Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Động phòng

Chương 27: Động phòng


Trong phòng tắm rộng lớn của Lăng Tiêu Diệp, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến tạo ra không gian huyền bí, lung linh. Hơi nước bốc lên từ bồn tắm bằng ngọc thạch, tạo thành những làn sương mờ ảo bao phủ khắp căn phòng. Mùi hương thảo mộc thơm ngát lan tỏa, mang lại cảm giác thư giãn và dễ chịu.

Lăng Tiêu Diệp ngâm mình trong bồn tắm, làn da trắng ngần nổi bật dưới ánh nến vàng nhạt. Nước trong bồn tắm lấp lánh, phản chiếu hình ảnh của nàng như một vị tiên nữ trong truyện cổ. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng, từng cử chỉ uyển chuyển và đầy duyên dáng. Mái tóc đen dài của nàng xõa xuống, ướt đẫm, lấp lánh những giọt nước li ti.

Hai tỳ nữ đứng bên cạnh, chăm chú hầu hạ. Một người cẩn thận gội đầu cho Lăng Tiêu Diệp, đôi tay khéo léo xoa bóp da đầu, làm sạch từng sợi tóc mềm mại. Người còn lại nhẹ nhàng kỳ cọ lưng cho nàng, từng động tác nhẹ nhàng và thành thạo.

Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng nước róc rách và hơi thở nhẹ nhàng của ba người. Lăng Tiêu Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong ánh nến, rồi khẽ hỏi:

"Hôm nay ta trông thế nào, các ngươi thấy ta có đẹp không?"

Một tỳ nữ ngừng tay, cúi đầu đáp: "Thưa tiểu thư, người lúc nào cũng đẹp. Hôm nay lại càng rạng rỡ hơn."

Lăng Tiêu Diệp mỉm cười, đôi môi hồng nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Thật sao? Ta cảm thấy hôm nay có chút mệt mỏi. Các ngươi có nhìn thấy gì khác thường không?"

Tỳ nữ kia liền nói: "Không đâu, thưa tiểu thư. Người vẫn là người đẹp nhất trong thiên hạ này. Ánh mắt của người hôm nay còn thêm phần lấp lánh."

Nàng khẽ gật đầu, tiếp tục vuốt ve làn da của mình, từng động tác đầy sự chăm chút. "Các ngươi thật biết cách nói lời ngọt ngào," Lăng Tiêu Diệp nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

Lăng Tiêu Diệp sau khi tắm xong, bước ra khỏi bồn tắm, với dáng vẻ uyển chuyển và thanh thoát. Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tỳ nữ nhanh chóng lau khô người và thay y phục cho nàng. Lăng Tiêu Diệp khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại của vải lụa và hơi ấm từ tay các tỳ nữ.

Khi việc chăm sóc hoàn tất, nàng mở mắt, nhìn hai tỳ nữ với ánh mắt sắc sảo. "Vi tiểu thư đó đã an giấc chưa?" nàng hỏi, giọng điệu có phần khẩn trương nhưng vẫn giữ được sự uy nghiêm.

Một tỳ nữ cúi đầu đáp, "Thưa tiểu thư, vị tiểu thư đó đã được đưa đến phòng nghỉ ngơi, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa."

Lăng Tiêu Diệp nghe vậy, cảm thấy lòng nhẹ nhõm, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Tốt lắm," nàng nói, giọng nói mang theo sự hài lòng. "Các ngươi làm việc rất tốt. Ta rất vui."

Sau đó, nàng nhìn hai tỳ nữ, đôi mắt sáng lấp lánh. "Các ngươi nghĩ sao? Ta và tiểu thư đó... chúng ta có hợp nhau không?"

Hai tỳ nữ nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười tươi, tác thành cho mối tình của nàng. "Thưa tiểu thư, ngài và vị tiểu thư đó thực sự rất hợp nhau. Cả hai đều tài sắc vẹn toàn, xứng đôi vừa lứa," một tỳ nữ đáp, giọng nói chân thành.

Người tỳ nữ khác thêm vào, "Đúng vậy, tiểu thư. Vị tiểu thư đó không chỉ giỏi võ nghệ mà còn có tài về y thuật. Ngài và cô ấy sẽ là cặp đôi hoàn hảo."

Lăng Tiêu Diệp nghe những lời đó, lòng tràn ngập niềm vui. Nàng nở một nụ cười thỏa mãn, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. "Ta cũng nghĩ giống với các ngươi," nàng nói, giọng điệu tràn đầy sự cảm kích. "Nhưng ta biết các ngươi nói thật lòng. Ta sẽ không để mất cơ hội này."

Hai tỳ nữ bước vào phòng chứa y phục của Lăng Tiêu Diệp, nơi hàng loạt bộ trang phục lộng lẫy được treo trên những giá gỗ quý. Họ bắt đầu lướt qua từng bộ, tay vuốt nhẹ trên từng lớp vải lụa mềm mại, lựa chọn bộ đẹp nhất cho buổi tối trọng đại này.

"Tiểu thư nên mặc bộ này," một tỳ nữ đề xuất, tay cầm một bộ y phục màu xanh ngọc bích, được thêu tinh xảo với những hoa văn phượng hoàng và mây trời.

"Không," người tỳ nữ khác phản đối, "Bộ này mới thực sự phù hợp." Cô cầm lên một bộ y phục màu đỏ thắm, với những đường viền vàng lấp lánh, tôn lên vẻ quyền quý và thanh nhã.

Sau một hồi thảo luận, họ quyết định chọn bộ y phục đỏ thắm. Họ nhẹ nhàng giúp Lăng Tiêu Diệp mặc vào, từng chi tiết được chỉnh sửa tỉ mỉ, từ những đường viền nhỏ nhất đến dải lụa quấn quanh eo.

Khi Lăng Tiêu Diệp mặc xong, nàng bước tới chiếc gương lớn trong phòng. Ánh đèn từ những ngọn nến phản chiếu qua lớp vải lụa mềm mại, tạo ra một ánh sáng lấp lánh như ngọc. Bộ y phục đỏ thắm ôm sát cơ thể nàng, tôn lên từng đường nét mềm mại và quyến rũ. Những hoa văn vàng thêu trên y phục càng làm nổi bật thêm vẻ quyền quý của nàng. Mái tóc đen dài của nàng được búi gọn gàng, cài lên một chiếc trâm ngọc, tăng thêm phần quý phái.

Hai tỳ nữ đứng bên cạnh, mắt mở to, trầm trồ ngắm nhìn Lăng Tiêu Diệp. Họ không khỏi đứng hình trước vẻ đẹp động lòng người của nàng. Một lúc sau, Lăng Tiêu Diệp quay lại nhìn họ, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của họ mà cười nhẹ, hỏi: "Các ngươi bị gì sao?"

Hai tỳ nữ giật mình, vội vàng cúi đầu, một người trong số họ đáp: "Thưa tiểu thư, chúng tiểu nữ chỉ là bị vẻ đẹp của ngài làm cho kinh ngạc mà thôi. Thật sự không ngờ ngài lại đẹp đến như vậy."

Người tỳ nữ kia cũng gật đầu phụ họa, "Phải, tiểu thư, ngài thật sự rất đẹp, không ai có thể sánh kịp. Ngài sẽ khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mê mẩn."

Lăng Tiêu Diệp nghe vậy, nở một nụ cười tự tin, đôi mắt lấp lánh niềm vui. "Các ngươi quá lời rồi," nàng nói, "nhưng cảm ơn vì những lời khen. Tối nay, ta phải thật hoàn hảo."

Hai tỳ nữ cùng cúi đầu, đồng thanh: "Vâng, thưa tiểu thư. Chúng tiểu nữ sẽ tiếp tục chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để buổi tối nay trở nên hoàn hảo nhất."

Lăng Tiêu Diệp hài lòng, nàng bước ra khỏi phòng, lòng tràn đầy hy vọng và sự tự tin. Buổi tối này, nàng quyết tâm sẽ tạo nên những kỷ niệm đẹp với Thượng Lục, để trái tim họ có thể hòa nhịp cùng nhau trong một buổi tối không thể nào quên.

Lăng Tiêu Diệp nhẹ nhàng bước đi trên hành lang dài dẫn đến căn phòng nơi Thượng Lục đang nằm b·ất t·ỉnh. Hai tỳ nữ lặng lẽ theo sau, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang phản chiếu lên nền đá, tạo nên những bóng đen lung linh, nhấp nhô theo từng bước chân của họ.

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, đôi má ửng hồng khi nghĩ đến cảnh nàng và Thượng Lục cùng nhau trong phòng. Nàng không khỏi ngại ngùng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những suy nghĩ về việc động phòng với người nàng thầm yêu làm lòng nàng rối bời.

Hai tỳ nữ đi phía sau, nhìn thấy sự lúng túng và ngại ngùng của chủ nhân, liền tiến lên an ủi. Một người nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, xin đừng lo lắng. Vị tiểu thứ đó chắc chắn sẽ rất trân trọng và yêu thương ngài."

Người kia cũng tiếp lời: "Đúng vậy, tiểu thư. Ngài đẹp như tiên giáng trần, lại có tài hoa và trái tim nhân hậu. Tiểu thư đó sẽ không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của ngài đâu."

Lăng Tiêu Diệp khẽ cười, những lời an ủi của hai tỳ nữ phần nào giúp nàng bình tĩnh hơn. "Các ngươi nói đúng," nàng nói, giọng vẫn còn chút run rẩy. "Ta chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ."

Cả ba tiếp tục bước đi, bóng dáng họ in lên tường theo ánh sáng của những ngọn đèn lồng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và đẹp đẽ. Tiếng bước chân của họ vang lên nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của hành lang, tạo ra một nhịp điệu êm ái, dịu dàng.

Cuối cùng, họ dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn dẫn vào căn phòng của Thượng Lục. Lăng Tiêu Diệp hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng quay lại nhìn hai tỳ nữ, ánh mắt chứa đầy quyết tâm. "Cảm ơn các ngươi," nàng nói. "Bây giờ, ta đã sẵn sàng."

Hai tỳ nữ cúi đầu đáp lại: "Chúng tiểu nữ luôn ở đây để ủng hộ tiểu thư. Chúc tiểu thư và vị tiểu thứ đó tử có một đêm tuyệt vời."

Lăng Tiêu Diệp mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng. Trước mắt nàng là hình ảnh Thượng Lục nằm yên trên giường, gương mặt bình thản như đang chìm trong giấc ngủ sâu. Nàng tiến lại gần, lòng tràn đầy hy vọng và sự quyết tâm. Buổi tối này, nàng sẽ dành trọn tình cảm và tâm tư để khiến Thượng Lục hiểu rõ tình yêu mà nàng dành cho y, và cùng y tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên.

Trong căn phòng lung linh sắc nến, ánh sáng từ những ngọn nến khẽ lay động, tạo nên một không gian ấm áp và huyền ảo. Những tấm rèm lụa màu vàng nhạt phấp phới trong gió, tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ, bao phủ cả không gian.

Lăng Tiêu Diệp đứng trước giường, nơi Thượng Lục đang nằm yên. Nàng khẽ tháo bỏ lớp y phục bên ngoài, để lại một lớp vải mỏng manh che thân. Bộ y phục nhẹ nhàng rơi xuống sàn, tạo ra một âm thanh nhỏ như tiếng gió thoảng qua, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cảnh tượng.

Nàng từ từ tiến lại gần giường, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của Thượng Lục. Tim nàng đập mạnh, mỗi bước chân như nặng hơn, trái tim như bị nhấn chìm trong cảm xúc rối bời. Dù trước đây nàng luôn tự tin về nhan sắc của mình, nhưng giờ đây, đứng trước vẻ đẹp của Thượng Lục, nàng không khỏi cảm thấy mình kém xa vài phần.

"Không ngờ lại có nữ nhân đẹp tới mức này," Lăng Tiêu Diệp thốt lên, giọng nói pha lẫn sự cảm thán và ngưỡng mộ.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Thượng Lục, bàn tay khẽ chạm vào làn da mềm mại của y. Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của Thượng Lục, từng đường nét hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Sự tinh khiết và thanh thoát của Thượng Lục khiến lòng nàng trào dâng những cảm xúc khó tả.

Lăng Tiêu Diệp khẽ vuốt ve gò má của Thượng Lục, ánh mắt nàng tràn đầy tình cảm. "Ngươi đẹp thật đấy, tiền bối," nàng thì thầm, giọng nói dịu dàng như gió thoảng.

Nàng cúi xuống gần hơn, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Thượng Lục, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng, mọi ngại ngùng đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu sâu đậm mà nàng dành cho người trước mắt.

Dù biết rằng hành động của mình có thể không đúng, nhưng tình cảm mà nàng dành cho Thượng Lục là thật lòng. Nàng muốn y hiểu, muốn y cảm nhận được tình yêu mà nàng đã giữ kín trong lòng. Và đêm nay, trong căn phòng lung linh sắc nến, Lăng Tiêu Diệp quyết tâm sẽ khiến Thượng Lục hiểu rõ điều đó.

Lăng Tiêu Diệp đưa tay ra phất nhẹ, những ngọn nến lung linh tức thì tắt hết, căn phòng chìm trong bóng tối. Chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và bí ẩn.

Khi bóng tối bao phủ, nàng từ từ tháo bỏ lớp y phục cuối cùng, để lộ ra thân thể gần như không còn một mảnh vải che thân. Đôi chân dài miên man của nàng hiện ra dưới ánh trăng nhạt, trắng mịn như ngọc, căng tràn sức sống. Làn da mịn màng, mượt mà, không một tì vết, từng đường cong mềm mại và quyến rũ hiện rõ ràng, khiến bất cứ ai cũng phải say đắm.

Đôi gò ngực căng đầy, ngạo nghễ, như hai trái đào tươi mới, phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Khuôn mặt nàng đẹp mỹ miều, ánh mắt long lanh, đôi môi hồng khẽ mím lại. Sự e thẹn, ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt đỏ ửng, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và mê hoặc.

Nàng từ từ tiến tới giường, nơi Thượng Lục đang nằm yên. Từng bước chân của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại mang theo sức hút mãnh liệt, khiến không gian xung quanh như ngưng đọng. Lăng Tiêu Diệp khẽ cúi xuống, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Thượng Lục.

"Đêm nay, tiền bối sẽ là người của ta mãi mãi," nàng thì thầm, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.

Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, Lăng Tiêu Diệp khẽ chạm vào y phục của Thượng Lục. Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp vải trên người Thượng Lục, đôi tay mịn màng lướt nhẹ qua làn da mềm mại như gió thoảng. Cử chỉ của nàng hết sức ân cần và dịu dàng, như đang chăm sóc một báu vật quý giá nhất trên đời.

Nhưng khi lớp y phục trên cùng được gỡ bỏ, nàng dừng lại, đôi mắt mở to, lấp lánh sự hoang mang. "Không thể nào..." nàng thì thầm, đôi môi run rẩy. Trước mắt nàng, Thượng Lục hoàn toàn không có phần ngực của nữ nhân. Nàng cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua tâm hồn, khiến toàn thân nàng run lên vì sự hoang mang tột độ.

"Chẳng lẽ... không lẽ nào y lại là nam nhân?" Lăng Tiêu Diệp tự nhủ, cố gắng trấn tĩnh lại. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc và tiếp tục tìm hiểu sự thật. Đôi tay nàng nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, lần tìm qua lớp y phục còn lại.

Khi y phục cuối cùng được cởi bỏ, Lăng Tiêu Diệp nhìn xuống phần dưới cơ thể của Thượng Lục. Nàng hoàn toàn sững sờ, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình thấy. "Không thể nào... làm sao có thể như vậy..." nàng thốt lên, giọng nói đầy bàng hoàng và kinh ngạc.

Phần dưới của Thượng Lục hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của nam nhân hay nữ nhân. Không có gì, hoàn toàn không có gì. Lăng Tiêu Diệp bắt đầu nghi hoặc nhân sinh, như thể mọi kiến thức và hiểu biết của nàng về thế giới này đều bị đảo lộn.

"Tiền bối rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tiền bối không phải là con người?" Lăng Tiêu Diệp lẩm bẩm, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang và nghi hoặc. Nàng ngồi thụp xuống, đôi tay ôm lấy đầu, cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu vô tận của sự bất định và mâu thuẫn.

"Không... ta không tin. Tại sao lại không có gì cả?" Nàng nói trong tiếng thì thầm, từng lời từng lời như vang vọng trong tâm trí rối bời của nàng.

Lăng Tiêu Diệp ngẩng đầu lên, nhìn Thượng Lục một lần nữa, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong sự im lặng bí ẩn của người trước mặt. Nhưng mọi thứ chỉ càng khiến nàng thêm bối rối và bất an.

"Chuyện này... ta phải làm sao đây? Ta phải đối mặt với sự thật này như thế nào?" Lăng Tiêu Diệp tự hỏi, cảm thấy như mình đang đứng trước một bí ẩn lớn lao mà không có cách nào giải đáp. Trong căn phòng tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, mọi thứ dường như càng trở nên mờ ảo và xa vời hơn bao giờ hết.

Lăng Tiêu Diệp bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, một hình ảnh trong cuốn sách cổ mà nàng từng đọc khi còn nhỏ. Khuôn mặt của một nữ thần được ghi chép, vị thần sáng tạo ra toàn bộ Thuật Giới Đại Lục. Ký ức về những câu chuyện mà cha nàng từng kể lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.

"Ngài ấy thật đẹp. Sau này con sẽ lấy ngài ấy làm thê tử," Lăng Tiêu Diệp nhỏ bé từng nói, đôi mắt to tròn ngước nhìn cha mình với niềm tin mãnh liệt.

Cha nàng, một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền từ, bật cười. "Tiểu nữ ngốc của ta. Nữ thần chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi," ông dịu dàng đáp, vuốt nhẹ mái tóc đen dài của con gái.

"Nhưng mà cha ơi, nếu nữ thần có thật thì sao? Nếu ngài ấy thực sự tồn tại và đang quan sát chúng ta thì sao?" Lăng Tiêu Diệp ngây thơ hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh hy vọng.

Cha nàng nhìn con gái, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương và sự hiểu biết của một người đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời. "Con à, những câu chuyện về nữ thần không chỉ để kể lại, mà còn để chúng ta học hỏi và tưởng tượng. Nữ thần là biểu tượng của sự sáng tạo và hy vọng, giúp chúng ta tin vào những điều tốt đẹp nhất. Nhưng nhớ rằng, cuộc sống thực tại cũng có những người và điều đáng để con trân trọng và yêu thương."

"Con hiểu rồi, cha. Nhưng nếu con gặp nữ thần thật, con sẽ nói với ngài ấy rằng cha bảo ngài ấy chỉ là câu chuyện cổ tích," Lăng Tiêu Diệp nói, giọng điệu nghiêm túc khiến cha nàng bật cười.

"Con của ta, nếu con thực sự gặp nữ thần, hãy nói với ngài ấy rằng cha con rất tự hào về con," cha nàng đáp, đôi mắt rực sáng niềm hạnh phúc.

Hồi ức ấy, cùng với hình ảnh của nữ thần trong cuốn sách cổ, làm Lăng Tiêu Diệp cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ giữa Thượng Lục và vị nữ thần ấy. Nàng ngồi đó, ánh mắt trầm tư, cảm nhận sâu sắc sự mâu thuẫn và bất định trong lòng. Nàng nhớ rõ từng lời cha nói, nhớ rõ sự dịu dàng trong ánh mắt ông khi kể chuyện.

Thượng Lục từ từ tỉnh dậy, đôi mắt dần mở ra trong ánh sáng lờ mờ của trăng chiếu vào. Khi ý thức trở lại, y cảm nhận được sự lạ lùng trên cơ thể. Nhìn xuống, y thấy y phục trên người đã bị lột một nửa, để lộ da thịt trắng nõn. Y không mấy ngạc nhiên, chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén chuyển đến phía Lăng Tiêu Diệp đang ngồi bất thần dưới chân giường.

"Ngay cả ta mà cô cũng dám làm nhục, đúng thật là..." Thượng Lục cất giọng lạnh lùng, vẻ mặt trầm tĩnh.

Lăng Tiêu Diệp bị cơn bối rối xâm chiếm, trái tim nàng đập loạn nhịp. Nàng chưa từng nghĩ Thượng Lục sẽ tỉnh dậy vào lúc này. Sự xấu hổ và sợ hãi khiến nàng hốt hoảng tiến đến, quỳ xuống trước mặt Thượng Lục, ánh mắt tràn đầy kính sợ và khẩn thiết.

"Xin thứ lỗi, nhưng ta... ta không cố ý... Ta chỉ muốn biết rõ hơn về ngài," Lăng Tiêu Diệp run rẩy nói, giọng nàng như một tiếng thì thầm trong đêm. "Ngài... Ngài chính là vị nữ thần trong sách cổ, phải không?"

Thượng Lục nhìn nàng, ánh mắt trở nên phức tạp. Y không trả lời ngay, thay vào đó lặng lẽ quan sát Lăng Tiêu Diệp. Nàng quỳ trước mặt y, đôi mắt to tròn long lanh ánh lệ, vẻ mặt pha trộn giữa sự kính sợ và ngưỡng mộ. Nàng thật sự tin rằng y là vị nữ thần trong truyền thuyết.

Lăng Tiêu Diệp tiếp tục, giọng nàng nghẹn lại vì xúc động. "Ngài có khuôn mặt giống hệt vị nữ thần đã sáng tạo ra Thuật Giới Đại Lục. Ta đã từng đọc trong một cuốn sách cổ khi còn nhỏ, và cha ta cũng đã kể cho ta nghe về ngài. Ngài thật sự là nữ thần, đúng không?"

Thượng Lục vẫn im lặng, ánh mắt dường như thăm thẳm vô tận. Y không phủ nhận, cũng không khẳng định, chỉ nhìn Lăng Tiêu Diệp một cách chăm chú. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, giọng nàng nhỏ dần, gần như là một lời thỉnh cầu. "Xin ngài, nếu ngài thật sự là nữ thần, hãy tha thứ cho sự xúc phạm của ta. Ta không có ý định làm nhục ngài. Chỉ là... ngài quá đẹp khiến ta không được mà..."

Thượng Lục thở dài nhẹ, đôi mắt y mềm mại hơn khi nhìn nàng. Y cúi xuống, đặt tay lên vai Lăng Tiêu Diệp, nhẹ nhàng nâng nàng dậy. "Đứng lên đi, không cần phải quỳ. Ta không phải là người mà cô nghĩ đâu."

Lăng Tiêu Diệp ngước lên nhìn Thượng Lục, mắt nàng ngấn lệ nhưng tràn đầy hy vọng. "Nhưng... ngài thật sự rất giống vị nữ thần trong truyền thuyết kia. Ngài rốt cuộc là ai? Tại sao ngài lại có diện mạo này?"

Thượng Lục từ từ chỉnh tề lại y phục trên người, từng động tác đều dứt khoát và bình tĩnh. Khi đã gọn gàng, y cúi xuống nhặt lấy y phục đã bị cởi bỏ của Lăng Tiêu Diệp, đôi mắt tràn đầy sự điềm tĩnh và hiểu biết.

"Người cầm lấy, mặc lại vào đi," Thượng Lục nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm. Y đưa y phục cho Lăng Tiêu Diệp, đôi mắt lạnh lùng nhưng không hề có ý trách móc.

Lăng Tiêu Diệp bối rối cầm lấy y phục từ tay Thượng Lục, đôi má vẫn đỏ ửng vì ngượng ngùng. Nàng từ từ mặc lại, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt bình thản của y.

"Người trong sách đó không phải là ta. Người đó là tỷ tỷ của ta."

"Ngài là đệ đệ ruột của ngài ấy sao!? Nhưng vì sao hình dáng của ngài lại giống nữ nhân đến vậy?!" Lăng Tiêu Diệp từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối và hoang mang, không thể tin vào những gì nàng vừa nghe.

"Bọn ta thích hình dạng gì chẳng được. Đây là thân thể mà tỷ tỷ tạo ra cho ta, nên ta cũng không nỡ thay đổi," Thượng Lục đáp, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa trong đó là một nỗi u buồn khó tả. "Còn về giới tính, bọn ta không có giới tính như các ngươi."

Lăng Tiêu Diệp nhíu mày, không hiểu hết ý của Thượng Lục. "Giới tính đối với bọn ta là vô nghĩa. Bọn ta phân biệt giới tính tạm thời chỉ dựa theo tính cách mà thôi. Ngươi thích gọi ta với thân phận nam hay nữ đều được."

"Vậy thì ta phải gọi ngài ra sao cho đúng?" Lăng Tiêu Diệp hỏi, lòng nàng tràn đầy thắc mắc nhưng cũng bắt đầu cảm nhận sự tôn kính đối với Thượng Lục.

"Cứ gọi ta là Thượng Lục là được rồi," y trả lời, đôi mắt ánh lên sự hiểu biết và khoan dung.

"Nếu vậy thì tiểu nhân sẽ gọi ngài là Thượng tiểu thư, có được không?" Lăng Tiêu Diệp ngập ngừng, giọng nói run run vì xúc động và kính sợ.

"Tùy ngươi. Chuyện hôm nay ngươi nhớ giữ kín," Thượng Lục nhẹ nhàng dặn dò, giọng nói như gió thoảng qua đêm khuya.

"Điều này ngài không cần nói, tiểu nhân cũng đã hiểu," Lăng Tiêu Diệp đáp, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm và lòng trung thành.

Thượng Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng đã lên cao, trời đã không còn sớm nữa. Y quay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Lăng Tiêu Diệp, giọng nói trầm ấm vang lên, "Trời đã khuya, ngươi nên nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều việc."

Lăng Tiêu Diệp ngần ngại, đôi mắt lấp lánh nhưng ẩn chứa sự lo lắng. "Tiểu nhân không dám... Thân phận của ngài quá cao quý, tiểu nhân không thể mạo phạm ngủ chung với ngài. Tiểu nhân sẽ trải tấm nệm dưới đất và nghỉ ở đó."

Thượng Lục nhìn nàng, hiểu rõ sự bối rối trong lòng Lăng Tiêu Diệp. Y nhẹ nhàng nói, "Giường rất rộng, ngươi không cần phải ngủ dưới đất. Ta cho phép ngươi ngủ cùng, không cần lo lắng."

Nghe thấy lời này từ Thượng Lục, lòng Lăng Tiêu Diệp tràn ngập niềm vui sướng. Nàng cảm thấy như trái tim mình đang đập nhanh hơn, từng nhịp từng nhịp vang lên trong lồng ngực. Đôi má nàng ửng hồng, ánh mắt bẽn lẽn nhìn xuống sàn nhà, không dám đối diện với ánh mắt của Thượng Lục. Nhưng lòng nàng tràn đầy sự cảm kích và hạnh phúc.

"Là thật sao, Thượng tiểu thư?" nàng khẽ hỏi, giọng nói run run vì xúc động.

"Phải, ngươi lên đây đi. Không cần phải ngại," Thượng Lục đáp, nụ cười nhẹ trên môi y như ánh trăng dịu dàng rọi xuống.

Lăng Tiêu Diệp từ từ tiến lại gần giường, lòng nàng như trào dâng cảm xúc. Nàng nhẹ nhàng leo lên giường, cảm giác nệm mềm mại dưới lưng khiến nàng cảm thấy an tâm. Nàng nằm xuống cạnh Thượng Lục, giữ khoảng cách vừa phải nhưng vẫn đủ gần để cảm nhận sự ấm áp từ y.

Trái tim nàng đập rộn ràng, cảm giác hạnh phúc và bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Nàng khẽ nhìn sang Thượng Lục, ánh mắt dịu dàng và đầy kính trọng. Thượng Lục cũng nhìn nàng, nụ cười nhẹ trên môi y như muốn nói rằng tất cả đều ổn.

"Ngủ ngon, Lăng Tiêu Diệp," Thượng Lục khẽ nói, giọng nói ấm áp như dòng suối mát lành.

"Ngủ ngon, Thượng tiểu thư," Lăng Tiêu Diệp đáp, giọng nói mang theo sự kính trọng và tình cảm chân thành.

Cả hai từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ an lành dưới ánh trăng dịu dàng. Trong lòng Lăng Tiêu Diệp, nàng biết rằng đêm nay sẽ là một đêm mà nàng không bao giờ quên, đêm mà nàng được gần gũi với Thượng Lục, người mà nàng luôn kính trọng và yêu mến.

Chương 27: Động phòng