của ta!" Lăng Tiêu Diệp tiếp tục, giọng nói chứa đựng sự chân thành và khẩn thiết.

Thượng Lục nhướng mày, ánh mắt tò mò nhưng không kém phần sắc bén. "Thậm chí ta có thể bù đắp cho ngài bằng cơ thể ngọc ngà này của ta..." Nói xong, khuôn mặt Lăng Tiêu Diệp bỗng ửng đỏ ngại ngùng, quay mặt đi khi nhìn vào Thượng Lục.

Thượng Lục nhìn Lăng Tiêu Diệp, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. "Chuyện đó thì ta xin từ chối, nhưng nể mặt cô, ta có thể tha cho hắn lần này."

Lăng Tiêu Diệp thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm tạ. "Cảm ơn ngài, tiền bối."

Thượng Lục nhìn tên bắn cung đang run rẩy dưới đất, ánh mắt lạnh lùng. "Còn về h·ình p·hạt, ta sẽ thực hiện ngay bây giờ để giúp cô."

Thượng Lục nâng cao chân phải, đá mạnh vào tên bắn cung đang nằm bệt dưới đất, khiến hắn bay thẳng vào bức tường như một cơn gió cuồn cuộn. Bức tường, không thể chịu đựng được sức tác động, bắt đầu nứt vỡ từ tâm điểm của đòn đá, tạo ra một cảnh tượng hết sức uy lực.

"Có ai không? Mau gọi đại phu đến đây xem hắn còn sống hay không!" Lăng Tiêu Diệp hoảng hốt, giọng nói sắc lạnh, lập tức sai thuộc hạ cấp tốc mời đại phu đến cứu chữa cho tên kia.

"Ngài làm như này chẳng phải là trực tiếp g·iết c·hết hắn sao? Ngài làm như này, ta sao có thể ăn nói được với phụ thân của hắn!" Lăng Tiêu Diệp, mặt đầy lo lắng, lắp bắp nói.

Lăng Tiêu Diệp đưa tay lên tóc, làm rối tung mái tóc dài, biểu hiện rõ sự hỗn loạn bên trong. Ánh mắt nàng lạc lõng, phản ánh sự mất mát và hoang mang. Tâm trạng nàng như một mớ hỗn độn, không biết làm thế nào để giải quyết sự việc trước mắt.

Nàng loay hoay, lời nói không thành lời, cử chỉ không kiểm soát. Trong cơn hỗn loạn, nàng cố gắng tìm kiếm một hướng mới, một giải pháp cho tình huống khó khăn đang đối mặt. Sự bối rối và lo lắng dần hiện rõ trên gương mặt thanh tú của nàng, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lấp lánh ấy.

“Cô làm sao phải hốt hoảng như vậy, hắn ta đ·ã c·hết hẳn đâu,” Thượng Lục, với vẻ mặt bình thản, quay sang Lăng Tiêu Diệp, trấn an.

“Hắn c·hết cũng không phải chuyện quá quan trọng, điều quan trọng nhất chính là trong người hắn đang chứa bí mật mà ta rất cần có để báo về đức vua,” Lăng Tiêu Diệp đáp, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm.

Đang hoảng loạn không biết phải làm sao, Lăng Tiêu Diệp bỗng phấn khởi khi thấy một ông già từ đằng xa được lính canh hộ tống đưa tới. Một đại phu già mặc bộ áo màu trắng phô diễn sự tinh khôi và thuần khiết, mái tóc bạc phơ phất theo gió như những sợi tơ mây. Đôi mắt sáng lạnh.

“Đại phu, ông xem hắn ta có thể chữa được hay không?” Lăng Tiêu Diệp hỏi, giọng nói pha lẫn sự khẩn trương và hy vọng khi ông ta vừa đi đến.

“Lăng tiểu thư xin ngài bớt lo lắng, tiểu nhân sẽ dốc hết sức để cứu chữa cho ngài ấy,” Người đại phu đáp, giọng nói trầm ấm và đầy tự tin.

Người đại phu tiến lại gần tên bắn cung đang nằm bất động, đôi mắt ông chăm chú quan sát v·ết t·hương. Ông ta nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt còn sót lại. Không gian xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn tiếng thở hổn hển của những người lính và âm thanh dịu dàng của gió thổi qua những tán cây.

Lăng Tiêu Diệp đứng gần đó, đôi mắt không rời khỏi người đại phu. Từng giây trôi qua như kéo dài vô tận, nàng cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng đang bao trùm. Thượng Lục đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn bình thản nhưng không che giấu được chút tò mò.

“Tiểu nhân đã dùng hết sức, nhưng vẫn chẳng thể cứu được ngài ấy. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng b·ị đ·ánh nát đến mức không thể hình dung nổi,” vị đại phu nói, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực, đôi mắt u ám, như chứa đựng cả nỗi tuyệt vọng của nhân gian.

“Không ngờ lại có kẻ ra tay độc ác như này, nếu muốn ngài ấy sống lại e chỉ có thần linh mới có thể làm được. Với tiểu nhân mà nói quả thực lực bất tòng tâm.” Ông ta lắc đầu, nỗi buồn rầu lan tỏa khắp gương mặt già nua, như thể trọng trách trên vai đã khiến ông mệt mỏi vô cùng.

“Biết được chuyện này, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho ta. Ta phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Lăng Tiêu Diệp vò đầu bứt tai, từng suy nghĩ chạy qua như những mảnh vỡ trong tâm trí nàng. Ánh mắt nàng mờ đi, ẩn chứa sự lo lắng tột độ và cảm giác bất lực sâu sắc.

“Để ta thử xem,” Thượng Lục, với vẻ mặt kiên định, cúi xuống bên cạnh cái xác.

“Ngay cả đại phu danh trấn như ta cũng không được! Một cô gái chỉ có nhan sắc như cô thì làm được gì? Muốn thể hiện điều gì cớ chứ!” vị đại phu, trong cơn tức giận và bực bội, không kiềm chế được cảm xúc mà thốt lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và bất mãn.

“Ngươi không làm được thì đừng nghĩ người khác cũng không làm được,” Thượng Lục đáp lại, giọng nói lạnh lùng nhưng sắc bén, ánh mắt kiên định như muốn chứng minh năng lực của mình.

“Ngươi...!” vị đại phu tức tối, nhưng không thể thốt nên lời, sự phẫn nộ như muốn bùng nổ trong lòng.

“Để ta chống mắt lên xem nhà ngươi làm được gì! Đúng là nữ nhân khoác lác không biết tự lượng sức.” Ông ta lẩm bẩm, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi nhưng không giấu nổi sự tò mò, nhìn Thượng Lục với ánh mắt vừa giận dữ vừa chờ đợi.

Thượng Lục hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực cái xác. Từ đôi tay y, một luồng sáng nhẹ nhàng lan tỏa, ánh sáng màu xanh lục dịu dàng bao phủ toàn bộ cơ thể. Không gian xung quanh như chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng hơi thở đều đặn và nhịp tim yếu ớt của người nằm đó. Y tập trung cao độ, đôi mắt nhắm lại, đôi môi khẽ niệm chú.

Ánh sáng xanh lục từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, bao trùm khắp cơ thể cái xác, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và kỳ diệu. Vết thương dần dần lành lại, những mảnh vỡ của lục phủ ngũ tạng như được hàn gắn từng chút một. Từng giây trôi qua, sự sống như đang trở lại, hơi thở của người nằm đó trở nên đều đặn và mạnh mẽ hơn.

Thượng Lục giữ vững thái độ bình thản, không chút biến sắc, đứng dậy một cách từ tốn. “Hắn đã được ta cứu sống rồi. Muốn lấy thông tin gì từ hắn thì lấy nhanh đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Cứu sống tên này đúng là bẩn tay!” Giọng nói chán ghét của Thượng Lục vang lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên bắn cung mà mình vừa cứu.

“Không thể nào... Sao có thể như thế được...!” Tên đại phu dường như không tin vào cảnh tượng trước mắt, hắn kinh hãi đến mức đứng không vững, đôi mắt mở to tràn đầy sự kinh ngạc.

“Tiền bối, không ngờ ngài lại còn dấu giếm ta về khoản tài nghệ này.” Lăng Tiêu Diệp cảm thán, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ nhìn Thượng Lục.

“Vị tiền bối này, xin hỏi ngài là ai? Ta thực sự lần đầu tiên thấy được cách trị liệu kỳ diệu như vậy.” Tên đại phu, người trước đó tỏ ra khinh thường Thượng Lục, bỗng chốc đã thay đổi thái độ, ăn nói dịu dàng dễ nghe, thậm chí còn vô cùng lễ phép kính cẩn.

“Ta chỉ là dân thường có chút tài mọn mà thôi. Nào đáng được vị đại phu cao quý đây kính cẩn hỏi thăm đến vậy.” Thượng Lục khoanh tay, nhìn sang hướng khác để tránh ánh mắt của lão đại phu đang tiến tới, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng và xa cách.

"Ấy c·hết, tiền bối, ngài hiểu nhầm ta rồi. Ta cũng chỉ là quá lo lắng cho n·ạn n·hân mà không may có chút mạo phạm không nên có, mong ngài thông cảm bỏ quá cho." Lão đại phu cúi đầu, giọng nói đầy hối hận và lo lắng.

"Có chút...!?" Thượng Lục quay qua, ánh mắt trách vấn không che giấu sự bất mãn.

"Tiền bối, ngài cũng biết, ở cái tuổi bát tuần này ta đâu còn có thể kiềm chế được cảm xúc nữa." Lão đại phu khom người cúi mình tiến tới giải thích, giọng điệu trở nên nhún nhường hơn.

"Lòng thành chưa đủ." Thượng Lục nhìn chăm chú vào chiếc ngọc bội treo bên hông lão đại phu, ánh mắt lấp lánh nhưng kiên định.

"À... à, đây là viên ngọc bội mà ta hay mang bên mình để lấy may mắn. Nếu ngài không chê, ta có thể tặng nó cho ngài coi như vật chào hỏi." Lão đại phu nói, giọng điệu trở nên khẩn khoản. Ông ta gỡ miếng ngọc làm bằng lục bảo, được chạm khắc tinh xảo thành hình một con chim, trông rất đẹp, đưa cho Thượng Lục bằng hai tay, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng.

"Của ngài đây!" Lão đại phu nói, giọng đầy chân thành.

Thượng Lục nhìn vào viên ngọc bội, đôi mắt lóe lên một tia hài lòng. "Ta thấy ngươi cũng có chút lòng thành, nên ta cũng chẳng thể để ngươi thua thiệt tặng không cho ta món quà quý giá như này." Thượng Lục nói, giọng điệu có phần dịu lại, rồi lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ túi áo, mở ra bên trong là một cây Thiên Mộc Tử, một loại tiên thảo vô cùng quý hiếm.

Thượng Lục nhìn lão đại phu với ánh mắt trầm ngâm. “Thiên mộc tử này không chỉ là một loại tiên thảo quý hiếm, mà còn có khả năng gia tăng tuổi thọ nếu sử dụng đúng cách.''

Lão đại phu nhận lấy Thiên mộc tử từ tay Thượng Lục, mắt lão sáng lên niềm vui sướng. Lão cẩn thận đón nhận tiên thảo quý hiếm, như thể đang nắm trong tay một kho báu vô giá. Bàn tay run run, nhưng ánh mắt lão tràn đầy sự kính trọng và biết ơn.

“Tiền bối, ngài quả thật là ân nhân của ta,” lão đại phu khom người cúi đầu tạ ơn. “Ta sẽ dùng tiên thảo này đúng cách, và sống thêm nhiều năm để cống hiến cho đời.”

Thượng Lục gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngươi không cần phải khách sáo.”

Lão đại phu cúi chào lần nữa, rồi quay người cáo biệt. Bóng dáng khom lưng của lão dần khuất xa, để lại tiếng bước chân chậm rãi nhưng đầy hy vọng.

Thấy lão đại phu đã rời đi, Thượng Lục vội vàng quay sang nhìn Lăng Tiêu Diệp, ánh mắt thoáng hiện lên sự nôn nóng. "Chúng ta cũng nên chuẩn bị đi đón gia đình của tiểu muội thôi, cũng đã quá buổi rồi," y nói, giọng đầy sự thúc giục.

Lăng Tiêu Diệp, vẫn còn đang lo lắng về tình hình, nhanh chóng đáp lại. "Tiền bối, thành thật xin lỗi, do sự xuất hiện đột ngột của tên kia nên ngài có thể cho ta thêm một khoảng thời gian để hỏi hắn một số chuyện được không?" Ánh mắt nàng nhìn Thượng Lục với sự nghiêm túc, gần như là cầu xin. "Làm ơn, quả thực chuyện này rất quan trọng đối với ta."

Thượng Lục nhìn nàng một lúc, cân nhắc trước khi gật đầu đồng ý. "Nhưng ngươi cũng nhanh, ta không phải là người muốn chờ đợi lâu."

"Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng làm nhanh xong việc để đi cùng với ngài," Lăng Tiêu Diệp hứa chắc nịch, ánh mắt nàng đầy quyết tâm.

Lăng Tiêu Diệp quay sang đám lính, lớn tiếng ra lệnh, "Người đâu, dẫn vị tiểu thư đây vào phòng khách tiếp đón chu đáo cho ta."

Một người lính nhanh chóng bước lên, cúi đầu cung kính. "Mời tiểu thư đi theo tiểu nhân," hắn nói, rồi ân cần chỉ dẫn Thượng Lục đến phòng tiếp khách. "Bên này, xin mời."

Thượng Lục theo sau người lính, bước đi chậm rãi nhưng đầy kiên nhẫn. Lăng Tiêu Diệp nhìn theo bóng dáng y, trong lòng nàng thầm cảm kích sự hiểu biết và kiên nhẫn của Thượng Lục, dù y luôn tỏ ra lạnh lùng và khó gần.

"Phía bên kia sao lại thành ra vậy?" Thượng Lục nhìn qua đ·ống đ·ổ n·át ở một góc tòa dinh thự phía đằng xa xa, ánh mắt thoáng chút tò mò.

Người lính đi bên cạnh đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc, "Tiểu thư có lẽ không biết, hai hôm trước Lăng tướng quân đã bị một tên hắc y nhân m·ưu s·át. Đấy cũng là tàn cuộc do hai người họ tạo ra."

"Vậy tên hắc y nhân kia các ngươi có bắt được hắn ta hay không?" Thượng Lục hỏi, ánh mắt sắc bén dò xét.

"Thật hổ thẹn khi nói rằng đám người như chúng tiểu nhân còn chả thể nhìn rõ được hình dáng thật sự của hắn ta ra làm sao. Chỉ biết người đó rất mạnh, không hề thua kém Lăng tướng quân," người lính nói, giọng trầm lắng đầy tiếc nuối.

"Ồ... ra vậy," Thượng Lục trầm tư, tưởng tượng lại sự việc ngày hôm ấy trong đầu.

Cả hai tiếp tục bước đi, đến trước cửa lớn của tòa dinh thự. Hai người tỳ nữ đứng sẵn trước cửa, thấy có người đến ngay lập tức cúi mình, nở một nụ cười thân thiện chào đón Thượng Lục.

"Tiểu nhân chỉ có nhiệm vụ đưa người đến đây thôi, việc còn lại là dành cho hai người họ," người lính cúi mình nói trước khi rời đi.

"Tiểu nhân cáo từ." Hắn cúi mình một cái rồi lặng lẽ rời đi, để lại Thượng Lục đứng trước cửa lớn của dinh thự.

"Mời tiểu thư đi theo nô tỳ," một tỳ nữ tràn đầy năng lượng chủ động tiến tới, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Cô ta cúi chào Thượng Lục trước khi dẫn y vào phía bên trong dinh thự rộng lớn.

Bước chân của Thượng Lục chậm rãi nhưng không kém phần quyết đoán. Mọi ngóc ngách trong dinh thự đều toát lên vẻ cổ kính và trang nghiêm, từng bức tranh, từng cột trụ đều mang theo dấu ấn của thời gian.

Cô gái tỳ nữ tràn đầy năng lượng bước đi phía trước, dẫn Thượng Lục vào một căn phòng khác rộng lớn hơn. Những ngọn đèn lồng treo cao trên trần nhà tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rọi từng ngóc ngách của căn phòng. Tường được trang trí bằng những bức tranh thủy mặc, cảnh sắc núi non trùng điệp, tạo nên một không gian thanh bình và trang nhã.

Trung tâm của căn phòng là một chiếc bàn dài bằng gỗ sơn mài, được chạm trổ hoa văn tinh xảo. Ghế ngồi xung quanh bàn bọc nhung đỏ, tạo cảm giác êm ái và quý phái. Phía bên trái là một cửa sổ lớn, rèm lụa mỏng bay nhẹ theo từng cơn gió, để lộ cảnh sắc ngoài vườn hoa rực rỡ.

Tỳ nữ dẫn Thượng Lục đến ngồi vào chiếc ghế chủ vị, sau đó cúi chào lễ phép, "Mời tiểu thư."

Thượng Lục nhẹ nhàng gật đầu, "Cảm ơn."

Chẳng mấy chốc, những tỳ nữ khác lần lượt từ cửa bước vào, mỗi người bưng biện những món ăn ngon đặt lên bàn trước mặt y. Hương thơm từ các món ăn lan tỏa khắp phòng, kích thích khứu giác, khiến Thượng Lục không khỏi cảm thấy hài lòng. Đĩa sơn hào hải vị, từ gà quay mật ong, tôm hùm sốt bơ tỏi, đến các món canh hầm bổ dưỡng, tất cả đều được trình bày đẹp mắt.

"Mời tiểu thư thưởng thức," một tỳ nữ nói, nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn xuống.

"Cảm ơn," Thượng Lục đáp lại, ánh mắt dịu dàng.

Khi bữa ăn đã được bày biện đầy đủ, Thượng Lục bắt đầu dùng đũa gắp thử một miếng gà quay, rồi hỏi một tỳ nữ đứng gần đó, "Này, ngươi biết gì về Lăng Tiểu Thư không? Kể ta nghe một chút."

Cô gái tỳ nữ cúi đầu kính cẩn, "Thưa tiểu thư, Lăng tiểu thư bề ngoài trông có vẻ là người rất nóng tính và nghiêm khắc với người khác, nhưng bên trong tiểu thư cũng rất yếu đuối, có lẽ bàn tính nóng nảy kia của tiểu thư là bị ảnh hưởng từ Lăng đại tướng quân, phụ thân của tiểu thư."

"Vậy sao?" Thượng Lục đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên trầm ngâm. "Ta nghe nói nàng từng bị một tên hắc y nhân á·m s·át. Ngươi có biết gì thêm về chuyện đó không?"

Cô nô tỳ khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên chút lo lắng, "Dạ đúng vậy, hai hôm trước đã có một cuộc giao tranh ác liệt. Lăng tiểu thư đã rất vất vả mới có thể đẩy lùi tên hắc y nhân đó. Mọi người trong dinh thự đều rất lo lắng cho sự an nguy của người."

"Thật đáng nể," Thượng Lục mỉm cười, "Có lẽ cô ta thực sự là một người phụ nữ mạnh mẽ và đáng kính."

"Đúng vậy, tiểu thư," tỳ nữ đáp, "Lăng tiểu thư luôn được mọi người trong dinh thự kính trọng và yêu quý. Người không chỉ giỏi võ nghệ mà còn rất quan tâm đến thuộc hạ."

"Vậy còn ngươi," Thượng Lục tiếp tục hỏi, "Ngươi cảm thấy thế nào khi làm việc dưới quyền của cô ta?"

Tỳ nữ ngập ngừng một chút rồi trả lời, "Thưa tiểu thư, tiểu nhân cảm thấy rất may mắn khi được phục vụ cho Lăng tiểu thư. Người luôn đối xử rất tốt với chúng tiểu nhân, không bao giờ để ai phải chịu thiệt thòi."

Thượng Lục khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó. Y nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng nhẹ pha trộn chút ngọt dịu trên đầu lưỡi, rồi lại tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Những món ăn ngon và câu chuyện thú vị từ cô nô tỳ khiến tâm trạng của Thượng Lục trở nên thoải mái hơn.

Trong không gian yên bình của căn phòng rộng lớn, tiếng nói cười khẽ của các nô tỳ hòa cùng âm thanh của gió thổi qua rèm lụa, tạo nên một khung cảnh thanh thản và ấm cúng. Thượng Lục cảm thấy hài lòng, lòng dạ bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn.

Trời không bao lâu đã gần đến giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua rèm lụa mỏng, làm nhiệt độ trong phòng tăng cao một cách đáng kể. Không khí trở nên ngột ngạt, từng cơn gió nhẹ từ bên ngoài không đủ để làm dịu đi cái nóng bức của ngày hè. Thượng Lục ngồi tại chỗ, gương mặt bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cảm nhận được từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán.

Thấy y có vẻ khó chịu vì nhiệt độ, hai tỳ nữ nhanh nhẹn tiến đến, mỗi người cầm một chiếc quạt giấy, nhịp nhàng phe phẩy để tạo luồng gió mát. Một tỳ nữ khác, e dè bước tới, trong tay cầm một chiếc khăn lụa trắng tinh. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Tiểu thư, xin cho phép tiểu nhân được lau mồ hôi cho người."

Thượng Lục nhìn cô gái, gật đầu đồng ý, "Được, ngươi cứ làm đi."

Cô tỳ nữ nhanh chóng và cẩn thận lau từng giọt mồ hôi trên trán và cổ của Thượng Lục, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy chăm chút. Thượng Lục cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng y vẫn để ý thấy các tỳ nữ khác trong phòng cũng đang chịu đựng cái nóng khắc nghiệt. Vầng trán của họ lấm tấm mồ hôi, áo quần dần dần thấm ướt, làn da đỏ ửng dưới ánh nắng.

Không muốn để họ chịu đựng thêm, Thượng Lục liền lấy ra từ túi áo một viên ngọc tròn, bề mặt phủ một lớp hàn băng lấp lánh như băng tuyết. Viên ngọc này có tên là "Hàn Ngọc Lưu Ly," một bảo vật có khả năng tỏa ra hàn khí mát lạnh, giúp làm dịu không khí nóng bức.

Y nâng viên ngọc lên, nói với các tỳ nữ, "Đây là Hàn Ngọc Lưu Ly, một bảo vật có thể giúp làm mát không gian. Các ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không để các ngươi phải chịu khổ sở vì cái nóng này."

Nói rồi, Thượng Lục thả viên ngọc lơ lửng trên không trung. Ngay lập tức, hàn khí từ Hàn Ngọc Lưu Ly tỏa ra khắp phòng, tạo nên một luồng gió mát lành. Không gian xung quanh dần dần trở nên dễ chịu, nhiệt độ hạ xuống rõ rệt. Các tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sự mát mẻ từ hàn khí lan tỏa, nụ cười thoải mái hiện lên trên gương mặt họ.

"Cảm ơn tiểu thư," các tỳ nữ đồng thanh nói, lòng đầy biết ơn.

Thượng Lục mỉm cười, "Không có gì. Các ngươi đã chăm sóc ta chu đáo, việc này chỉ là nhỏ nhặt thôi."

Nhờ Hàn Ngọc Lưu Ly, không khí trong phòng trở nên mát mẻ, dễ chịu. Các tỳ nữ tiếp tục công việc của mình với tinh thần thoải mái, không còn bị cái nóng h·ành h·ạ. Thượng Lục ngồi yên, tận hưởng sự mát lạnh từ viên ngọc.

Thượng Lục ngửa người ra ghế, cảm nhận sự thoải mái từ luồng khí mát lạnh tỏa ra từ viên Hàn Ngọc Lưu Ly. Mắt y nhắm hờ, thả lỏng cơ thể, để mình lơ lửng trong cảm giác nhẹ nhàng và thư thái. Tuy nhiên, phía bên cạnh, một lư hương nhỏ bắt đầu tỏa ra làn hương dịu nhẹ, mang theo hương thơm thoang thoảng quyện vào không khí.

Mùi hương từ lư hương dần dần len lỏi vào khứu giác của Thượng Lục, khiến y bắt đầu cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi mỏi man xâm chiếm. Tâm trí y trở nên mờ nhạt, những suy nghĩ dần trở nên lộn xộn. Thượng Lục cố gắng mở mắt, nhưng tầm nhìn của y đã trở nên nhòe nhoẹt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì xung quanh.

Lư hương này thực chất là do chính Lăng Tiêu Diệp sai tỳ nữ mang vào, hương liệu bên trong được chuẩn bị kỹ lưỡng để đánh mê Thượng Lục. Y dần dần chìm vào cơn mê sâu, cơ thể trở nên nặng nề, không thể kháng cự. Cuối cùng, Thượng Lục nằm th·iếp đi trên ghế, hoàn toàn không còn nhận thức.

Một tỳ nữ thấy Thượng Lục đã mê man, liền ra hiệu cho những người còn lại. Họ lặng lẽ tiến đến, cẩn thận nâng Thượng Lục lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Tuy trong lòng họ có phần cảm thấy tội lỗi vì Thượng Lục đã đối xử với họ rất tốt, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc tuân lệnh Lăng Tiêu Diệp.

"Thật đáng tiếc, ngài ấy là người tốt," một tỳ nữ thì thầm, ánh mắt buồn bã khi nhìn Thượng Lục.

"Chúng ta chỉ làm theo lệnh, không còn lựa chọn," tỳ nữ khác đáp lại, giọng đầy sự cảm thông.

Họ cùng nhau đưa Thượng Lục qua những hành lang u tịch của dinh thự, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Mỗi người đều giữ cho mình một cảm giác day dứt, nhưng trách nhiệm và lòng trung thành đã khiến họ không thể chần chừ.

Cuối cùng, họ đến phòng ngủ của Lăng Tiêu Diệp, nơi đã được chuẩn bị sẵn. Họ nhẹ nhàng đặt Thượng Lục lên giường, điều chỉnh chăn màn cho ngay ngắn. Ánh nến trong phòng lung linh, tạo ra không gian ấm áp và yên tĩnh. Nhìn Thượng Lục đang nằm b·ất t·ỉnh, các tỳ nữ không khỏi cảm thấy lòng nặng trĩu.

"Mong ngài hiểu và tha thứ cho chúng tiểu nhân," một tỳ nữ nói khẽ, đôi mắt rưng rưng.

Họ lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Thượng Lục trong giấc mê. Từng bước chân dần xa, hành lang trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. Thượng Lục nằm đó, không biết rằng mình đã bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn, trong khi các tỳ nữ tiếp tục công việc của mình với lòng nặng trĩu.

Chương 26: Mê Hương