Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Trấn Quỷ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Trấn Quỷ


Không để Tuyết Nhi lo lắng thêm, tên cao gầy kia bất chợt lao đến t·ấn c·ông cô trong âm thầm. Người đàn ông cao to kia tuy đã uống say mèm nhưng vẫn đang chứng kiến chi tiết sự việc, vẻ mặt của ông ta có chút thương cảm nhìn về hướng bụi mờ, lắc đầu vài cái.

Tuyết Nhi gật nhẹ một cái, đồng ý. Nhưng ngay lập tức, nữ tử áo đỏ, người dẫn đường, bỗng nhiên tỏ vẻ khó xử, quay qua Thượng Lục nhỏ giọng nói: "Đại nhân, chỗ chúng ta chỉ còn căn phòng này là ở được thôi, không còn phòng khác nữa đâu."

Khi cánh tay của tên cao gầy sắp chạm được vào người Tuyết Nhi thì ngay lập tức đã bị một cánh tay khác túm lấy và bẻ gãy làm đôi ngay tức khắc. Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch, làm cho không khí trở nên đặc quánh. Từ trong đám bụi mù, tên chủ trọ cùng cô gái kia cũng đã b·ị đ·ánh văng ra xa, phá nát cả bức tường gỗ cũ kỹ.

"Trẻ tuổi như vậy mà đã có cấp bậc khủng kh·iếp đến thế!"

Ở Trấn Quỷ, thực lực là thứ duy nhất được tôn thờ, tiền tài là mục tiêu tối thượng, và những đạo luật chỉ là văn tự vô nghĩa không ai quan tâm.

Khi đám người đeo mặt nạ đã nằm bất động trên cát, Thượng Lục bước về phía Tuyết Nhi. Nàng nhìn y với ánh mắt pha lẫn chút sợ hãi, ngưỡng mộ và cảm giác được bảo vệ.

Thượng Lục bình tĩnh đáp lời, ánh mắt sắc bén không chút sợ hãi. "Chúng ta chỉ đi ngang qua, không có ý định gây rối. Nhưng nếu các ngươi muốn gây sự, ta sẵn sàng đối đầu."

"Trời không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng tìm nơi để ngủ tạm qua đêm nay. Nhớ kỹ, hãy theo sát ta!" Thượng Lục vừa đi vừa quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.

Bàn tay của Thượng Lục vừa chạm vào tên cao gầy bắt đầu nổi lên những bọt khí ăn mòn như axit đặc, có lẽ là từ trên người hắn có độc. Thượng Lục nhanh chóng dùng thần lực điều hòa v·ết t·hương, không để lại di chứng gì nữa. Thủ pháp nhanh gọn, không một động tác thừa, cùng với sức mạnh này khiến cho tên đàn ông to lớn đang ngồi uống rượu cũng không khỏi thất kinh mà tỉnh táo trở lại.

Theo hướng chỉ tay của ông ta, Thượng Lục cũng bất giác nhìn theo. Chỉ chờ có vậy, tên chủ quán trọ cùng nữ tử tóc đỏ kia nhanh chóng hiện rõ sự hung hiểm, đồng loạt t·ấn c·ông ngay phía đằng sau đối phương.

Không gian bên trong nhà trọ nhỏ hẹp, ánh đèn leo lét tạo nên những bóng đen nhảy múa trên tường. Tiếng gió hú bên ngoài càng làm tăng thêm vẻ u ám và đáng sợ của nơi này. Thượng Lục bước vào, ánh mắt y không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng và kiên định. Tuyết Nhi theo sát sau, cảm giác sợ hãi đan xen với sự ngưỡng mộ dành cho người đi cùng.

Tên đàn ông cao gầy dừng động tác liếm đoản đao, cười lạnh, "Không gây rắc rối? Ngươi nghĩ có thể dễ dàng vậy sao?"

Nữ tử nghĩ về cảnh tượng tên cao gầy ban nãy c·hết thảm, không khỏi rùng mình một cái. Vẻ mặt của cô trở nên nghiêm trọng, trầm tư khi nghĩ đến việc bản thân trước đó cũng có thể gặp kết cục tương tự.

Từ phía dưới gầm bàn, tên chủ trọ bắt đầu lấy ra một thanh đao lớn, một cách chậm rãi cố để không phát ra tiếng động.

"À... Ừm...!" Tuyết Nhi bị giọng nói của Thượng Lục làm giật mình khi nàng vẫn còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ về y.

"Cô cứ đứng yên ở đó," Thượng Lục khẽ nhắc nhở, ánh mắt không rời khỏi đám người đeo mặt nạ quỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Kết cục của các ngươi còn thảm hơn tên này!" y liếc nhìn hai người còn lại với ánh mắt vô tình, lời nói lạnh lùng khiến cả hai run rẩy.

"Thật đáng sợ!"

Mỗi góc đường, mỗi ngõ hẻm đều ẩn chứa những nguy cơ bất ngờ. Ánh đèn leo lét từ các ngôi nhà hắt ra, chỉ đủ để soi sáng những bóng hình mờ ảo, như những hồn ma lặng lẽ quan sát từ trong bóng tối. Các cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu kẽo kẹt theo từng cơn gió, tăng thêm sự rùng rợn của nơi này.

Một tấm bảng gỗ thô sơ lớn treo trên cổng vào thị trấn, chỉ với hai chữ "Trấn Quỷ" được khắc nặng nề, không thể rõ ràng hơn. Dưới bảng hiệu đó, một chàng trai trẻ dẫn theo một cô gái đang bước đi chậm rãi. Cô gái e dè nhìn vào tấm biển, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi. Cả hai đều che giấu thân phận bằng những chiếc áo choàng đen và mũ chùm đầu kín mít.

"Cho chúng ta hai phòng cùng những món ngon nhất mà chỗ ông có," Thượng Lục nói, đặt một túi tiền lên bàn trước mặt ông chủ nhà trọ. "Chỉ cần phục vụ tốt thì tiền bạc đối với ta không phải là vấn đề."

Tuyết Nhi lùi lại vài bước do cú đẩy ra của Thượng Lục vừa rồi, nàng cố gắng giữ thăng bằng trở lại rồi hướng ánh nhìn đầy lo lắng về phía đám bụi mờ trước mặt.

"Mời hai vị đi theo ta. Còn về đồ ăn, một lúc nữa ta sẽ mang lên."

"Ta và đồng bạn đã mệt rồi..." Thượng Lục nói, giọng đầy uy quyền.

"May mà vẫn giữ được cái mạng nhỏ này."

Từ phía sau lớp áo choàng của Thượng Lục, một thanh katana màu tím xuất hiện, nổi bật với họa tiết cổ quái tinh xảo, như những dải mây thần bí cuộn tròn quanh lưỡi kiếm. Ánh sáng màu tím phát ra từ bề mặt của nó, tạo nên sự lôi cuốn khó cưỡng. Mỗi đường vẽ trên lưỡi kiếm như chứa đựng một chiến tích cổ xưa.

Những tên còn lại cũng ra sức trốn chạy, nhưng chưa quá ba bước đã gục ngã, c·hết cùng cách thức tương tự.

Bỗng nhiên, hắn ta lại thầm mỉm cười khi nhìn thấy Tuyết Nhi với thân hình uyển chuyển đang bị đẩy lùi, che mặt lại. Ánh mắt hắn ta nổi rõ sự thèm khát sắc d·ụ·c, cùng với chiếc lưỡi không ngừng liếm láp đôi môi nứt nẻ, chảy cả máu.

Cây dao lớn của lão chủ trọ ngay lập tức bổ thẳng từ trên xuống, làm cho cái bàn phía trước ông ta đang đứng bị tách ra làm đôi, phía dưới bị thủng một hố to.

Tên cao gầy chưa kịp cảm nhận được cơn đau thì ngay lập tức đã bị Thượng Lục dùng cây kim lớn của nữ tử tóc đỏ kia găm thẳng vào hộp sọ. Hắn c·hết ngay tại chỗ, lực phóng kim quá mạnh đã khiến hắn lao thẳng vào cây cột gỗ rồi bị ghim sâu vào đó. Hai tròng mắt của tên cao gầy trợn ngược, mở to không thể nhắm lại, máu xuất huyết não chảy ra từ miệng như một dòng thác nhỏ.

Tiếng bước chân của họ hòa lẫn với âm thanh rì rào của gió, tạo nên một bản hòa tấu u uất, không kém phần đáng sợ. Thượng Lục dẫn Tuyết Nhi qua những con đường quanh co, luôn giữ nàng trong tầm mắt, không để lạc mất. Những suy nghĩ trong đầu Tuyết Nhi vẫn tiếp tục xoay quanh hình ảnh Thượng Lục, một người vừa bảo vệ vừa khiến nàng kinh hãi.

Nhưng thật tiếc cho bọn chúng, lần này đã đụng nhầm người để c·ướp.

Thượng Lục quay phắt ra chỗ hai người đang nằm trên mặt sàn, vẻ mặt y tỏ rõ sự khó chịu.

Năng lượng ẩn sau chiếc katana này toát ra một sức mạnh tối tăm, c·hết chóc nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó.

Nữ tử tóc đỏ đứng bên cạnh thấy được cử chỉ này của ông ta thì cũng đã đưa tay ra phía sau, chuẩn bị một thanh kim lớn nhọn hoắt. Nàng nở một nụ cười ma mị trên bờ môi đỏ thẫm hình trái tim, gương mặt có phần đáng sợ do trang điểm quá đậm.

Thượng Lục không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào tên đàn ông cao gầy, ánh mắt y như đóng băng không gian xung quanh. Không khí trở nên căng thẳng, từng giây trôi qua như kéo dài vô tận.

"Con mồi ngon như này lại để hai tên khốn kia ra tay thu hoạch trước. Đúng là không coi ai ra gì mà!" tên cao gầy kia hạ thanh đoản đao xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống bụi mờ, vẻ mặt không khỏi bất mãn với hành xử b·ị c·ướp con mồi trước mắt của hai tên kia.

Trong mỗi buổi đấu giá, người ta có thể thấy đủ loại người từ mọi nơi trên Thuật Giới đại lục: từ những luyện sư với sức mạnh vô song, các nhà buôn giàu có, đến những kẻ t·ội p·hạm truy nã cao. Những món hàng đấu giá cũng đa dạng không kém, từ các bảo vật hiếm có, thánh vật, đến các Thuật kỹ thất truyền. Chính vì vậy, Trấn Quỷ trở thành một nơi giao thoa của quyền lực và lợi ích, một vùng đất mà bất cứ ai cũng có thể gặp gỡ và kết giao với những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.

Đám người đeo mặt nạ quỷ tuy không phải luyện thần sư nhưng thân thủ của chúng không thể xem thường. Trong nháy mắt, tất cả đã quây thành một vòng tròn kín xung quanh Thượng Lục. Mỗi người đều nắm chặt một thanh thái đao cỡ lớn, lưỡi dao sáng bóng phản chiếu ánh trăng, ánh lên đôi mắt đỏ rực đáng sợ của tên đứng đầu.

Thượng Lục đứng đối diện với đám người đeo mặt nạ quỷ. Bọn họ dường như đã quen thuộc với việc xử lý những kẻ xâm nhập vào Trấn Quỷ. Một tên trong đám người lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau chiếc mặt nạ quỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Thượng Lục tiến tới cùng cô gái trẻ, ông chủ trọ lên tiếng: "Hai ngài cần gì?"

Trong màn đêm u tối, một đám người xuất hiện từ phía sau cánh cửa gỗ lớn của thị trấn. Bọn họ đeo mặt nạ quỷ âm u, bước chân nhẹ nhàng trên thảm cát vàng trải dưới mặt đất. Tiếng bước chân của đám người này không nhanh không chậm, đều đặn tạo ra những âm thanh rợn người giữa không gian trống trải, không một bóng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thị trấn cổ quái này nằm giữa hoang mạc rộng lớn, nhưng không gian bên trong chẳng khác gì một cơn ác mộng đầy nguy hiểm. Các ngôi nhà cổ kính, chật chội xen kẽ với những con đường nhỏ, tạo nên một mê cung không lối thoát cho những ai không quen khi vừa bước chân vào.

"Ta không dám nói dối ngài về chuyện này, nhưng quả thực là như vậy. Toàn bộ những căn phòng vừa nãy ngài nhìn thấy thực chất đều là những căn phòng chỉ để đồ đạc và những thứ linh tinh khác mà thôi." Nữ tử áo đỏ cúi đầu, giọng nói có phần lo lắng.

Lời nói vừa dứt, đám người đeo mặt nạ quỷ nhanh chóng triển khai, bao vây Thượng Lục.

"Đã bị ăn đòn lại còn b·ị c·ướp nơi ở, đúng là ức h·iếp người quá đáng!"

Thượng Lục và Tuyết Nhi đã đi qua biết bao nhiêu khu nhà, nhưng bầu không khí u tối không một ánh đèn vẫn bao trùm. Tuy nhiên, quả nhiên ông trời không phụ lòng người.

Nữ tử tóc đỏ, dù v·ết t·hương rất nặng, vẫn cố gắng lê lết thân xác bê bết máu đứng dậy. Một cánh tay của cô ta bị gãy, nhưng vẫn tiến tới chỗ Thượng Lục với sự kính cẩn.

Ánh đèn mờ ảo từ các cửa hàng cũ kỹ làm nổi bật bóng tối đeo bám khắp nơi. Tiếng gió lạnh lẽo thổi qua những ngóc ngách, tạo nên không khí u ám đến đáng sợ, khiến mỗi bước chân trở nên áy náy trong thị trấn nguy hiểm này.

"Đây là phòng của hai vị. Hy vọng quý khách sẽ hài lòng. Đồ ăn sẽ được mang lên ngay."

"Ta hiểu rồi." Nữ tử áo đỏ đáp, cúi đầu một lần nữa trước khi rời đi.

Phía đằng xa, một ánh đèn mờ ảo khiến cho tâm trạng của hai người đang đói mệt không khỏi vui mừng trong lòng. Một ngôi nhà trọ vẫn còn sáng đèn, trông giống như một đảo sáng giữa đại dương tối tăm của vùng thị trấn nguy hiểm này. Ánh đèn từ cửa sổ mở lên như một mảnh hy vọng giữa không gian đêm u ám.

Tuyết Nhi ngay khi vừa tiến vào phòng đã vội vàng nhảy ngay lên chiếc giường chăn ấm đệm êm, thêu khắc trái tim và sắc màu tình yêu một cách vô tư. Nếu ai không biết, có lẽ đã nghĩ họ là một đôi vợ chồng mới cưới.

Thượng Lục nhìn cô ta, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Trong phòng, Thượng Lục nhìn quanh một lượt rồi bước tới bên cửa sổ, ánh mắt thăm dò cảnh vật bên ngoài. Bóng đêm phủ xuống Trấn Quỷ, tạo nên một không khí u ám, lạnh lẽo. Y biết rằng dù có chỗ nghỉ chân, nhưng nơi này không hề an toàn.

Người chủ trọ khẽ mở bọc tiền ra, một ánh sáng vàng nhẹ chiếu thẳng vào khuôn mặt gà nua của ông ta khiến ông ta sững người tại chỗ vài giây, rồi quay ra nhìn lại đối phương trước mặt.

Giọng nói của nữ tử tóc đỏ nhỏ nhẹ nhưng lộ rõ sự khó khăn do v·ết t·hương gây ra. Dù vậy, cô vẫn cúi mình kính lễ, mời hai người đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mở cánh cửa ngôi nhà trọ, ngay lập tức và vào mắt của họ là bốn người. Một tên đàn ông dáng người cao gầy, mặc chiếc áo xanh nhạt có chút rách nát, ngồi ở phía hàng ghế bên trái. Trên tay hắn ta cầm một thanh đoản đao, không ngừng liếm láp vào phần lưỡi tỏ ra thèm khát khi thấy Thượng Lục và Tuyết Nhi bước vào. Đôi mắt của hắn ánh lên tia nhìn đầy hiểm ác, đôi môi nhếch lên nụ cười đầy mưu mô.

"Đi thôi," Thượng Lục nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Tuyết Nhi gật đầu, bước theo y.

Một vài đám người trong những ngõ tối, thấy hai bóng người tiến vào một cách hiên ngang, đã phần nào đoán được kết cục của đám người bên ngoài tập kích ban nãy. Bọn chúng liếc nhìn qua hai người họ một cách dò xét tỉ mỉ, nhưng không ai ngu dại mà t·ấn c·ông một kẻ đã g·iết xong cả đám mà không mất chút sức lực nào.

Tên cao gầy cười khẩy, nhưng vẻ mặt đã bớt phần hung ác. Hắn ta hiểu rằng, trước mặt hắn không phải là kẻ dễ đối phó. "Được thôi, ngươi muốn gì thì cứ tự nhiên. Nhưng hãy nhớ đừng gây rắc rối ở đây."

Những người sống ở Trấn Quỷ đa phần đều không rõ lai lịch. Có một câu bất thành văn mà ai cũng biết khi bước vào nơi này: "Bước vào Trấn Quỷ, canh ba hồi chuông reo." Đây như một lời nhắc nhở về sự nguy hiểm luôn rình rập, nhưng cũng là lời mời gọi cho những ai muốn thử sức và khám phá.

Trong khi đó, nữ tử tóc đỏ có lẽ không vui cho lắm khi bước xuống những bậc cầu thang cuối cùng.

Thượng Lục giơ tay lên, một ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ lòng bàn tay y, thiêu đốt tên cao gầy thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

"Không ngờ bản tiểu thư lại có cái kết cục bi thảm như thế này... Gặp ngay một tên Huyền Sư cấp, sao lại có loại người cấp bậc cao như này tới đây cơ chứ? Người này rốt cuộc có lai lịch ra sao?"

Không kém cạnh tên chủ trọ, nữ tử tóc đỏ kia cũng mạnh bạo không kém. Cây kim lớn trên tay ả ta nhanh như cắt nhắm thẳng vào phần tim của Thượng Lục mà đâm nhanh tới, nhằm kết thúc một đòn chí mạng.

Điều đáng ngạc nhiên nhất về Trấn Quỷ là sự tập trung đông đảo của các luyện thần sư. Tất cả bọn họ đến đây với mục đích tham gia các buổi đấu giá lớn, được tổ chức ba lần mỗi năm. Những buổi đấu giá này không chỉ thu hút cao thủ từ Thần Quốc và các quốc gia lân cận, mà thậm chí còn có những người đến từ những quốc gia phương bắc xa xôi, mang theo những món bảo vật và kỹ nghệ độc nhất vô nhị.

"Phòng của hai vị nằm ở trên lầu hai, dãy ngoài cùng bên trái," ông già chủ trọ nói, giọng nói thoáng run rẩy, nhưng ánh mắt không che giấu được sự thâm độc.

Người đàn ông vạm vỡ cầm búa bước tới một bước, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thượng Lục ngăn lại. Tuyết Nhi đứng sau Thượng Lục, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng sự tin tưởng vào Thượng Lục giúp nàng vững tâm.

Tuyết Nhi chỉ biết gật đầu, trong lòng dâng trào cảm xúc phức tạp. Thượng Lục không để nàng chờ lâu, nhanh chóng giải quyết từng tên một. Mỗi đường kiếm của y đều nhanh như chớp, không để lại dấu vết, như một cơn gió thoảng qua mang theo sự c·hết chóc.

Thượng Lục im lặng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

Tiểu Hoa dẫn Thượng Lục và Tuyết Nhi lên tầng hai, đi qua những hành lang tối tăm và u ám. Mỗi bước chân đều cẩn trọng, ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng treo trên tường chỉ đủ để soi rọi một khoảng không gian nhỏ trước mặt.

Tiểu Hoa đẩy cửa mở, bên trong là một căn phòng rộng rãi hơn, bày biện gọn gàng với một chiếc giường lớn phủ ga trắng sạch sẽ và một chiếc bàn gỗ nhỏ với một chiếc ghế đơn giản.

Tà áo choàng đen của Thượng Lục khẽ lay động, rồi thân ảnh của y lập tức biến mất ngay tức khắc.

"Chào các vị," Thượng Lục lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng lại mang một sức mạnh khó tả, "Chúng ta chỉ muốn nghỉ qua đêm, không muốn gây rắc rối."

"Ở yên đây! Mọi chuyện cứ giao cho ta!" Thượng Lục quay qua phía sau, nhỏ giọng nói với Tuyết Nhi. Tuyết Nhi gật đầu hiểu ý, rồi lùi ra một khoảng xa khỏi trận chiến sắp diễn ra. Có lẽ nàng cũng đã quen với những tình huống như thế này.

Ông chủ trọ là một ông lão râu tóc bạc phơ cùng nụ cười thân thiện và đôi mắt híp lại như cười khi nhìn thấy hai người khách vừa bước vào. Vẻ bề ngoài là vậy, nhưng ở cái nơi này, không nên chủ quan với vẻ bề ngoài của những đám người này.

"Các ngươi là ai? Dám xâm nhập vào Trấn Quỷ mà không báo trước?"

Thu kiếm lại, Thượng Lục hướng ánh nhìn về phía Tuyết Nhi, nàng đang ôm chặt lấy túi hành lý trong lòng. Đối với cảnh tượng này, nàng đã quá quen thuộc. Tuy vậy, vẫn có chút sợ hãi đan xen sự ngưỡng mộ và cảm giác được bảo vệ.

Cách thức tác chiến của chúng toát lên vẻ chuyên nghiệp, có lẽ rất nhiều con mồi đã phải nằm xuống nơi lạnh lẽo này. Đám người không nói một lời, chỉ gật đầu ra hiệu cho nhau rồi đồng loạt t·ấn c·ông. Đòn t·ấn c·ông nhanh và quyết đoán, không cho Thượng Lục thời gian để phòng thủ.

"Tạm thời ta tha mạng cho hai ngươi, nhưng hãy nhớ kỹ chữ 'tạm thời' này."

Trấn Quỷ là nơi mà lòng dũng cảm và sự mạo hiểm được đặt lên hàng đầu. Những kẻ mạnh mẽ và gan dạ nhất mới có thể tồn tại và thịnh vượng. Nhưng cũng chính nơi đây, những kẻ yếu đuối và sợ hãi sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự khắc nghiệt và tàn nhẫn.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ nhưng có vẻ chắc chắn hơn so với những cánh cửa khác mà họ đã đi qua.

Tên đeo mặt nạ quỷ cười lạnh. "Ngang qua? Chẳng ai ngang qua Trấn Quỷ mà không để lại thứ gì. Nếu muốn sống sót, hãy giao nộp tất cả những gì quý giá."

"Ta khuyên các ngươi đừng thử vận may với ta," Thượng Lục nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. "Chúng ta chỉ muốn một chỗ nghỉ qua đêm. Đừng ép ta phải dùng đến b·ạo l·ực."

Dù không phải luyện thần sư, đám người này vẫn có lực chiến đấu, nếu là Luyện thần sư cấp thấp cũng không thể xem thường.

Đám người đeo mặt nạ quỷ chém vào khoảng không, vẻ mặt hoang mang. Cả đám nhìn nhau, nhận ra điều gì đó không đúng, ớn lạnh khắp sống lưng. Đây có lẽ là lần đầu họ gặp phải cảnh tượng như thấy quỷ này.

Thượng Lục mở cánh cửa phòng ra, một màu hồng và đỏ hiện diện xung quanh, giống như đang lạc vào ảo cảnh lễ đường. Những họa tiết trang trí cùng thảm đỏ dưới sàn gỗ tạo nên một không gian rực rỡ, như dành cho những cô gái yêu thích màu hồng và ghét sự giả dối trong lời đồn. Trái ngược với sự vui mừng của Tuyết Nhi, Thượng Lục lại không có thiện cảm với cách bố trí lòe loẹt này.

Trấn Quỷ, cái tên đã đủ để gợi lên cảm giác rùng rợn và quỷ dị. Đây là một thị trấn khá nhỏ nhưng lại khiến những ai nghe đến đều phải e dè. Trái với vẻ ngoài đáng sợ, Trấn Quỷ lại thu hút một lượng lớn người tụ tập về đây. Những người này không hề sợ hãi mà ngược lại, họ đến đây vì lợi ích, bất chấp cả tính mạng. Mùi máu tanh phảng phất trong không khí khiến cho không ít người phải rùng mình, nhưng đối với những kẻ quen thuộc nơi đây, đó chỉ là một phần của cuộc sống.

"Ngài vẫn nghĩ chỗ này là một ngôi nhà trọ sao? Cũng không thể trách, ngài lần đầu đến đây nên chưa hiểu hết được nơi này. Thực chất, đây chỉ là một quán rượu nhỏ, nơi trao đổi thông tin qua lại mà thôi! Còn căn phòng này thực chất là phòng ở của ta. Mới đầu ta tưởng ngài và vị tiểu thư này là... nên không nghĩ đến chuyện này."

Chương 40: Trấn Quỷ

"Tuyết Nhi, cô ở căn phòng này đi, ta sẽ ở căn phòng phía bên kia!" Thượng Lục nói.

Vụ t·ấn c·ông này khiến cho không gian trở nên bụi mù khắp nơi, làm cho tên đàn ông to lớn cùng tên cao gầy không thấy rõ được cảnh bên trong đang diễn ra như thế nào. Nhưng thập phần bọn họ cũng đã nghĩ chắc chắn chàng trai trẻ kia đ·ã c·hết.

Năm tháng sau khi Thần Quốc được thành lập, giữa vùng đất hoang mạc bao la và khắc nghiệt, nằm giữa Thần Quốc và các quốc gia khác, tồn tại một vùng đất được gọi là [Ngoại Vực]. Đây là một bán hoang mạc rộng lớn với những cồn cát trải dài và khí hậu khô cằn. Trung tâm của khu vực này là một khu tự trị mang tên "Trấn Quỷ."

Một tên không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tháo chạy. Nhưng đã quá muộn, một vệt sáng lóe lên, và hắn ta nằm xuống cồn cát, toàn thân không để lại v·ết t·hương hay giọt máu nào.

Không gian dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của những kẻ may mắn thoát c·hết và những tiếng rên rỉ yếu ớt của tên chủ trọ và nữ tử tóc đỏ b·ị đ·ánh văng.

Cuộc sống ở Trấn Quỷ không giống bất kỳ nơi nào khác. Những kẻ sống ở đây đều có một mục đích rõ ràng và thường không tiết lộ thân phận thật của mình. Các quán trọ và nhà hàng luôn chật kín người, tiếng cười nói xen lẫn tiếng thở dài, những ánh mắt cảnh giác nhìn nhau. Mỗi góc phố, mỗi con hẻm đều ẩn chứa những bí mật đen tối và những câu chuyện ly kỳ.

"Được rồi, nếu đã vậy thì ngươi đi được rồi. À, đúng rồi, sáng mai ta có chuyện cần nhờ ngươi nên nhớ kĩ."

Phía góc phòng, một người đàn ông khác có thân hình vạm vỡ, mặc áo giáp da, cầm một cây búa lớn, ánh mắt cũng không kém phần hiểm độc. Hai người còn lại, một gã nhỏ thó với đôi mắt láo liên và một cô gái tóc đỏ với vẻ mặt lạnh lùng, đứng dựa vào tường, quan sát từng cử động của hai người mới đến.

Tuyết Nhi nhìn vào Thượng Lục, không tránh khỏi những dòng suy nghĩ không mấy dễ chịu. Một người có thể g·iết đồng loại mà không chút nương tay, thật đáng sợ!

Thượng Lục cau mày nhìn cô gái: "Ngươi đang đùa ta sao?"

Người đàn ông chủ trọ lập tức hiểu ý, quay sang nữ tử tóc đỏ và nhỏ giọng nói: "Phiền cô Tiểu Hoa."

Ông già chủ trọ đưa một ánh nhìn có phần kì quặc, cũng như đang hoài nghi với đối tượng trước mặt này. Trong ánh mắt của ông ta, phần lớn đã nổi lên lòng tham.

"Cũng may là các ngươi vẫn còn giá trị để ta lợi dụng. Nếu không..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả hai tiếp tục tiến bước, Thượng Lục dẫn đầu, đôi mắt y sắc bén và cảnh giác. Tuyết Nhi bá·m s·át theo sau, trái tim nàng đập loạn nhịp, cảm giác sợ hãi và ngưỡng mộ đan xen.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Tuyết Nhi không thể rời khỏi Thượng Lục. Cảm giác sợ hãi đan xen. Thượng Lục đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng quét qua những kẻ còn sống sót, như muốn cảnh cáo rằng bất kỳ ai có ý định t·ấn c·ông sẽ nhận lấy kết cục tương tự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Trấn Quỷ