Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Thân phận mạo danh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Thân phận mạo danh


Hắn quay sang đám vũ nữ, gọi tên người đẹp nhất, "Hoa Liên, lại đây."

Hoa Liên không thể kìm nén cảm xúc nữa, nàng òa khóc trong vòng tay của Thượng Lục. Nàng cảm nhận được sự an ủi và bình yên mà nàng chưa từng có trong suốt thời gian dài. Những giọt nước mắt của nàng rơi như mưa, nhưng lần này không chỉ là nước mắt của nỗi đau, mà còn là nước mắt của sự biết ơn và hy vọng.

"Lý công tử, tối nay đã uống say rồi, để ta sắp xếp người chăm sóc ngài." Lạc Tâm Vũ nói với Thượng Lục, trong giọng nói không giấu được sự tính toán.

Thượng Lục cười lớn, tiếp tục vờ vịt, "Lạc đại nhân thật biết cách làm ta hài lòng. Ta nhất định sẽ không quên ân tình này."

Lạc Thiên Nhân tiếp lời, giọng đầy căm phẫn, "Con sông Hắc Thủy nằm gần một đoạn kênh lớn. Nếu khai thác đá quý ở đó, rất dễ vỡ đê và gây ra s·ụt l·ún, dẫn đến l·ũ l·ụt. Tuy nhiên, vị quan trấn giữ khu vực này, Lý Bạch Đình, là một kẻ thanh liêm chính trực. Dù chúng ta đã hối lộ và đe dọa nhiều lần, hắn vẫn không chịu nhượng bộ, luôn chính nghĩa ngăn cản chúng ta."

Nàng hỏi lại, "Vậy công tử ngủ ở đâu?"

"Cô nương cứ ngủ sớm đi," Thượng Lục nói, giọng trầm ấm nhưng đầy chắc chắn. "Chuyện còn lại đừng lo nghĩ nhiều. Ta không có ý làm điều hổ thẹn đó với cô nương đâu."

Mỗi người trong nhóm đều mặc những bộ trang phục tươm tất hơn thường ngày, tay cầm những tờ rơi và hỏi han từng người qua đường. Họ diễn rất tốt, khuôn mặt đầy lo lắng và sự chân thành, như thể thực sự đang tìm kiếm một thiếu gia m·ất t·ích. Những người dân xung quanh cũng bị cuốn hút bởi câu chuyện, họ bắt đầu bàn tán và lan truyền thông tin nhanh chóng.

Thấy Thượng Lục như vậy, Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nhìn nhau cười. "Xem ra Lý công tử đã say thật rồi," Lạc Tâm Vũ nói, vẻ mặt đầy sự hài lòng.

Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên, có vẻ là quản gia, bước ra. Hắn cúi mình, mời hai người vào. Tên gia nhân dẫn Thượng Lục qua một khu vườn nhỏ, đi dọc theo hành lang được trang trí bằng đèn lồng đỏ rực, tạo nên một khung cảnh vừa uy nghi vừa bí ẩn.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Với đôi tay run rẩy, Hoa Liên bắt đầu cởi bỏ y phục của mình, từng lớp vải lụa rơi xuống đất. Nàng tiến từng bước về phía Thượng Lục, cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Sự e thẹn hiện rõ trên gương mặt nàng, nhưng nàng biết mình không có sự lựa chọn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn. Y biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một màn kịch lớn, và y sẽ phải chơi thật khéo để nắm bắt toàn bộ tình hình.

Cả hai anh em Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân rời phòng, lòng ngập tràn hy vọng. Họ tin rằng, với sự trợ giúp của Thượng Lục, mọi kế hoạch của họ sẽ thành công mỹ mãn. Nhưng họ không hề hay biết, chính sự xuất hiện của Thượng Lục đã đưa họ vào một cuộc chơi nguy hiểm, nơi mà chỉ có kẻ thông minh và cẩn trọng nhất mới có thể sống sót.

Cả hai người Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân đều cười, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn giản là một cuộc đàm phán. Nó là một ván cờ, và Thượng Lục chính là quân cờ quan trọng mà họ cần phải kiểm soát. Nhưng điều mà họ không ngờ đến, chính là Thượng Lục cũng đã có những nước cờ riêng của mình, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.

Thượng Lục giả vờ phản kháng, vừa chạy vừa la lớn, "Nhớ cái đầu các ngươi! Lão ta chỉ muốn nhốt ta lại trong cái căn phòng đấy mà thôi!"

Thượng Lục gật đầu, ánh mắt sâu thẳm. "Được, ta sẽ tham dự. Các ngươi chuẩn bị đi."

Thấy vậy, Thượng Lục liền hỏi, "Cô đi đâu vậy? Giường ở kia cơ mà."

Lạc Thiên Nhân đang đi dạo trên phố, tận hưởng không khí sáng sớm trong lành thì bỗng nhiên bị thu hút bởi những tấm giấy dán tìm người được treo khắp nơi. Hắn tiến lại gần một tấm giấy và thấy khuôn mặt quen thuộc của Thượng Lục hiện ra trên đó. Vẻ mặt của Lạc Thiên Nhân không giấu nổi sự bàng hoàng và ngạc nhiên. Hắn tiến nhanh lại gần một tên đang dán giấy và hỏi gấp:

Ba ngày sau, Lạc Thiên Nhân ra lệnh cho hai thuộc hạ thân tín đến gặp Lưu Khang, đưa tin về nơi ở hiện tại của Lý Nguyên, tức Thượng Lục, đang trú ngụ tại căn phòng trên lầu hai của một khách điếm nhỏ.

"Đúng vậy, đại thúc. Với gia thế như vậy, kế hoạch trước đó gần như không thể thực hiện được nữa. Chúng ta cần phải thay đổi." Lạc Thiên Nhân nói, đôi mắt lóe lên sự tính toán.

Dứt lời, Thượng Lục liền đổi ngay sang vai diễn Lý Nguyên. "Lệ Hoa cô nương, đừng sợ đến đây với ta..." Y cười đầy vẻ đê tiện, cố tình ép nàng xuống giường. Hoa Liên nhanh chóng nhập vai theo, nàng nói bằng giọng nhẹ nhàng, tinh nghịch, chiều theo đối phương. "Công tử... ngài đừng làm vậy....!"

Thượng Lục nhận ra trời đã đêm muộn, y khuyên Hoa Liên thêm lần nữa, "Đêm muộn rồi, cô nương cũng nên nghỉ ngơi sớm để bảo vệ sức khỏe."

Thượng Lục, từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, bỗng chuyển sang chế độ diễn xuất. Y giả vờ trở nên say đắm, đôi mắt theo dõi từng bước nhảy của một vũ nữ xinh đẹp nhất. Khi nàng tiến lại gần, y không ngần ngại vờn sau mông nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ háo sắc, đến mức liên tục khen ngợi nàng bằng những lời lẽ đầy thô tục.

Lưu Khang nhìn theo bóng dáng Lạc Thiên Nhân rời đi, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách xuất sắc. Những tờ giấy tìm người vẫn tiếp tục được dán khắp nơi, tạo nên một cơn sốt thông tin về thiếu gia Lạc Nguyên. Trong khi đó, Thượng Lục, từ cửa sổ phòng trọ, nhìn xuống thấy cảnh này cũng không khỏi mỉm cười hài lòng. Kế hoạch của y đang tiến triển theo đúng những gì y mong đợi.

"Thì ra hắn là con trai của Đại quan Lý Văn," Lạc Thiên Nhân lẩm bẩm, đôi mắt loé lên sự sợ hãi pha lẫn ngưỡng mộ.

Nàng dừng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng không thể. "Ta tính sau khi trao thân cho ngài, sẽ nhận được một khoản tiền lớn từ chúng. Chúng hứa sẽ thả tiểu muội ra. Với số tiền đó, ta hy vọng tiểu muội sẽ có thể sống tốt với phần đời còn lại, không phải lo lắng gì nữa."

Cả hai ngồi xuống bàn, bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới. Biết rằng thiếu gia Lạc Nguyên nổi tiếng ham chơi và đam mê nữ sắc ở kinh thành, họ quyết định sẽ lợi dụng điểm yếu này.

Thượng Lục nhẹ nhàng nhặt lấy y phục của Hoa Liên từ sàn nhà, từ từ nâng niu chúng lên như thể chúng là những món đồ quý giá. Đôi tay khéo léo của y lần lượt đưa từng chiếc áo, từng chiếc váy trở lại trên người nàng. Hoa Liên đứng yên, không dám thở mạnh, cảm nhận từng cử chỉ dịu dàng của y.

Thượng Lục giả vờ hoang mang và tin tưởng, gật đầu, "Cảm ơn ngươi. Ta sẽ đến đó ngay." Tuy nhiên, trong lòng y biết rõ đây là một trong hai tên thuộc hạ của Lạc Thiên Nhân, cũng là một trong hai kẻ đã theo dõi y hôm trước.

Trong khi đó, Thượng Lục chạy đến một ngõ hẻm vắng vẻ, đứng lại chờ đám người Lưu Khang đuổi tới gần. Khi bọn họ tới nơi, Thượng Lục quay người lại, hổn hển nói, "Được rồi, đủ rồi. Các ngươi làm tốt lắm."

Lạc Tâm Vũ nghe xong, khuôn mặt trở nên trầm tư và lo lắng. "Nếu hắn thực sự là con trai của Lý Văn đại nhân, chúng ta phải cân nhắc kỹ lưỡng. Không thể hành động liều lĩnh được."

Trong khi đó, Thượng Lục đứng từ cửa sổ phòng trọ, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Y không khỏi nở một nụ cười hài lòng khi thấy đám người của Lưu Khang thực hiện nhiệm vụ một cách hiệu quả. Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt y, tạo nên một vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo.

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nhìn nhau, ánh mắt đầy sự đồng lõa. Họ biết rằng, với kế hoạch này, họ đã có thể kiểm soát được Lý Nguyên, hay chính là Thượng Lục. Họ bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp gian phòng như thể chứng minh cho sự thành công của âm mưu đen tối.

Thượng Lục nghe nàng nói vậy, cười nhẹ, "Không sao, ta ngồi thiền định cũng quen rồi, nên cô nương không cần phải lo lắng nhiều vậy đâu."

"Nếu công tử đã nói vậy thì ta cũng chỉ đành nghe theo ngài." Nàng nhẹ nhàng tiến về phía giường rồi nằm xuống, ánh mắt lấp lánh niềm tin.

Lạc Thiên Nhân cười mỉm, cúi đầu nói, "Lý công tử, ngài cần gì, chỉ cần nói. Chúng ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của ngài. Tiền tài, quyền lực, nữ nhân... chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta sẽ dâng lên."

Thượng Lục cười ha hả, nâng chén đáp lại, "Cảm ơn Lạc đại nhân, ta chắc chắn sẽ không phụ lòng các vị." Y đưa chén rượu lên miệng, nhưng ngay trước khi rượu chạm vào môi, một cử động nhỏ đầy tinh tế khiến rượu bay hơi, chỉ để lại dư ảnh của nó tràn vào miệng, tạo nên vẻ mặt như đang say sưa thưởng thức.

"Lý công tử, Lý công tử..." Lạc Thiên Nhân lay nhẹ vai Thượng Lục, cố gọi y tỉnh lại.

Thượng Lục mỉm cười, nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Y biết rõ đây là cơ hội để tiếp cận sâu hơn vào lòng địch, và cũng là lúc để tìm ra những bí mật đen tối nhất của Lạc gia. Dù vẻ ngoài tỏ ra đồng tình, nhưng từng bước chân y đi đều mang theo sự tính toán cẩn trọng.

Hoa Liên gật đầu nhẹ, mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi nhưng dần dần chuyển thành sự tin tưởng mơ hồ. Thượng Lục từ từ thả lỏng tay, nhưng vẫn giữ ánh mắt chăm chú vào nàng.

Hoa Liên đứng yên lặng trong phòng, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống má nàng, lăn dài và rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Nỗi đau khổ và uất ức trong lòng nàng như trào dâng không thể ngăn cản. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một đêm tủi nhục, đã chấp nhận rằng bản thân phải trao thân lần đầu cho một gã đàn ông cặn bã. Trong suy nghĩ của nàng, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng trong đời, vì sau khi bị ép buộc làm điều nhục nhã, nàng sẽ kết liễu bản thân để không phải sống trong tủi nhục suốt đời.

Lưu Khang cười gian xảo, "Đại nhân, ngài diễn cũng giỏi thật. Giờ thì chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nghe vậy thì lòng vui khôn xiết. Họ cúi mình, đồng thanh đáp, "Lý công tử yên tâm, chúng ta sẽ không để ngài thiệt đâu."

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn khác. Tên gia nhân khẽ gõ cửa, rồi mở ra, dẫn Thượng Lục vào trong. Bên trong là một gian phòng rộng lớn, với đèn lồng treo trên trần tỏa ra ánh sáng ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Tâm Vũ tiếp tục, ánh mắt rực lửa, "Lý công tử, nếu ngài có thể thuyết phục Lý Bạch Đình hoặc dùng quyền uy của phụ thân để đẩy hắn ra khỏi vị trí, chúng ta sẽ dễ dàng khai thác đá quý mà không gặp trở ngại."

Thượng Lục cười nhạt, bước tới gần hơn. Y nhận ra hai người trước mặt là Lạc Thiên Nhân và Lạc Tâm Vũ, hai nhân vật mà y đã nghe danh từ trước.

Nhưng lúc này, nàng lại được đối xử tốt như vậy. Sự dịu dàng và lòng tốt của Thượng Lục khiến nàng cảm thấy khó tin và đầy xúc động. Nàng đã phải chịu đựng rất nhiều, bị ép buộc đến nước này, và không ngờ lại gặp một người khác hoàn toàn với những gì nàng tưởng tượng.

Lạc Tâm Vũ tiến lại gần, đặt tay lên vai Thượng Lục, cười nói, "Lý công tử, ngài quả thật là người biết thưởng thức. Đêm nay, ngài cứ thoải mái tận hưởng. Những mỹ nhân này đều là những tinh hoa của Thành Hắc Nham này, không phụ lòng ngài đâu."

Thượng Lục khéo léo rời khỏi khách điếm, bước đi nhanh chóng nhưng không quá gấp gáp, nhằm giữ vẻ tự nhiên. Khi đến con hẻm phố Tây, y dừng lại, lưng dựa vào tường, ánh mắt dò xét xung quanh. Hẻm phố Tây tối tăm, ánh sáng le lói từ những chiếc đèn lồng treo cao, không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Lạc Thiên Nhân đồng tình, "Đúng vậy, đại thúc. Kế hoạch này sẽ không chỉ giúp chúng ta tiếp cận hắn một cách hợp pháp, mà còn dễ dàng thao túng hắn. Hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng chúng ta có ý đồ xấu."

Thượng Lục ra lệnh cho đám người Lưu Khang, "Các ngươi hãy chạy ra ngoài phố, giả vờ như đã để mất dấu ta và chia nhau ra tìm kiếm tiếp." Lưu Khang cùng đồng bọn gật đầu, rồi nhanh chóng tản ra khắp nơi, diễn cảnh nhốn nháo tìm kiếm.

"Tại sao ngài lại tốt với ta như vậy?" Hoa Liên nói qua tiếng nấc. "Ta đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, đã nghĩ rằng sẽ không còn hy vọng nào cho cuộc đời này nữa. Nhưng ngài... ngài lại đối xử với ta tốt như vậy."

"Hắn ta đi rồi," Thượng Lục thì thầm, mắt vẫn dõi theo cánh cửa cho đến khi chắc chắn rằng không còn ai nhìn trộm nữa.

Lạc Tâm Vũ nhíu mày, "Chuyện gì mà làm ngươi hoảng hốt đến vậy?"

Thượng Lục cười gian xảo, ép nàng nằm xuống giường, tạo ra cảnh tượng như hai người đang chơi đùa. "Công tử... Ngài thật là mạnh bạo," Hoa Liên nói, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên nhất có thể.

Cả hai cùng nhau vạch ra từng chi tiết của kế hoạch. Họ sẽ chuẩn bị một buổi tiệc tại dinh thự của Lạc Tâm Vũ, mời những ca nữ nổi tiếng và các mỹ nữ kiều diễm nhất đến để phục vụ. Rượu sẽ được chọn từ những loại quý hiếm, mạnh nhất để đảm bảo rằng thiếu gia Lạc Nguyên sẽ say đến mức không còn biết trời đất là gì.

Thượng Lục ngả người ra sau, đôi mắt hẹp lại suy tư. "Các ngươi muốn ta dùng quyền uy của cha ta để giải quyết vấn đề này. Nhưng ta cần biết, các ngươi có thể mang lại cho ta những gì để đổi lại sự giúp đỡ này?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Suỵt, không sao đâu, ta không có ý làm hại cô," Thượng Lục thì thầm, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một sự cứng rắn không thể chối từ.

"Người này thực sự là thiếu gia...?" Lạc Thiên Nhân ngập ngừng nhìn tấm hình, rồi nói tiếp, "Thiếu gia Lý Nguyên, con trai cả của Đại quan Lý Văn, Thượng thư bộ Hình, quan tam phẩm trong triều đình?"

"Chén này ta mời Lý công tử, mong chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi," Lạc Tâm Vũ nói, mắt sáng ngời niềm tin.

Thượng Lục nhìn Lạc Tâm Vũ với ánh mắt lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh. "Vì sao các ngươi cần quyền uy của ta? Nói rõ ra."

Thượng Lục nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm, "Rượu ngon... rượu ngon..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lý Nguyên nổi tiếng ăn chơi xa đọa và đam mê nữ sắc, việc này sẽ dễ dàng lôi kéo hắn vào bẫy. Khi hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát, chúng ta sẽ hành động." Lạc Tâm Vũ nói, ánh mắt lạnh lẽo.

"Mời công tử, đây chính là nơi mà tiểu nhân muốn dẫn ngài đến," tên gia nhân nói với giọng kính cẩn. Hắn tiến tới trước cổng, gõ cửa ba lần, tạo ra âm thanh cộc cộc vang vọng trong không gian yên tĩnh của buổi tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Thiên Nhân gật đầu, thêm vào, "Đúng vậy, đại thúc. Khi hắn đã say rượu và mê mẩn trước nữ sắc, chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện bước tiếp theo. Có thể t·ống t·iền hắn hoặc lợi dụng mối quan hệ để chiếm lợi ích."

"Như vậy sao thể được chứ?" Hoa Liên nói, "Hay là công tử hãy cứ ngủ ở trên giường cùng ta, không làm chuyện bậy bạ quá là được. Chúng ta chia ranh giới hai bên giường."

Trên lầu hai, Thượng Lục đang chuẩn bị sẵn sàng, nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, y mỉm cười một cái. Y nhảy từ cửa sổ xuống đất, rồi giả vờ hoảng hốt, ra sức chạy trốn.

Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. "Cô nương cũng vậy. Cảm ơn cô đã giúp ta."

Chương 32: Thân phận mạo danh

Hai người đàn ông đã đứng chờ sẵn bên trong. Khi thấy Thượng Lục bước vào, họ lập tức cúi mình hạ lễ. Người trẻ hơn, với dáng vẻ tuấn tú nhưng ánh mắt đầy mưu mô, lên tiếng trước, "Lý công tử, ngài đến rồi."

Y quay trở lại bàn, nhấp một ngụm trà và suy nghĩ về những bước tiếp theo. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng và phối hợp nhịp nhàng của Lưu Khang cùng các đồng bọn đã khiến y cảm thấy tin tưởng hơn vào kế hoạch. Cuộc chiến chống lại Lạc gia sẽ không còn là điều xa vời nữa, mà đang dần trở thành hiện thực.

Thượng Lục lặng lẽ lắng nghe, từng lời của nàng như những lưỡi dao đâm vào lòng y. Hoa Liên tiếp tục, giọng càng nghẹn ngào hơn. "Còn ta... Ta đã dự tính sẽ tự kết liễu đời mình sau khi mất đi sự trong trắng, thứ mà ta chỉ muốn trao cho người mà ta yêu thật lòng, chứ không phải b·ị c·ướp đi bởi một nam nhân mà tin đồn ta nghe được về y vô cùng kinh khủng."

Phía xa, đám người Lưu Khang hò hét đuổi theo, "Bắt lấy Lý thiếu gia! Lão gia nhớ người lắm!"

Cả hai bên kẻ tung người hứng, diễn rất tròn vai, phối hợp nhuần nhuyễn. Lưu Khang và đồng bọn giả vờ đuổi bắt, tạo ra một màn kịch hoàn hảo giữa phố đông người. Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xì xào bàn tán, nghĩ rằng thiếu gia Lý Nguyên thật sự đang chạy trốn khỏi nhà.

"Không cần đa lễ," Thượng Lục nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy. "Ta chỉ muốn xem nơi này có gì đặc biệt mà các ngươi lại muốn ta đến đây."

Lạc Tâm Vũ nói, "Chúng ta sẽ mời hắn đến nhà chơi với lý do tỏ lòng hiếu khách. Sau đó, sẽ sắp xếp một bữa tiệc rượu linh đình, với những mỹ nữ xinh đẹp nhất. Hắn sẽ không thể từ chối."

Thấy nàng ngây người ra như vậy, Thượng Lục mới khẽ lay vai nàng, khiến nàng giật mình tỉnh lại từ dòng suy nghĩ. "Cô nương sao vậy?" y hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. "Thành thật xin lỗi khi đã để cô rơi vào mớ phức tạp này. Nhưng cô yên tâm, ta không phải dạng người đó."

Tên dán giấy, không ai khác chính là Lưu Khang, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thiên Nhân, đáp lời một cách chân thành và nghiêm túc, "Đúng vậy, công tử. Thiếu gia Lạc Nguyên đã m·ất t·ích một thời gian, gia đình và người thân đang vô cùng lo lắng. Lão gia ngài ấy đã sai người tìm kiếm khắp nơi, mong sớm tìm lại được thiếu gia."

Khi Hoa Liên dìu Thượng Lục về căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, nàng ta cẩn thận đặt y lên giường. Thượng Lục vẫn tiếp tục giả vờ say, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, miệng lẩm bẩm vài câu vô nghĩa. Hoa Liên nhìn y, trong ánh mắt thoáng qua một chút thương cảm, nhưng nàng biết mình không có quyền lựa chọn.

Ngay sau đó, những ca nữ và vũ nữ thướt tha tiến vào. Tiếng đàn tranh vang lên, giai điệu dịu dàng như dòng suối chảy. Những vũ nữ bắt đầu nhảy múa, thân hình uốn lượn như những cánh hoa bay trong gió, từng động tác uyển chuyển và tinh tế khiến người xem như chìm đắm trong giấc mơ huyền ảo.

Thượng Lục nghe xong câu chuyện của Hoa Liên, nhẹ nhàng nói, "Ra là vậy, thể nào ta thấy cô nương trong bữa tiệc vừa rồi ánh mắt chứa đựng một điều gì đó, trông rất thê nương không ngờ đám người nhà Lạc gia này lại bỉ ổi đến vậy." Y nhìn nàng, ánh mắt đầy quyết tâm. "Nhưng cô nương yên tâm, ta sẽ đòi lại công đạo cho cô."

Khi nàng vừa tiến tới giường và chuẩn bị thực hiện hành động đáng xấu hổ đó, Thượng Lục bất ngờ nắm lấy tay nàng, kéo nàng về phía mình. Hoa Liên bất ngờ không kịp phản ứng, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Thượng Lục. Trước khi nàng kịp la lên, Thượng Lục đã nhanh chóng bịt miệng nàng, ánh mắt y lạnh lùng và quyết đoán.

Biết được ý trong câu nói của nàng, Thượng Lục lại nói, "Cô nương yên tâm, ta sẽ không ngủ chung giường với cô đâu mà phải sợ."

Lạc Thiên Nhân nhanh chóng kể lại toàn bộ thông tin mà hắn vừa biết được về Thượng Lục. Hắn miêu tả chi tiết tấm hình tìm người dán khắp nơi, cùng với lời xác nhận từ Lưu Khang rằng Thượng Lục thực sự là thiếu gia Lý Nguyên, con trai cả của Đại quan Lý Văn, Thượng thư bộ Hình, quan tam phẩm trong triều đình.

Hoa Liên ngước lên, nhìn Thượng Lục qua màn nước mắt, ánh mắt nàng tràn đầy cảm xúc. Nàng cố gắng nói, nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, nàng bật khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé run rẩy trong cơn xúc động. Thượng Lục tiến tới gần nàng, đặt tay lên vai nàng một cách nhẹ nhàng, không nói gì thêm, chỉ để nàng tự do trút hết nỗi lòng.

Hoa Liên lặng lẽ làm theo lời của Lạc Tâm Vũ, lòng nàng đầy nặng nề và bất an. Bước từng bước chậm rãi tiến đến, nàng nhìn thấy Thượng Lục vẫn nằm trên giường, giả vờ say xỉn. Ánh đèn dầu mờ ảo chiếu sáng căn phòng, tạo nên một không khí đầy áp lực.

Lưu Khang dán từng tờ giấy lên khắp nơi, từ các góc phố sầm uất đến những con ngõ hẻo lánh. Hắn không dừng lại ở đó, mà còn thuê thêm mấy huynh đệ t·rộm c·ắp lập thành một nhóm tìm người, để tăng thêm mức độ uy tín và khẩn cấp cho câu chuyện.

Thượng Lục nhìn nàng, đôi mắt y đầy cảm thông và thấu hiểu. "Không ai đáng bị đối xử tệ bạc, cô nương. Mỗi người đều có giá trị và xứng đáng được tôn trọng. Ta không thể để cô phải chịu đựng thêm đau khổ."

Khi nhận được tin báo, Lưu Khang không khỏi mỉm cười hài lòng, kế hoạch đã đi đúng hướng. Hắn cảm tạ rối rít hai thuộc hạ của Lạc Thiên Nhân rồi kéo đám huynh đệ t·rộm c·ắp của mình đến khách điếm. Đến nơi, đám người Lưu Khang lập tức ra sức la hét, hô hào bắt lấy thiếu gia Lý Nguyên, tạo ra sự náo loạn để cho Thượng Lục biết rằng bọn họ đã đến.

Trong khi đó, Thượng Lục chỉ cần đi đến một nơi khác giả vờ ẩn nấp. Y biết chắc rằng kế hoạch này sẽ lôi kéo được những kẻ cần tìm. Vừa khi đám người Lưu Khang vừa đến khách điếm, một tên lạ mặt đã tiếp cận Thượng Lục. Hắn nói với vẻ mặt lo lắng, "Công tử, ta biết chỗ ngài đang ở đã bị phát hiện. Đám người Lưu Khang đang tìm ngài khắp nơi. Hãy đến con hẻm ở phố Tây, ta sẽ tới đón ngài và đưa đến một nơi kín đáo hơn."

Hoa Liên đáp, "Ta ngủ ở đây là được rồi."

Trong ánh đèn lồng mờ ảo, ba người Lạc Tâm Vũ, Lạc Thiên Nhân và Thượng Lục tiếp tục nâng chén mời rượu nhau, tiếng cười nói rộn ràng cả gian phòng. Rượu mạnh được rót ra liên tục, từng chén một, họ uống không ngừng nghỉ, như thể muốn tận hưởng từng khoảnh khắc của đêm vui này.

Lạc Thiên Nhân tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần âm hiểm, "Chúng ta nghe danh Lý công tử từ lâu, nay mới có dịp diện kiến. Chúng ta rất mong có thể hợp tác cùng ngài trong những kế hoạch sắp tới."

"Ta cần cô nương giúp đỡ," Thượng Lục tiếp tục thì thầm, giọng nói đầy nghiêm túc. "Cô nương không cần phải làm điều gì không muốn. Chỉ cần im lặng và nghe theo ta."

Vũ nữ lại tiếp tục múa, ca nữ cất tiếng hát trong trẻo, tiếng cười nói rộn ràng khắp phòng. Thượng Lục vẫn giữ nguyên vẻ mặt háo sắc, nhưng trong lòng y, từng chi tiết, từng lời nói đều được ghi lại một cách tỉ mỉ. Y biết rằng, để lật đổ được Lạc gia, y phải đóng trọn vai diễn này đến cùng.

"Đại thúc, ta vừa phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng!" Lạc Thiên Nhân nói, giọng khẩn trương.

Cả hai cười nham hiểm, bàn bạc kỹ lưỡng để kế hoạch hoàn hảo nhất. Họ tin rằng với sự cẩn thận và tỉ mỉ của mình, Lý Nguyên sẽ dễ dàng rơi vào bẫy mà không thể phản kháng.

Thượng Lục nhìn Hoa Liên với ánh mắt đầy quan tâm, khẽ hỏi, "Vì sao cô nương lại ra nông nỗi này?"

Những tờ giấy dán khắp nơi đã bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều người. Các nhóm t·rộm c·ắp giả làm người tìm kiếm đi lại khắp các con phố, hỏi han mọi người về tung tích của vị thiếu gia m·ất t·ích. Thượng Lục biết rằng, với sự lan truyền thông tin này, kế hoạch của y sẽ nhanh chóng đạt được hiệu quả mong muốn.

Hoa Liên bắt đầu suy nghĩ, những câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Y là ai thật sự? Tại sao y lại đối xử với nàng tốt như vậy? Có phải y đang che giấu điều gì không? Nàng ngây người ra, ánh mắt trống rỗng nhìn vào không gian trước mặt, như thể đang lạc vào dòng suy tư không hồi kết.

Lạc Tâm Vũ, với ánh mắt đầy tham vọng, quay lại nhìn Thượng Lục. "Lý công tử, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nay để đón chào ngài. Hy vọng ngài sẽ không chê mà tham dự."

"Vâng, thưa đại nhân," Hoa Liên nhẹ nhàng đáp lại, rồi tiến tới bên Thượng Lục. Với động tác uyển chuyển, nàng ta dìu Thượng Lục, giả vờ như y say khướt không còn tự đi được nữa, đưa y rời khỏi gian phòng.

Không lâu sau, tên thuộc hạ của Lạc Thiên Nhân xuất hiện, cẩn trọng nhìn trước ngó sau. Hắn tiến đến gần Thượng Lục, thấp giọng, "Công tử, đi theo ta. Nơi này không an toàn."

Thượng Lục tiến ra góc phòng, bắt đầu ngồi thiền định. Y nhắm mắt, hơi thở đều đặn, tạo nên một không gian tĩnh lặng và an yên. Hoa Liên khẽ nhìn y, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi lẫn cảm kích.

Hoa Liên lặng im trong giây lát, rồi bắt đầu kể, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy nỗi đau và căm phẫn. "Tiểu muội của ta bị đám người Lạc gia b·ắt c·óc. Chúng ép ta phải làm chuyện này, nếu không, chúng sẽ không thả tiểu muội ra." Giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt lại rơi lã chã. "Cha mẹ ta trước kia làm việc cho bọn chúng, nhưng bị bức hại đến c·hết. Ta chỉ còn tiểu muội là người thân duy nhất trên đời."

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo. Lạc Tâm Vũ tiến lên một bước, giọng nói nhỏ nhưng đầy toan tính, "Lý công tử, chúng ta thực sự cần sự giúp đỡ của ngài trong việc này. Chúng ta muốn ngài dùng quyền uy của phụ thân để giúp chúng ta có được quyền khai thác đá quý ở khu vực gần con sông Hàn Giang."

Hoa Liên nhìn y, ánh mắt nàng không giấu nổi sự kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng thấy được một nam nhân lại có tính cách dịu dàng như thế này. Trong lòng nàng không ngừng dao động, những cảm xúc lẫn lộn xáo trộn trong tâm trí. Nàng không thể tin được những điều vừa xảy ra. Rõ ràng nàng đã nghe nhiều lời đồn đại về Thượng Lục tức thân phận đang giả dạng là Lý Nguyên, rằng y là một kẻ vô cùng háo sắc, nữ nhân vào tay y thì chỉ có bị hành xác bởi những trò bệnh hoạn. Nhưng lúc này đây, y thật khác xa với những lời độc địa ấy.

"Nghe đây, mọi việc ta làm đều có lý do. Hãy giữ bí mật này, và ta sẽ đảm bảo an toàn cho cô nương," Thượng Lục nói, giọng nói đầy sự kiên định và bảo đảm.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Khang đã thức dậy từ lúc trời còn mờ sương. Hắn lặng lẽ rời khỏi nơi ẩn náu, mang theo một xấp giấy in hình ảnh và thông tin về Thượng Lục, giờ đây được ngụy trang thành một thiếu gia m·ất t·ích. Lưu Khang đã cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, từng tấm ảnh, từng thông tin g·iả m·ạo đều được hắn chăm chút tỉ mỉ.

Hắn cảm ơn Lưu Khang một cách vội vã, "Cảm ơn ngươi đã cho ta biết thông tin quan trọng này." Sau đó, hắn không chần chừ thêm nữa mà vội vã rời đi, đầu óc rối bời với những suy nghĩ về thân phận thực sự của Thượng Lục.

Lạc Thiên Nhân vội vã chạy tới dinh thự của đại thúc hắn, Lạc Tâm Vũ. Hắn không kịp gõ cửa, chỉ đẩy mạnh cánh cửa và lao vào, hơi thở gấp gáp. Lạc Tâm Vũ, đang ngồi tại bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn cháu trai mình với ánh mắt tò mò.

Nghe xong một loạt thông tin gây sốc này, Lạc Thiên Nhân không khỏi kinh hãi. Hắn không ngờ rằng Thượng Lục lại có gia thế khủng kh·iếp như vậy, ẩn giấu sau vẻ ngoài bình thường. Tâm trí hắn tràn ngập sự hoang mang và lo lắng.

Hoa Liên đáp, giọng nàng nhẹ nhàng, "Vâng, cảm ơn ngài công tử đã nhắc nhở." Nàng từ từ tiến ra chỗ bàn ghế gỗ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lạc Thiên Nhân cũng nâng chén lên, "Lý công tử quả thật là người biết thưởng thức. Chúng ta uống thêm vài chén nữa nào!"

Hoa Liên, một vũ nữ với nhan sắc kiều diễm, bước lên phía trước, ánh mắt e lệ nhưng đầy hiểu ý. Nàng ta cúi đầu nghe lệnh, Lạc Tâm Vũ tiếp tục nói, "Hoa Liên, hãy dìu Lý công tử về phòng và phục vụ y thật tốt."

Trong vòng tay ấm áp của Thượng Lục, Hoa Liên dần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như thể những gánh nặng đã được chia sẻ. Nàng biết rằng cuộc đời vẫn còn những điều tốt đẹp và những con người tốt bụng.

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng đó, không khỏi cười khoái trá. Trong mắt họ, Thượng Lục hiện tại chính là hình mẫu lý tưởng của một kẻ ăn chơi trác táng, một thiếu gia bị quyền lực và sự xa hoa làm mờ mắt. Họ tin rằng với một người như vậy, kế hoạch của họ sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết.

Lạc Thiên Nhân rời khỏi dinh thự của Lạc Tâm Vũ với tâm trạng phấn chấn hơn. Hắn tin tưởng rằng kế hoạch mới này sẽ thành công, và lợi ích từ việc này sẽ lớn hơn rất nhiều so với những gì họ dự định ban đầu. Trong đầu hắn, hình ảnh Thượng Lục (Lý Nguyên) đang bị bao vây bởi rượu và nữ sắc, hoàn toàn không còn sức chống cự, khiến hắn cảm thấy hả hê và thỏa mãn.

Tên gia nhân bên ngoài nhìn vào cảnh tượng trong phòng, ánh mắt hắn không khỏi thích thú, thậm chí có phần thèm khát. Hắn đứng đó một lúc, mắt dán chặt vào từng cử chỉ của hai người bên trong. Sau khi cảm thấy đủ và hoàn toàn tin tưởng vào cảnh tượng mình vừa chứng kiến, hắn hài lòng rời đi để báo với Lạc Tâm Vũ.

Thượng Lục mỉm cười nhạt, ánh mắt sắc bén, "Ngươi dẫn đường."

Sau tiếng vỗ tay nhẹ của Lạc Tâm Vũ, hàng loạt gia nhân bưng những mâm mỹ vị nhân gian bước vào, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Các món ăn tinh tế, từ những miếng thịt hầm chín mềm tan trong miệng đến những bát súp nóng hổi, đều được sắp xếp tỉ mỉ và bắt mắt. Đèn lồng treo cao, ánh sáng dịu nhẹ làm tăng thêm vẻ đẹp của bữa tiệc.

Thượng Lục đang nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Hoa Liên, cảm nhận được sự bình yên dần lan tỏa trong lòng nàng. Bỗng nhiên, y cảm thấy có ánh mắt lén lút đang nhìn vào qua khe cửa. Với sự cảnh giác, Thượng Lục ngay lập tức kéo Hoa Liên xuống giường, nhưng để nàng không hiểu lầm, y nhanh chóng thì thầm, "Có người nhìn lén..."

Trên các tấm giấy dán, hình ảnh Thượng Lục hiện lên với khuôn mặt nghiêm nghị, cùng tiêu đề nổi bật: "Thiếu gia m·ất t·ích". Bên dưới là những dòng chữ ngụy tạo, miêu tả Thượng Lục là con trai của một viên quan có tiếng vị cao trong triều đình tại kinh thành. Hắn không quên thêm vào các chi tiết về xuất thân danh giá và sự m·ất t·ích bí ẩn, nhằm thu hút sự chú ý của người qua đường.

Hoa Liên cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay y, nhưng đồng thời cũng thấy được sự an toàn kỳ lạ. Nàng ngừng vùng vẫy, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng pha chút tò mò.

Thượng Lục nhìn sâu vào mắt Lạc Thiên Nhân, vẻ lạnh lùng đầy uy quyền. "Được, ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng nhớ, ta không làm việc không công. Nếu ta ra tay, các ngươi phải đảm bảo ta sẽ nhận được thứ ta muốn, không thiếu một ly."

Thượng Lục cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, "Hợp tác sao? Ta muốn nghe kế hoạch của các ngươi trước đã. Đừng khiến ta thất vọng."

Hoa Liên thở phào nhẹ nhõm, nụ cười vẫn còn vương trên môi. "Ngài thật sự rất giỏi diễn xuất," nàng nói, giọng đầy ngưỡng mộ và biết ơn.

Trong ánh đèn lồng lung linh và tiếng nhạc dần lắng xuống, Lạc Tâm Vũ đưa tay ra hiệu cho đám gia nhân, ca nữ và vũ nữ dừng múa hát. Âm thanh nhộn nhịp ngay lập tức nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cười khẽ và lời nói của hai kẻ đang đắc ý.

Lạc Tâm Vũ, với khuôn mặt tàn nhẫn và ánh mắt sắc bén, tiến tới, nở một nụ cười đầy vẻ nguy hiểm, "Lý công tử, đây là nơi mà chúng ta có thể thảo luận công việc trong yên tĩnh và an toàn nhất. Mời ngài ngồi."

Thượng Lục giả vờ như đã dần dần chìm vào cơn mê say của rượu mạnh. Y ngả người ra sau, đôi mắt mơ màng, miệng thì thầm, "Rượu ngon... rượu ngon..."

Tên gia nhân kia đưa Thượng Lục đến dinh thự của Lạc Tâm Vũ. Trước mắt Thượng Lục hiện ra một ngôi dinh thự rộng lớn, với cổng lớn bằng gỗ chạm trổ tinh xảo và tường cao bao quanh. Y nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lạnh lùng quan sát.

Hoa Liên gật đầu lần nữa, cảm nhận được một chút yên tâm từ lời nói của Thượng Lục.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Thân phận mạo danh