Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Tranh đấu bảo vật
Thượng Lục liếc nhìn lão pháp sư, giọng nói trở nên sắc lạnh nhưng vẫn giữ được vẻ điềm đạm. "Ta chỉ muốn đòi lại một chút công đạo cho cô gái tội nghiệp mà bọn chúng nhẫn tâm ra tay khiến cho cô ấy thần hồn gần như vỡ nát. Điều quan trọng hơn hết, cô gái đó còn có mối liên kết nhất định với ta."
"Pháp trận - Thần Hải Kết Nối Thiên Phượng!" Lăng Trúc Ly hét lên, giọng vang vọng, như lời nguyền bí ẩn gọi hồn.
“Ta biết rồi!” Một người đàn ông trong đám đông trả lời.
“Thiên tài trẻ tuổi của Phong Linh Tông!? Thằng hề thì đúng hơn.”
Từ bên dưới hố sâu, ánh sáng của lửa và nước phản chiếu lên bề mặt, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo và khó tin.
Ánh sáng từ những ký tự này dần dần lan tỏa xuống, đánh thức những vòng kết giới bên dưới sàn đấu giá. Những vòng kết giới này, như những dải sáng pha lê, bắt đầu phát ra tia sáng đặc biệt. Khi ánh sáng lan tỏa, không gian trở nên ngập tràn những sắc màu của sức mạnh, biến sàn đấu giá thành một bức tranh sống động và rực rỡ.
Lăng Trúc Ly lộ rõ vẻ khó chịu khi bị hắn khích đểu, nhưng không đáp lời.
Giọng nói yếu ớt, nghẹn ngào của nàng vang lên, như một lời thì thầm trong không gian căng thẳng: "Cha!"
Thượng Lục, với tốc độ và sự linh hoạt vượt trội, né tránh từng thanh kiếm một cách điêu luyện. Y di chuyển như một cái bóng, vượt qua cơn mưa kiếm với sự uyển chuyển của một vũ công trong điệu múa c·h·ế·t chóc.
"Các ngươi lùi xuống đi, người này cứ để cho ta!"
"Còn về tên Vương Nha kia, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngài!"
"Không...!?" Lăng Trúc Ly đưa tay ra như muốn ngăn cản, thất thanh hét lớn.
Thượng Lục sau khi cho tên pháp sư trẻ nổ tung thành vũng máu trên không trung vẫn đứng bất động, không hề nhúc nhích. Đôi mắt sắc lạnh của y bỗng nhiên hướng lên phía đám người pháp sư, giọng nói vang như sấm rền:
"Lại một tên Đế Hoàng cấp nữa tới! Không ngờ nơi đây lại ẩn chứa nhiều tên quái vật như thế này."
Người đàn ông và Lăng Trúc Ly nhìn xuống dưới hố, không thể tin vào sự bình yên của người thanh niên trước mắt. Cảm giác kinh hãi và bàng hoàng tràn ngập trong lòng họ. Sự công kích mạnh mẽ của phượng hoàng và cá mập so với sự yên bình vô sự của người thanh niên làm cho họ không khỏi nghi ngờ nhân sinh và kinh sợ trước sức mạnh vượt trội của y. Họ nhận ra rằng đối tượng mà họ đang đối diện, trước đó, vẫn còn che giấu thực lực thật sự.
Lão nhân, tính theo tuổi đã ngoài 500, trải qua trường đời quá nhiều nên thường hay suy nghĩ đắn đo trước khi hành sự. Biết rằng người trước mắt vẫn đang che giấu cấp độ thật, ông ta đã dùng thuật nhãn hướng về Thượng Lục để dò xét kỹ hơn về thân phận thật sự của đối phương.
"Đại nhân, sự việc vừa rồi thật đáng xấu hổ, đã để ngài phải chê cười rồi. Để bù lại sự việc này, ta sẽ giảm toàn bộ những vật ngài đấu giá được 30%." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng lần này thì khác. Những ai làm tổn hại đến nàng, ta đều sẽ cho hắn một cái c·h·ế·t đau đớn hơn bao giờ hết!"
"Sự việc trước đó lão cũng chỉ vì lòng nóng lòng cứu người mà không hề có sát ý đối với ngài. Nhưng bọn họ đã làm gì mà lại khiến ngài tức giận đến mức này...?"
"Ta ghét nhất là tiểu nhân đánh lén."
Không gian trong buổi đấu giá trở nên đầy căng thẳng và kịch tính khi Lăng Trúc Ly và Vương Nha lao vào cuộc chiến. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, dõi theo từng động tác và kỹ năng của họ. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi khắp nơi, làm nổi bật từng chi tiết của trận chiến. Những tiếng bàn tán râm ran không ngừng lan tỏa khắp gian phòng.
Phía xa, một số luyện thần sư cấp thấp đang chứng kiến cảnh tượng này bắt đầu bàn tán sôi nổi về vị cường giả vừa mới xuất hiện. Sự xuất hiện của ông ta như mang đến một làn sóng hứng khởi và lo lắng trong lòng mọi người.
Thượng Lục nhìn lão pháp sư, ánh mắt trở nên mềm mại hơn một chút. "Ta chỉ muốn cho bọn chúng một bài học, không ngờ lại tới mức này. Nếu ngươi đã nhận ra sai lầm của mình, ta cũng không muốn làm khó ngươi thêm."
Ở đằng xa, một thân ảnh ẩn hiện trong màn đêm trên đỉnh của tòa nhà cao nhất đang chăm chú theo dõi trận chiến bất ngờ lên tiếng. Giọng nói vang lên rõ ràng và uy nghiêm.
Lăng Trúc Ly bị bóp cổ, đôi mắt mở to gặp ánh nhìn của đám đông, truyền tải sự kinh hoàng và khó khăn mà nàng đang phải đối mặt. Bàn tay của Thượng Lục bóp chặt, làm cho khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch, và ánh sáng lồng đèn làm nổi bật những đường nét lo lắng và sợ hãi.
Lăng Trúc Ly, lúc đầu còn tràn đầy niềm vui và thùy mị, bỗng nhiên biến sắc, khiến cho không khí tươi vui giữa buổi đấu giá trở nên căng thẳng bất ngờ. Cô đột ngột hét lớn, âm thanh truyền ra phía trên lầu, đánh thức sự chú ý của toàn bộ đám đông. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng là tên nhát c·h·ế·t.” Một người khác nhìn theo bóng lưng tên vừa chạy kia, khinh bỉ nói.
Lưỡi hái và cây búa rung lên, phản đòn lẫn nhau, tạo nên những dao động mạnh mẽ. Ánh sáng từ lưỡi hái và cây búa tỏa ra vệt sáng lóa mắt, rực rỡ nhưng cũng đầy nguy hiểm.
"Chuyện này là sao?!"
"Vương Nha cũng chẳng phải dạng vừa, sức mạnh kinh người của hắn thật đáng sợ!"
“Uỳnh... uỳnh... uỳnh!”
Một âm thanh vang như sấm từ khoảng không xa xăm nào đó vang lên, âm thanh vừa lãnh đạm vừa trầm bổng như của những bậc cao nhân thật sự.
Lão pháp sư cúi đầu thật sâu, giọng nói đầy sự biết ơn. "Ta sẽ ghi nhớ lời dạy của tiền bối. Xin ngài yên tâm."
Với mỗi đòn đánh mạnh mẽ và tinh tế của Lăng Trúc Ly, cây búa sắt trong tay Vương Nha dần mất kiểm soát. Hắn ta cố gắng giữ chặt nó, nhưng sức mạnh đối kháng quá mãnh liệt. Bóng búa dao động, tạo ra những tiếng rè rắc vang rền trong không gian.
Thượng Lục gần như sẵn sàng tấn công người đàn ông thì đột nhiên phải né tránh khi một loạt những thanh cự kiếm khổng lồ bắn tới từ phía xa. Những thanh kiếm nặng và hùng mạnh như những tia sáng gió bắn vút, cắt qua không gian với độ chính xác đáng kinh ngạc.
Hai cha con Lăng Trúc Ly cúi người chắp tay về một hướng vô định đang phát ra âm thanh kia một cách hết sức cung kính, đồng thanh đáp lời: "Làm phiền ngài rồi, Lôi trưởng lão!"
Trong khoảnh khắc đó, Thượng Lục vẫn đứng vững, ánh mắt không hề dao động. Y nhìn đòn tấn công đang lao tới, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Thấy sự việc ban nãy, lão nhân già bắt đầu nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào Thượng Lục. Với kiến thức chuyên sâu đã được tiếp thu qua bao năm tháng, ông ta biết những đòn công kích của tên đệ tử trẻ kia bị phá vỡ là do Thượng Lục gây nên. Chỉ có điều, ông ta vẫn chưa thể xác định thực lực và thân phận của người áo bào đen phía dưới.
"Lăng Trúc Ly! Ta xem cô có thực lực thế nào mà dám đòi lại công đạo cho tên tiểu tử kia. Kể từ lần giao chiến gần nhất cách đây hai năm, giờ ta muốn xem cô đã mạnh đến mức nào!"
Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, ánh sáng chói lòa khắp nơi. Sóng năng lượng từ đòn đánh này lan tỏa, đẩy lùi cả hai ra xa. Sàn đấu giá nứt toác, bụi bặm bay mù mịt. Đám người xung quanh không khỏi kinh hãi, họ chứng kiến sức mạnh kinh hoàng từ cả hai mà không thể tin vào mắt mình.
Vương Nha không hề nao núng, hắn giơ cây búa lớn chắn ngang, chiêu "Thiên Quân Phá" của hắn đáp trả với sức mạnh không kém. Cây búa nặng nề va chạm với lưỡi hái, tạo ra một vụ nổ âm thanh vang dội, sóng năng lượng bắn ra khắp nơi. Sàn gỗ dưới chân họ rung lên, như không chịu nổi sức mạnh kinh hoàng của cả hai.
“Những người như vậy chẳng phải chỉ cần một chưởng tụ lực đánh xuống cũng có thể san bằng một lãnh thổ rộng lớn sao? Nếu là thật thì đúng là đáng sợ. Các ngươi ở lại mạnh khỏe, ta đây xin phép đi trước.” Một tên trong đám đông nói xong liền dùng thuật phóng nhanh như gió, lao ra xa khỏi chiến địa.
Vương Nha với thân hình khổng lồ và khuôn mặt mạnh mẽ, dùng sức mạnh của bản thân hút cây búa từ phía xa, nơi Thượng Lục ban nãy hất văng. Hình ảnh của hắn là hiện thân của sức mạnh tàn bạo, cơ bắp vững chắc và đôi mắt đầy quyết tâm.
Bàn tay lớn và mạnh mẽ của ông đưa ra một cú đấm đầy uy lực, hướng thẳng đến Thượng Lục như một cơn lốc xoáy đang tiến lên. Sức mạnh trong cú đấm này không chỉ thể hiện qua độ nhanh nhẹn mà còn có uy lực không hề nhỏ.
"Ngươi là người tấn công ta sao?!"
Không khí quanh đó bỗng chốc trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thượng Lục, người thanh niên áo đen đang đứng dưới đất với vẻ bình thản nhưng đầy uy nghi. Những kẻ từng nghĩ mình mạnh mẽ và vô địch, giờ đây đều nhận ra sự nhỏ bé của bản thân trước sự tồn tại của người mà họ từng coi thường.
Xung quanh, tiếng bàn tán râm ran:
Bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, Lăng Trúc Ly hướng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Thượng Lục, thành khẩn xin lỗi.
Thượng Lục đang cố gắng giữ thăng bằng sau cú đấm mạnh mẽ trước đó, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề. Người đàn ông, với sức mạnh mới từ bí thuật, lao vào Thượng Lục với tốc độ và lực lượng khủng khiếp.
Lão pháp sư ngượng ngùng, khuôn mặt tỏ ra hối lỗi, khẽ cúi đầu.
Khói bụi bốc lên mù mịt, ánh sáng từ vụ nổ làm chói lòa cả gian phòng. Đám người xung quanh nhanh chóng lùi lại, những thuật lực bảo hộ được kích hoạt, tạo ra những khiên chắn trong suốt bảo vệ họ khỏi những đợt sóng năng lượng tàn phá.
Thượng Lục nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi mở mắt ra, nhìn thẳng vào lão pháp sư. "Ngươi biết điều là tốt. Hãy nhớ kỹ, lần sau đừng để những chuyện như vậy xảy ra nữa."
Lôi đại trưởng lão, đứng trên con linh thú, ánh mắt lạnh lẽo và uy nghiêm, quan sát mọi diễn biến. Khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự suy ngẫm và phân tích.
Thượng Lục ngồi trên ghế, ánh mắt tò mò và hứng thú theo dõi trận chiến, đột nhiên nhận ra nguy hiểm đang lao đến gần cô gái miêu nữ. Khi cuộc đấu trở nên ác liệt, y lập tức hành động. Thân ảnh của y chớp động, biến mất khỏi chỗ ngồi và xuất hiện trước mặt cô gái miêu nữ, nhanh như chớp. Y đưa cánh tay lên, tạo ra một lớp lá chắn bằng sức mạnh vô hình, mạnh mẽ đủ để chặn lại cây búa sắt đang lao tới.
Cầm trên tay thanh kiếm, hắn ta bắt đầu ngờ vực bảo khí của bản thân sử dụng đã xảy ra vấn đề nào đó không rõ. Thanh kiếm được chế tạo từ gỗ cây "Bạch Ngọc" một loại cây quý hiếm có khả năng hấp thụ và phóng thích năng lượng thuật lực. Nghi hoặc bảo khí đã xảy ra vấn đề, hắn ta quyết định dùng tay tụ lực lại, hình thành một loạt cầu sét bắn thẳng về phía Thượng Lục, cùng sự căm phẫn trước những điệu cười khinh bỉ của đám người kia mang lại.
Lăng Trúc Ly không để cho Vương Nha nhiều lời thêm. Trong tay nàng, cây gậy phép lập tức biến ảo, từng mảng bóc tách ra dần dần hóa thành một cây lưỡi hái tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, toát lên vẻ ma mị đáng sợ.
Lăng Trúc Ly nhìn Vương Nha với ánh mắt đầy ngán ngẩm và chán ghét. "Đúng là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Tên áo đen! Ngươi vẫn không nhìn ra hắn ta sao?"
Thượng Lục quay người lại, nhìn cô gái miêu nữ đang run rẩy sợ hãi. Ánh mắt y trĩu nặng, đầy thương cảm trước tình cảnh của cô gái.
Chưa để Thượng Lục nói hết câu, một giọng nói thanh âm lớn từ đám người phía trên đã vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, cây búa bị đánh bật khỏi tay Vương Nha, lao vút xuống phía dưới như một tia chớp, hướng thẳng tới cô gái miêu nữ. Ánh mắt Lăng Trúc Ly hướng theo cây búa, tràn đầy lo lắng. Với vận tốc cực đại, nàng biết rằng dù có cố gắng hết sức cũng khó lòng ngăn chặn kịp.
"Ta nghĩ hắn cũng chỉ là được người khác mua chuộc vào đây mà thôi." Một đệ tử nữa bình luận, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và dè chừng.
Những âm thanh gấp gáp từ hơi thở đứt quãng của nàng hòa quyện với nỗi lo lắng tràn ngập, ánh mắt nàng ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn đầy uy lực đang chiến đấu trước mặt.
Lão pháp sư cười chừ, nụ cười đầy vẻ biết lỗi và tự trách.
Vốn dĩ Thượng Lục cũng chẳng phải tức giận đến thế, bởi lẽ cô gái thú nhân kia vốn dĩ có mức độ linh hồn thuần khiết cao đạt đủ tiêu chuẩn. Nhưng do bị tra tấn ngược đãi và bị làm một số chuyện tàn nhẫn, giờ đây đừng nói đến mức độ linh hồn thuần khiết, ngay cả thần hồn của nàng cũng đã phân nửa bị một thuật kỹ nào đó đánh nát. Nếu có sống sót, nàng cũng chỉ điên điên dại dại, thậm chí có thể đột ngột vong mạng bất cứ lúc nào.
“Người này... người này...”
"Lão pháp sư nhíu mày, ánh mắt chăm chú dò xét Thượng Lục, trong lòng bắt đầu dấy lên những suy nghĩ về những gia tộc lớn mà ông từng nghe qua và tận mắt chứng kiến.
"Đừng lại đây... đừng lại đây...!" Cô gái thú nhân hoảng loạn, mất kiểm soát, ôm mình sợ hãi hét lớn về phía Thượng Lục. Nhìn thấy sự đau khổ trong mắt cô, Thượng Lục chỉ còn cách đưa đầu ngón tay, truyền một tia thần lực vào trán cô để trấn an. Cô gái dần dần ngất đi.
"Mau... mau, chuẩn bị khởi động pháp trận!" người đàn ông kêu gọi, giọng điệu đầy quyết đoán nhưng cũng tràn ngập lo lắng. Ông hiểu rằng cần phải nhanh chóng kiểm soát tình hình trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Để ta xem ngươi làm sao có thể chống đỡ được một chiêu này của ta. Yếu thì đừng có nên thể hiện trước mặt người khác." Giọng điệu của tên đệ tử trẻ tràn đầy khinh thường. Ánh mắt hắn lấp lánh sự tự mãn, nụ cười đắc ý hiện hữu trên khuôn mặt tự tin tuyệt đối của bản thân.
"Lăng Trúc Ly, bản tính của cô vẫn nóng vội ra tay tàn độc như ngày nào. Đúng là một cô gái mạnh mẽ trong thân hình thiếu nữ dịu dàng."
Một số ít người vì cẩn tắc vô áy náy nên đã chạy trước, còn đa phần đều ở lại để tận mắt chứng kiến cảnh tượng xuất thủ của những người cấp bậc cao trong lời đồn, xem có đúng như họ nghĩ hay không, cũng như có thể mở mang tầm mắt, học hỏi thêm một chút từ những người đi trước.
Càng chiến đấu, sự chênh lệch năng lực giữa Lăng Trúc Ly và Vương Nha càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt của những người xung quanh không khỏi lộ rõ sự kinh ngạc và tán thưởng đối với Lăng Trúc Ly.
Người đàn ông kinh hãi nhìn lên, thấy những thanh kiếm lao tới với tốc độ và sức mạnh không tưởng. Ông ta chỉ kịp cúi đầu, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại cắt qua không khí ngay trên đầu mình. Trong khi đó, Lăng Trúc Ly đứng c·h·ế·t lặng, cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Trong sự hỗn loạn của cuộc đối đầu giữa Thượng Lục và người đàn ông, khu vực đấu giá đột nhiên trở nên hỗn loạn khi các cấu trúc bắt đầu sụp đổ. Tiếng la hét và bước chân chạy vội vã vang lên, tiếng gào thét hoảng loạn khuất lấp hình ảnh của những người đang tìm kiếm sự an toàn. Mặt đất rung chuyển vì những lực lượng siêu nhiên gây ra sự biến động.
Chưa kịp nhìn rõ sức mạnh ẩn dấu bên trong Thượng Lục, lão nhân ngay lập tức như bị một thứ sức mạnh vô hình phản phệ lại. Ông lùi vài bước rồi nhanh chóng giữ thăng bằng, khuôn mặt trở nên căng thẳng, da mặt tê dần, đồng tử co rút nhỏ lại như vừa trải qua nỗi sợ khủng khiếp nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 43: Tranh đấu bảo vật
Lăng Trúc Ly, dáng hình mảnh mai, tay cầm liêm đao, ánh mắt sắc nhọn và ác hiểm, co chân bật nhảy lao thẳng lên phía trên như một bóng ma tàn bạo, khiến mặt sàn gỗ in hằn vết tích. Ánh đèn lóe lên từ lưỡi hái khi nàng xoay người giữa không trung, trông vô cùng hoa mỹ.
“Cường giả Pháp thần!”
''Nếu thật sự là những con quái vật đó, lần này gặp rắc rối lớn thật rồi.''
Sức mạnh từ bí thuật này không chỉ tăng cường thể lực mà còn khiến người đàn ông trở nên tàn nhẫn và nguy hiểm hơn. Ánh mắt ông ta rực sáng, tràn đầy sát khí.
Thanh kiếm đầu tiên lao tới, xé toạc không khí với tiếng rít ghê rợn. Thượng Lục lùi lại, né tránh, cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ thanh kiếm. Những thanh kiếm tiếp theo nối tiếp nhau, tạo nên một cơn mưa kiếm khổng lồ, bao phủ cả khu vực.
Khi Vương Nha nhìn thấy nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, hắn ta ngay lập tức bước về phía trước. Tuy nhiên, ánh mắt của Thượng Lục nhìn qua làm cho hắn ngã lùi ngay phía sau. Đôi mắt sắc lạnh của Thượng Lục chẳng cần làm gì thêm nhưng đã đủ để cho hắn ta nhận ra sự đe dọa và không chắc chắn trong tình huống này.
Bộ váy lụa trắng êm dịu giờ đây trở nên như bức tranh đen trắng, khi ánh sáng bắt đầu nhấn nhá vào khuôn mặt cô, lộ ra sự bực tức và khó chịu. Đôi mắt thường trực dịu dàng giờ đây trở nên sắc bén và đầy căng thẳng, làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của cô.
Thượng Lục tiến tới trước lồng sắt với dáng vẻ quyết đoán, ánh mắt đầy tinh thần quyết tâm. Bàn tay y nắm chặt hai thanh sắt, và với sức mạnh đột ngột, y bẻ cong chúng ra, tạo thành một cửa lớn để tiến vào.
"Ly nhi, có vẻ hôm nay chúng ta gặp họa khó thoát rồi!"
Một cơn sóng năng lượng mạnh mẽ bùng lên, phá vỡ những xích sắt trói chặt thân thể y. Âm thanh vang dội như tiếng gió lốc quét qua, làm rung chuyển cả không gian. Cảm giác giải phóng từ sự trói buộc khiến Thượng Lục trở nên tự do, như một hồi sinh giữa cảnh địa kinh hoàng.
Trong lúc cuộc chiến diễn ra ác liệt, Lăng Trúc Ly bất ngờ tung ra chiêu "Thiên Sát Liêm Đao," lưỡi hái trong tay nàng phát sáng rực rỡ, như ánh mặt trời giữa đêm đen. Đòn đánh này mang sức mạnh hủy diệt, khiến không gian xung quanh rung chuyển dữ dội. Vương Nha không kịp phản ứng, chỉ kịp giơ búa lên chắn đỡ.
Nàng cố gắng nắm bắt từng giây phút, nhưng áp đặt và sự đe dọa từ Thượng Lục trước mặt tạo ra một tình huống đầy rủi ro và lo lắng.
"Keng...!" Cây búa va chạm với tấm chắn cứng như kim loại, ngay lập tức bị bật ra xa, ghim thẳng xuống mặt đất với sức nặng của chính nó, tạo ra một âm thanh vang rền.
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của nàng khi Thượng Lục bế nàng lên, ánh mắt y ánh lên vẻ quyết tâm. Y thoáng nhìn phía trên chỗ ngồi một lúc, rồi dậm chân và nhảy thẳng lên chỗ ngồi trước đó với sự nhẹ nhàng và mạnh mẽ.
"Nhãi ranh...!"
Người đàn ông, ban đầu dường như sẽ trở thành mục tiêu của cuộc tấn công của Thượng Lục, giờ đây lại thoát khỏi nguy cơ nguy hiểm. Ông nhanh chóng né tránh, ôm lấy cô con gái Lăng Trúc Ly, đưa nàng về phía sau, tránh khỏi đám thanh kiếm đang lao tới. Sự linh hoạt của ông thể hiện rõ qua từng động tác dứt khoát, bảo vệ con gái khỏi hiểm nguy.
"Ngươi cũng đâu có kém," Lăng Trúc Ly đáp lại, ánh mắt không giấu nổi sự tôn trọng.
VIẾT LẠI ĐOẠN DƯỚI HOÀN TOÀN LÃO PHÁP SƯ THAY BẰNG LÃO NHÂN, CÔ GÁI THAY BẰNG NÀNG VÀ CÔ GÁI THU NHÂN
Lăng Trúc Ly nhìn thấy người cha sắp bị tấn công mà bất lực, ánh mắt đầy tuyệt vọng hướng đến mà không thể làm được gì.
"Pháp Thần... sao có thể chứ? Ngay cả trưởng môn cũng chưa đạt đến Đế Hoàng đỉnh cấp, mà tên này vẻ bề ngoài còn rất trẻ, khí tức tỏa ra cũng không mạnh hơn là mấy so với huyền sư bình thường."
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sự xuất hiện của Lôi đại nhân, với danh tiếng và thực lực vượt trội, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc và kính sợ.
Người đàn ông, vẻ mặt hết sức khó tin, nhìn chằm chằm Thượng Lục dưới hố, nhỏ giọng nói.
"Lôi trưởng lão... Ngài có nhầm lẫn gì hay không...!?"
Lão pháp sư nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, ánh mắt đầy sự thông cảm và đồng cảm. "Ta thật sự không biết sự việc đã đến mức như vậy. Nếu đã liên quan đến tiền bối, lão xin chịu trách nhiệm và sẽ trừng trị thích đáng bọn họ."
"Lăng Trúc Ly, chỉ vì tên áo đen kia mà cô muốn rạn nứt mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà chúng ta sao? Hay chúng ta dừng lại tại đây, ta sẽ bồi thường gấp mười lần tổn thất đã gây ra. Như vậy có được không?" Vương Nha cố gắng thuyết phục, giọng điệu đầy van xin.
Dưới sàn đấu giá, những vòng kết giới bắt đầu biến đổi. Từ những đường sáng lấp lánh, chúng chuyển thành một biển nước xanh biếc, sóng nước dập dờn như thể có thứ gì đó đang chuyển động bên dưới. Trên mặt nước, hình ảnh một con cá mập khổng lồ hiện lên, hàm răng sắc nhọn như những lưỡi dao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nguy hiểm. Sóng nước quanh cá mập chuyển động không ngừng, tạo ra cảm giác như cả biển đang sôi động, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trong tầm với.
Câu nói của Thượng Lục làm cho mọi người đứng xung quanh càng thêm kinh sợ. Sức mạnh và uy lực từ giọng nói của y như một cơn bão cuốn phăng mọi nghi ngờ và khinh thường.
"Pháp Thần...?"
“Ta cũng vậy.” Một người khác nói với vẻ đồng tình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào người thanh niên áo đen, đầy sự tôn kính và khao khát.
Trong giây lát, không gian như ngưng đọng lại. Hai nắm đấm đối kháng nhau, tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ, làm rung chuyển không khí xung quanh. Tiếng nổ vang lên như sấm rền, năng lượng từ cuộc đối đầu này lan tỏa khắp nơi, khiến cho những người xung quanh phải lùi lại, che chắn để tránh bị ảnh hưởng.
Từ trên cao, một con phượng hoàng lửa khổng lồ xuất hiện, rực rỡ giữa bầu trời đêm. Cánh lửa của nó bùng cháy mạnh mẽ, tạo ra những đốm sáng lấp lánh, mang vẻ đẹp huyền bí nhưng đầy uy lực. Đuôi lửa của phượng hoàng vẫy vút, kéo theo những dòng lửa như sông lửa trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng đỏ rực như mặt trời đang lặn.
Thượng Lục ân cần đặt cô gái miêu nữ nhân lên ghế, đôi mắt y biểu lộ sự quan tâm. Y dõng dạc nói với nữ tử tóc đỏ và Tuyết Nhi đang đứng cạnh, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng chân thành. "Chăm sóc nàng giúp ta," y nói, như một lời dặn dò đầy tận tâm, rồi quay người bước đi.
Khuôn mặt rắn chắc của Vương Nha bắt đầu hiện lên dấu hiệu của sự bất an. Đôi mắt lớn, thường tự tin và đầy quyết tâm, giờ đây phản ánh nỗi lo lắng. Bóng mày hắn nhíu chặt, thể hiện sự căng thẳng trước áp lực ngày càng tăng từ Lăng Trúc Ly. Sự mệt mỏi và thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, biểu hiện tâm trạng dao động. Cảm giác mất kiểm soát và sự nghi ngờ về khả năng chiến đấu của mình ngày càng lấn át sự tự tin vốn có. Dáng đi và tư thế của hắn bắt đầu run lên, không còn thể hiện sự ưu thế như trước.
Cơn rung chấn mạnh mẽ xảy ra ngay khi cá mập và phượng hoàng đồng loạt lao thẳng vào mục tiêu, làm rung chuyển mặt đất dưới chân. Âm thanh gầm vang vọng của phượng hoàng hòa quyện với tiếng rít của cá mập, tạo ra một hòa thanh kinh hoàng.
"Không ngờ hai năm qua cô đã tăng tiến không ít, đúng là thiên tài như mọi người đồn thổi," Vương Nha thở hổn hển nhưng ánh mắt đầy thán phục.
Thượng Lục, nhận thức được sự đe dọa từ xa, ngay lập tức nhảy lùi về sau mấy bước. Y thể hiện sự nhanh nhẹn và sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống, ánh mắt sắc bén quét qua không gian, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
“Tên này... cười c·h·ế·t ta rồi... hahaha.”
Một đệ tử trẻ giọng điệu khó chịu, ánh mắt hắn ta tràn đầy sát khí cùng một nụ cười nham hiểm, hướng thẳng kiếm về phía Thượng Lục bên dưới. Sự kiêu ngạo và tự tin hiện rõ trên gương mặt đệ tử trẻ, hắn dường như không hề để ý đến sự nguy hiểm của Thượng Lục.
Một bóng hình cao lớn cùng với tốc độ và sự nhanh nhẹn khó tin, lao thẳng về phía Thượng Lục. Động tác của ông ta như một cơn gió nhanh chóng, khiến cho áo ông vẫn bay phất phới sau lưng khi ông ta lao tới.
"Đúng là phế vật, dùng pháp cụ mà vẫn còn đánh trượt!" Một tên đệ tử khác lắc đầu châm chọc, ánh mắt khinh thường hiện rõ.
Lăng Trúc Ly lắc đầu, thở dài đầy ngao ngán. "Sao trên đời lại có những kẻ ngu dốt đến mức này cơ chứ! Lần này ngươi bị đánh cũng không oan uổng một tẹo nào."
Với sự nhanh nhẹn và linh hoạt, Lăng Trúc Ly bay tới và đứng trên cây lưỡi hái. Nàng tạo ra thủ ấn phức tạp, ngón tay nàng chuyển động nhanh nhẹn, toát ra vẻ uyển chuyển và quyết đoán. Ánh sáng chiếu lên đôi tay nhỏ bé, tạo ra một hào quang nhẹ nhàng nhưng đầy năng lượng thuật lực dao động. Nàng bắt đầu vận chuyển thuật lực, ánh sáng từ đôi tay tỏa ra như một ngọn lửa mềm mại nhưng mạnh mẽ, thắp sáng cả khu vực.
Đang trong lúc lão nhân kia dò xét thân phận của Thượng Lục, một thân ảnh từ đằng sau thoáng chốc nhanh như cắt phóng qua rồi lao thẳng xuống phía dưới. Đó không ai khác là tên đệ tử trẻ, kẻ mà cái tôi quá cao cùng sự tự tin quá mức về bản thân đã khiến hắn quyết định phải rửa được nỗi nhục này bằng cách g·i·ế·t c·h·ế·t Thượng Lục.
Từ không gian xung quanh, những sợi xích đầy gai nhọn bất ngờ xuất hiện, như từ hư không trỗi dậy. Những sợi xích này nhanh chóng lao thẳng về phía Thượng Lục như những con rắn khát máu, xoắn quanh cơ thể và chân y. Gai nhọn như những lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào da thịt, khiến những vết thương rỉ máu. Những sợi xích chói buộc chặt chẽ, khống chế Thượng Lục, làm cho y không thể di chuyển một bước.
Cô gái thú nhân không trả lời, dư chấn của sự việc ban nãy vẫn khiến cô chưa thể bớt sợ hãi. Cô lùi sâu vào góc lồng sắt, ánh mắt biểu cảm tỏ ra đề phòng, sợ hãi khi Thượng Lục tiến gần để bắt chuyện.
Cuối cùng, sức mạnh đối đầu giữa lưỡi hái và cây búa đạt đến giới hạn, khiến cho cả hai bị hất văng ra xa. Tiếng nổ vang dội khắp không gian, âm vang trong lòng mọi người.
"Đúng rồi, ta biết đám người bắt cô gái đó. Lăng Trúc Ly cũng chỉ là người mua lại từ bọn chúng mà thôi, không hề có liên quan đến tổn thương của cô gái đó hiện tại."
Thượng Lục, ngay sau khi thoát khỏi xích sắt, ngước lên với sự linh hoạt và tốc độ phi thường. Thân ảnh y nhẹ nhàng động đậy, như ánh sáng mờ dần, rồi biến mất giữa không gian như một cơn gió thoáng qua. Những người chứng kiến chỉ kịp thấy một cái bóng thoáng hiện trước mắt, rồi Thượng Lục đã biến mất, để lại một khoảng không trống rỗng và một cảm giác sợ hãi ngập tràn.
"Lăng Trúc Ly thật không hổ danh là thiên tài, mỗi chiêu mỗi thức đều uyển chuyển như vậy."
Ánh mắt Thượng Lục ngưng trọng dừng lại ở hai người Vương Nha và Lăng Trúc Ly, đang tạm ngừng chiến đứng một bên nhìn từng cử chỉ bước đi của y với tâm trạng có phần thấp thỏm.
Thượng Lục dùng ánh mắt dò xét qua đám người phía trên một lượt, bất ngờ lên tiếng, giọng điệu không chút nể nang mà thậm chí còn khiêu khích, khiến đám người chứng kiến không khỏi trấn kinh và hoảng sợ. Họ biết lão nhân đang bay trên kia, khí áp tỏa ra lúc này đã đạt ngưỡng Đế Hoàng cấp. Chưa kể, đám người phía sau giống như chúng đệ tử đi theo, cấp bậc đa phần cũng không hề dưới Huyền Sư cấp, với thế lực như này chắc cũng thuộc thế lực không nhỏ trên Đại lục.
Trong bối cảnh hỗn loạn và kinh hoàng, Thượng Lục bất ngờ vận lực, phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp từ bên trong cơ thể. Ánh sáng màu hồng phát ra từ lòng bàn tay, làm lóa mắt hai cha con phía trên. Luồng sáng rực rỡ chiếu lên toàn bộ không gian, như một mặt trời nhỏ giữa đêm tối.
"Đại nhân, ta biết lỗi rồi, xin đừng g·i·ế·t ta...!"
Những luồng ánh sáng kỳ lạ phát ra từ mắt lão nhân, xoáy sâu vào người Thượng Lục như những tia dò xét không thể trốn tránh. Lão nhân già vận dụng hết toàn bộ năng lực của thuật nhãn, từng dòng năng lượng tinh tế và phức tạp từ thuật pháp này xâm nhập vào không gian xung quanh Thượng Lục, như muốn bóc trần tất cả mọi bí mật và sức mạnh của y.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thượng Lục phần nào cũng nhận ra cô gái thú nhân này trước đó đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp như thế nào.
Miêu nữ dưới sân khấu đứng bất động khi chứng kiến cảnh tượng này. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật bóng dáng cây búa sắt đang lao tới. Đôi mắt cô mở to, phản ánh sự kinh hoàng tột độ khi đối diện với mối nguy hiểm đang tràn đến như một cơn ác mộng. Bàn tay cô nắm chặt, toàn thân run rẩy. Vẻ mặt cô trắng bệch, biểu lộ sự sợ hãi và lo lắng.
"Tốc độ này...!"
Y nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Thượng Lục, bị xích trói giữa hai thế giới, đối mặt với sự tấn công đồng loạt của lửa và nước, vẫn không hề cử động. Đám người xung quanh, chứng kiến cảnh tượng này, vừa mừng rỡ vừa lo lắng, lòng ngổn ngang những cảm xúc trái ngược.
“Pháp Thần, ta có nghe nhầm không vậy? Người đó rốt cuộc mạnh đến mức nào?” Một người kinh ngạc thì thầm.
“Cho dù được chứng kiến cảnh tượng cường giả Pháp Thần suất chiêu thì ta đây có c·h·ế·t cũng mãn nguyện.”
Thượng Lục nhẹ nhàng bế cô gái miêu nữ ra khỏi lồng sắt, đưa tay để chống đỡ cơ thể mềm mại của nàng rồi tiến bước ra phía ngoài lồng.
Người đàn ông không kịp thời đưa ra phản ứng. Sự tấn công của Thượng Lục mang theo năng lượng mạnh mẽ, tạo nên một sự nguy hiểm khó lường. Đòn tấn công mạnh mẽ này khiến ông ta nắm chắc chín phần cái c·h·ế·t phải đối mặt mà chẳng thể né tránh.
''Nếu ta đoán không sai, người này hẳn là từ một trong những gia tộc lớn kia.'' Lão pháp sư trầm ngâm suy tư, từng cái tên của những gia tộc quyền thế hiện lên trong đầu.
Cây búa ngày càng gần, nhưng cô vẫn đứng im như một bức tượng lạnh lẽo. Sự yếu đuối và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi mắt cô chứa đựng sự tuyệt vọng cùng cực. Những giọt nước mắt như muốn rơi, phản chiếu trái tim đau đớn. Cây búa sắt đang tiến tới gần hơn, nhưng cô vẫn đứng đó, lòng nghẹn lại trong tiếng khóc thầm lặng, như chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra.
Những ký tự cổ ngữ trên đèn lồng bắt đầu phát sáng, dần dần hiện ra trước mắt như những hình ảnh cổ xưa được triển khai trong ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng ấy tạo nên một không gian đầy ma mị, uy áp đến đáng sợ, khiến không gian xung quanh bắt đầu trao đảo, dao động không ngừng. Những dòng chữ cổ ngữ này không chỉ để làm đẹp mà còn chứa đựng trong mình một loại thuật thức cổ xưa đầy uy lực.
"Vương Nha, ta nể tình cha ngươi và cha ta là chỗ quen biết nên đã có chút nhượng bộ. Nhưng giờ thì...!"
Một âm thanh lớn từ trên trời vọng xuống, lan tỏa qua không gian như tiếng sấm rền. Âm thanh đó mạnh mẽ đến mức khiến nhiều người không chịu nổi, ngay lập tức bịt tai lại, kinh hãi nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tiếng vang ấy tạo nên một cảm giác áp đảo, làm rung chuyển không gian.
“Ta thấy hắn nói đúng đấy. Trận đánh của những cường giả cấp bậc như này tuy rất hiếm khi được chứng kiến, nhưng nếu có biến động quá lớn thì cũng nên bảo vệ bản thân trước.” Một người khác đáp lời.
"Vô lễ! Ngươi có biết đây là ai không mà dám vô lễ như vậy?"
Vừa phát động công kích, hắn ta vừa hét lớn như để giải tỏa nỗi nhục vừa rồi. "Ngươi sẽ phải trả giá cho sự nhục nhã này!"
"Đại... đại... nhân... không, không phải ta!"
Thượng Lục, mặc áo choàng đen, với ánh mắt sắc lạnh, nhìn qua Lăng Trúc Ly với sự quan sát khó đoán.
Vương Nha nhìn Lăng Trúc Ly, khuôn mặt hiện rõ sự bực tức và khó chịu. Đôi mắt hắn nhăn chặt, biểu hiện sự căng thẳng và không hài lòng. Nụ cười đầy thù hận hiện lên, khiến khuôn mặt hắn trở nên ác cảm và khó chịu hơn.
Thượng Lục lúc này không còn vẻ khó chịu như trước mà nhẹ giọng trả lời: "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không ngờ đang muốn dạy dỗ cho đám người này một bài học thì nhà ngươi lại xuất hiện."
Câu nói từ phía lão nhân phát ra âm vang lắng đọng, khiến toàn bộ đám người phía dưới tỏ ra đầy kinh sợ khi nhìn vào người áo đen trước mắt. Câu nói "Pháp Thần" này vốn chỉ nghe qua lời đồn, nhưng lần này lại khác. Một người bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt họ ở một khoảng cách không quá xa, thậm chí còn khá gần. Toàn bộ ai nấy như bị một tảng đá vô hình ngàn tấn đè lên, tâm lý và tinh thần trở nên nặng nề đến đáng sợ. Họ vừa vui sướng khi tận mắt nhìn thấy người có cấp bậc cao như vậy, điều mà có lẽ cả đời cũng không được chứng kiến, vừa biết rằng những người cấp bậc cao như thế coi mạng người như cỏ rác. Chỉ cần cái vung tay nhẹ cũng có thể khiến họ c·h·ế·t mà không hiểu tại sao.
Lăng Trúc Ly nhận ra sự khó khăn của người cha. Cảnh tượng kinh hãi khi cơ thể ông bắt đầu có dấu hiệu không trụ được nữa, đôi mắt ông đục ngầu và cơ thể run rẩy. Ông ta ngay lập tức nôn ra một ngụm máu tươi vẫn còn vương trên khóe miệng. Cánh tay ông giữ chặt, đường gân trên cơ bắp phồng lên như sắp vỡ mạch.
“...”
"Không thể tin được! Cả hai đều đã nửa bước đặt chân vào Huyền Sư cấp, trận chiến này thật sự kinh hoàng!"
"Hắn ta không ngờ vẫn còn che giấu thực lực thật sự."
“Ngu xuẩn!” Lão nhân nhìn theo bóng hình tên đệ tử trẻ đang lao xuống, bất lực không kịp ngăn cản vì đang tập trung dò xét thân phận đối phương. Ông ta tức giận nói.
Những lời của Lăng Trúc Ly khiến cả đám đông phải lặng người. Ánh mắt của nàng đầy thành thật và quyết tâm, như muốn làm dịu đi sự căng thẳng vừa qua. Sự tôn trọng và ngưỡng mộ đối với Thượng Lục hiện rõ trong ánh mắt nàng.
"Đúng vậy, từng chiêu từng thức đều là đỉnh cao của võ học, thật không thể bỏ qua!"
Trong lòng mọi người đều tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Sự xuất hiện của Thượng Lục đã hoàn toàn phá vỡ mọi quy tắc và nhận thức trước đó của họ. Lôi trưởng lão, một nhân vật uy tín và có tiếng trong giới luyện thần sư, cũng không thể giữ được bình tĩnh, lão run rẩy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thượng Lục, không thể che giấu được sự khiếp sợ và tôn kính.
Mặt đất bắt đầu nứt nẻ, những đường vết sâu chứa đầy dung nham mở ra như những vết thương khổng lồ của hành tinh. Đất đá chuyển động dữ dội, như những đợt sóng đánh vào bờ, tạo ra hình ảnh của một vùng đất tràn ngập dư vị của sự hoang phế.
Ánh mắt của Lăng Trúc Ly chứa đựng sự kinh hoàng đến tận cùng, cảm giác rung động không kiểm soát lan tỏa qua cả cơ thể nàng. Mặc dù vẫn còn ngẩn ngơ trước cảnh tượng, Lăng Trúc Ly bất ngờ quăng lưỡi hái cắm mạnh xuống đất chính giữa khu vực đấu giá. Ánh đèn lồng chiếu lên bộ váy lụa trắng của nàng, tạo nên hình ảnh như một thiên thần giữa bức tranh hỗn loạn.
Nụ cười đầy tự tin trước đó của tên đệ tử trẻ giờ đây đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt của hắn nhăn lại từng vết trông hết sức khó coi. Một loạt nghi vấn hắn đặt ra trong đầu nhưng đều không thể lý giải được nguyên nhân. Đòn công kích bị lỗi, không... không thể như thế được. Hắn biết bản thân tập luyện bảo khí cùng khả năng điều khiển chiêu thức tuy chưa đạt đến mức độ thượng thừa nhưng cũng chả phải dạng tầm thường. Còn về người ở bên dưới kia, sức mạnh cấp bậc như hắn thấy bên ngoài thì không thể nào là người đã làm chuyện đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh tượng yên lặng một lúc, đám pháp sư xung quanh lão pháp sư đứng im lặng, ánh mắt đầy sự kính trọng và lo lắng. Họ hiểu rằng sự việc này không chỉ là một cuộc tranh đấu bình thường mà đã liên quan đến những thế lực lớn và những nhân vật cấp cao. Ai nấy đều cảm thấy căng thẳng, sợ hãi nhưng cũng không thể không học hỏi từ những tình huống căng thẳng như thế này.
Trong một cử động nhanh như chớp, Thượng Lục biến mất khỏi tầm nhìn và xuất hiện ngay bên cạnh Lăng Trúc Ly. Y nhấc cao cổ nàng lên một cách nhẫn tâm, vô tình.
"Vụt...vù...!"
Lăng Trúc Ly không ngừng nghỉ, nàng lướt tới như một bóng ma, tốc độ nhanh nhẹn và đầy uyển chuyển. Lưỡi hái trong tay nàng múa lượn, tạo nên những chiêu thức đẹp mắt và hiểm hóc. "Phong Vũ Liêm Đao" của nàng giống như cơn mưa kiếm sắc bén, mỗi đường đao là một mũi tên lao thẳng vào đối thủ.
Những tên pháp sư còn lại thầm nói với nhau rồi nở một nụ cười đầy khinh miệt về độ kém cỏi của tên đệ tử trẻ này. Tuy không nói lớn nhưng tên đệ tử trẻ vẫn nghe được mang máng vài ba câu, nên thấy nhục nhã. Hắn ta tức giận mà chỉ có thể nắm chặt tay lại, nghiến răng ken két chịu đựng, hắn ta biết thực lực và địa vị của bản thân với đám người kia ở đâu.
Từng quả cầu sét sau khi được phát động khi vừa tới giữa đường đã ngay lập tức nổ tung giữa không gian khuếch tán từng đột sóng khí liên tục tỏa ra.
"Thật không ngờ... chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta rồi."
Lăng Trúc Ly trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thượng Lục đã tự động thu thần lực lại trong lòng bàn tay. Chỉ khi cánh tay ấy của y đặt lại phía trên mặt bàn, nàng mới thật sự yên tâm.
"Phiền ngươi dẫn hai người họ ra khỏi đây giúp ta," Thượng Lục nói, ánh mắt cương quyết hướng về phía nữ tử tóc đỏ.
Nàng cố gắng giải thích nhưng vô cùng khó khăn để nói thành lời.
Lão nhìn qua người đàn ông phía dưới, tức Lăng Tử Hà cha của Lăng Trúc Ly, với ánh mắt đầy phiền muộn và thất vọng. ''Lăng Tử Hà, lần này vì ngươi mà ta đã đắc tội với cao thủ Pháp Thần. Có lẽ kiếp trước ta đã nợ ngươi quá nhiều nên giờ mới có kết cục như này.'' Ông lắc đầu vài cái chán nản, giọng đầy ngao ngán và tiếc nuối. Ánh mắt ông trở nên ái ngại khi nhìn về phía Thượng Lục.
Lăng Trúc Ly nhảy lên không trung, lưỡi hái trong tay nàng xoay tròn tạo nên những vòng sáng rực rỡ. Ánh sáng xanh ngọc từ lưỡi hái tỏa ra như ánh sao băng, mỗi lần vung lên là một đợt sóng năng lượng mạnh mẽ. Nàng xoay người, tung ra chiêu "Ngọc Sắc Liêm Đao," lưỡi hái lao thẳng về phía Vương Nha với tốc độ chóng mặt.
Thượng Lục bước vào bên trong lồng sắt, cô gái thú nhân bất tỉnh nằm yên. Đôi tai và đuôi của cô là đặc điểm phân biệt rõ hình dạng đồng loại.
"Chúng ta không thể coi thường hắn được!"
Thượng Lục đang lắng nghe Vương Nha nói thì bỗng nhiên bất giác cảm nhận được điều bất thường mà hướng ánh nhìn qua một bên.
Đám đông, trước đó còn hứng khởi với buổi đấu giá đặc biệt, giờ đây chuyển từ tâm trạng háo hức sang nỗi lo sợ tột độ. Bức tranh hỗn loạn và hoảng loạn bao trùm khi mọi người tìm kiếm lối thoát giữa cảnh đổ nát.
Thượng Lục ngay lập tức thả Lăng Trúc Ly xuống đất rồi nhanh chóng nắm chặt bàn tay lại tạo thành nắm đấm mạnh mẽ, trực diện đối kháng người đàn ông bất ngờ xuất hiện tấn công này.
Lăng Trúc Ly bị bóp cổ, khó khăn thở gấp như cá mắc cạn. Khi Thượng Lục thả nàng xuống đất, nàng ôm lấy cổ mình, đôi mắt đỏ ngầu từ nỗi đau và sợ hãi. Trong khoảnh khắc, nàng nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đối đầu với Thượng Lục.
Những cầu sét lao tới với tốc độ nhanh như chớp, xé toạc không gian, tạo ra âm thanh rít vang vọng. Ánh sáng từ các cầu sét chiếu rọi, làm bừng sáng một góc trời đêm. Tia sét đan xen nhau, tạo thành một màn trình diễn uy lực vô cùng.
Thấy khu vực đang có dấu hiệu đổ nát, Thượng Lục quay mặt về phía đám người, ánh mắt lo lắng dừng lại ở nữ tử tóc đỏ đang không ngừng chống đỡ những mảnh vỡ rơi xuống từ trên cao.
Ngước nhìn lên đám người, vì trước đó bị tấn công bất ngờ nên trong câu nói của Thượng Lục lúc này không khỏi lộ rõ sự khó chịu, kèm theo thanh âm có phần nặng nề.
Những tiếng cười hả hê từ những tên pháp sư xung quanh vang lên, như từng nhát dao vô hình không ngừng đâm thẳng vào nỗi đau và sự nhục nhã của tên đệ tử trẻ.
Tiếng kêu ken két của sắt làm rung chuyển không khí, tạo ra âm thanh gai góc và đầy sức mạnh.
Hiểu biết về nguy hiểm và cảnh báo từ Thượng Lục, hắn ta vội vã thanh minh bản thân.
Lăng Trúc Ly lắng nghe thông điệp, ánh mắt chăm chú nhìn Thượng Lục, cảm nhận được sức mạnh từ y. Tuy nhiên, ánh mắt âm lãnh của người cha đang đối mặt với nguy hiểm cận kề khiến nàng giữ lại hơi thở, tỉnh táo trở lại.
"Nhanh quá! Không kịp rồi!" Lăng Trúc Ly hét lên, giọng đầy hoảng hốt. "Cẩn thận!"
Cây lưỡi hái và cây búa sắt lớn kia chạm vào nhau, tạo ra âm thanh sắc bén như tiếng dao động năng lượng không ngừng. Năng lượng từ cuộc va chạm này bắn ra như sóng điện từ, lan tỏa khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, thế giới như chấn động. Ánh sáng từ lưỡi hái lóe lên, làm nổi bật chiếc búa trong không gian, tạo nên một cảnh tượng như ngưng đọng thời gian.
Cơn ớn lạnh ngay lập tức chạy dọc sống lưng của đám đệ tử phía sau. Sắc mặt bọn họ biến đổi liên tục, gương mặt ai nấy đều kinh sợ và khó tin nhìn lão nhân run rẩy chỉ tay về phía Thượng Lục đứng dưới.
Phượng hoàng lửa và cá mập nước, hai linh thú trong truyền thuyết, đồng loạt lao tới từ hai hướng khác nhau. Ánh sáng rực lửa từ phượng hoàng hòa quyện với sắc xanh biếc của biển nước, tạo ra một cảnh tượng kỳ ảo và đáng sợ. Ngọn lửa của phượng hoàng tỏa ra hơi nóng cháy bỏng, trong khi sóng nước của cá mập tạo ra cảm giác lạnh lẽo đầy đe dọa.
Đột nhiên, Thượng Lục hiện thân trước mặt người đàn ông. Cánh tay y nhanh chóng hình thành thủ ấn, toát lên sức mạnh khó lường và uyển chuyển. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, mang cảm giác của sự hiện diện từ một lực lượng không thể dự đoán.
Thượng Lục đứng yên giữa sân đấu giá, vẻ mặt vẫn không chút đổi sắc, lạnh lùng và kiên định. Y cố tình đứng đó, để hứng trọn đòn tấn công từ pháp trận này, vừa muốn kiểm nghiệm sức mạnh của nó, vừa muốn cho đám người xung quanh thấy rõ sự chênh lệch về cấp độ giữa đôi bên.
Đầu kiếm của tên đệ tử trẻ bắt đầu hội tụ một luồng sức mạnh như bão sét, phóng thẳng xuống. Tia sét rực sáng cả một vùng giữa màn đêm tối, tiếng sét vang lên loẹt xoẹt đầy uy lực, không chút khoan nhượng mà lao xuống với vận tốc càng lúc càng nhanh.
Người đàn ông, ánh mắt như lửa bùng cháy, không gục ngã trước sức mạnh của Thượng Lục. Gương mặt ông hiện rõ sự kinh hãi, nhưng nắm đấm uy lực vẫn kiên cường đối kháng.
Lão pháp sư cúi đầu, giọng nói đầy biết ơn và kính trọng. "Ta xin cảm tạ lòng khoan dung của tiền bối. Lão sẽ lập tức xử lý chuyện này và bồi thường cho cô gái kia."
"Ngươi nên cút khỏi đây thì tốt hơn!"
''Không ngờ, ta đã che giấu thực lực sâu đến vậy mà lão già như ngươi vẫn đánh hơi thấy. Quả nhiên, gừng càng già càng cay.''
Đám người xung quanh thấy màn biểu diễn tốc độ kinh ngạc của Thượng Lục, không khỏi kinh hãi. Khuôn mặt họ hiện rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi, khó tin vào mắt mình. Trong đầu, họ bắt đầu tạo ra một vách ngăn cẩn trọng, dè chừng người thanh niên trước mặt.
"Là các ngươi đã gây ra cho nàng đến mức đầu óc điên loạn, thần hồn gần như vỡ vụn."
"Nhanh quá!"
"Người này là ai mà tốc độ nhanh như vậy?"
"Mong ngươi không làm cho ta thất vọng!" Thượng Lục ánh mắt không che giấu nổi sát khí, lời nói ẩn chứa nhiều ý tứ.
Cây búa lao về phía hắn như một vệ sĩ trung thành, sẵn sàng chấp nhận mọi sứ mệnh. Hắn giữ búa chắc chắn, lời thách thức cùng nụ cười rộn trên môi khi đối mặt với lưỡi hái đang lao tới. Sự tương phản giữa hắn và Lăng Trúc Ly, một bên là sức mạnh thô bạo, một bên là sự thanh thoát nguy hiểm.
Vương Nha đáp trả bằng chiêu "Đại Địa Phá Thiên," cây búa lớn vung lên, tạo ra những đợt sóng đất đá cuồn cuộn. Sức mạnh từ búa của hắn giống như núi đồi đổ xuống, không ngừng ép sát Lăng Trúc Ly. Hai nguồn sức mạnh đối đầu, tạo nên những đợt sóng năng lượng va chạm, ánh sáng và âm thanh không ngừng nổ ra.
Không tự chủ được, lão nhân đưa cánh tay gầy guộc phía sau cánh tay áo rũ xuống run rẩy, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ chỉ vào người thanh niên áo bào đen phía trước.
"Thứ kém cỏi này không hiểu sao được Lôi đại trưởng lão dẫn đi theo cơ chứ?! Thật là khó hiểu." Một người khác thì thầm, giọng nói pha chút tức giận và bực bội.
"Bớt lắm lời..." Nàng lạnh lùng đáp.
"Chút trò vặt vãnh của lão khiến tiền bối chê cười! Chỉ có điều, lão vẫn chưa hiểu vì sao người như ngài lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này?"
Đằng sau lớp mũ chùm đầu, ánh mắt Thượng Lục lóe lên một tia sáng sắc lạnh. Y nhìn thẳng vào đòn công kích đang lao tới, không chút nao núng. Khi tia sét chỉ còn cách Thượng Lục vài gang tay, nó đột ngột phát nổ giữa không trung, tạo ra một sóng khí cực mạnh khuếch tán, làm không gian xung quanh rung chuyển.
Khi lưỡi hái và cây búa va chạm, một vụ nổ âm thanh khổng lồ vang lên, làm rung chuyển không gian xung quanh. Đám người trong buổi đấu giá đồng loạt dùng thuật lực tạo khiên chắn hộ thể, che chắn trước mặt.
Người đàn ông, với ánh mắt lạnh lùng và ánh sáng chiếu lên khuôn mặt có phần già nua, quyết định sử dụng một bí thuật cấm kỵ để tăng cường thực lực tạm thời. Các huyết tự trên cơ thể ông ta đột nhiên xuất hiện, nổi lên khắp cơ thể, phát ra ánh sáng đỏ rực. Phía sau ông ta, một bóng quỷ hiện thoáng chốc rồi biến mất, như thể được triệu hồi từ cõi u minh. Năng lượng cuộn trào bên trong cơ thể ông ta, thực lực tăng lên vài cấp trong thoáng chốc.
Vương Nha không hề hiểu ý nàng, vẫn tưởng người thanh niên áo đen kia chỉ là kẻ lắm tiền nhiều của, được lòng nàng gái mà thôi. Trong đầu hắn không thể nảy ra bất cứ suy nghĩ nào khác, hoàn toàn bỏ qua những lời nhấn mạnh từ Lăng Trúc Ly.
Khi Thượng Lục bị đẩy lùi, người đàn ông bắt đầu gục xuống, ôm ngực, hơi thở trở nên khó khăn. Những vết thương nặng trên cơ thể khiến ông ta đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi pháp trận đang được khởi động phía dưới. Trong lòng ông ta tràn ngập lo lắng, nếu ngay cả pháp trận này không thể đánh bại được chàng thanh niên áo bào đen trước mắt thì sợ rằng chẳng còn gì có thể ngăn cản được hắn ta nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.