Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Con bạc đến từ Thượng Giới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Con bạc đến từ Thượng Giới


Thượng Tam bước đi một bước và thân ảnh của nàng tức khắc biến mất, sau đó xuất hiện gần Thượng Lục. Sự xuất hiện và biến mất đột ngột của nàng tạo ra một tầng sóng mạnh cuộn trào khuếch tán ra xung quanh. Khi nàng đến gần, ánh sáng từ bao vàng phản chiếu lên khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đẹp lấp lánh ánh vàng.

"Ngươi thực sự muốn ta làm người bảo hộ?" Thượng Tam hỏi lại, giọng điệu nghi hoặc.

"Thứ này có lẽ ngươi cũng không dùng tới đâu nhỉ? Nếu vậy, ta sẽ cầm giúp ngươi."

Ngay khi nàng vừa bước ra khỏi vết rách không gian, một sự biến đổi khủng khiếp bắt đầu. Nhiệt độ xung quanh tăng lên đột ngột, áp lực nặng nề ép đến từng phân tử cát. Những hạt cát vàng bao quanh Trấn Quỷ bỗng chốc nóng chảy thành dung nham, chảy dài trên sườn dốc như những dòng lũ đỏ rực, nhấn chìm mọi thứ trên đường đi. Sức mạnh tự nhiên bị khuấy động, tạo ra những cơn bão tố dữ dội và không gian trở nên chao đảo, mất kiểm soát.

Nghe đến đây, Thượng Tam có phần hoài nghi trong lòng, bèn lên tiếng đáp lời. "Các ngươi đắc tội với hắn mà vẫn sống sót được đến bây giờ thì đúng là kỳ lạ. Nhưng để các ngươi sống đến bây giờ, chứng tỏ hắn ta cũng không có ý định g·i·ế·t các ngươi."

Thượng Tam nắm chặt tay, và một ánh sáng lóe lên từ làn da của cô. Trong một nhịp thở, cô mở ra một vết rách không gian. Với một cái chợt, cô biến mất vào vùng không gian huyền bí, chỉ để lại một dòng ánh sáng nhỏ thoáng qua mắt mọi người.

Thượng Tam, với ánh mắt kiêu hãnh và nụ cười tự tin, bước ra từ không gian rách nát. Mái tóc của nàng bay theo gió, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.

Thượng Tam lườm Thượng Lục đang quay lưng, ánh mắt đầy sự thách thức. Nàng quan sát xung quanh, thấy những lớp chắn mà Thượng Lục tạo ra để bảo vệ đám người phía dưới. Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười đầy âm hiểm, ánh mắt sáng lên sự tự tin độc ác.

"Hai tấn... không, không, một tấn... sao... sao... ngươi thấy sao, Thượng Lục?"

Đột nhiên, nàng xuất hiện ngay cạnh Lăng Tử Hà và Lăng Trúc Ly, làm họ giật mình và ngã ra sau, bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của nàng. Màn biến mất và tái xuất hiện của Thượng Tam khiến họ cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ.

Nghe lời nói ẩn ý của Thượng Lục, cô gái tộc Tử Linh không khỏi cảnh giác hơn với Thượng Tam. Nếu ngay cả người như Thượng Lục còn phải dè chừng, thì việc cô đối đầu với Thượng Tam chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ c·h·ế·t. Cô gái tộc Tử Linh nhận ra rằng, tham gia vào trận chiến này có thể không chỉ không giúp ích gì mà còn vướng tay vướng chân Thượng Lục.

"Đúng là một tên vô tình vô nghĩa... Nếu ngươi đã muốn đuổi ta vội đến như vậy, ta đây cũng không thèm ở lại thêm."

Thượng Tam bước đi trên Thượng giới với vẻ mặt bực bội và tức giận. Ánh sáng mặt trời phản chiếu lên áo quần của cô, tạo ra những tia sáng lấp lánh xung quanh, như muốn xua tan đi bóng tối trong lòng cô. Tiếng bước chân của Thượng Tam vang vọng, cô đọng cả khoảng không, mang theo sự căng thẳng và áp lực khôn cùng.

Cô dừng lại, nhìn lên bầu trời với ánh mắt đầy quyết tâm. "Không được, ta phải đến chỗ Thượng Lục một chuyến để vay hắn ít vốn trả thù ả Thượng Nhị mới được. Ta không tin phần thắng mãi mãi vẫn sẽ thuộc về cô ta."

"Đáng ra ta vẫn nên nghe Thượng Lục bỏ đi thứ trò may rủi này... May rủi gì cơ chứ, rõ ràng là trò chơi một chiều về phía cô ta!" Thượng Tam gằn giọng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự bực bội.

"Nữ nhân kia là ai? Sức mạnh này... kinh khủng quá..." Một giọng nói run rẩy cất lên từ đám đông, thể hiện sự kinh hãi và ngỡ ngàng của họ. Những ánh mắt hoảng loạn dõi theo từng động tác của Thượng Tam, nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực tràn ngập trong tâm trí mọi người.

"Đại nhân... hay ngài đi cùng chúng ta được không?" cô gái tộc Tử Linh khẽ hỏi, giọng nàng đầy lo âu.

''Nụ cười đó của cô ta... Đáng ghét, thật đáng ghét quá mà!''

Thượng Tam khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng hơn, "Còn việc làm người bảo hộ như ngươi nói, ta xin phép được từ chối. Ta không thể cam kết một trách nhiệm dài hạn như vậy."

Thượng Lục cau mày khinh bỉ, ánh mắt trở nên lạnh lùng khi nhận ra sự ích kỷ của Thượng Tam. Một cảm giác không hài lòng và tức giận tràn ngập trong lòng, khi y nhận ra rằng đã phải bỏ ra một số tiền lớn trên trời chỉ để giúp đỡ nàng ta. Bản thân y đã từng giúp đỡ nàng quá nhiều, nhưng đổi lại, nàng không những không biết ơn mà lần nào cũng đe dọa y bằng đủ thứ bỉ ổi đê hèn khác nhau, lần này cũng không ngoại lệ.

"Hai người không cần phải sợ..." Thượng Tam nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm. Thấy họ dần bình ổn trở lại, nàng tiếp tục, "Hãy đưa ra điều kiện mà ngươi nói... Chỉ cần ta làm được, ta sẽ giúp. Nếu không, dù ngươi cho ta nhiều vàng đến mức nào, ta cũng khó có thể chấp nhận."

"Cảm ơn ngài đã tha mạng cho cha con chúng tôi... Ta hứa sau này sẽ không còn chuyện như này xảy ra nữa."

"Ta đồng ý. Một lần trợ giúp từ ngài đối với ta là vô giá không gì bằng," Lăng Tử Hà đáp lời, vẻ mặt không giấu nổi sự vui sướng.

Lăng Trúc Ly nhìn chằm chằm vào mắt cha mình, rồi nhẹ nhàng ghé sát tai ông và thì thầm điều gì đó. Lời nói nhỏ nhẹ kia truyền đạt một thông điệp mà Thượng Tam, đứng một bên, không khỏi tò mò. Có thể là một kế hoạch, một mong muốn, hoặc điều gì đó khác. Ánh mắt cô phản ánh sự quan tâm và kỳ vọng, trong khi Lăng Tử Hà lắng nghe cẩn thận, biểu lộ sự quan tâm và sẵn lòng lắng nghe.

Biết chắc Thượng Lục đã quyết tâm ở lại, cô gái tộc Tử Linh không cưỡng cầu thêm nữa. Nàng cúi đầu chào một cái rồi liếc qua đám người lão nhân, ra hiệu. Thấy vậy, đám người lão nhân cũng chủ động bay tới.

Trong lúc Thượng Tam tỏa ra sức mạnh áp đảo, Thượng Lục vẫn không đáp trả trực tiếp, mà tiếp tục tập trung vào việc dung hợp linh hồn cho cô gái tộc Tử Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía bên dưới, trong tấm chắn, tiếng hét hoảng loạn vang lên khi mọi người bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Thượng Tam. Sự sợ hãi lan tỏa, nhiều người ngã quỵ xuống, kinh hãi chỉ tay lên trời, nơi nữ thần đầy quyền uy đứng đó, ánh mắt băng giá và sức mạnh vô biên của nàng bao phủ toàn bộ không gian.

"Mỗi khi gặp nguy hiểm, hãy truyền thuật lực vào đây. Ta chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi," Thượng Tam nói, giọng điệu cương quyết và uy nghiêm.

Ánh mắt Thượng Lục chạm vào Thượng Tam, và trong khoảnh khắc, y nhận ra ý định của nàng.

"Đại nhân, chỉ cần ngài làm người bảo hộ cho chúng ta, không chỉ số vàng hiện có mà chúng ta sẽ đưa hết cho ngài, thậm chí mỗi năm còn đưa thêm 50% lợi nhuận kiếm được cho ngài."

Cô tiếp tục, "Nhớ rằng ta chỉ có thể giúp đỡ ngươi một lần duy nhất. Sau khi giúp xong, tấm phù này sẽ lập tức tan biến."

Câu nói này của y khiến cho mọi người nghe xong cũng phần nào đã dự đoán được kết cục của đám người săn thú nhân để bán kia. Thượng Lục nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm. "Ta khuyên ngươi cũng đừng nên dây dưa quá nhiều vào cô ta làm gì." Ánh mắt của Thượng Lục hướng về Thượng Tam, ra hiệu cho Lăng Tử Hà hiểu ý.

"Ta chỉ cần ba tấn vàng là được rồi... Ta biết ngươi có rất nhiều bảo vật quý giá mà. Nếu ngươi không mang đủ vàng, thì dùng những thứ đó đưa ta cũng được."

Cô dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng. "Nếu thật sự hắn muốn g·i·ế·t các ngươi, thì ta cũng khó có thể giúp được. Dù sao, cấp bậc hiện tại của chúng ta tuy là bằng nhau, nhưng để đánh thật với hắn chỉ vì những nhân loại nhỏ bé như các ngươi, quả thật là không đáng."

Cảm giác dẫm chân đành đạch trải dài trong không gian, nhưng trong trái tim của Thượng Tam, nó biến thành một cuộc chiến nội tâm. Sự tức giận và bất mãn đấu tranh với sự thất vọng và lòng tự trách. Cơn bão cảm xúc trong lòng Thượng Tam không ngừng gào thét, tìm kiếm lối thoát cho những niềm đau và uất hận.

"Các ngươi đi đi," Thượng Lục nói, ánh mắt sắc bén nhưng đầy kiên định.

Thượng Tam đứng trên không trung, chân trần nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, bay lơ lửng không cách mặt đất là mấy. Bước chân của nàng không chạm đất. Ánh sáng bao quanh nàng làm nổi bật vẻ đẹp thiên thần và sức mạnh vô hình, tạo ra một cảm giác thần bí và uy nghiêm không thể diễn tả.

"Không thể thấp hơn được nữa đâu... Ta hứa với ngươi sau này sẽ trả cả gốc lẫn lãi, nên ngươi cứ yên tâm."

"Được rồi, ta thua cô... Sao lại có loại người vô liêm sỉ như cô tồn tại được cơ chứ."

"Ngươi là kẻ vừa đã kêu gọi ta dừng lại?!"

"Câu này ta nghe cũng không biết bao nhiêu lần từ cô rồi. Đây có lẽ là lần cuối ta giúp cô, mong sau này đừng đến tìm ta nữa."

Thượng Tam, sau khi nhận ra rằng đòi hỏi của mình quá cao, ngay lập tức hạ mức tiền xuống. Ánh mắt của nàng trở nên thấu hiểu và nhận ra sự không hợp lý trong việc đòi hỏi của mình, và nàng quyết định điều chỉnh lại mức độ để phản ánh đúng khả năng và giá trị của sự giúp đỡ từ Thượng Lục.

"Ồ... đây có phải Thượng Tam mà ta biết không? Sao lần này cô lại nghe lời ta nhanh vậy?"

"Đúng vậy..." Lăng Tử Hà đáp, giọng ông run run nhưng đầy quyết tâm.

Cô gái tộc Tử Linh cúi đầu, đôi mắt đầy quyết tâm và sự cảm kích. Thượng Lục tiếp tục:

Khi lời thì thầm kết thúc, cả hai cha con lập tức quay về phía Thượng Tam, nhìn thẳng vào cô khiến cô không khỏi nghi ngờ.

Biết rằng Thượng Lục sẽ giúp mình, sắc mặt Thượng Tam phấn khởi trở lại. Nàng giơ ba ngón tay ra phía trước, hớn hở nói.

Câu nói đầy căm phẫn vang lên trong không gian, như một lời nguyền rủa oán hận. Thượng Tam nhớ lại nụ cười đầy kiêu ngạo của Thượng Nhị, nụ cười mà cô ta luôn trưng ra sau mỗi lần chiến thắng, khiến cho lòng Thượng Tam như bị dao đâm.

Cô gái tộc Tử Linh, dù trong thâm tâm có một tia sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp mà Thượng Tam tỏa ra, vẫn giữ vẻ mặt kiên định và giọng nói đầy quyết tâm khi nói với Thượng Lục.

"Không ngờ phát Thiên Phạt thứ ba này lại có uy lực lớn đến vậy. Đúng là ta còn quá coi nhẹ uy lực của Thiên Phạt mà đại tỷ tạo ra..." Thượng Lục tự nhủ, cảm giác bất ngờ và ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt.

Thượng Lục cũng hướng ánh nhìn xuống phía Lăng Tử Hà, vẻ mặt có chút bất ngờ với hành động và lời nói của ông ta.

Thượng Tam đưa tay ra và xoá bỏ kết giới chắn bao quanh Trấn Quỷ. Không khí trong vùng trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể áp lực nặng nề trước đó đã tan biến. Nàng nhẹ nhàng đặt bao vàng vào vòng trữ đồ và trong một nháy mắt, thân ảnh nàng biến mất khỏi tầm nhìn.

Ánh sáng từ tấm phù lan tỏa, vẻ mặt của Thượng Tam trở nên trấn an và quyết định. Cô chỉnh lại dáng đứng, ánh mắt sáng lên với tinh thần kiên định. Tấm phù như một bước sóng sức mạnh, bay về phía Lăng Tử Hà với tốc độ nhanh chóng.

Thượng Tam ngẩng mặt lên, nhìn Thượng Lục đang đứng trên cao quan sát tình hình. Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Thượng Lục, rồi nàng quay lại đáp lời, "Chúng ta là bạn... Tuy hắn không tốt với ta cho lắm, nhưng ta vẫn coi hắn là một người bạn thân."

"Đại nhân, ta nhất định sẽ coi cô bé như người thân của mình. Ngài yên tâm."

Thượng Lục nhìn xuống, nét mặt có phần nhẹ nhõm. "Tùy cô." Y nói vọng lại, giọng điệu bình thản. "Ta vốn đã tha cho họ từ lâu rồi, chẳng qua họ vẫn thiếu lòng tin vào chuyện đó mà thôi."

Một âm thanh từ Thượng Tam vang lên, khiến bầu không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

Ánh sáng lửa đỏ bùng lên từ lòng đất, nóng đỏ đến mức đáng sợ, như lửa tận cùng của địa ngục, bao phủ mặt đất sa mạc xung quanh. Cát nứt vỡ, những miếng vụn bị nung đỏ như máu bắn lên không trung, tạo thành một cảnh tượng khủng khiếp, đầy đe dọa c·h·ế·t chóc.

Lăng Tử Hà cảm thấy bối rối, khó nói ra những gì ông đang nghĩ. Một lúc sau, ông ngượng ngùng nói, "Chúng ta trước đó đã không may có một chút đắc tội với ngài ấy, nên mọi việc mới thành ra như thế này. Chỉ cần ngài khuyên ngăn ngài ấy tha cho chúng ta lần này, ta hứa sẽ dâng hết mọi của cải bản thân có được đến tận tay ngài."

Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc lướt qua tâm trí Thượng Lục. Y nhìn lên, và trong giây phút đó, nhận ra một vết rách không gian mở ra từ trên cao. Từ vết rách đó, Thượng Tam xuất hiện, như một bóng ma giữa không trung.

Thượng Tam thở dài một tiếng, ánh mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. "Vàng?! Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Thôi được, ta sẽ thử hỏi hắn ta xem sao..."

Lăng Tử Hà trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh lo lắng và quyết tâm. Sau một hồi cân nhắc, ông khẽ lên tiếng như chỉ để mình Thượng Tam nghe, "Ngài có quen biết vị đại nhân phía trên kia hay không?"

Mái tóc của nữ thần bay phơ phới trong không gian, tạo ra những vệt sáng và bóng râm điệu đà.

"Ngài cần vàng... chúng ta có rất nhiều... nếu ngài muốn, ta nguyện cho ngài mọi thứ."

"Đại nhân, nếu vậy ta có thể giúp được gì cho ngài? Chỉ cần có thể giúp được ngài, ta nguyện làm mọi thứ."

"Thượng Lục... ngươi phải giúp ta."

"Ba tấn vàng?! Cô nghĩ ta có thể tạo ra vàng à..."

Trên bầu trời, thân ảnh của nữ thần mà Thượng Lục tạo ra, với vẻ đẹp và uy nghiêm của một vị thần, đang khụy xuống dưới trọng lượng nặng nề của Thiên Phạt thứ ba. Bản thân nàng nhấc tay lên, cố gắng chống đỡ, nhưng vẻ mặt phản chiếu sự căng thẳng và đau đớn khi đối mặt với sức mạnh lớn lao của Thiên Phạt.

Khi nghe người đàn ông nói rằng ông ta có rất nhiều vàng, ánh mắt của Thượng Tam lập tức sáng lên. Dường như lời hứa đó đã làm dịu đi phần nào sự căng thẳng trong tâm trạng của nàng. Dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt nàng thoáng hiện lên chút vui sướng và hạnh phúc.

"Thấy ngươi rồi."

"Ta chỉ còn nhiêu đó thôi... lấy rồi đi về giúp ta."

Khi Thượng Tam mở vết rách không gian chuẩn bị về Thượng Giới, bỗng nhiên nàng khựng lại bởi một giọng nói mạnh mẽ từ dưới đất vang lên. Âm thanh này làm nàng dừng lại lập tức và quay người để nhìn xuống. Giọng nói ấy truyền đến từ một người đàn ông lạ mặt mà nàng không quen biết, khiến nàng càng thêm hiếu kỳ.

"Đây rồi," Thượng Tam thì thầm, nụ cười quỷ dị hiện lên trên môi. Ánh mắt cô lóe lên một tia sáng khi cô nhìn vào vết nứt không gian trước mặt. Với một động tác mềm mại nhưng quyết đoán, cô vung tay ra và mở ra vệt nứt đó.

Dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày giờ đây đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nôn nóng và bực tức của một tâm hồn bị tổn thương. Mỗi bước đi của Thượng Tam như in sâu vào lòng đất, biểu hiện cho cơn giận dữ âm ỉ trong lòng nàng.

Lăng Tử Hà nhìn Thượng Tam với vẻ mặt đầy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh để tiếp tục nói. Ánh mắt ông phản ánh sự lo lắng và căng thẳng, nhưng trong đó vẫn có một chút quyết tâm và can đảm. Mặc dù sợ hãi, ông vẫn giữ vững tinh thần để đối diện với tình huống khó khăn này.

Thân xác mới của cô gái tộc Tử Linh bắt đầu cử động, những ngón tay động đậy rồi sau đó là toàn bộ cơ thể. Sự sống và sức mạnh bắt đầu lan tỏa, biến thành những làn sóng năng lượng mạnh mẽ. Từ thân thể nàng, một luồng khí năng lượng to lớn trỗi dậy, như một cơn sóng cuồn cuộn, lan tràn ra xung quanh, khiến không gian rung chuyển.

"Ta rất coi trọng lòng dũng cảm của cô... nhưng cô ta không đơn thuần như cô nghĩ đâu. Nếu để nói, ngay cả ta cũng khó có thể đánh bại cô ta trong một trận chiến một đối một..."

Thượng Lục tiếp tục, giọng điệu rõ ràng, "Nhưng ta cũng nói trước, tiền trong người ta lúc này không có quá nhiều, nên cô cũng đừng hy vọng quá từ ta."

"Tạm biệt!" Thượng Tam đưa cử chỉ tay làm màu trước khi đi, vẻ mặt nàng pha lẫn chút kiêu ngạo.

Trong khoảnh khắc ê chề, hình ảnh Thượng Nhị hiện lên rõ ràng trong tâm trí Thượng Tam. Thượng Nhị với vẻ mặt hừng hực niềm vui chiến thắng, đang vơ hết báu vật vàng bạc của cô.

Người nói vọng lên kia không ai khác chính là Lăng Tử Hà, chủ hiệp hội đấu giá trước đó. Ông ta được cô con gái từ từ đỡ lên đứng dậy một cách khó khăn, hướng ánh nhìn lên phía Thượng Tam.

Nàng cất giọng lớn vọng lên về phía Thượng Lục, giọng điệu của cô vang lên mạnh mẽ, âm hòa vào không gian, tuy nhỏ mà lớn, tuy bé mà vọng. "Thượng Lục... liệu ngươi có thể vì ta mà tha cho hai người họ chứ?"

Thượng Tam, nhận thấy ánh nhìn đầy ngờ vực của Thượng Lục, lập tức đáp lại. "Thượng Lục... ngươi có phải nghĩ xấu về ta quá rồi không?! Ngươi đừng nghe hắn ta nói bậy." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu đã xong rồi, phiền cô về nhanh giúp ta."

Dưới bức tường bảo vệ của Thượng Lục, đám đệ tử và những người dân địa phương cảm thấy an tâm hơn, dù vẫn cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội từ bên ngoài. Mặt đất rung lên từng nhịp, cát bụi bay tứ tung, nhưng bên trong tấm chắn, mọi người vẫn được che chở.

Cô gái tộc Tử Linh, dù không nỡ rời đi, nhưng cũng không thể từ chối. Ánh mắt nàng thoáng buồn, nhìn ân nhân đang sắp phải đối đầu với Thượng Tam, lòng không khỏi lo lắng. Nàng biết Thượng Lục rất mạnh, nhưng so với Thượng Tam, sức mạnh của y và nàng quả thật là chênh lệch một trời một vực.

Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Về việc nói giúp ngươi với Thượng Lục, ta không thấy mình đáng để nhận thù lao từ ngươi cho việc đó. Nên ta từ chối khoản lợi ích này."

Lăng Tử Hà không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức đồng ý không chút đắn đo. Ông ta biết một lần trợ giúp từ nhân vật trước mắt này chỉ với một bao vàng thì quả thật là một món hời lớn. Hơn hết, mạng sống của ông và cô con gái vẫn là trên hết, không gì có thể so sánh với số vàng ít ỏi này.

Thượng Lục cười xòa, xua tay: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu. Chỉ cần sau này đối tốt với Lilia như ta nói là được rồi. Trông con bé và ngươi rất giống nhau...!"

Thấy đám người kia đã đi, Thượng Lục cũng chả thèm tỏ ra yếu đuối thêm nữa. Y nắm chặt tay lại, một lực lượng mạnh mẽ được tạo ra từ bàn tay của y, truyền đến Thiên Phạt. Ngay lập tức, Thiên Phạt nổ tung giữa không trung. Đám mây đen ồn ào giương cao, cùng với tiếng nổ vang vọng.

Thượng Lục cười nhẹ, nụ cười có phần ngượng ngùng, quay sang cô gái tộc Tử Linh và đáp lời.

Trong không gian tối đen của thế giới thần linh, cô thấy một hình ảnh rõ ràng về Thượng Lục, hắn đang đứng giữa một khoảng không gian rộng lớn, tràn ngập sức mạnh và năng lượng.

Ánh mắt của nàng bừng lên trong cơn nộ hướng về phía Thượng Lục, giọng nói lớn đầy phẫn uất.

"Cần chúng ta đối phó với cô ta không? Mạng của ta dù sao cũng được vớt lại từ tay ngài, nên dù có bỏ mạng ta cũng sẵn lòng..."

"Đúng thế," Lăng Tử Hà gật đầu đáp lời, ánh mắt đầy quyết tâm và hy vọng.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, sức mạnh của Thượng Tam tiếp tục gia tăng, tạo ra những làn sóng năng lượng và bão tố quanh nàng, khiến mọi thứ càng thêm rối loạn. Nhưng may mắn thay, Thượng Lục đã kịp thời chuẩn bị trước.

Những vết nứt trên bề mặt của tầng chắn xuất hiện dần dần, nhưng Thượng Lục không hề chùn bước. Y tập trung toàn bộ sức mạnh, truyền thêm năng lượng vào tầng chắn, làm cho các vết nứt dần biến mất, tạo ra một bức tường kiên cố hơn, không cho bất kỳ sức mạnh nào có thể xâm nhập. Lớp chắn này không chỉ phản chiếu ánh sáng màu xanh lam, mà còn tỏa ra một luồng khí yên bình, bảo vệ mọi người khỏi sức mạnh lan tỏa của Thượng Tam.

Thượng Tam nắm chặt tay, đôi mắt bừng bừng ý chí chiến đấu.

Lăng Tử Hà và Lăng Trúc Ly chăm chú lắng nghe, biểu lộ sự tôn trọng và cảm kích.

"Chúng ta đi," nàng ra lệnh. Nói xong, cô cùng đám người lão nhân bay thẳng vào cổng không gian rồi biến mất.

Một cảm giác bức tức bất chợt lan tỏa trong cơ thể của Thượng Tam, khiến nàng cảm thấy đau lòng và bất lực. Nàng cảm thấy tức giận vì bị từ chối một cách thô bạo.

"Nơi đây không phải Thượng Giới, phiền cô kiềm chế lại."

Thượng Tam nhìn sâu vào mắt Lăng Tử Hà, nhấn mạnh từng từ, "Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng chả thể cưỡng cầu."

Thượng Tam đáp lời: "Ta biết rồi," và làm theo ngay lập tức. Điều này khiến Thượng Lục không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên một tiếng.

Phá xong Thiên Phạt, những dị tượng tích tụ phía trên cũng dần tan biến. Thượng Lục thu tay lại, ánh mắt y ngay lập tức hướng về phía Thượng Tam đang đứng.

Thu bao vàng lại trên tay, Thượng Tam nhẹ nhàng vác nó lên vai như thể đang vác một bao bông gòn tơi xốp. Sở hữu vẻ mặt xinh đẹp cùng thân hình mảnh mai yếu ớt, nhưng nàng vác cả tấn vàng nặng đến kinh người một cách dễ dàng. Nếu Thượng Lục không biết thân phận thật của nàng, y cũng khó mà tin được vào cảnh tượng trước mắt.

Thượng Lục lấy ra một tấm phong thư, trao cho cô gái tộc Tử Linh, rồi bắt đầu căn dặn:

"Thượng Lục... ngươi dám từ chối ta."

Thượng Tam gật đầu hài lòng. "Nếu đã vậy, ngươi hãy chuẩn bị. Mười ngày sau người của ta sẽ đến lấy."

"Đại nhân xin dừng bước!"

Thượng Tam bước tới một bước, sức mạnh nội tại của nàng như bùng phát, ánh sáng đỏ rực toả ra từ thân thể nàng, làm không gian xung quanh như chao đảo. Nàng nhìn thẳng vào Thượng Lục, ánh mắt sắc bén như dao.

Từ bên trong vết rách không gian, Thượng Tam chậm rãi bước ra, nụ cười trên môi nàng mang theo chút ma quái, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng về phía Thượng Lục đang ngước nhìn lên.

"Tuy mới gần đủ nhưng ta vẫn cứ lấy cho ngươi vui lòng vậy." Nàng cười, đôi mắt lóe lên sự tinh quái.

Thượng Lục lúc này đứng giữa không gian tĩnh lặng, ánh mắt kiên định và tập trung cao độ vào việc dung hợp linh hồn cho nàng thiếu nữ tộc Tử Linh. Trong lòng y, một cảm giác căng thẳng và lo lắng dâng lên khi cảm nhận sức mạnh khủng khiếp của Thiên Phạt thứ ba đang giáng xuống.

Chương 47: Con bạc đến từ Thượng Giới

Nói xong, Thượng Lục miễn cưỡng lấy ra một tấn vàng từ bên trong Giới Không của mình.

"Lâu rồi không gặp ngươi... Thượng Lục!"

Mắt của Thượng Tam đỏ lửa, ánh mắt tràn đầy giận dữ khi nghe lời từ chối không mong muốn từ Thượng Lục. Nàng cảm thấy đắng lòng khi thấy người mình đặt niềm tin và hy vọng từ chối giúp đỡ, nhưng trong cái giây phút quyết định, nguyện vọng của nàng không được lắng nghe.

Y nhẹ nhàng lấy ra một bao vàng lớn, màu sắc phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Các đồng tiền vàng lấp đầy bao khiến cho không gian xung quanh càng thêm rực rỡ. Mỗi đồng tiền vàng đều phản chiếu ánh sáng mặt trời như những tia nắng chói chang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi thu toàn bộ năng lượng toát ra từ cơ thể, nàng mới bắt đầu tỏ ra ngại ngùng, khép nép nhìn lại Thượng Lục với bộ dạng đáng thương.

"Còn chuyện ở đây cứ giao cho ta."

Không gian trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại Thượng Lục và Thượng Tam. Thượng Lục vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định và không đổi.

Thượng Tam nhẹ nhàng đưa tay ra trước, và từng tia sáng bắt đầu tụ hợp, hình thành thành một tấm phù phát sáng giữa hai ngón tay của cô. Trên tấm phù, hai chữ cổ ngữ vàng rực rỡ như lửa nóng, phát ra ánh sáng lung linh và đầy uy lực.

"Nữ nhân kia là người quen của ngài sao, đại nhân?"

"Ngươi có rất nhiều vàng...?" Nàng nhắc lại, giọng nói mềm mại nhưng vẫn mang đầy uy quyền.

Nghe Lăng Tử Hà nói xong, Thượng Tam suy tư một cách trầm ngâm về lời đề nghị của người đàn ông trước mặt. Trên khuôn mặt xinh đẹp, có vẻ như cô đang xem xét mọi khả năng, suy nghĩ về những hậu quả và cân nhắc sự lựa chọn của mình. Bầu không khí trở nên trầm lắng, chỉ có tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô và tiếng gió vuốt nhẹ qua.

Vượt qua ranh giới giữa thế giới Thượng giới và Hạ giới, cô cảm nhận được sự biến đổi mạnh mẽ trong không gian và thời gian. Mỗi bước chân của cô đều mang theo sự quyết tâm và kiên định, như một lời thách thức gửi đến Thượng Nhị.

Lăng Tử Hà nghe Thượng Tam nói thế thì bỗng nhiên lo lắng trong lòng, sợ cô không giúp, liền ngay lập tức lên tiếng. "Chúng ta có rất nhiều vàng và bảo vật quý... mười tấn, hai mươi tấn đều được, chỉ cần ngài giúp bọn ta...!"

Khi Thượng Tam nhận ra sự kinh ngạc và sợ hãi trên khuôn mặt của Lăng Tử Hà và Lăng Trúc Ly, biểu cảm của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nàng cúi xuống, ánh mắt dịu dàng hơn nhưng vẫn giữ một chút uy nghiêm.

"Ngươi đưa cái này cho người đứng đầu Thần Quốc. Chỉ cần cô ta nhận được bức thư này, chắc chắn sẽ hiểu vấn đề và đề bạt ngươi lên làm một trong những người đứng đầu của học viện Thần Quốc. Nếu sau này có gặp cô gái có tên Lilia đến báo danh nhập học, ta mong ngươi có thể nâng đỡ cô bé."

❆ ۞ ۝ ❃ ❂ ✿ ❀ ❁

Cô ngước nhìn về phía Thượng Lục, ánh mắt phảng phất chút lưu luyến. "Thượng Lục, gặp lại ngươi sau."

"Cuối cùng cũng sắp kết thúc..." Y thầm nói.

Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, như muốn tan vỡ ra từng mảnh. Sóng năng lượng từ Thượng Tam lan tỏa, tạo ra những cơn sóng dữ dội làm đảo lộn mọi thứ trong phạm vi hàng trăm dặm. Những cánh đồng cát khô cằn rung lên từng nhịp, những ngọn cỏ cong vẹo dưới sức ép của sức mạnh vô hình. Động vật hoang dã chạy loạn, cố gắng tìm nơi trú ẩn trước cuộc khủng hoảng này, nhưng chưa đi quá nửa bước thì đã hóa thành cát bụi trước sức nóng khủng khiếp.

"Nếu đã vậy, ta hủy diệt nơi đây chắc ngươi cũng chả quan tâm đâu nhỉ." Nói xong, nàng tích tụ một khối cầu năng lượng trên tay, hướng ánh nhìn xuống đám người đang tràn ngập sợ hãi bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhớ đến Thượng Lục, cô nhếch môi cười khẽ. "Đúng rồi, cái tên keo kiệt đó nghe nói không còn ở lãnh thần nữa. Nếu vậy để xem hắn ta hiện tại ở đâu."

Thượng Tam quay người xuống với một sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt nàng phản chiếu ánh sáng với một tia sắc bén. Giọng nàng khác xa với sự nhẹ nhàng và tinh nghịch như trước đó, thay vào đó là sự quyết đoán và nghiêm túc. Nàng nói với người đàn ông phía dưới với vẻ mặt và giọng điệu của một nữ thần thực sự.

Khi đã bắt đầu làm quen với thân xác mới, cô gái tộc Tử Linh nhẹ nhàng bay tới trước mặt Thượng Lục, định nói điều gì đó. Nhưng khi thấy sắc mặt khó chịu của y, nàng im lặng, tạm gác lại những lời muốn nói. Thay vào đó, nàng hỏi Thượng Lục, ánh mắt chuyển hướng về phía nữ thần xinh đẹp đứng lừng lững phía trên, nơi Thượng Lục đang nhìn chằm chằm.

Nghe đến đây, Thượng Lục đã thầm hiểu ra vấn đề. Y đưa tay lên đầu tỏ ra chán nản, thở dài một tiếng.

Nói xong, Thượng Lục đưa tay ra, bắt đầu mở một cửa không gian. Ánh sáng xanh lấp lánh tỏa ra, tạo thành một con đường an toàn và chắc chắn.

Nói rồi, Thượng Tam đưa tay ra thu lại Hắc Viêm Ma Kiếm đang bay lơ lửng phía đằng xa. Thượng Lục đứng một bên, nhìn thấy cũng chỉ bất động theo dõi mà không nói gì thêm. Trong lòng y tuy có phần tiếc nuối thanh kiếm, nhưng vì muốn Thượng Tam về Thượng Giới càng nhanh càng tốt nên cũng đành chấp nhận.

Trước mặt Thượng Lục, bao vàng lớn trôi lơ lửng giữa không trung như một hòn đảo vàng rực rỡ.

Nhận biết ý đồ độc ác của Thượng Tam, Thượng Lục quay phắt người lại, tỏ ra khó chịu, lớn giọng nói.

Thượng Lục, với vẻ mặt căm phẫn kèm theo sát ý đằng đằng, nói với giọng chắc nịch, "Không cần để ngươi bận tâm. Đám người đó không còn sống được lâu nữa đâu."

''Tên Thượng Nhị đáng ghét, sao phần thắng lại luôn luôn thuộc về cô ta chứ?'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt của Thượng Tam hướng về phía Lăng Tử Hà, ánh lên một sự chân thành, "Nếu ngươi đồng ý nhận tấm phù 'Cõi Huyền' này, ta chỉ cần nhận một bao vàng lớn. Ngươi tự cân nhắc số lượng xứng đáng với giao dịch này."

Khi vệt nứt mở ra, một luồng không gian hấp dẫn hình thành, những tia sáng màu xanh da trời hòa quyện với bóng tối, tạo nên một cảnh tượng kỳ bí và lạ lùng. Thượng Tam bước tiếp vào, chìm vào bóng tối và sự không gian, cảm giác như bước vào một hành lang dài vô tận.

Nàng nhìn qua Thượng Tam một hồi, thoáng giọng nói: "Mong ngài bình an vô sự."

Lăng Tử Hà tiếp lời với sự chân thành, "Nhưng nếu ngài không đồng ý, chúng ta vẫn giữ đúng lời hứa trước đó là giao lại toàn bộ gia sản cho ngài khi đã nói giúp chúng ta."

Thượng Tam nhắm mắt lại, tập trung năng lượng thần nhãn của mình. Một dải sáng huyền bí màu xanh da trời từ trên cao phát ra và rải dần xuống, mang trong mình một tinh thần mạnh mẽ, một sự hiện diện ma mị. Khả năng cảm nhận đặc biệt của Thượng Tam khiến cô có thể nhìn thấy tình trạng của Thượng Lục từ xa.

Nhận biết nguy cơ từ sự xuất hiện của Thượng Tam, Thượng Lục ngay lập tức đưa tay ra, hình thành một tầng chắn mạnh mẽ, như một bức tường vững chắc bao phủ từ trên cao xuống bên dưới. Tầng chắn này không chỉ bảo vệ đám đệ tử đang bị thương mà còn che chắn cho toàn bộ khu vực Trấn Quỷ đang chịu tác động của sức mạnh tự nhiên đầy khủng khiếp.

Thượng Tam tập trung sức mạnh vào bên trong, kiềm chế nó lại từng chút một. Cảm giác năng lượng hoang dã đang dần được hòa nhập và thu hẹp trong cơ thể nàng, giúp nàng kiểm soát tốt hơn và không còn gây ra sự biến động mạnh mẽ như trước.

Khi nghe tin Thượng Lục đã tha mạng, Lăng Tử Hà và Lăng Trúc Ly không khỏi bội phục và vui mừng. Trên gương mặt họ hiện lên tia hy vọng, biểu lộ sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn sâu sắc.

Cô dừng lại, đứng trên đỉnh núi cao nhất của Thượng giới, nhìn xuống thế giới bên dưới. Ánh sáng mặt trời chói lòa phản chiếu lên đôi mắt sắc lạnh của cô, biến chúng thành hai ngọn lửa đầy quyền lực và quyết tâm.

"Chỉ cần..."

"Chuyện này ta không giúp được cô nữa đâu, phiền cô trở về giúp ta!" Thượng Lục quay mặt đi, phủi tay vài cái như thể đuổi nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Con bạc đến từ Thượng Giới