Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Thu nạp thú cưỡi
"Ra là vậy, không ngờ cô lại là người quen cũ của đại nhân," Lam Ngọc nói, giọng pha chút kinh ngạc và nhẹ nhõm.
Nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" đứng phía sau, không khỏi cảm thấy bất ngờ trước hành động bảo vệ của Thượng Lục. Ánh mắt nàng ánh lên sự ngạc nhiên lẫn biết ơn.
"Chỉ cần cô giúp ta một chuyện thì coi như ân nghĩa này giữa chúng ta coi như xong," Thượng Lục cất tiếng, giọng trầm ấm vang lên trong đêm.
Điểu Xa Xa nghe thấy vậy liền không chút do dự, dũng mãnh lao qua bầu trời trên lãnh thổ của đám ma thú hung dữ bên dưới. Lúc này, Thượng Lục đứng thẳng trên lưng Điểu Xa Xa, y phát ra một luồng khí cường đại của Pháp Thần cấp, tạo ra một áp lực vô hình nhưng khủng khiếp, bao trùm toàn bộ khu vực.
Cô gái nhận thấy Thượng Lục vẫn không tin tưởng vào lời mình, liền quyết định đưa tay lên và thề độc. Hành động này thể hiện sự quyết liệt và chân thành của nàng, hy vọng thuyết phục Thượng Lục tin vào lời nói của mình. Tuy nhiên, bên trong, nàng vẫn cảm thấy bất an và lo lắng về những hậu quả của sự hiểu lầm này.
Ở một bên Thượng Lục cũng chỉ có thể cười chừ trước hai cô gái có phần ngốc nghếch đang nói chuyện này, bốn đứa trẻ thì vẫn cứ ngơ ngác theo dõi cuộc thoại của hai người chị này mà bản thân cũng chả hiểu gì.
"Ơn nghĩa kia coi như chúng ta có duyên nên không tính," Thượng Lục nói thêm, nhưng trong thâm tâm, y cũng không đành lòng nếu Lam Ngọc thực sự từ chối. Cưỡng cầu người khác không phải tác phong làm việc của y; y muốn đối phương thực sự đồng ý với quyết định của chính mình.
Bất chợt, những con Hỏa Quyển đang cuồng nộ tấn công bỗng dưng dừng lại, khiến cho Tuyết Nhi cùng Lam Lam cảm thấy khó hiểu. Cả hai nghĩ đám ma thú này đã biết khó mà lui.
Thượng Lục đáp lời, giọng trầm ấm nhưng vững chắc, khiến mọi người cảm thấy an lòng.
"Yên tâm đi, ta không phải dạng người ấy đâu," Thượng Lục cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao đêm.
Phía bên trên, một thân ảnh mờ ảo lơ lửng trên cao, không ngừng phát ra cỗ sức mạnh đầy c·hết chóc, lan tỏa khắp nơi, dò xét từng góc khuất của khu rừng. Ánh sáng lạnh lẽo từ thân ảnh này làm đám người Lam Ngọc kinh hãi, lo sợ. Biểu cảm lo lắng và căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
"Đại nhân, phía trước cách ba dặm chính là lãnh thổ của những con ma thú Kim Long." Điểu Xa Xa nhẹ nhàng truyền âm nói.
"Đẹp quá... Hóa ra đây là hình dạng thật sự của Thánh Điểu. Đúng là còn đẹp hơn cả lời đồn," Lam Ngọc cảm thán, mắt không rời khỏi Điểu Xa Xa.
"Không được, ta nhất định phải đi xem xét tình hình."
Ngay lập tức, Thượng Lục đưa tay lên, và một cử chỉ nhẹ nhàng của y khiến Điểu Xa Xa hiểu rằng họ sẽ tiếp tục chuyến đi của mình. Ánh mắt y đầy quyết tâm và sự lãnh đạm, như thể không có gì có thể ngăn cản bước tiến của họ.
''Nếu đã không còn hiểu nhầm gì nữa thì chúng ta chuyển bị đi thôi. Có lẽ hai người bọn họ đã chờ đợi ta rất lâu rồi.''
Trong một nháy mắt, thân ảnh của Thượng Lục khẽ động, biến mất, để lộ ra trước mặt nàng là một hình bóng hiện hữu. Nàng cố gắng ngửa đầu lên, mắt chăm chú nhìn vào hình dạng thật sự của người đứng trước mặt, muốn xác định dung mạo và sức mạnh thực sự của đối phương.
Trong Thánh quốc GoDiat, người ta đồn rằng những người cai quản nơi đây không phải là con người, mà là những tinh linh mang dòng máu thuần khiết nhất, được thần linh ban tặng sức mạnh và trí tuệ. Họ bảo vệ và gìn giữ sự thanh bình, uy nghiêm của thánh quốc này, làm cho nơi đây trở thành một chốn địa đàng đầy quyến rũ và bí ẩn. Sức hút của Thánh quốc GoDiat không chỉ đến từ vẻ đẹp thiên nhiên và kiến trúc, mà còn từ những huyền thoại và quyền năng vô biên của các vị tinh linh.
Lam Ngọc liếc nhìn qua Lam Lam và bốn đứa trẻ, trái tim nàng rối bời trong những suy tư và quyết định. Nàng nhận ra rằng cuộc phiêu lưu của Thượng Lục có thể đầy rủi ro, và hơn hết, nàng cũng không nỡ bỏ lại những người thân yêu đang ở trước mặt mà dứt áo ra đi.
Biểu cảm trên gương mặt của nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" tỏ ra kinh ngạc và lo lắng khi thấy người thanh niên trẻ trước mặt dường như dễ dàng phá vỡ một đòn thuật kĩ mạnh mẽ từ nàng. Ánh mắt của nàng hiện lên vẻ hoang mang và cảnh giác.
Thượng Lục biết rõ tốc độ của Bạch Kim Thánh Điểu là thánh thú đứng đầu về tốc độ trên đại lục. Điều này đồng nghĩa với việc, nếu không có biện pháp phòng ngừa, gia tốc đáng kinh ngạc của nàng có thể làm tổn thương mọi người trên lưng.
Với ánh mắt kiên định, Thượng Lục khẽ gật đầu. "Cứ yên tâm bay qua đi."
"Lam Lam...! Thực sự là muội sao?!" Lam Ngọc thốt lên, mắt nàng ngấn lệ, không thể tin vào những gì mình thấy.
Một giọng nói quen thuộc từ hai bóng hình đó cất lên, khiến cho nàng vui mừng, xua tan những suy nghĩ lo lắng trước đó.
Thượng Lục tựa như một hình ảnh tinh thần hiện ra từ trong bóng tối, bước ra trước với vẻ mặt rạng rỡ, vui vẻ như vừa giành lấy được chiến tích gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dọa c·h·ế·t ta rồi! Nếu chậm thêm một giây nữa, có lẽ ta đã phạm vào đại tội lớn. Thật kì lạ khi sứ giả Thần Quốc xuất hiện mà không báo trước. Nhưng ấn ký cờ vương này thì không thể nào sai được," vị tướng quân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng dần tan biến.
"Trọng lực này mạnh quá. Không thể thoát ra được."
Lam Ngọc cảm nhận được sự hiện diện của đối thủ, vì vậy bộ dạng nàng đã trở nên đề phòng hơn. Nàng từ từ đưa tay xuống phần hông, rút kiếm ra khỏi vỏ bọc, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Điểu Xa Xa lập tức hiểu ý, không chút do dự mà bay thẳng về phía trước, tiến vào vùng biên giới huyền diệu của Thánh quốc GoDiat.
Điểu Xa Xa bắt đầu giải thích mọi thứ theo kịch bản mà Thượng Lục đã bịa ra cho nàng từ trước, dù đầu óc bã đậu của nàng khiến Thượng Lục phát cáu. Chính vì điều đó, họ mới phải mất cả buổi tối mới có thể hội ngộ cùng đám người Lam Ngọc.
Thượng Lục ánh mắt nhìn về một hướng xa xôi, như thấy trước những gì họ sẽ đối mặt trên con đường phía trước.
Tuyết Nhi thở dài, trên khuôn mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi. Những đường nét tinh tế trên gương mặt phản chiếu sự lo âu, và ánh mắt tràn đầy hy vọng nhưng cũng pha lẫn sự sợ hãi. "Phải, hy vọng họ đều an toàn," cô nói khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi những con Hỏa Quyển đang điên loạn tấn công lớp chắn một cách vô nghĩa.
Cuối cùng, một vùng đất khác biệt hoàn toàn hiện ra trước mắt họ. Thảo nguyên "An Lành"—lãnh thổ của tộc "Kim Long Cự Giáp Thú" những ma thú lục giai, xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Đồi núi cao vút, đá tảng khổng lồ rải rác trên thảo nguyên xanh mướt, xen lẫn những cánh rừng um tùm. Không gian nơi đây mang một vẻ đẹp hoang sơ mà mạnh mẽ, yên tĩnh nhưng đầy sức sống.
Lam Ngọc nói, giọng nàng run rẩy nhưng đầy lo lắng. Nàng tiếp tục, "Tuy ngài rất mạnh, nhưng thế lực của tộc 'Bạch Kim Thánh Điểu' trên đại lục này không ai là không biết. Ngoại trừ những tộc trong truyền thuyết cùng với thần thú, thì bọn họ quả thật là một thế lực mà không ai muốn đắc tội đến."
Không thể rời mắt khỏi Thượng Lục, ánh mắt nàng lấp lánh những tia hy vọng mong manh, nhưng cũng không kém phần sợ hãi và bất lực.
Điểu Xa Xa nhấc tay lên và nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc. Từ đầu nàng, một tia sáng bắt đầu lan tỏa, như màn sương mờ ảo bao quanh thân thể. Ánh sáng chói lòa dần dần hiện rõ, phản chiếu hình dáng của Điểu Xa Xa trong không gian. Chỉ trong nháy mắt, hình ảnh mờ mịt ấy biến đổi, trở thành hình dáng chân thực của Bạch Kim Thánh Điểu.
"Mềm quá... mềm quá..." một đứa trẻ thốt lên, đôi tay nhỏ bé cứ vuốt ve không thôi.
Nhưng kịp thời, Thượng Lục đã can thiệp. Y dùng hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy lưỡi kiếm, ngăn chặn cú đánh trước khi nó chạm vào đầu Điểu Xa Xa. Sự can thiệp này làm giảm đi độ nguy hiểm và mối đe dọa cho cô ta.
Cảm giác áp lực tăng dần, không khí xung quanh như bị nén lại trước sức mạnh kinh khủng của Điểu Xa Xa. Khi nàng đập cánh mạnh một cái, cơ thể nàng phóng nhanh về phía trước, như một mũi tên bắn ra từ cung. Tốc độ của Điểu Xa Xa nhanh đến mức kinh sợ, những luồng gió mạnh bạo bị xé toạc và tỏa ra từ đôi cánh của nàng, tạo thành những cơn gió xoáy cuồn cuộn phía sau.
Thượng Lục vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt y sắc như lưỡi kiếm, không biểu lộ chút thay đổi nào trước lời giải thích của nàng.
Nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" từ phía sau bóng tối tựa như một hình ảnh mờ mịt, nhưng khí tức của loài cấp bậc cao hơn đã làm cho môi trường xung quanh trở nên căng thẳng hơn.
Thượng Lục đứng dậy, tỏa ra một cỗ sức mạnh cường đại của Pháp Thần cấp, chiếu lên bầu trời một ánh sáng rực rỡ. Ngay lập tức, một hình ảnh hiện ra: một lá cờ rực rỡ, biểu tượng của Thần Quốc, với một sợi lông vũ được cầm trên tay của một vị nữ thần. Ánh sáng từ lá cờ lan tỏa xa xôi, mang theo sự uy nghiêm và quyền lực của Thần Quốc, khiến mọi người dưới đất nhìn lên không khỏi ngạc nhiên và kính phục.
"Chuyện là thế này..."
"Lũ quái vật này không ngờ lại đông đến vậy. Lớp chắn này trông mỏng manh mà không ngờ lại cứng cáp đến thế!" Tuyết Nhi cảm thán, mắt không ngừng dõi theo từng chuyển động của đám Hỏa Quyển.
Sau một hồi bồi hồi trong cảm xúc, Lam Ngọc và Lam Lam ôm nhau chặt, ánh mắt tràn đầy biết ơn hướng về phía Thượng Lục, người đã đem lại hy vọng và cứu sống họ. Họ không thể giấu được sự biết ơn sâu sắc trong lòng.
"Nếu Điểu Xa Xa ta có một lời giả dối, sẽ ngay lập tức bị trời tru đất diệt, linh hồn sẽ vĩnh viễn bị địa ngục đọa đầy."
Khi mọi người đã ổn định trên lưng Điểu Xa Xa, nàng ngay lập tức dương cánh chuẩn bị cất cánh. Đôi cánh trắng tinh khôi, mạnh mẽ mở rộng, phản chiếu ánh sáng như những tấm lụa tinh khiết dưới ánh trăng. Những vân vàng óng ánh dọc theo đôi cánh lấp lánh, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và lộng lẫy.
Trong một động tác nhanh như chớp, Lam Ngọc lấy đà với kiếm, lao thẳng về phía đối thủ tấn công.
"Tuyết Nhi, tỷ nhìn lên phía trên trời đi," Lam Lam vừa nói vừa chỉ lên phía trên, nơi xa xa, qua ánh mắt của Tuyết Nhi, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy vài vết sáng lấp lánh.
Khi Thượng Lục nhẹ nhàng thả hai ngón tay giữ lưỡi kiếm, Lam Ngọc ngay lập tức nhảy lại phía sau, giữa hai người. Ánh mắt của nàng tỏ rõ sự nghi ngờ, sự cần được giải thích hoặc hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra.
Kim Long Cự Giáp Thú, những ma thú lục giai cao cấp, thường được coi là bất khả xâm phạm, giờ đây chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu trước uy lực của Thượng Lục. Chúng biết rằng, đối mặt với một cường giả như vậy, bất kỳ hành động chống đối nào cũng chỉ dẫn đến cái c·h·ế·t.
"Ta tin những điều cô nói."
"Ân nhân, ngài trở về rồi!" Lam Ngọc vui vẻ nói, hướng về phía Thượng Lục đang bước đến.
Lúc này, ben trong lớp chắn bảo vệ, Lam Ngọc và Tuyết Nhi đứng sát bên nhau, đôi mắt không rời khỏi những con Hỏa Quyển đang cuồng nộ lao tới. Lớp chắn bảo vệ tưởng chừng như mỏng manh nhưng lại cứng cáp vô cùng, không để bất kỳ con quái vật nào xuyên qua được. Những con Hỏa Quyển, với thân hình rực lửa, từng con một lao vào với tốc độ kinh hoàng, tưởng như sẽ xuyên thủng lớp chắn, nhưng lại bị đẩy bật ra xa, kêu lên những tiếng rít đầy phẫn nộ.
"Đây không phải là mơ...!"
Dưới mặt đất, những con Kim Long Cự Giáp Thú đang tuần tra bỗng dừng lại, ánh mắt của chúng tràn đầy kinh hoàng khi cảm nhận được sức mạnh cường đại từ trên cao. Chúng không dám cử động, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn lên bầu trời, nơi một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ đang tỏa ra từ Thượng Lục. Những cặp mắt lấp lánh của chúng dõi theo bóng hình của Thượng Lục và Điểu Xa Xa, lòng đầy sợ hãi và bất lực.
Một vài canh giờ sau...
Nghe xong Lam Ngọc giới thiệu về thân phận của người phía trên trời, Thượng Lục không khỏi thầm cười một cái. Ánh mắt y lóe lên một tia hứng khởi, một ý nghĩ táo bạo đã nảy sinh, khiến y đắc ý hơn.
Lam Ngọc ngừng lại, ánh mắt vẫn đầy sự cảnh giác, nhưng lòng nàng dần lắng dịu khi nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh và chắc chắn của Thượng Lục.
"Tỷ tỷ... Tất cả là lỗi của muội, vì không nghe lời tỷ nên mới khiến tỷ lo lắng... Muội xin lỗi... muội xin lỗi!" Lam Lam xúc động nghẹn ngào nói, giọng đứt quãng vì những giọt nước mắt.
Hai khóe mắt Lam Ngọc bỗng long lên sòng sọc, như sắp trào ra những giọt lệ long lanh dưới ánh trăng sáng. Hai bàn tay nàng run rẩy, không tự chủ được, khẽ chạm vào má của Lam Lam, người muội muội mà nàng từng tưởng chừng đã mất vĩnh viễn.
"Người phía sau kia là...!"
"Làm ta sợ c·h·ế·t đi được..." nàng thầm nói, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.
Giữa cảnh sắc tự nhiên tuyệt mỹ ấy, những tháp cung điện lấp lánh hiện ra, với các tượng điêu khắc hoành tráng được chạm khắc tinh xảo.
"Chúng ta bay rồi!" Điểu Xa Xa thông báo, giọng nàng vang lên mạnh mẽ, nhưng cũng đầy nhiệt huyết.
☸ ❋ ✽ ✻ ❆ ۞ ❃ ❂ ✿ ❀ ❁
"Lần này ta gặp phải phiền phức thật rồi. Rốt cuộc tên này mạnh tới mức nào cơ chứ?" Nữ tử tộc 'Bạch Kim Thánh Điểu' cố gắng gồng sức vực dậy khỏi trọng lượng khổng lồ đè lên người, nhưng mỗi lần nàng cố gắng, cảm giác áp lực càng trở nên khốc liệt hơn. Thế lực trọng lượng mạnh mẽ đe dọa cuốn nàng vào lòng đất, khiến nàng không thể nào đứng dậy được. Biểu hiện trên khuôn mặt nàng thể hiện sự mệt mỏi và tuyệt vọng khi đấu tranh với sức mạnh vô hình này.
Với tâm trạng vô cùng biết ơn, cả hai cúi đầu dập đầu trước mặt Thượng Lục. Họ biết rằng nếu không có sự can thiệp của vị đại nhân này, họ có thể đã mất đi mọi thứ. Trong những khoảnh khắc này, họ cảm thấy mình như được tái sinh, và niềm biết ơn của họ dành cho Thượng Lục không gì có thể diễn tả được.
Nhận biết được lãnh thổ của tộc "Kim Long Cự Giáp Thú" đang ở phía trước, Điểu Xa Xa khẽ dùng thuật truyền âm báo cho Thượng Lục.
Tuyết Nhi khẽ chạm vào vai Lam Ngọc, nhẹ nhàng như để cô yên tâm hơn. Sự tiếp xúc dịu dàng ấy như truyền thêm sự bình tĩnh và quyết tâm vào lòng nàng.
Nghe xong Điểu Xa Xa ngay lập tức đáp lời.
Trước mặt đám người Lam Ngọc lúc này là một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt thanh tú với vẻ hiền lành cùng những nét đẹp thanh thoát. Đặc điểm của nàng mang hình dáng đặc trưng của một tộc thánh thú họ chim. Cô có bộ lông mềm mại màu trắng như tuyết, những đường nét mảnh mai và uyển chuyển, nhấn nhá bởi những vạch màu vàng óng ánh trên lưng và cánh. Đôi mắt to tròn và sáng lấp lánh, như chứa đựng cả bầu trời sao. Một đôi cánh rộng lớn sáng lấp lánh phía sau lưng, làm cho nàng tựa như một tiên nữ từ chốn thiên cung.
Thượng Lục quay người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lam Ngọc, rồi dõng dạc nói lớn, "Chỉ cần làm đồng bạn với ta năm năm trên chuyến hành trình sắp tới. Hết thời hạn cô có thể tự do, ta cũng không phải dạng người giúp đỡ mà mong muốn nhận ơn, nên cô hãy suy nghĩ cho kỹ. Không đồng ý ta cũng không trách cô."
Một hồi suy nghĩ sau, Lam Ngọc cảm nhận sự quyết tâm nảy sinh từ bên trong. Nàng quyết định sẽ đồng hành cùng Thượng Lục trên chuyến hành trình sắp tới.
Điểu Xa Xa tiếp tục bay với tốc độ kinh hoàng, phớt qua từng lớp gió mạnh mẽ, như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.
"Thánh thú...!"
"Nếu đánh 1-1 với tên này, quả thật ta cũng không dám chắc bản thân sẽ có phần thắng lớn. Mối thù g·i·ế·t linh thú này, ta chắc chắn sẽ còn quay lại tìm ngươi để tính sổ."
Tốc độ của Bạch Kim Thánh Điểu thực sự kinh người. Nàng bay nhanh như một ngôi sao băng, để lại phía sau một dải ánh sáng rực rỡ kéo dài trên bầu trời.
"Ừm, ta đã trở về. Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu."
"Ngươi thật sự nghĩ mình có thể thoát khỏi ta sao?" Thượng Lục nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại như vang vọng trong không gian, khiến nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" không khỏi run rẩy.
Y nhẹ nhàng đưa tay ra và khẽ chạm vào cơ thể của cô ta. Trong nháy mắt, cảm giác trọng lực ngàn cân áp xuống biến mất.
"Đã lâu như vậy, không biết đại nhân ra sao rồi. Chẳng nhẽ đã bị đám người của tộc Thánh Điểu bắt đi rồi."
Với một cái phất tay nhẹ nhàng, Thượng Lục tạo ra một lớp vỏ bọc không gian bao quanh tất cả mọi người. Lớp vỏ bọc này phát sáng nhẹ nhàng, tạo nên một màn bảo vệ vô hình nhưng mạnh mẽ. Cảm giác như đang nằm trong một cái kén êm ái, tách biệt khỏi sự ảnh hưởng của gia tốc bên ngoài.
Nhận ra đối phương là sứ giả của Thần Quốc, binh lính phía dưới không ngần ngại thể hiện sự tôn kính và sùng bái. Các tướng chỉ huy ra lệnh cho quân đội dừng tay, tất cả đồng loạt đưa tay lên ngực, cúi mình trước sự hiện diện của một sứ giả đến từ Thần Quốc uy danh trên đại lục.
"Không sao, còn sống là tốt rồi!" Lam Ngọc an ủi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu chiếu rọi, từng tia nắng xuyên qua những tầng mây, chiếu xuống cảnh vật dưới chân họ. Thảm cỏ xanh mơn mởn lấp lánh như dát bạc dưới ánh nắng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.
Từ trong bóng tối, Điểu Xa Xa bắt đầu bước ra ánh sáng, để cho đám người Lam Ngọc thấy rõ hơn hình dáng của mình.
"Bạch Kim Thánh Điểu," Thượng Lục nhẩm lại, nụ cười thoáng hiện trên môi, "Vừa hay ta có ý này..."
Thượng Lục đưa tay ra, tựa như phép màu, tấm chắn bảo vệ biến mất, để lộ ra hai hình dáng của Lam Lam và Tuyết Nhi. Thân thể họ từ từ bay lên, nhẹ nhàng như bông tuyết trong gió, trôi lên phía trên, đáp lên lưng của Điểu Xa Xa.
"Đại nhân, người trên kia thuộc tộc 'Bạch Kim Thánh Điểu.' Tuy ta không biết cấp bậc của người này cao đến mức nào, nhưng khuyên ngài không nên dây dưa với cô ta thì vẫn tốt hơn."
"Ừm..." Thượng Lục đáp, ánh mắt dịu dàng, đầy sự an ủi, làm lòng nàng thêm phần yên tâm.
"Tất cả không được tấn công...!" Một vị tướng quân mặc giáp vàng đứng trên tòa tháp cao nhất phía dưới hét lớn, tay đưa kiếm chỉ về đằng trước đám quân đội khi nhận thấy điều gì đó không đúng.
Lam Ngọc ngồi phía trước, cảm nhận từng luồng gió mát lạnh thổi qua, tóc bay phấp phới trong không trung. Thượng Lục ngồi sau, ánh mắt nhìn xa xăm, tỏ vẻ hài lòng khi thấy toàn bộ nhóm đã an toàn trên lưng Điểu Xa Xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác trọng lực mất đi, nàng ta dần dần đứng dậy từ đám đất sụt lún. Dường như cả thế giới xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, như một gánh nặng lớn từ trước đó đã tan biến. Bước chân của trở nên nhẹ nhàng, ánh mắt đầy biết ơn dành về phía Thượng Lục.
"Xin chào mọi người, ta tên là Điểu Xa Xa..." Cô gái cúi đầu, giọng nói dịu dàng. Ánh mắt nàng lướt qua từng người, tỏa ra sự chân thành và thiện ý, khiến cho không khí căng thẳng dần dịu đi.
Các ụ s·ú·n·g pháo lớn nhỏ cũng đã được huy động, binh sĩ và chiến mã đứng sẵn chờ lệnh. Không khí căng thẳng và hồi hộp lan tỏa, nhưng tất cả đều biết rằng họ phải bảo vệ lãnh thổ và đảm bảo an toàn cho Thánh quốc Godiat bằng bất cứ giá nào.
"Ngài cứ nói, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, ta vẫn sẽ đáp ứng. Chỉ cần không làm trái với luân thường đạo lý," Lam Ngọc nói, ánh mắt kiên định nhìn Thượng Lục.
Điểu Xa Xa cười khờ khạo, gật đầu nói thêm, "Đúng vậy, bạn cũ, bạn cũ."
Với một cú đập cánh mạnh mẽ, nàng tăng tốc, bay vút lên bầu trời cao. Từng tầng mây mỏng nhẹ nhàng trôi qua bên dưới, tạo nên một cảm giác như đang băng qua những dải mây trắng mềm mại. Cảnh sắc huyền ảo của bầu trời đêm cùng với ánh trăng chiếu rọi khiến mọi thứ trở nên kỳ diệu, như một bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên.
Thánh quốc GoDiat, một vùng đất nổi tiếng với vẻ đẹp huyền bí và tiềm lực khó lường về mọi phương diện, hiện ra trước mắt họ. Ẩn sâu trong dãy núi cao, nơi này được bao phủ bởi một tầng mây trắng muôn màu, tạo nên cảm giác như đang lạc vào cõi thiên đường. Những đỉnh núi cao vút, kiêu hãnh vươn lên giữa bầu trời xanh, tựa như những người khổng lồ canh giữ một bí mật vĩnh cửu.
“Tuân lệnh!” Đám phù sư phía xa lập tức đáp lời, nhất tề hành động.
"Xa Xa, đưa bọn ta đến Thần Quốc," Thượng Lục nói, giọng trầm ấm và uy nghiêm.
Điểu Xa Xa, sau khi nhận lệnh từ Thượng Lục, vươn đôi cánh lớn và mạnh mẽ lên cao, chuẩn bị cho một cú bức tốc kinh hoàng. Những cánh rừng phía dưới yên bình chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị khuấy động bởi sức mạnh của nàng.
"Vù... vù..." Tiếng tốc độ của Lam Ngọc tạo ra một cơn gió mạnh.
Thượng Lục lườm cô gái, chờ đợi câu trả lời.
"Ngươi giải thích cho bọn họ biết đi." Thượng Lục quay qua phía Điểu Xa Xa, giọng nói trầm ổn.
"Vậy còn bọn họ?" Lam Ngọc quay qua phía Thượng Lục, ẩn ý hỏi.
Chúng không thể hiểu được, nhưng bản năng cảnh báo chúng, khiến chúng quyết định lạc trôi vào bóng tối, chạy trốn khỏi mối nguy hiểm không rõ ràng ấy, bỏ lại phía sau hai con mồi mà chúng đã tấn công trước đó.
Không muốn đối diện với nguy hiểm, nàng xoay người và bắt đầu bỏ chạy, hi vọng có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
"Đại nhân, phía trước chính là biên giới Thánh quốc GoDiat... Chỉ cần vượt qua biên giới này, chúng ta sẽ đến được Thần Quốc," Điểu Xa Xa dùng thuật âm mạnh mẽ cảnh báo, giọng điệu trang trọng và nghiêm túc.
Mắt Thượng Lục nhìn chằm chằm vào nàng, nhận thấy thuật lực của nàng là thuật hệ băng, vừa ôn hòa vừa lạnh lẽo, không giống với thứ sức mạnh u ám đen tối trước đó trên con ma thú bị điều khiển.
"Tiểu nữ và con ma thú này có mối liên kết chủ tớ qua ấn linh hồn nên khi dấu ấn này bị phá vỡ, tiểu nữ mới phát hiện ra nó ở khu vực này. Trước đó, ta còn tưởng ngài là kẻ đã thả nó ra nên mới...!"
"Chuyện này ngươi nhớ giữ kín. Nếu làm tốt, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu," Thượng Lục nói, giọng đầy bí ẩn.
Tấm phù phía gốc cây bỗng nhiên phát sáng, tia sáng trắng rực với ánh kim loại bắt mắt nhanh chóng bay thẳng vào người Thượng Lục. Khi tấm phù tiếp xúc với cơ thể Thượng Lục, một cảm giác ấm áp và tràn đầy năng lượng lan tỏa ra từ đó, ánh sáng chớp lên một cái rồi biến mất.
"Vậy ngài muốn ta làm gì?" Lam Ngọc tò mò hỏi.
Thượng Lục khẽ cúi người đến gần và nói nhỏ vào tai cô ta một điều gì đó. Bất ngờ, biểu cảm trên khuôn mặt của nàng từ sự không vui chuyển sang niềm vui sướng đầy ngạc nhiên. Ánh mắt của nữ tử Thánh Điểu.
Hàng vạn quân đóng đô ở biên giới Thánh quốc Godiat, sắp xếp gọn gàng và quy mô lớn, sẵn sàng đối phó với mọi mối đe dọa. Khi một vật thể không xác định tiến vào lãnh thổ, cảnh sắc biên giới trở nên sôi động và náo nhiệt. Hàng ngàn phù sư với những phù văn mạnh mẽ tụ hội lại, ngẩng nhìn lên bầu trời, chuẩn bị cho cuộc đối phó.
Thượng Lục nhìn nàng với ánh mắt như nhớ ra chuyện gì đó nhưng nhất thời quên đi. Y trầm ngâm một lúc rồi hỏi, giọng đầy nghiêm nghị và sắc bén:
"Tên này rốt cuộc là ai? Thứ sức mạnh đáng sợ này chắc chắn không thể dưới cấp pháp thần."
Ánh sáng từ ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên bộ lông trắng mịn màng, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ, làm cho mọi người đều không khỏi ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của nàng.
Cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng Điểu Xa Xa khi bọn trẻ không ngừng chạm vào những chỗ nhạy cảm trên người nàng. Dù muốn giữ sự kiên nhẫn, nàng không thể không lên tiếng.
Khi Lam Ngọc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nàng dừng lại, khi thấy hai bóng hình từ đằng xa xuất hiện.
Lam Lam đứng sát bên Tuyết Nhi, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng. "Không biết Thượng Lục đại nhân đã tìm thấy được đám người họ chưa, thật là khiến cho người ta lo lắng không thôi! Mong bọn họ trở về bình an vô sự."
Ánh mắt Điểu Xa Xa chăm chú nhìn về phía trước, nàng hít một hơi sâu, rồi với một động tác dứt khoát, cánh tay to lớn đập mạnh xuống, tạo ra một luồng gió mạnh mẽ quét qua cả đoàn người. Cảm giác như đang đứng giữa cơn lốc xoáy, tất cả đều nắm chặt lấy nhau để giữ thăng bằng.
Không lâu sau đó, một tiếng kêu lớn từ trên trời vang vọng, uy áp cả khu rừng. Tiếng kêu vang dội này khiến những con Hỏa Quyển hoảng sợ, chúng nhanh chóng rút lui toàn bộ khỏi khu vực.
Cú đè trọng lực đột ngột khiến nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" không thể bay lên được và lao thẳng xuống mặt đất một cách đột ngột. Dưới sức nặng khủng khiếp, nàng đâm vào mặt đất với một âm thanh vang dội, tạo thành một hố sâu dưới lòng đất.
Thượng Lục cúi người xuống, đưa tay lên má của cô ta với sự nhẹ nhàng. Khi tay của y vuốt nhẹ qua má, cô ta ngay lập tức quay mặt tránh né, biểu lộ sự ngần ngại và khó chịu trước sự chạm của y.
Đám người Lam Ngọc đứng tại chỗ với tâm trạng bất an và lo lắng, ánh mắt hoang mang quét qua không gian, tìm kiếm dấu vết của Thượng Lục.
Bốn đứa trẻ, với sự tò mò không kìm nén được, túm tụm lại quanh Điểu Xa Xa, vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng với vẻ mặt thích thú. Sự mê hoặc của bộ lông trắng tinh khôi cùng với ánh sáng lấp lánh từ những đường vân vàng óng ánh khiến chúng không thể cưỡng lại được.
Trời lúc này đã chạng vạng tối, phía đám người Lam Ngọc hiện tại... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chim nhỏ..." Thượng Lục thì thầm, giọng nói của y như tiếng gió nhẹ thổi qua tai nàng.
Các cánh cửa lớn và rào chắn biên giới từ từ mở ra, tạo điều kiện cho đoàn người của Thượng Lục tiến vào lãnh thổ Thánh quốc Godiat một cách long trọng. Ánh sáng từ trời cao chiếu xuống, làm bừng lên vẻ tráng lệ và uy nghiêm của cả đoàn.
"Ta về rồi đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Điểu Xa Xa bắt đầu bức tốc, toàn bộ khu rừng phía dưới như rung chuyển, cành lá xao động dữ dội như đang chịu đựng cơn bão lớn. Những con thú nhỏ trong rừng hoảng hốt chạy tán loạn, chim chóc bay tứ tung, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
"Là sứ giả của Thần Quốc...!?" một phù sư thì thầm, kinh ngạc.
"Cảm ơn đại nhân tha c·h·ế·t," nàng nói, giọng đầy biết ơn và kính trọng.
"Chuyện này ta đã tính trước rồi. Ta đảm bảo tất cả sẽ được đưa vào Thần Quốc với mức sống tốt nhất," Thượng Lục đáp, vẻ mặt tự tin khiến Lam Ngọc phần nào yên lòng mà suy nghĩ tiếp.
"Không ngờ trên đời lại có người tài sắc vẹn toàn hơn cả ta," nữ tử tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" thốt lên, giọng đầy thách thức và kiêu ngạo. "Đúng là ngươi rất mạnh, muốn chém muốn g·i·ế·t thì tùy. Ta đây không phải là kẻ tham sống sợ c·h·ế·t như những tên khác, nên ngươi đừng có mà tự mãn khi đánh bại được ta."
Điểu Xa Xa bắt đầu giải thích, nhưng nhiều lần nàng quên lời thoại của Thượng Lục, khiến câu chuyện trở nên lộn xộn và khó hiểu. Tuy vậy, Lam Ngọc vẫn lắng nghe một cách chăm chú. Dù sự lúng túng và thiếu mạch lạc trong lời nói của Điểu Xa Xa, nhưng qua từng lời giải thích đầy vô lý của nàng, Lam Ngọc dần cảm nhận được lòng tin trỗi dậy trong lòng.
Trái tim Lam Ngọc đập mạnh, mỗi nhịp đập đều phản ánh một biển cả cảm xúc. Khi thấy Lam Lam, tiểu muội của mình, vẫn còn sống, cảm xúc tràn ngập cô như một cơn bão dữ dội. Mọi nghi ngờ, lo lắng, và sự đau đớn từ quá khứ bỗng dưng tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được.
Chương 52: Thu nạp thú cưỡi
“Mở rào chắn, cung nghênh sứ thần...!” Vị chỉ huy cất tiếng lớn, âm vang khắp vùng biên giới.
''Ta biết rồi.''
"Bình tĩnh, cô ta được ta mời đến đây."
"Cũng có thể coi là vậy," Thượng Lục đáp lời, đôi mắt sáng rực lên vẻ kiên định.
Khi lớp chắn gần như sụp đổ, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện phía dưới khối băng, khóe miệng Thượng Lục bỗng nở một nụ cười nhẹ. Một chạm nhẹ từ ngón tay của y đã khiến cho khối băng khổng lồ nổ tung giữa không gian, vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, phát ra những tia sáng rực rỡ khắp nơi.
Từ mặt đất, Điểu Xa Xa bắt đầu nhấc mình lên, từng đợt gió thổi mạnh dưới chân nàng. Những đợt gió xoáy cuốn theo những chiếc lá khô và bụi bặm, tạo nên một cơn lốc nhỏ quanh thân nàng. Bốn đứa trẻ trên lưng nàng thét lên thích thú, tay nắm chặt vào bộ lông mềm mại.
"Thượng Lục đại nhân... Ngài đã trở về!" Tuyết Nhi nhận ra Thượng Lục, ánh mắt cô bừng lên tia sáng, vẻ mặt tràn đầy niềm vui không thể kìm nén. Một nụ cười rạng rỡ bừng lên trên môi cô.
"Ngài là người của Thần Quốc...!?" Lam Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Khi Lam Ngọc chạm vào má của Lam Lam, cả hai không thể kìm nén được cảm xúc nữa. Cảm giác ấm áp của tình thương máu mủ ruột thịt không thể chối từ. Nước mắt của cả hai tuôn trào không ngừng. Những giọt nước mắt này không phải là biểu hiện của nỗi buồn, mà là dấu hiệu của sự mừng rỡ, của sự hồi sinh, và của tình yêu không ngừng lan tỏa. Lam Ngọc ôm chặt muội muội, cả hai cùng rơi vào vòng tay của nhau, nắm chặt lấy sự sống và hy vọng vào cuộc sống mới.
"Này... này...!" Điểu Xa Xa tiếp tục cố gắng ngăn chặn bọn trẻ, nhưng chúng vẫn không ngừng khám phá.
Đám Hoả Quyển đồng loạt quay đầu lên trời, mắt chúng toả ra ánh sáng của sự kinh hoàng, nhưng đồng thời cũng là sự chấp nhận một sức mạnh vô hình đang hiện hữu trên bầu trời đêm. Những con Hỏa Quyển, dù từng là kẻ hung ác và tàn bạo, cũng đều run rẩy trước sức mạnh đáng sợ của loài có cấp bậc cao hơn chúng rất nhiều.
Trong bóng tối, Lam Ngọc cầm lấy vũ khí, chuẩn bị bước chân đi tìm. Bầu không khí lo sợ, áp lực tăng lên từng phút, làm nàng càng thêm quyết tâm.
Điểu Xa Xa cảm nhận được sự chuẩn bị từ Thượng Lục, nàng khẽ gật đầu và dương cánh rộng, bắt đầu gia tốc. Với một cú đập cánh mạnh mẽ, nàng phóng đi như một tia chớp, lao vút lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm dần chuyển sang sắc xám nhạt của buổi bình minh, khi Điểu Xa Xa tiếp tục chở nhóm người bay trên không trung. Gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương thơm của thảo nguyên bao la phía dưới. Từ trên cao, họ có thể nhìn thấy cảnh vật dần thay đổi, từ những cánh rừng u ám, rậm rạp, chuyển sang thảo nguyên xanh mướt trải dài đến tận chân trời.
"Cảm ơn đại nhân đã cứu mạng tỷ muội ta. Ơn tình này dù có c·h·ế·t ta cũng sẽ mãi không quên!" Lam Ngọc nói, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định, ánh mắt ánh lên sự kính trọng và biết ơn.
"Đại nhân, cẩn thận phía sau..."
Với tâm trạng quyết định, Lam Ngọc nhìn thẳng vào mắt Thượng Lục và gật đầu đồng ý. Mặc dù có những lo lắng, nhưng chỉ như vậy nàng mới yên tâm khi trả nợ ân tình cứu giúp trước đó.
"Đừng chạm vào chỗ đó...!" nàng kêu lên, đôi mắt lóe lên chút khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái tộc "Bạch Kim Thánh Điểu" kinh hãi khi nhận thấy sắc thái của Thượng Lục. Nhận ra sát ý trong đôi mắt y, nàng lập tức biểu lộ sự hoang mang và lo lắng, phủ nhận và xua tay lia lịa. Biểu cảm vô tội của nàng toát lên như muốn cố gắng che giấu sự sợ hãi và bất ổn trong tâm trí.
"Không... không... không. Tiểu nữ tuy là chủ nhân của con sâu đó nhưng vì sao con sâu này bị thoát ra khỏi lồng và mất kiểm soát đi đến khu rừng này thì quả thật tiểu nữ cũng không biết."
"Nếu đã vậy... chuyến hành trình sắp tới mong được ngài và vị tiểu thư đây chiếu cố thêm," Lam Ngọc khẽ cúi người tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt đầy quyết tâm và lòng biết ơn.
"..." Thượng Lục chỉ có thể đứng nhìn, nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi, không khỏi cảm thấy tình cảnh này vừa hài hước vừa thú vị. Lam Ngọc cũng cười thầm, cảm thấy cảnh tượng này thật đáng yêu và vui nhộn, làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và ấm áp hơn.
Điểu Xa Xa thở dài nhẹ nhõm.
"Đại nhân, ta tăng tốc đây!" Điểu Xa Xa nói, giọng nàng đầy quyết tâm và phấn khởi.
Cảm giác cảnh giác dần tan biến, Lam Ngọc buông kiếm xuống và đút vào bọc. Nàng càng lúc càng tin tưởng vào câu chuyện của Điểu Xa Xa, mặc dù câu chuyện đó không hề logic chút nào.
"Dừng lại rồi, cuối cùng thì đám quái vật này cũng đã chịu từ bỏ," Tuyết Nhi thầm nói.
"Ta biết rồi..." Thượng Lục khẽ đáp, giọng nói của y tràn đầy tự tin và kiên định.
Phía trên cao, một bóng hình lớn đang dang rộng đôi cánh, lượn xuống từ bầu trời đêm. Cánh đại vươn ra tạo cảm giác như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cả khu rừng trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo. Bóng hình ấy hạ cánh nhẹ nhàng xuống mặt đất, từ trên cao từng bóng người lần lượt hiện ra.
Bạch Kim Thánh Điểu hiện ra với vẻ đẹp mê hoặc. Bộ lông trắng muốt như tuyết đầu mùa, mềm mại và tinh khiết, phản chiếu ánh sáng lấp lánh tựa những viên ngọc trai quý giá.
"Cô là người thả con sâu đáng sợ kia tàn sát ngôi làng thú nhân...?"
Những luồng khí quanh Thượng Lục như tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, nhưng lại chứa đựng một uy lực không thể lường trước. Ánh mắt y sắc bén như lưỡi kiếm nụ cười nhạt trên môi y càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và kinh khủng của y trong mắt nàng.
"Thơm thật...!" đứa khác hít hà, chìm đắm trong hương thơm dịu nhẹ thoảng ra từ Điểu Xa Xa.
Khi Điểu Xa Xa bay lên cao, cả đoàn người có thể nhìn thấy toàn cảnh khu rừng bên dưới. Những tán cây rậm rạp dần trở nên nhỏ bé, như một tấm thảm xanh mướt trải dài đến chân trời. Ánh trăng chiếu rọi, tạo nên những vệt sáng bạc lung linh trên mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.