Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Hắc Nham Thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Hắc Nham Thành


Trong khoảnh khắc đó, Tuyết Nhi chỉ muốn biến mất, nhưng nàng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục nhặt nhạnh. Những ký ức đau buồn về người mẹ đã khuất và những ngày tháng sống trong sự ghẻ lạnh, cô đơn lại ùa về. Trái tim nàng như bị xé nát bởi sự tủi nhục và bất lực.

“Đại thúc,” hắn bắt đầu, “Gần đây tại khách điếm Tụ Nghĩa, ta tình cờ gặp một kẻ rất đặc biệt. Người này hiện vẫn chưa rõ lai lịch, từ nơi khác đến và hiện đang ở tạm tại khách điếm. Điều đáng chú ý là hắn sở hữu một món bảo khí cao cấp, một chiếc nhẫn giá trị cực cao và một chiếc vòng tay thần bí.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hơn. "Vị bằng hữu này, ngươi thật tò mò quá mức."

Hắn tiến qua khu vườn rộng lớn, nơi những cây cảnh được chăm sóc tỉ mỉ, tạo nên một không gian xanh mướt và yên bình. Tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước giữa khu vườn hòa cùng tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản hòa ca tự nhiên, khiến không gian thêm phần sống động.

Lạc Thiên Nhân bước ra khỏi khách điếm, vẻ mặt đầy mưu mô và sự thích thú hiện rõ. Hắn tiến về phía chiếc kiệu lộng lẫy đang đợi sẵn. Với bộ trang phục thêu kim tuyến lấp lánh, dáng vẻ của hắn toát lên sự quyền quý và giàu có. Gia nhân của hắn, mỗi người đều cẩn thận nâng kiệu, sẵn sàng tuân theo lệnh của chủ nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía dãy bàn bên trong khách điếm, cùng lầu hai với Thượng Lục, một nam tử trẻ tuổi ngồi nhâm nhi rượu, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng y. Tên phú hào này, với vẻ ngoài bảnh bao và dáng vẻ toát lên sự giàu có, ánh mắt lại mang theo sự nham hiểm. Hắn không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn lấp lánh giá trị cao và chiếc vòng bảo khí trên cổ tay Thượng Lục. Sự tham lam và thích thú lóe lên trong ánh mắt hắn.

“Thiên Nhân, chuyện này không thể chỉ bàn qua loa được. Có vẻ rất có khả năng hắn là một Luyện Thần Sư, đối phó với hắn không phải chuyện đơn giản. Điệt tử ngươi hãy ở lại dùng bữa tối cùng ta, chúng ta sẽ bàn kế hoạch chi tiết hơn?” Đại thúc quay lại, ánh mắt sáng lên trong ánh đèn dầu.

Hắn ta, với dáng vẻ tự tin và điệu bộ khinh khỉnh, đứng dậy rồi từ từ tiến về phía bàn của Thượng Lục. Với mỗi bước chân, vẻ tự tin và sự tính toán hiện rõ trong từng cử chỉ của hắn. Khi đến gần, hắn cất giọng thân thiện nhưng ẩn chứa sự tính toán, "Bằng hữu, huynh thật là người có phong thái đặc biệt. Có thể cho phép tại hạ được làm quen chăng?"

Đại thúc gật đầu hài lòng, ra hiệu cho gia nhân chuẩn bị bữa tối. Trong chốc lát, căn phòng ăn lớn của dinh thự sáng bừng lên với ánh đèn và những món ăn thịnh soạn được bày biện trên bàn. Lạc Thiên Nhân ngồi đối diện với đại thúc, ánh mắt đầy kiên định và tham vọng.

"Lập tức chuyển hướng, đến chỗ của đại thúc ta!" Hắn ra lệnh, giọng nói đầy quyết đoán.

“Chào Lạc công tử, mời công tử vào bên trong,” một gia nhân cúi đầu nói, giọng nói tràn ngập sự kính trọng.

Chương 30: Hắc Nham Thành

Đám tỳ nữ sau khi thỏa mãn cười đùa và chế giễu, bỏ đi để lại Tuyết Nhi một mình trong bóng tối. Nàng ngồi đó, đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy bản thân như tìm kiếm chút ấm áp trong đêm lạnh lẽo. Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống khuôn mặt nhỏ bé, làm nổi bật vẻ buồn bã và đau khổ.

Chủ khách điếm nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp, "À, ngài nói đến vị khách mới đến chứ gì? Người đó tên gì ta nhớ cũng không rõ, mới tới đây chưa được bao lâu, chắc cũng chỉ khoảng ba ngày mà thôi. Ngài ấy từ nơi khác đến, không rõ là từ đâu, nhưng quả thực rất hào phóng. Ngày nào cũng trả tiền không chút do dự."

Chủ khách điếm lắc đầu, "Không, tại hạ chỉ biết ngài ấy là một người rất hào phóng, không muốn nhiều lời về chuyện riêng tư. Ngài ấy có vẻ là người có tiền, nhưng cũng kín đáo và bí ẩn. Cả ba ngày qua, ngài ấy chủ yếu chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng mới ra ngoài thưởng trà và ngắm cảnh."

Lạc Thiên Nhân cười khẽ, nhìn quanh rồi hạ giọng như đang chia sẻ một bí mật, "Lão trượng, ta thấy trên lầu hai có một vị khách đặc biệt. Người này là ai mà trông thật uy nghi và hào phóng vậy?"

Lạc Thiên Nhân mỉm cười, nâng chén rượu lên: “Đại thúc nói rất đúng. Chúng ta sẽ làm theo kế hoạch này. Ta tin rằng với sự khôn ngoan và kinh nghiệm của đại thúc, chúng ta sẽ thành công.”

Nói xong, hắn ta quay lưng bước đi, trong lòng ngập tràn sự tức giận và thù hận. Hắn không ngờ rằng, một kẻ bình thường lại có thể làm hắn phải nhún nhường đến vậy. Trong lòng hắn đã nảy sinh ý định xấu, hòng chiếm đoạt những bảo vật trên người Thượng Lục.

Đại thúc nâng chén rượu lên, ánh mắt đầy quyết tâm: “Được, chúng ta sẽ làm như vậy. Nhưng nhớ, chúng ta phải hành động một cách cẩn trọng và khéo léo. Hắn không phải là kẻ tầm thường, chỉ cần một sơ suất nhỏ, mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ.”

Thượng Lục không đáp, chỉ nhấc chén trà lên một lần nữa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa xăm. Sự im lặng của y khiến Lạc Thiên Nhân cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn không dễ dàng từ bỏ. Hắn tiến thêm một bước, đôi mắt lóe lên sự tham lam. Huynh có thể cho tại hạ được chiêm ngưỡng chiếc nhẫn trên tay được không? Trông nó thật sự rất đẹp."

Đại thúc hắn đang ngồi sau chiếc bàn gỗ lớn, xung quanh là những cuộn sách và văn kiện chất đầy. Thấy Lạc Thiên Nhân bước vào, đại thúc ngẩng đầu lên, một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt khắc khổ nhưng đầy uy nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục lại nâng chén trà lên, ánh mắt quay trở lại ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Trong lòng y, một cảm giác thanh thản len lỏi, như chút bình yên trước cơn bão lớn. Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp tục chảy trôi, còn y, như một lữ khách giữa dòng đời, lặng lẽ thưởng thức từng khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi này.

Trong ánh trăng mờ nhạt, Tuyết Nhi lặng lẽ rời khỏi khuôn viên, bước chân nặng nề tiến về phía căn nhà kho cũ kỹ. Cánh cửa gỗ mục nát kẽo kẹt khi nàng đẩy vào, âm thanh rợn người vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Chủ khách điếm nhận lấy nén bạc, cúi đầu cảm ơn, "Được, nếu có tin tức gì, tại hạ sẽ báo ngay cho công tử."

Đại thúc gật đầu, tiếp tục: “Chính xác. Một Luyện Thần Sư không dễ b·ị đ·ánh lừa. Chúng ta phải tìm ra điểm yếu của hắn, có thể là một người quan trọng với hắn, hoặc một thứ gì đó hắn quý trọng. Chúng ta cũng cần xác định rõ bảo khí mà hắn đang giữ có khả năng gì, để từ đó lên kế hoạch chi tiết hơn.”

Quá trình dịch dung hoàn tất, Thượng Lục nhìn lại mình trong gương. Một nam tử bình thường với khuôn mặt không quá nổi bật nhưng cũng không kém phần cuốn hút nhìn lại y từ trong gương. Y mỉm cười hài lòng, cảm nhận được sự thay đổi hoàn toàn trong vẻ ngoài của mình.

Tuyết Nhi quỳ xuống, đôi tay run rẩy nhặt từng mảnh bát đĩa vỡ, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má. Nàng cố gắng gom lại những mảnh thức ăn còn sót lại trên đất, nhưng biết rằng dù cố đến đâu cũng không thể nào đủ để ăn.

“Bảo khí cao cấp, nói như vậy, chắc chắn phải là vật phi phàm. Ngươi có chắc không?” đại thúc hỏi, giọng đầy thận trọng.

Chủ khách điếm ngẩng lên, cười tươi rói đáp lời, "Lạc công tử, ngài quá khen rồi. Đây chẳng qua là nhờ may mắn mà thôi."

Y thở nhẹ một hơi, sau đó bắt đầu quá trình dịch dung. Thượng Lục cẩn thận lấy ra từ túi áo một lọ thuốc nhỏ, tinh chế từ thảo dược hiếm và các loại nguyên liệu bí mật. Với sự khéo léo và kiên nhẫn, y bôi từng giọt thuốc lên mặt, các ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa đều.

Người chủ khách điếm nhìn nén bạc, mắt sáng lên, miệng nở một nụ cười rạng rỡ. Ông cúi mình thật sâu trước Thượng Lục, lòng đầy biết ơn và kính trọng. "Nếu vậy tiểu nhân không làm phiền ngài nữa, mời ngài thong thả thưởng thức trà," lão ông nói rồi từ từ lui ra, không quên cúi chào lần nữa trước khi rời khỏi phòng.

Khi chiếc mũ được tháo xuống, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, đôi mắt sáng ngời như sao trời, và làn da trắng mịn màng như tuyết. Thượng Lục ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương một hồi lâu, ánh mắt chất chứa nhiều suy tư và cảm xúc. Một sự quyết tâm dần hiện lên trong đôi mắt ấy.

“Chắc chắn, đại thúc. Ta đã quan sát rất kỹ. Hắn không chỉ hào phóng mà còn rất bí ẩn. Người này không giống những kẻ tầm thường khác. Ta tin rằng món bảo khí đó có thể mang lại cho chúng ta lợi ích không nhỏ,” Lạc Thiên Nhân đáp, giọng chắc nịch.

Ánh mắt của đại thúc sáng lên sự hứng thú. Ông ta đặt cuộn sách xuống, nghiêng người về phía trước, lắng nghe từng lời của Lạc Thiên Nhân.

Sau khi dịch dung, Thượng Lục ngồi lại bàn, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, cảm nhận vị đắng nhẹ của trà ngấm vào đầu lưỡi. Ánh mắt y nhìn xa xăm qua cửa sổ, nơi ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi xuống phố phường tấp nập. Y biết rằng với vẻ ngoài mới này, nhiệm vụ sắp tới sẽ dễ dàng hơn. Thượng Lục nhắm mắt, thả lỏng bản thân, chuẩn bị cho những thử thách đang chờ đợi phía trước.

Trong giấc ngủ chập chờn, Tuyết Nhi mơ thấy mẹ. Người mẹ hiền dịu với nụ cười ấm áp, dang tay ôm nàng vào lòng, xoa dịu những nỗi đau và bất công mà nàng phải chịu đựng. Nhưng nàng biết khi tỉnh giấc, nàng chỉ thấy bóng tối lạnh lẽo và cô đơn.

Dưới ánh nến, khuôn mặt xinh đẹp dần biến đổi. Những đường nét tinh tế mềm mại từ từ trở nên nam tính hơn, đôi môi đỏ mọng trở nên mỏng và cứng cáp, đôi mắt sáng ngời biến thành ánh mắt sắc bén của một nam tử bình thường. Làn da trắng mịn cũng chuyển thành sắc thái khỏe khoắn hơn.

Tuyết Nhi không nói gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt buồn bã nhìn xuống bát đĩa trên tay. Đám tỳ nữ bắt đầu tiến đến gần, bao vây nàng. Một tỳ nữ khác, với vẻ mặt tàn ác, dùng tay đẩy nhẹ vào khay thức ăn trên tay Tuyết Nhi, làm nó đổ xuống đất. Những bát đĩa vỡ tan, thức ăn vương vãi khắp nơi.

Lạc Thiên Nhân cố giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt đã trở nên u ám. "Nếu vậy, tại hạ không làm phiền huynh nữa. Chúc huynh có một ngày tốt lành."

Lạc Thiên Nhân đã đến trước cổng dinh thự của đại thúc hắn, một tòa nhà tráng lệ toát lên vẻ uy nghi và cổ kính. Cổng dinh thự được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo, thể hiện rõ sự giàu có và quyền lực của chủ nhân. Đám gia nhân của đại thúc hắn nhận ra bóng dáng quen thuộc của Lạc Thiên Nhân, lập tức cúi chào một cách lễ phép.

Những tiếng rao hàng, tiếng cười nói của đám đông như những bản nhạc đời thường, xen lẫn trong làn gió mát rượi thổi qua. Thượng Lục khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên bình hiếm hoi trong cuộc hành trình không ngừng nghỉ của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại thúc ngả lưng vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Ông ta biết rõ giá trị của bảo khí cao cấp và những gì nó có thể mang lại. Ánh mắt ông ta lóe lên sự quyết tâm.

Lạc Thiên Nhân, với dáng vẻ điệu bộ, từ từ tiến đến chỗ của chủ khách điếm. Ánh mắt hắn ta sáng lên đầy mưu mô khi nhận thấy cơ hội trước mắt. Trong lòng, hắn đã quyết định phải tìm hiểu thật kỹ về Thượng Lục, người đã khiến hắn phải hứng thú.

Thượng Lục nhìn hắn ta một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt không hề lay động nhưng sâu thẳm trong đó chứa đựng sự cảnh giác. "Thứ lỗi cho ta phải từ chối ý tốt này từ ngươi, ta chỉ là một lữ khách qua đường, không có gì đáng để kết giao cả."

Bên trong nhà kho, không khí lạnh lẽo và ẩm thấp bao trùm, những đống thảm rách rưới và cỏ khô nằm la liệt trên sàn. Tuyết Nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi chậm rãi tiến đến góc khuất nhất của căn nhà kho. Nàng quỳ xuống, đôi tay gầy guộc cẩn thận sắp xếp lại đống thảm cũ, tạo thành một góc nhỏ để nằm nghỉ.

Bữa tối bắt đầu, tiếng chén đĩa v·a c·hạm nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí vừa thân mật vừa căng thẳng. Đại thúc nâng chén rượu, mỉm cười nói: “Thiên Nhân, ngươi đã có ý tưởng gì về cách tiếp cận hắn chưa?”

“Ngươi muốn làm thế nào?” đại thúc hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén.

Lạc Thiên Nhân vẫn cười, nhưng nụ cười đó dần trở nên gượng gạo. "Tại hạ chỉ muốn chiêm ngưỡng, không có ý gì khác. Nếu ngài cảm thấy không thoải mái, tại hạ xin lỗi."

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi má nhợt nhạt khi nàng từ từ nằm xuống, ôm chặt lấy bản thân trong lớp áo rách nát. Cơn đói cồn cào như hàng ngàn mũi kim đâm vào dạ dày, nhưng Tuyết Nhi không có gì để ăn. Nàng nhắm mắt, cố gắng quên đi cảm giác đói khát đang dày vò.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo Thượng Lục trở lại hiện thực. Người chủ khách điếm, một lão ông với dáng vẻ hiền từ, bước đến phía bàn của y, khuôn mặt rạng rỡ nhưng vẫn giữ sự tôn kính. "Thượng khách cần dùng thêm gì không để tiểu nhân gọi người mang lên cho ngài?" Lão ông hỏi, giọng nói trầm ấm đầy ân cần.

Tên phú hào cười lớn, dáng vẻ như muốn thể hiện sự thân thiện. "Tại hạ là Lạc Thiên Nhân, một thương nhân buôn bán đá quý. Thấy huynh có vẻ là người tri thức, tại hạ thật lòng muốn kết giao."

Lạc Thiên Nhân nghe vậy, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú. Hắn ta đã nhận ra rằng Thượng Lục là một kẻ mới đến, không có gốc rễ tại đây, và lại còn sở hữu nhiều tiền bạc cùng bảo vật quý giá. Đây đúng là cơ hội tốt cho hắn.

Lạc Thiên Nhân vừa dứt lời, đại thúc hắn liền mỉm cười, vẻ mặt đầy toan tính. Ông ta đứng dậy, tiến về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời.

Gia nhân nghe lệnh, không chần chừ mà lập tức đổi hướng kiệu. Những bước chân mạnh mẽ và vững chãi chuyển động theo lệnh, đưa Lạc Thiên Nhân về phía ngôi nhà của đại thúc hắn. Khung cảnh xung quanh dần thay đổi, từ những con đường nhộn nhịp của thành trì đến những con hẻm yên tĩnh.

Khi Tuyết Nhi vừa đến gần khuôn viên, đám tỳ nữ đang tụ tập liền chú ý đến nàng. Chúng nở những nụ cười nham hiểm, ánh mắt lóe lên sự ác ý. Một tỳ nữ với mái tóc đen dài bước lên, chặn đường Tuyết Nhi. "Ô, đây chẳng phải là Tuyết Nhi sao? Đồ ăn thừa trên tay ngươi có lẽ là bữa ăn tối nay của ngươi phải không?" cô ta cười khẩy, đôi mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Đám tỳ nữ vẫn không ngừng ức h·iếp. "Ngươi thật đáng thương! Chắc bây giờ phải nhịn đói cả đêm rồi!" Một tỳ nữ khác đá nhẹ vào người Tuyết Nhi, khiến nàng loạng choạng ngã xuống đất, bùn đất vương lên bộ trang phục vốn đã rách nát.

“Điệt tử, lâu rồi không gặp,” đại thúc cất giọng trầm ấm, ánh mắt sáng lên sự hứng thú.

Cuối cùng, hắn dừng chân trước một cánh cửa lớn, được chạm khắc tinh xảo với những họa tiết rồng bay phượng múa. Một gia nhân nhẹ nhàng đẩy cửa, mời Lạc Thiên Nhân vào bên trong. Hắn bước vào phòng làm việc của đại thúc, nơi tràn ngập ánh sáng từ những cửa sổ lớn, rèm cửa màu đỏ thẫm buông xuống tạo nên sự trang trọng.

Thượng Lục khẽ nhìn qua ông ta, ánh mắt bình thản nhưng đầy uy nghi. Y đặt chén trà xuống bàn, rút từ trong tay áo ra một nén bạc, đặt lên mặt bàn gỗ. "Như vậy là đủ rồi," y nói, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần quyết đoán.

Lạc Thiên Nhân cười lớn, nhưng trong nụ cười ấy lại có chút gì đó nham hiểm. "Bằng hữu khiêm tốn rồi."

Trong khi đó, Thượng Lục từ trên lầu hai của khách điếm quan sát toàn bộ sự việc. Ánh mắt y sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Khi nhìn thấy Lạc Thiên Nhân rời đi trên kiệu, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi y, ẩn sau lớp mũ chùm. Y hiểu rõ sự tham lam và âm mưu của Lạc Thiên Nhân, nhưng y không hề bận tâm. Với Thượng Lục, những kẻ như Lạc Thiên Nhân chẳng qua chỉ là sâu bọ không đáng để bận tâm.

Thượng Lục đặt chén trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Lạc Thiên Nhân. "Ta không thích những kẻ tò mò quá mức. Nếu không có gì quan trọng, ngươi nên rời đi."

Lạc Thiên Nhân nhếch môi cười, ánh mắt đầy toan tính. “Đại thúc, ta nghĩ rằng chúng ta nên hợp tác. Người này mới đến, chưa biết rõ về tình hình ở đây. Ta tin rằng với sự khôn ngoan và kinh nghiệm của đại thúc, chúng ta có thể dễ dàng lấy được món bảo khí đó từ tay hắn. Trước tiên, ta sẽ tiếp tục theo dõi và tìm hiểu thêm về y. Sau đó, chúng ta sẽ lên kế hoạch cụ thể.”

Lạc Thiên Nhân quay lưng bước đi, nụ cười nham hiểm vẫn nở trên môi. Hắn đã nắm bắt được rằng Thượng Lục là một kẻ mới đến, cô độc và dễ bị lợi dụng. Trong lòng hắn, sự thích thú và tham lam trỗi dậy mãnh liệt. Hắn đã quyết định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Thượng Lục nhìn theo bóng dáng Lạc Thiên Nhân, đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc. Y hiểu rõ những kẻ như này, lòng tham không đáy và sự nham hiểm luôn chực chờ cơ hội để trỗi dậy. Y thầm cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

"Đa tạ lão trượng đã chia sẻ thông tin quý báu này," Lạc Thiên Nhân cười nham hiểm, đặt một nén bạc lên quầy như lời cảm ơn, "Nếu có thêm tin tức gì mới về hắn, xin hãy báo cho ta biết." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại thúc, ta đến để bàn chuyện quan trọng,” Lạc Thiên Nhân đáp, bước lại gần, ánh mắt tràn đầy sự toan tính.

"Ôi trời, thật là vụng về! Ngươi làm đổ hết rồi, giờ thì ăn gì đây?" cô tỳ nữ cười lớn, tiếng cười vang vọng trong khuôn viên lạnh lẽo. Những người khác cũng cười rộ lên, tiếng cười độc ác đâm thẳng vào tim Tuyết Nhi.

Lạc Thiên Nhân gật gù, trong đầu đã lập ra một kế hoạch.

Lạc Thiên Nhân không hề ngần ngại, mỉm cười gật đầu. “Nếu đại thúc đã nói như vậy thì ta cũng không thể từ chối.”

Trên lầu hai của một khách điếm, Thượng Lục đứng tựa mình vào lan can, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Hương trà thanh mát lan tỏa, xoa dịu tâm hồn. Ánh mắt y lơ đãng nhìn xuống quang cảnh thành trì bên dưới, nơi người dân tấp nập qua lại, tạo nên một bức tranh sống động đầy sắc màu của cuộc sống thường ngày.

Lạc Thiên Nhân đặt đũa xuống, chậm rãi trả lời: “Hắn có vẻ là người khá thận trọng. Ta nghĩ, chúng ta cần phải tiếp cận hắn từ từ, làm hắn mất cảnh giác. Trước hết, ta sẽ tiếp tục theo dõi, tìm hiểu thêm về hắn, đặc biệt là những thói quen và mối quan tâm của hắn. Sau đó, chúng ta sẽ tạo ra một tình huống khiến hắn không thể từ chối việc hợp tác với chúng ta.”

Trong căn phòng trọ nhỏ bé, ánh nến vàng nhạt lấp lánh chiếu sáng một góc không gian. Thượng Lục ngồi bên chiếc bàn gỗ đơn sơ, trước mặt là chén trà đã nguội. Y từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu đã che phủ khuôn mặt suốt một ngày dài.

Lạc Thiên Nhân ngồi xuống trước mặt đại thúc, ánh mắt lấp lánh đầy mưu tính. Hắn chậm rãi kể lại những gì đã chứng kiến tại khách điếm, giọng nói trầm thấp.

Khi kiệu đã di chuyển được một đoạn, Lạc Thiên Nhân cười lạnh, thì thầm với chính mình, "Ngay cả bổn thiếu gia mà ngươi cũng dám từ chối, được lắm tiểu tử. Ngươi sẽ phải hối hận vì đã coi thường ta."

Lạc Thiên Nhân tiếp tục bước vào khu chính của dinh thự, nơi mà đại thúc hắn thường làm việc. Hắn đi qua hành lang dài, lát đá hoa cương, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo tỏa ra khiến cho hành lang. Những bức tượng đá và đồ trang trí quý giá được đặt dọc hai bên hành lang, làm nổi bật lên sự xa hoa và phong phú của nơi này.

Đang mải mê suy nghĩ về những kế hoạch mưu mô, Lạc Thiên Nhân bỗng nhiên nhớ đến một nhân vật đặc biệt - Đó chính là đại thúc của hắn, kẻ có hứng thú với bảo vật của Luyện Thần Sư. Ký ức về những lời đề nghị và sự hứng thú của đại thúc hắn hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn, như một tia sáng lóe lên trong đêm tối. Đôi mắt Lạc Thiên Nhân chợt sáng lên, nụ cười nham hiểm nở trên môi.

"Vậy sao? Thật là một người đặc biệt," Lạc Thiên Nhân nói tiếp, "Lão trượng, ngươi có biết thêm gì về thân thế hay mục đích của hắn không?"

Chủ khách điếm đang đứng quầy tính toán sổ sách. Lạc Thiên Nhân bước đến gần, giọng nói tỏ vẻ thân thiện và dò hỏi, "Lão trượng, hôm nay khách điếm thật là đông đúc. Tiểu điếm của ngươi làm ăn phát đạt quá."

Thượng Lục quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhưng bình thản nhìn tên phú hào. Y không tỏ ra bất ngờ hay hứng thú, chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi đáp, "Ngươi là ai?"

"Khởi kiệu!" Lạc Thiên Nhân ra lệnh, giọng nói đầy quyền uy. Đám gia nhân cúi đầu đáp lời, lập tức nhấc kiệu lên và bắt đầu bước đi một cách đều đặn. Ánh mắt của Lạc Thiên Nhân lóe lên sự lạnh lùng khi hắn nhớ lại cuộc trò chuyện với chủ khách điếm. Hắn nở một nụ cười nham hiểm, thầm nghĩ về kế hoạch chiếm đoạt bảo vật của Thượng Lục.

Lạc Thiên Nhân nhẹ nhàng gật đầu, áo choàng dài phấp phới theo từng bước chân vững chãi của hắn. Hắn bước qua cổng, tiến vào khu dinh thự rộng lớn. Khung cảnh bên trong càng thêm phần lộng lẫy với những bức tường cao, được trang trí bằng tranh vẽ và họa tiết hoa văn tinh xảo. Đèn lồng treo dọc hai bên lối đi, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làm tôn lên vẻ đẹp sang trọng của nơi này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Hắc Nham Thành