Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Phục Kích rừng sâu

Chương 28: Phục Kích rừng sâu


Khi bình minh bắt đầu len lỏi qua rèm cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm chiếu vào căn phòng, Thượng Lục bỗng nhiên cảm thấy khó thở. Một cảm giác ngột ngạt như có một ngọn núi đang đè nặng lên người y. Y mở mắt ra, cố gắng hít thở sâu nhưng không thể.

Trước mắt y, không có gì khác ngoài cặp ngực mềm mại của Lăng Tiêu Diệp đang đè lên mặt mình. Chân phải dài miên man của nàng vắt ngang qua người Thượng Lục, tạo nên áp lực không nhỏ. Nàng ôm chặt lấy y như không muốn để cho con mồi trốn thoát, hơi thở đều đặn của nàng hòa quyện với không khí buổi sáng trong lành.

Thượng Lục khẽ nhíu mày, cố gắng di chuyển nhưng không muốn làm Lăng Tiêu Diệp tỉnh giấc. Y cẩn thận nhấc chân nàng ra khỏi người mình, từng động tác nhẹ nhàng và tinh tế. Nhưng cặp ngực đang đè lên mặt y lại là một vấn đề khác.

Y khẽ gọi, "Lăng Tiêu Diệp... Lăng Tiêu Diệp, tỉnh dậy đi."

Lăng Tiêu Diệp khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Nàng lẩm bẩm trong giấc ngủ, cánh tay siết chặt hơn. Thượng Lục không biết nên khóc hay cười, lòng y dâng lên cảm giác ngại ngùng lẫn bất lực.

"Lăng Tiêu Diệp, dậy nào," Thượng Lục nhẹ nhàng gọi lần nữa, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

Lần này, Lăng Tiêu Diệp khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ màng của nàng dần trở nên rõ ràng. Nàng nhận ra mình đang ôm chặt Thượng Lục, cặp ngực đè lên mặt y, và chân phải vắt ngang người y. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhanh chóng rút lui khỏi Thượng Lục, ngồi bật dậy trên giường.

"Tiểu nhân xin lỗi, Thượng tiểu thư... Tiểu nhân thật vô ý..." nàng lắp bắp, đôi mắt tràn ngập sự bối rối và hối lỗi.

Thượng Lục ngồi dậy, chỉnh lại y phục, đôi mắt y nhìn Lăng Tiêu Diệp với sự thấu hiểu và nhẹ nhàng. "Không sao, Lăng Tiêu Diệp. Ta hiểu mà. Chúng ta đều cần nghỉ ngơi. Chỉ là lần sau nhớ chú ý hơn."

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, lòng đầy sự cảm kích và tôn trọng. "Tiểu nhân sẽ nhớ. Cảm ơn ngài đã hiểu."

Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt y dịu dàng. "Được rồi, chúng ta chuẩn bị cho ngày mới đi. Còn nhiều việc cần làm."

Hai người cùng rời khỏi giường, chuẩn bị cho một ngày mới đầy bận rộn. Trong lòng Lăng Tiêu Diệp, nàng biết rằng dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, chỉ cần có Thượng Lục bên cạnh, nàng sẽ vượt qua tất cả.

Hơn một canh giờ sau, ánh sáng mặt trời rực rỡ tràn ngập khắp dinh thự. Bên dưới dinh thự, quân lính đã tập hợp đầy đủ theo lệnh của Lăng Tiêu Diệp. Nàng đứng dưới sân, ánh mắt sắc bén quét qua từng hàng quân. Khác hẳn với hình ảnh ngượng ngùng và bối rối của đêm hôm qua, nàng giờ đây tỏ ra vô cùng nghiêm khắc, uy nghi và kiên quyết. Tiếng quát tháo vang lên, từng mệnh lệnh được nàng phát ra một cách rõ ràng và mạnh mẽ, khiến không ai dám chậm trễ hay lơ là.

"Chúng ta sẽ tiến vào rừng Jura theo lời dặn của Thượng tiểu thư," Lăng Tiêu Diệp ra lệnh, giọng nói tràn đầy uy quyền. "Nhiệm vụ của chúng ta là đón gia đình của tiểu muội Lilia đến thị trấn này an toàn. Không được phép có sai sót nào!"

Quân lính đồng thanh đáp lời, tiếng hô vang dội khắp không gian. Sự quyết tâm và sẵn sàng hiển hiện trên từng gương mặt, từng ánh mắt. Lăng Tiêu Diệp không ngừng đi lại, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, từ vũ khí cho đến trang bị của từng binh sĩ.

Khi Thượng Lục xuất hiện, Lăng Tiêu Diệp nhanh chóng tiến về phía y, ánh mắt nàng sáng lên với niềm tự hào và sự kính trọng. Nàng cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự tự tin và hứng khởi:

"Thượng tiểu thư, cuộc hành trình đã hoàn tất. Chúng thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ."

Thượng Lục nghe thấy vậy, mỉm cười hài lòng. Ánh mắt y dịu dàng nhìn Lăng Tiêu Diệp, khẽ gật đầu:

"Ngươi làm rất tốt."

Những lời khen ngợi từ Thượng Lục khiến lòng Lăng Tiêu Diệp tràn ngập niềm vui sướng, nàng cảm thấy mọi công sức và nỗ lực của mình đều được đền đáp xứng đáng. Khuôn mặt nàng đỏ lên vì xúc động, đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc.

Lăng Tiêu Diệp nhẹ nhàng dìu tay Thượng Lục, dẫn y lên xe ngựa một cách cẩn thận và ân cần. Khi Thượng Lục đã an vị trong xe, nàng cũng nhanh chóng lên theo, ngồi bên cạnh y để canh chừng và bảo vệ. Nàng mở cửa sổ xe ngựa, rồi hét lớn ra lệnh cho đoàn quân bắt đầu khởi hành:

"Xuất phát!"

Tiếng hô của nàng vang dội, mang theo sự quyết tâm và chỉ đạo mạnh mẽ. Đoàn quân nghe thấy mệnh lệnh, lập tức chuẩn bị và bắt đầu di chuyển. Tiếng vó ngựa vang lên, hòa cùng tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, tạo nên một âm thanh đồng điệu và nhịp nhàng.

Trong xe ngựa, Thượng Lục ngồi yên lặng, cảm nhận sự chuyển động nhẹ nhàng của xe. Lăng Tiêu Diệp ngồi bên cạnh, ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc nhìn y để chắc chắn rằng y cảm thấy thoải mái và an toàn. Không gian trong xe ngựa ấm áp và yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua cửa sổ và tiếng hô vang lệnh của đoàn quân bên ngoài.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua tán lá cây trên đường đi, tạo nên những vệt sáng lung linh trên con đường đất đi đến khu rừng phía trước. Đoàn xe ngựa di chuyển đều đặn, bánh xe lăn trên con đường gồ ghề, tạo ra âm thanh lộc cộc nhịp nhàng. Tiếng chim hót ríu rít và tiếng lá xào xạc trong gió hòa quyện, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên sống động.

Thượng Lục ngồi yên trong xe ngựa, đôi mắt y thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt y, làm nổi bật lên những đường nét thanh tú và thần thái ung dung. Lăng Tiêu Diệp ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú quan sát từng cử động của Thượng Lục, lòng nàng dâng lên một cảm giác yên bình và hạnh phúc.

Dọc đường đi, những cánh đồng lúa bát ngát trải dài, màu vàng rực rỡ của lúa chín tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp. Những ngôi làng nhỏ bé nằm rải rác, khói bếp bay lên, tạo thành những làn khói mỏng manh uốn lượn trong không trung. Người dân làng nhìn thấy đoàn quân đi qua, liền dừng công việc, cúi đầu chào kính cẩn.

Xe ngựa tiến vào khu rừng Jura, không gian trở nên mát mẻ và yên tĩnh hơn. Những tán cây cao lớn che phủ, tạo thành một mái vòm xanh mát, ánh nắng chỉ có thể xuyên qua những kẽ lá nhỏ, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất. Hương thơm của hoa rừng và cỏ cây tràn ngập trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu và thư thái.

Tiếng nước chảy róc rách của con suối nhỏ bên đường vang lên, thêm phần sinh động cho khung cảnh rừng. Đôi lúc, những chú nai con ngơ ngác nhìn đoàn quân từ xa, rồi nhanh chóng lẩn vào bụi rậm khi thấy có động. Những cánh bướm đủ màu sắc bay lượn, như muốn chào đón sự hiện diện của đoàn người.

Lăng Tiêu Diệp mở cửa sổ xe ngựa, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị tươi mát của rừng. Nàng quay sang Thượng Lục, ánh mắt nàng long lanh:

"Thượng tiểu thư, khu rừng thật đẹp, phải không?"

Thượng Lục mỉm cười, gật đầu đáp lại. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên hoang dã.

Bên trong xe ngựa, Thượng Lục và Lăng Tiêu Diệp cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, tâm hồn họ dần trở nên thư thái và bình yên.

Lăng Tiêu Diệp ngồi đối diện Thượng Lục, ánh mắt nàng không rời khỏi y. Đột nhiên, nàng nhớ đến một điều gì đó, liền từ từ lấy từ bên trong người ra một túi nhỏ bằng lụa đỏ. Nàng mở túi ra, bên trong là những viên kẹo đỏ tròn bi, trông vô cùng thích mắt, lấp lánh như những viên ngọc quý.

Nàng đưa túi kẹo ra trước mặt Thượng Lục, mỉm cười dịu dàng: "Thượng tiểu thư, ngài thử một viên kẹo này đi, rất ngon đấy."

Thượng Lục nhìn vào những viên kẹo đỏ rực, đôi mắt y thoáng chút ngạc nhiên rồi cũng nhẹ nhàng đưa tay ra cầm lấy một viên. Y đưa viên kẹo lên khuôn miệng xinh xắn, môi y khẽ hé mở, đặt viên kẹo lên đầu lưỡi. Ngay lập tức, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, khiến y không khỏi cảm giác kích thích vị giác. Vị ngọt dịu nhẹ pha lẫn chút chua chua, thanh thanh, tạo nên một hương vị độc đáo và dễ chịu.

Thấy Thượng Lục vui vẻ thưởng thức kẹo, Lăng Tiêu Diệp cũng cảm thấy vui lây. Nàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. "Thượng tiểu thư, loại kẹo này là đặc sản của kinh thành. Nó được làm từ những loại trái cây quý hiếm và mật ong tinh khiết, qua nhiều công đoạn chế biến công phu mới tạo ra được hương vị đặc biệt như vậy."

Thượng Lục nghe vậy, đôi mắt y ánh lên sự tò mò và thích thú. "Thật sao? Quả là một loại kẹo ngon. Ta chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy."

Lăng Tiêu Diệp gật đầu, tiếp tục giải thích: "Đúng vậy. Loại kẹo này không chỉ ngon mà còn rất bổ dưỡng. Người ta nói rằng, ăn kẹo này thường xuyên sẽ giúp tinh thần thoải mái, cơ thể khỏe mạnh hơn. Tiểu nhân nghĩ rằng, trên đường đi xa thế này, có vài viên kẹo để giải khát cũng rất tốt."

Thượng Lục mỉm cười, cảm nhận lòng nhiệt thành và sự quan tâm của Lăng Tiêu Diệp. "Ngươi thật chu đáo."

Lăng Tiêu Diệp cúi đầu, lòng đầy sự kính trọng và vui sướng. "Tiểu nhân rất vui khi thấy Thượng tiểu thư thích. Nếu ngài muốn, tiểu nhân sẽ mang thêm nhiều loại đặc sản khác để ngài thưởng thức."

Hai người tiếp tục nói chuyện, chia sẻ những câu chuyện thú vị về kinh thành và những món ngon độc đáo.

Bên trong cỗ xe ngựa, tiếng cười vui vẻ của Thượng Lục và Lăng Tiêu Diệp vang lên, hòa cùng tiếng bánh xe lăn đều trên con đường gồ ghề.

Bất giác, nụ cười trên môi Thượng Lục chợt tắt. Y cảm nhận được có kẻ đang bám theo cỗ xe ngựa của họ. Đôi mắt y chợt trở nên nghiêm nghị, ánh nhìn sắc bén, thoáng chút căng thẳng. Nhìn thấy biểu cảm khác lạ này của Thượng Lục, Lăng Tiêu Diệp không khỏi bất ngờ và lo lắng. Nàng nhanh chóng quay sang hỏi:

"Thượng tiểu thư, có chuyện gì xảy ra sao?"

Thượng Lục khẽ nhíu mày, tập trung lắng nghe những âm thanh từ xa, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Có khoảng hơn mười tên đang bám sát theo chúng ta ở phía sau. Trong đó có ba tên là cường giả Thuật Sư cấp, còn lại đa phần đều là Thuật Thể cấp."

Lăng Tiêu Diệp nghe vậy, đôi mắt nàng chợt mở to, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. "Chúng ta nên làm gì bây giờ, Thượng tiểu thư?"

Thượng Lục trầm ngâm một lúc, rồi bình tĩnh trả lời: "Chúng ta không thể để chúng tiếp cận quá gần. Hãy tăng tốc độ xe ngựa, nhưng không được gây ra sự hoảng loạn. Lăng Tiêu Diệp, ngươi hãy ra lệnh cho đội quân lính hộ vệ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."

Lăng Tiêu Diệp gật đầu, nhanh chóng thực hiện theo lời dặn của Thượng Lục. Nàng mở cửa sổ xe ngựa, ra lệnh cho phu xe tăng tốc độ và báo cho đội quân lính hộ vệ sẵn sàng đối phó với tình huống bất ngờ. Không khí căng thẳng bao trùm lên toàn bộ đoàn xe.

Thượng Lục quay lại nhìn Lăng Tiêu Diệp, ánh mắt y tràn đầy sự kiên định và tin tưởng. "Ngươi hãy bình tĩnh, có ta ở đây chúng không thể làm gì được đâu.''

Lăng Tiêu Diệp hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nàng ánh lên sự quyết tâm. "Vâng, Thượng tiểu thư. Tiểu nhân sẽ làm theo lời ngài."

Cỗ xe ngựa bắt đầu tăng tốc, lăn bánh nhanh hơn trên con đường gồ ghề. Đội quân lính hộ vệ phía sau cũng nhanh chóng di chuyển, sẵn sàng bảo vệ chủ nhân của mình. Trong lòng mỗi người đều mang theo một sự quyết tâm và kiên cường, chuẩn bị đối mặt với những kẻ thù đang bám sát theo sau.

Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, đám sát thủ di chuyển một cách điêu luyện trên những cành cây cao, bước chân của chúng nhẹ nhàng và uyển chuyển như những bóng ma vô hình. Chúng càng lúc càng tiếp cận cỗ xe ngựa, từng cặp mắt sắc bén không rời khỏi mục tiêu phía trước. Tiếng lá xào xạc và tiếng gió rít nhẹ qua những tán cây tạo nên một không gian đầy căng thẳng và nguy hiểm.

Một tên sát thủ dẫn đầu, dáng vẻ lạnh lùng, khẽ ra hiệu cho đồng bọn. Hắn ta thì thầm: "Bên trong xe, ta cảm nhận được có hai người. Một là Lăng Tiêu Diệp, kẻ còn lại có lẽ là một vị tiểu thư vô hại."

Tên đồng bọn gật đầu, nở một nụ cười lạnh lẽo. "Được rồi, làm tốt lắm. Lần này, bằng mọi giá phải g·i·ế·t được ả họ Lăng kia."

Dứt lời, tên sát thủ dẫn đầu lập tức vung kiếm, chém ra ba đường kiếm khí sắc bén, tấn công về phía xe ngựa. Những tia sáng lạnh lẽo xé toạc không gian, lao về phía mục tiêu với tốc độ kinh hoàng.

Bên trong xe ngựa, Thượng Lục đã nhận ra toàn bộ tình huống. Y bình tĩnh đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một đường trong không khí. Lập tức, một lớp chắn bảo vệ trong suốt xuất hiện, bao quanh toàn bộ đội quân hộ tống lẫn xe ngựa. Kiếm khí va chạm vào lớp chắn, tạo ra những tia lửa nhỏ rồi biến mất, không thể xâm phạm đến bên trong.

Tên sát thủ thấy vậy, gương mặt hiện rõ vẻ bực tức. Hắn nghiến răng, đôi mắt ánh lên tia giận dữ. "Còn ngoan cố chống cự sao?"

Thượng Lục, từ trong xe ngựa, khẽ mỉm cười. Y nhìn về phía Lăng Tiêu Diệp, ánh mắt y tràn đầy sự tự tin. "Bọn chúng không thể làm hại chúng ta đâu. Hãy giữ vững tinh thần."

Lăng Tiêu Diệp gật đầu, lòng nàng dâng lên niềm tin mãnh liệt vào Thượng Lục. Nàng mở cửa sổ xe ngựa, ra lệnh cho đội quân hộ tống chuẩn bị sẵn sàng. "Mọi người, chuẩn bị chiến đấu! Bảo vệ Thượng tiểu thư và ta bằng mọi giá!"

Đội quân hộ tống lập tức vào vị trí, sẵn sàng đón nhận đợt tấn công tiếp theo của đám sát thủ.

Trên những cành cây cao, đám sát thủ tiếp tục di chuyển, mắt chúng dõi theo từng hành động của đối phương. Tên sát thủ dẫn đầu hít một hơi sâu, rồi ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị tấn công lần nữa.

Đám sát thủ không ngừng chém hàng loạt đạo kiếm khí về phía cỗ xe ngựa đang di chuyển, nhưng tất cả đều bị lớp chắn bảo vệ bên ngoài ngăn cản một cách dễ dàng. Những tia sáng sắc bén bị dội lại, tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại. Sự tức giận và kiên quyết hiện rõ trên gương mặt từng tên sát thủ. Họ biết phải tìm cách khác.

Một tên trong đám nhìn về hướng đi tiếp theo của cỗ xe ngựa, ánh mắt lóe lên sự ranh mãnh. Hắn vung kiếm, chém ra một đường mạnh mẽ về phía những cây cối lớn trước mặt cỗ xe. Âm thanh răng rắc vang lên khi những thân cây bị chém đứt, rồi đổ rầm xuống, chắn ngang con đường đi của đoàn hộ tống.

"Rầm!" Cây cối lớn đổ sập xuống mặt đất, tạo nên một bức tường thiên nhiên khổng lồ cản đường. Đoàn hộ tống và cỗ xe ngựa bị chặn lại đột ngột, những con ngựa hí vang trời, đôi chân chúng trượt trên mặt đất, tạo nên những vệt dài trong đất mềm.

Chớp lấy thời cơ, đám sát thủ như những thú hoang đói khát, lao nhanh về phía con mồi. Bóng dáng chúng mờ ảo giữa những tán lá, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Những thanh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh nắng buổi sớm, chuẩn bị chém tới mục tiêu.

Lăng Tiêu Diệp quay lại nhìn Thượng Lục, ánh mắt kiên định và đầy quyết tâm. "Thượng tiểu thư, xin ngài hãy ở lại trong xe ngựa. Mọi thứ ở bên ngoài, tiểu nhân sẽ xử lý ổn thỏa."

Thượng Lục định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Lăng Tiêu Diệp, y chỉ khẽ gật đầu. "Hãy cẩn thận, Lăng Tiêu Diệp."

Lăng Tiêu Diệp mỉm cười trấn an rồi bước ra ngoài cỗ xe ngựa. Nàng đứng thẳng người, ánh mắt quét qua toàn bộ quân lính của mình, sự tự tin và quyết tâm hiện rõ trên gương mặt.

"Toàn quân, sẵn sàng chiến đấu!" Nàng ra lệnh, giọng nói vang lên mạnh mẽ.

Các binh sĩ đồng loạt đứng dậy, vũ khí sáng loáng trong tay, ánh mắt đầy quyết tâm.

Đám sát thủ lao tới, bóng dáng chúng nhanh như chớp giữa những tán cây, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí. Tiếng vũ khí va chạm vang lên khắp nơi, tạo nên âm thanh chói tai trong không khí.

Lăng Tiêu Diệp dẫn đầu đội quân, nàng lao vào giữa đám sát thủ với kiếm trong tay, từng đường kiếm sắc bén và mạnh mẽ. Những động tác của nàng nhanh nhẹn và chính xác, không một đòn nào phí phạm.

Trận chiến trở nên khốc liệt hơn từng phút. Mỗi bên đều dồn hết sức lực vào từng cú đánh, từng chiêu thức. Nhưng đám sát thủ đông hơn, chúng tấn công liên tiếp, không cho quân lính của Lăng Tiêu Diệp có thời gian thở dốc.

"Chúng ta phải bảo vệ Thượng tiểu thư bằng mọi giá!" Lăng Tiêu Diệp hét lên, cố gắng giữ vững tinh thần cho các binh sĩ.

Nhưng sự áp đảo về số lượng và kỹ năng của đám sát thủ khiến tình thế trở nên nguy cấp. Phần thắng dần nghiêng về phía địch, từng binh sĩ ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất.

Lăng Tiêu Diệp cắn chặt răng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm một cơ hội lật ngược tình thế. Nàng biết mình không thể để Thượng Lục gặp nguy hiểm. Trái tim nàng đập mạnh, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng sự kiên định trong ánh mắt nàng không hề giảm sút.

Đám sát thủ tiếp tục tấn công, chúng không ngừng chém những đường kiếm khí về phía cỗ xe ngựa, quyết tâm tiêu diệt Lăng Tiêu Diệp và toàn bộ đoàn hộ tống. Những tiếng hét vang lên, khói bụi mù mịt.

Toàn quân lính đã nằm xuống, cơ thể họ nằm rải rác khắp chiến trường, máu nhuộm đỏ mặt đất. Trên nền đất đẫm máu, chỉ còn lại Lăng Tiêu Diệp đối đầu với bảy tên sát thủ còn lại. Trong số chúng, có ba tên cường giả Thuật Sư cấp, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát ý.

Bọn chúng vây quanh nàng, những tiếng cười man rợ vang lên, rõ ràng bọn chúng không định để nàng sống sót. Lăng Tiêu Diệp hít một hơi thật sâu, thanh kiếm trong tay nàng lóe lên ánh sáng sắc bén. Nàng biết đây là trận chiến sinh tử, không thể lơ là dù chỉ một khắc.

"Chuẩn bị c·h·ế·t đi, Lăng Tiêu Diệp!" Một tên trong số chúng hét lên, và đồng loạt, chúng lao tới tấn công nàng.

Lăng Tiêu Diệp né tránh trong gang tấc, từng đường kiếm xẹt qua người nàng như muốn xé toạc không khí. Nàng phản công bằng một cú chém sắc bén, kiếm của nàng gặp phải sự chống trả mạnh mẽ từ kẻ địch.

Một tên cường giả Thuật Sư phóng tới từ phía trái, hắn niệm chú nhanh chóng, tạo ra một luồng năng lượng màu đen tấn công nàng. Lăng Tiêu Diệp lùi lại, vung kiếm chém đôi luồng năng lượng đó, ánh mắt nàng ánh lên sự kiên quyết.

Tên khác lao tới từ phía phải, kiếm của hắn nhắm thẳng vào cổ nàng. Lăng Tiêu Diệp cúi người xuống, né tránh trong gang tấc, rồi xoay người chém ngược lại một đường mạnh mẽ. Thanh kiếm của nàng cắt ngang không khí, trúng ngay ngực kẻ địch, khiến hắn lùi lại, máu phun ra từ vết thương.

Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi, một tên khác tấn công từ phía sau. Lăng Tiêu Diệp nhanh chóng xoay người, kiếm của nàng chạm trán với kiếm của đối phương. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Nàng đẩy mạnh, khiến đối phương lùi lại một bước, rồi chớp lấy cơ hội, nàng đâm thẳng kiếm vào bụng hắn, kết liễu ngay tại chỗ.

Ba tên cường giả Thuật Sư đứng phía sau, thấy đồng đội bị hạ gục, chúng không còn cười cợt. Một trong số chúng niệm chú, tạo ra một quả cầu lửa lớn bay thẳng về phía Lăng Tiêu Diệp. Nàng lùi lại, vung kiếm chém đôi quả cầu lửa, nhưng sức nóng của nó khiến nàng phải rùng mình.

"Được lắm, để ta xem ngươi còn chống cự được đến bao lâu," một tên trong đám ba tên Thuật Sư nói, nụ cười gian ác trên môi. Dứt lời, hắn gật đầu ra hiệu với hai tên còn lại, và tất cả cùng phát động tấn công một lúc.

Tên đầu tiên bắt đầu thi triển băng thuật, khiến những cột băng sắc như lưỡi kiếm từ mặt đất đâm lên, tạo ra một màn tấn công c·h·ế·t người. Lăng Tiêu Diệp không ngừng nhảy lui về sau để né tránh, mỗi bước chân nàng như một điệu vũ mềm mại giữa chốn nguy hiểm. Những cột băng vút lên, sắc bén và lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn uyển chuyển tránh né, thân hình nàng như một cơn gió nhẹ.

Ngay lúc đó, tên thứ hai chớp thời cơ. Hắn dùng kiếm trong tay, yểm hóa bằng Thuật lực, khiến thanh kiếm trước mặt hắn xoay chuyển vài vòng trước khi lao nhanh về phía Lăng Tiêu Diệp. Thanh kiếm rít lên trong không khí, lao tới với tốc độ khủng khiếp. Vừa kịp tránh những cột băng, Lăng Tiêu Diệp phải uốn lượn trên không một vòng, né tránh đường kiếm đang lao tới. Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua mặt nàng, cắt mất một phần tóc mái, những sợi tóc rơi xuống như những chiếc lá mùa thu.

Tiếng cười âm hiểm của hai tên còn lại vang lên. Tên thứ ba chỉ chờ có đến lúc này. Hắn để toàn thân nổi hắc khí, đoản kiếm trong tay hắn cầm chắc, ánh lên sự tà ác. Trong thoáng chốc, hắn đã dịch chuyển đến sau lưng Lăng Tiêu Diệp, đoản kiếm đâm thẳng về phía nàng với tốc độ kinh hoàng.

Thanh đoản kiếm của tên sát thủ đâm về phía Lăng Tiêu Diệp nhanh như chớp, tưởng chừng như không thể tránh khỏi. Nhưng ngay lập tức, một thân ảnh bất chợt xuất hiện từ đâu, như bóng ma trong đêm, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đoản kiếm lại. Tiếng kim loại gãy vang lên, thanh đoản kiếm vỡ đôi dưới lực kẹp đáng sợ.

Kẻ tấn công chưa kịp phản ứng, đã bị một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng. Đòn đánh này không chỉ khiến hắn choáng váng mà còn phá vỡ xương cốt bên trong, khiến hắn phải phun ra một ngụm máu. Cơ thể hắn bay vút qua không trung, đập mạnh vào gốc cây phía xa, rơi xuống đất với tiếng rên rỉ đau đớn.

"Ngươi không sao chứ?" Thượng Lục hỏi, giọng điệu dịu dàng.

"Tiểu nhân không sao," Lăng Tiêu Diệp đáp, khuôn mặt vẫn giữ được sự kiên cường. "Thật xấu hổ khi phải để ngài ra tay."

Đám sát thủ còn lại không khỏi kinh sợ khi thấy cảnh tượng này. Một tên thì thầm, ánh mắt đầy sợ hãi, "Cường giả Huyền Sư cấp... không thể nào?"

Thượng Lục đứng giữa chiến trường, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám sát thủ. Sự hiện diện của y như một bóng ma, mang theo sức mạnh đáng sợ và sự uy nghiêm không gì lay chuyển được. Những tên sát thủ, từng kẻ từng kẻ một, lùi lại trong sự hoảng loạn.

Một trong ba tên sát thủ Thuật Sư cấp, dáng vẻ lãnh đạm và tự tin, bước lên phía trước. Hắn nhìn Thượng Lục với ánh mắt sắc lạnh, nhưng không thể che giấu sự kiêng dè trong lòng. Hắn lên tiếng, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh và quyền uy.

"Vị tiền bối này, nếu ngài không dính líu đến việc này nữa, chúng ta sẽ tạ lễ cho ngài một cuốn Thuật Kỹ trung cấp và năm viên đan dược nhị phẩm." Hắn dừng lại một chút, như để nhấn mạnh giá trị của món quà. "Cuốn trục Thuật Kỹ trung cấp này là 'Phong Hồn Quyết,' cực kỳ lợi hại, có thể giúp ngươi điều khiển gió và tạo ra những lưỡi dao vô hình cắt nát mọi kẻ địch. Còn năm viên đan dược nhị phẩm này là 'Thiên Hồn Đan,' mỗi viên đều có khả năng tăng cường Thuật Lực, nâng cao tu vi, giúp ngài tiến thêm một bước trong con đường tu luyện."

Thượng Lục nghe thấy, ánh mắt vẫn không thay đổi, y cười lạnh lẽo. "Các ngươi nghĩ bản thân là ai mà dám ra điều kiện với bổn tọa? Chẳng phải nếu g·i·ế·t c·h·ế·t các ngươi, ta cũng sẽ có được tất cả sao?"

Tên sát thủ Thuật Sư cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khóe môi hắn giật nhẹ, biểu lộ sự căng thẳng. "Tiền bối, chúng ta không muốn tạo thêm thù địch. Cuốn 'Phong Hồn Quyết' và năm viên 'Thiên Hồn Đan' này có thể giúp ngài tiến xa hơn. Chúng ta chỉ muốn một cơ hội để rời đi."

Thượng Lục tiến một bước, ánh mắt y trở nên sắc bén như dao. "Các ngươi chỉ là lũ sâu kiến, lại dám ngông cuồng ra điều kiện với ta. Bản tọa không cần bất cứ gì từ các ngươi, chỉ là vài viên đan dược nhị phẩm thì tăng tiến đối với Huyền Sư cấp như ta được bao nhiêu. Cuốn Thuật Kỹ kia đối với ta cũng không mấy hứng thú.''

Nghe tiếng nói vừa rồi, Lăng Tiêu Diệp lập tức nhận ra giọng nữ sát thủ đã ám sát nàng hôm trước. Nàng nhanh chóng ghé tai Thượng Lục, thì thầm: "Thượng tiểu thư, đó chính là nữ sát thủ hôm trước đã ám sát tiểu nhân."

Thượng Lục khẽ gật đầu, ánh mắt y vẫn không rời khỏi đám sát thủ. Ngay lúc đó, bốn tên sát thủ Thuật Thể cấp chớp lấy cơ hội, lao tới từ bốn phía, lưỡi kiếm sắc bén sáng loáng chém về phía Thượng Lục.

Ánh mắt Thượng Lục đột ngột trở nên sắc lạnh, không một chút dao động. Trong tích tắc, y nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện bốn chiếc lá dưới mặt đất. Y đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, hút lấy bốn chiếc lá. Chỉ trong chớp mắt, những chiếc lá biến thành những lưỡi dao sắc bén phi thẳng về phía bốn tên sát thủ.

Lưỡi kiếm của bọn chúng chưa kịp chạm vào Thượng Lục, thì đã bị bốn chiếc lá xuyên qua cổ họng. Tiếng hét đau đớn vang lên, bốn tên sát thủ ngã gục xuống đất, máu tuôn trào. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến những tên sát thủ còn lại không khỏi run sợ, mắt mở to, không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt.

Lăng Tiêu Diệp không khỏi sững sờ trước khả năng của Thượng Lục, lòng nàng dâng lên sự ngưỡng mộ và yên tâm. Nàng biết rằng dù trong tình huống nguy hiểm nhất, Thượng Lục vẫn có thể bảo vệ nàng và đối mặt với kẻ địch một cách dễ dàng.

Thượng Lục đứng thẳng, ánh mắt y vẫn lạnh lùng. Y nhìn về phía đám sát thủ còn lại, giọng nói vang lên lạnh lẽo: "Ai muốn tiếp theo?"

Không gian như ngưng đọng, không ai dám động đậy. Sự tĩnh lặng đầy căng thẳng bao trùm, và trong giây phút đó, ai cũng nhận ra rằng Thượng Lục không phải là một kẻ địch dễ đối phó.

Hai tên Thuật Sư còn lại sống sót, đối diện với tình thế nguy hiểm, không ngừng nhìn nhau trao đổi ánh mắt lo lắng. Một trong hai, nữ sát thủ, rút ra một cuốn trục bí thuật từ trong áo choàng, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây, tất cả sẽ c·h·ế·t," nàng nói, giọng đầy căng thẳng. "Ta sẽ dùng bí thuật để nâng cao thực lực, câu giờ để ngươi có thể chạy thoát."

Tên còn lại, một gã cao lớn với ánh mắt gian xảo, gật đầu đồng ý nhưng trong lòng đã sớm có kế hoạch riêng. Hắn giả vờ sốt sắng, ra vẻ lo lắng nói: "Được, ngươi hãy sử dụng bí thuật, ta sẽ nghĩ cách tìm lối ra khỏi đây. Khi ta tìm được đường, chúng ta sẽ cùng nhau rút lui."

Nữ sát thủ không hề nghi ngờ, ngay lập tức bắt đầu niệm chú, những ký tự bí ẩn hiện lên trong không khí. Thân thể nàng tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ, thực lực tăng lên rõ rệt. Trong lúc đó, tên Thuật Sư cao lớn âm thầm lùi lại, mắt dõi theo hướng rừng rậm, trong lòng tính toán đường chạy thoát.

"Nhanh lên! Ta cần thêm thời gian!" Nữ sát thủ hét lên, mắt đỏ rực, bí thuật đã hoàn thành một nửa.

Tên cao lớn gật đầu liên tục, giả vờ quay đầu nhìn ngó, rồi bất ngờ hắn dịch chuyển thân hình, sử dụng một loại bí thuật riêng biệt để biến mất vào rừng sâu. Hắn không ngờ rằng kế hoạch của mình lại thành công quá dễ dàng.

''Muốn chạy...?!'' Thượng Lục thầm nói.

Nhưng chưa đi được bao xa, một cơn đau nhói từ trong ngực bộc phát, hắn thổ huyết và gục ngã xuống đất.

"Không... không thể nào..." Hắn thì thào, máu từ miệng không ngừng chảy ra, ánh mắt đầy hoảng loạn. Trong giây phút cuối cùng, hắn không hiểu vì sao cơ thể mình lại phản bội chính mình như thế.

Trong lúc đó, nữ sát thủ vẫn đang chiến đấu hết mình, nhưng nhận ra không thấy đồng đội quay lại. Nàng tức giận, mắt lóe lên sự cay độc khi hiểu ra rằng mình đã bị lợi dụng. Tuy vậy, nàng không còn thời gian để bận tâm đến hắn nữa. Thực lực tăng cường nhờ bí thuật, nàng lao tới tấn công Thượng Lục và Lăng Tiêu Diệp với tất cả sức mạnh còn lại.

Thượng Lục nhìn thấy nữ sát thủ lao tới, ánh mắt y không hề dao động. "Cẩn thận," y thì thầm với Lăng Tiêu Diệp, sẵn sàng đối đầu với kẻ địch trước mặt.

Nữ sát thủ hét lên một tiếng đầy phẫn nộ, cánh tay nàng bao phủ bởi luồng năng lượng hắc ám, đâm thẳng về phía Thượng Lục.

Thượng Lục lạnh lùng nhìn nữ sát thủ lao tới, lưỡi kiếm của nàng ta lóe lên ánh sáng hắc ám. Y không chút do dự, nhấc tay lên đỡ lấy nhát kiếm, tạo ra một luồng sóng khí dữ dội lan tỏa khắp không gian. Lăng Tiêu Diệp đứng phía sau Thượng Lục, chứng kiến cảnh tượng, không khỏi bất ngờ. Nàng cảm nhận được sức mạnh to lớn từ cú va chạm, khiến tim đập mạnh trong lồng ngực.

Sau một khắc ngắn ngủi, Thượng Lục đẩy mạnh tay, khiến nữ sát thủ bay ra xa như một chiếc lá giữa cơn bão. Chưa kịp để nàng ta phản ứng, thân ảnh của Thượng Lục đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Y dịch chuyển nhanh như gió, xuất hiện sau lưng nữ sát thủ chỉ trong chớp mắt. Với một động tác dứt khoát và mạnh mẽ, Thượng Lục dùng tay đánh thẳng xuống gáy nàng ta, khiến nàng bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nữ sát thủ ngã gục, thân thể mềm nhũn nằm trên mặt đất. Thượng Lục quay lại, ánh mắt y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và uy nghiêm. Y bước chậm rãi về phía Lăng Tiêu Diệp, giọng nói trầm tĩnh vang lên: "Kẻ này ta giao lại cho ngươi, hãy xem vì sao cô ta lại muốn ám sát ngươi."

Lăng Tiêu Diệp gật đầu, trong mắt nàng hiện lên sự quyết tâm. Nàng bước tới gần nữ sát thủ, ánh mắt trở nên sắc bén. "Tiểu nhân sẽ không làm ngài thất vọng." Nàng nhẹ nhàng cúi người kiểm tra tình trạng của nữ sát thủ, rồi nhìn lên Thượng Lục với sự tôn kính và lòng biết ơn.

Thượng Lục nhìn quanh chiến trường, những thi thể của các binh lính nằm rải rác trên mặt đất. Ánh mắt y sắc lạnh, nhưng sâu thẳm trong lòng lại chứa đựng sự thương cảm. Y bước chậm rãi giữa những xác c·h·ế·t, bàn tay nâng lên, bắt đầu tụ tập năng lượng từ xung quanh.

Một luồng ánh sáng màu xanh lam nhạt bắt đầu bao quanh thân hình Thượng Lục, lan tỏa ra như những làn sóng. Ánh sáng ấy càng lúc càng sáng, tỏa ra khắp không gian, chiếu sáng cả khu rừng. Lăng Tiêu Diệp đứng gần đó, đôi mắt mở to ngạc nhiên, không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt.

Với một cử động uyển chuyển và đầy quyền năng, Thượng Lục giơ cao hai tay, luồng ánh sáng từ y tỏa ra mạnh mẽ, lan tràn khắp chiến trường. Ánh sáng xanh lam nhạt ấy nhẹ nhàng chạm vào từng thi thể, như một làn gió mát thổi qua. Những vết thương trên cơ thể binh lính từ từ khép lại, máu ngừng chảy, và sự sống bắt đầu trở lại.

Từng người một, những binh lính bắt đầu cử động, mắt họ từ từ mở ra, nhìn quanh với vẻ bàng hoàng. Họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy ác mộng. Ánh mắt họ gặp nhau, đầy sự ngạc nhiên và không thể tin nổi. Họ kiểm tra cơ thể mình, không còn vết thương nào, và cảm giác sống lại tràn ngập trong họ.

Thượng Lục, sau khi hoàn thành việc hồi sinh, nhẹ nhàng hạ tay xuống. Ánh sáng xanh lam nhạt từ từ tan biến, hòa vào không gian. Y bước từng bước chậm rãi, quay trở lại chiếc xe ngựa, khuôn mặt điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lăng Tiêu Diệp nhìn theo, trong lòng nàng ngập tràn sự kính nể và ngưỡng mộ.

Những binh lính, sau khi hồi sinh, vẫn chưa hết bàng hoàng. Họ nhìn nhau, tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt đồng đội. Một người lên tiếng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta đã c·h·ế·t... phải không?"

Một binh lính khác gật đầu, cố gắng hiểu rõ hơn về tình huống: "Đúng vậy, chúng ta đã nằm xuống... nhưng bây giờ lại đứng đây. Là phép màu sao?"

Họ nhìn về phía Thượng Lục, người đang bước lên xe ngựa như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt của họ đầy sự ngưỡng mộ và cảm kích. Họ hiểu rằng, người trước mặt họ không chỉ là một cường giả mà còn là một người có khả năng hồi sinh, mang lại sự sống từ cõi c·h·ế·t.

Trong không gian yên tĩnh của rừng, chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây và những hơi thở nhẹ nhàng của những binh lính vừa được hồi sinh.

Những binh lính vừa được hồi sinh vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng họ nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu sắp xếp lại tư trang. Những tiếng xì xào trao đổi ngắn gọn vang lên khi họ kiểm tra lại vũ khí và trang bị của mình, xác định rằng mọi thứ đã sẵn sàng cho cuộc hành trình tiếp theo. Sự khẩn trương và quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt họ, quyết tâm tiếp tục nhiệm vụ dù vừa trải qua khoảnh khắc cận kề cái c·h·ế·t.

Trong xe ngựa, Thượng Lục ngồi dựa vào thành xe, gương mặt y lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thể chất của một phàm nhân khiến y chưa thể thích nghi hoàn toàn, và những biến cố vừa qua đã làm y kiệt sức. Lăng Tiêu Diệp nhìn thấy, trong lòng tràn ngập sự lo lắng và quan tâm. Không chút do dự, nàng chủ động nhích lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thượng Lục.

“Ngài nghỉ ngơi đi, để mọi việc lại cho tiểu nhân,” nàng thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng như cơn gió thoảng qua.

Thượng Lục gật đầu, đôi mắt y từ từ khép lại. Y ngả đầu lên vai Lăng Tiêu Diệp, cảm giác thoải mái và yên bình tràn ngập trong lòng. Tiếng bánh xe lăn đều trên con đường gồ ghề, tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót ngoài rừng như một bản hòa ca du dương, đưa y vào giấc ngủ sâu.

Lăng Tiêu Diệp ngồi yên, cảm nhận sự ấm áp từ người Thượng Lục truyền sang. Nàng cố gắng giữ yên lặng, không cử động quá nhiều để không làm Thượng Lục tỉnh giấc. Đôi mắt nàng liếc nhìn ra ngoài, quan sát những binh lính đang di chuyển đều đặn theo hàng, từng bước chân mạnh mẽ và quyết đoán.

Đoàn quân tiếp tục chuyến hành trình, những bóng người và xe ngựa lặng lẽ di chuyển trong ánh nắng buổi trưa. Cảnh vật hai bên đường như trôi qua chậm rãi, để lại những dấu ấn mờ nhạt trong tâm trí của những người lính và cả Thượng Lục đang say ngủ. Bầu không khí trong lành, tiếng động dịu nhẹ từ thiên nhiên bên ngoài, tất cả như hòa quyện tạo nên một không gian yên bình, tạm thời xua tan những căng thẳng và lo lắng.

Chương 28: Phục Kích rừng sâu