Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Vào cung
Điểu Xa Xa, đứng bên cạnh Thượng Lục, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Nàng chăm chú quan sát từng động tác của nữ nhân tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp, tựa như cố gắng giải mã điều gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn công chúa vội vàng đáp, giọng điệu lễ phép nhưng kiên quyết:
Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng lạnh lùng ra lệnh:
Đoàn người tiến qua những hành lang dài và rộng lớn, khi đến gần khu vực dùng bữa, hương thơm của các món ăn quý hiếm bắt đầu len lỏi trong không khí, làm cho không gian trở nên ấm áp và dễ chịu. Khu vườn nơi Nguyệt Nhi dùng bữa được bao quanh bởi những cây hoa rực rỡ sắc màu, những đài phun nước nhỏ xinh xắn tạo ra những âm thanh róc rách vui tai, làm cho khung cảnh trở nên thanh bình và yên ả.
Khi Nguyệt Nhi kết thúc việc xử lý tấu chương, nàng nhẹ nhàng đặt bút xuống, nhìn lướt qua đại điện một lần nữa. Nàng khẽ gật đầu, ra hiệu cho vị thái giám bên cạnh.
"Ơn này của Nữ hoàng, tiểu nữ sẽ khắc sâu trong tim, mãi mãi không quên."
"Nếu đã vậy thì tiểu nữ xin tuân lệnh," Vạn Phong Linh nói trước khi tiến tới dùng bữa cùng nữ hoàng.
Thiếu nữ tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp cùng đoàn hộ vệ tiếp tục lướt đi trên dải kinh quang, hướng thẳng về phía hoàng cung. Ánh sáng rực rỡ từ họ chiếu rọi khắp nơi, tựa như những ngôi sao rơi xuống trần gian, làm cho cả đế đô như bừng sáng hơn. Từng bước di chuyển của nàng mang theo một luồng khí thế bất phàm, khiến mọi ánh nhìn đều bị cuốn hút vào hình bóng tuyệt mỹ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 54: Vào cung
"Lần sau nhớ cẩn thận hơn là được, hãy biết tự lượng sức mình. Dù ngươi rất xuất sắc, lại có thiên phú bẩm sinh, nhưng bên ngoài vẫn còn nhiều người tài giỏi hơn ngươi," nữ hoàng nhấn mạnh, truyền đạt lời khuyên quý báu cho Vạn Phong Linh.
Những lời phán quyết nặng nề như những lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi hy vọng và quyền lực của những kẻ t·ham n·hũng. Các quan lại nghe đến tên những kẻ bị kết tội, không khỏi rùng mình, lòng dạ run sợ.
☸ ❋ ✽ ✻ ❆ ۞ ❃ ❂ ✿ ❀ ❁
Nguyệt Nhi từ từ đứng dậy, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm và uy quyền tuyệt đối. Nàng bước từng bước uyển chuyển về phía Vạn công chúa Vạn Phong Linh. Trước hành động đầy uy nghi ấy, Vạn Phong Linh không khỏi cảm thấy lo lắng, nàng cúi đầu cố gắng ngăn cản:
"Mắt ngươi bị sao vậy?"
Những người dân dưới đất, từ kẻ phàm phu đến cường giả giấu mình, đều không thể ngừng dõi theo hành trình của nữ nhân tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp. Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng to hơn, đầy sự kính sợ và tò mò.
Nghe Nguyệt Nhi nói vậy, Vạn Phong Linh không khỏi toát mồ hôi mà vội vã biện minh. "Tiểu nữ không dám, mong nữ hoàng bệ hạ bớt giận. Chỉ có điều thân phận thấp kém như tiểu nữ không có đủ tư cách nhận ân điển đó," nàng nói.
Cung nữ theo sau, mỗi người đều cầm trong tay những chiếc quạt lụa mềm mại, nhẹ nhàng phẩy để tạo luồng gió mát cho Nguyệt Nhi .
Phía trên cao, nơi ngai vàng đặt tại trung tâm, nữ hoàng Nguyệt Nhi ngồi kiêu sa và uy nghi khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, thêu từ những loại tơ lụa quý hiếm nhất, với những hoa văn phức tạp và tinh xảo. Mái tóc dài như suối, được buộc lên cầu kỳ, trang trí bằng những món trang sức ngọc ngà lấp lánh.
Nói xong, Vạn Phong Linh vội vã với ý định rời đi, nhưng bị Nguyệt Nhi ngăn lại. "Nhà ngươi dám từ chối lời đề nghị của ta sao?" nàng nói mạnh mẽ.
Nguyệt Nhi đang yên tĩnh dùng bữa trong khu vườn hoàng cung. Bỗng nhiên, một người lính canh khẩn trương chạy vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Hắn cúi người bẩm báo:
"Nhìn khí tức của bốn người hộ vệ kia, chắc chắn đều là cường giả Pháp Thần. Không biết họ đến đây có mục đích gì..."
Chiếc bàn dài bằng gỗ quý được đặt ở trung tâm khu vườn, được phủ lên một tấm khăn lụa trắng tinh khiết, thêu hoa văn bằng chỉ vàng. Trên bàn, những món ăn được bày biện tinh tế, từ những đĩa ngọc trai chứa đầy trái cây tươi ngon, đến những đĩa vàng chứa các món ăn tinh xảo, được chế biến từ những nguyên liệu quý hiếm.
Thượng Lục gật đầu, ánh mắt y cũng không rời khỏi bóng hình trên cao. Y cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ từ nữ nhân và đám hộ vệ, một loại uy áp khiến y không thể xem nhẹ.
"Nữ hoàng, người không cần phải làm vậy đâu."
Bên trong đại điện hoàng cung, không gian uy nghiêm và tráng lệ hiện ra như một bức tranh sống động từ cõi tiên. Trần điện cao v·út, rực rỡ với những họa tiết tinh xảo khắc từ vàng ròng và ngọc quý, ánh sáng từ hàng trăm chiếc đèn lồng lộng lẫy chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Những cột trụ khổng lồ, được chạm khắc hình rồng bay lượn, như sống động hẳn lên trong ánh sáng lung linh.
Bên cạnh nữ hoàng Nguyệt Nhi, đứng lặng lẽ là một vị thái giám cao niên, dáng vẻ uy nghiêm và điềm đạm. Ông mặc bộ y phục gấm lụa màu tím sẫm, thêu hoa văn rồng phượng. Đôi mắt sáng tinh anh của ông không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong đại điện, luôn sẵn sàng chờ lệnh từ nữ hoàng.
Khi nàng rời khỏi đại điện, các quan lại lần lượt ra khỏi cửa, ai nấy đều cảm nhận được sự nghiêm nghị và trọng đại của buổi triều nghị hôm nay.
Từ trong tay áo, nàng nhẹ nhàng rút ra một bông hoa quý hiếm, cánh hoa tỏa ra ánh sáng lung linh như ngọc. Nàng nâng niu bông hoa, cung kính trình lên trước mặt nữ hoàng:
Nguyệt Nhi đã dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho Vạn Phong Linh, mang lại sự phục hồi và cứu vớt nàng khỏi nỗi đau. Vạn Phong Linh xúc động đến rơi lệ, nàng cúi đầu thật sâu, biểu lộ lòng biết ơn và tôn kính:
Tiếng hô lớn của vị thái giám như vang dội khắp không gian rộng lớn của đại điện, khiến cho mọi người lập tức dừng mọi động tác, cung kính cúi đầu. Các quan lại lần lượt chắp tay hành lễ trước Nguyệt Nhi, rồi lùi dần về phía cửa chính của đại điện.
"Thái Sư Lý Vân, Thượng Thư Bộ Lễ Trần Quang, và Thống Lĩnh Cấm Quân Phùng Hạo, ba người này lợi dụng chức quyền để t·ham ô· của cải, lạm quyền ức h·iếp dân lành. Ta tuyên bố, ba người này sẽ bị tước bỏ hết chức vị, tịch thu toàn bộ tài sản, chờ ngày xử trảm."
Thái giám lập tức hiểu ý, bước lên phía trước một bước, tay cầm cây phất trần cất giọng cao v·út, mạnh mẽ:
"Biến mất rồi sao?"
Những cận vệ thân tín mặc giáp trụ vàng, xếp thành hai hàng ngay ngắn, tay cầm những thanh gươm sắc bén, ánh lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nguyệt Nhi không nghe, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đựng sự quan tâm, nàng từ từ đặt tay lên mắt của Vạn Phong Linh. Sức mạnh lấp lánh như những hạt tinh thể bắt đầu tỏa ra từ bàn tay Nguyệt Nhi, len lỏi vào đôi mắt của Vạn Phong Linh. Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể nàng.
Nguyệt Nhi nghe xong, cười nhẹ, vẻ đẹp của nàng càng thêm rực rỡ. "Ngươi không cần khách sáo vậy đâu, ta cũng chỉ tiện tay mà thôi," nàng trả lời với giọng điệu ấm áp nhưng đầy quyền uy.
"Kẻ này không đơn giản," Điểu Xa Xa thì thầm, "Nếu thật sự là người của tộc Ngũ Sắc Hồ Điệp, e rằng thân phận của nàng còn kinh khủng hơn chúng ta tưởng."
Nguyệt Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên và lo lắng khi thấy Vạn công chúa b·ị t·hương. Nàng hỏi, giọng điệu vẫn giữ sự uy nghiêm nhưng pha lẫn chút quan tâm:
Trong dòng người tấp nập, không ít những cường giả ẩn mình. Những người này, mặc dù vẻ ngoài trông bình thường như bao người khác, nhưng ánh mắt tinh anh và bước đi vững chãi của họ không thể giấu được sự khác biệt. Họ là những kẻ mạnh mẽ, tu vi cao thâm, nhưng luôn giữ kín thực lực, ẩn giấu bản thân giữa đám đông. Thỉnh thoảng, Thượng Lục cảm nhận được những luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ một số người, nhưng chỉ thoáng chốc rồi biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại.
"Ta chưa từng thấy ai có khí thế mạnh mẽ như vậy..."
"Bệ hạ, Vạn công chúa muốn cầu kiến người!"
Vạn Phong Linh sợ hãi, cố gắng từ chối:
Trong quá trình chữa trị, nữ hoàng cảm nhận được rằng v·ết t·hương này không phải do Vạn Phong Linh tự gây ra. Nàng nhận ra người đã gây ra v·ết t·hương này không phải kẻ tầm thường. Vạn Phong Linh khi biết điều này không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy xấu hổ với lời nói dối trước đó. "Quả nhiên không thể che giấu được người bất kỳ điều gì," nàng thốt lên.
Nguyệt Nhi gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào. Vạn công chúa tiếp tục:
Mái tóc dài đen mượt của nữ tử tung bay trong gió, đôi mắt sáng ngời như vì sao trời, toát lên vẻ kiên định và thanh tao. Y phục trắng muốt như tuyết, trang phục tinh xảo tôn lên vóc dáng yểu điệu mà không kém phần mạnh mẽ. Mỗi bước đi của nàng trên dải kinh quang là một bức họa tuyệt mỹ, như thể cô đang vẽ nên những đường nét tinh tế giữa bầu trời xanh thẳm.
Người lính canh nhận lệnh, cúi người thật sâu rồi vội vã lui ra ngoài. Chỉ một lát sau, Vạn công chúa bước vào vườn. Nàng là người mà Thượng Lục vừa chạm trán không lâu trước đó. Vạn công chúa mặc một bộ y phục lộng lẫy, nhưng trên gương mặt thanh tú là sự băng bó quanh một mắt, che khuất phần nào vẻ đẹp kiêu sa. Nàng lập tức cúi người kính cẩn:
"Cho cô ta vào."
Nghe lời mời của nữ hoàng, Vạn Phong Linh ngơ ngác trong giây lát trước khi từ chối khéo léo. "Tiểu nữ sao có thể ngồi ăn chung với người được cơ chứ. Đúng rồi, ở học viện tiểu nữ vẫn còn một vài chuyện cần phải làm nữa, tiểu nữ không muốn làm phiền người dùng bữa, xin phép cáo lui," nàng giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nữ hoàng, tiểu nữ không dám làm phiền người như vậy đâu."
Nữ hoàng tiến tới phía bàn ăn lớn, theo sự mời chào của tỳ nữ, và ngồi xuống. "Ngươi đến đây ăn cùng ta đi," nàng mời Vạn Phong Linh.
Đám người Thượng Lục tiến sâu vào trong đế đô, nơi cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Phồn thịnh, hoa lệ, sầm uất—tất cả những từ ngữ này đều không đủ để miêu tả vẻ tráng lệ của nơi đây. Những con đường lát đá trắng bóng loáng, rộng rãi và luôn tấp nập người qua lại. Hai bên đường là các cửa hàng, tửu lâu, và các sạp hàng bán đủ loại hàng hóa từ khắp nơi trên đại lục, tạo nên một bức tranh sống động và đầy màu sắc.
"Cô ấy thật đẹp như tiên nữ giáng trần..."
Nguyệt Nhi không để ý đến lời nói của Vạn Phong Linh, ánh mắt nàng vẫn kiên định. Nàng đưa tay nhẹ nhàng tháo bỏ lớp băng che mắt của Vạn Phong Linh. Vạn Phong Linh kinh ngạc trước hành động này, nàng bất giác lùi lại một bước, né tránh. Nhưng giọng nói lạnh lùng và quyền uy của Nguyệt Nhi vang lên:
"Phụ hoàng cũng đã gửi lời hỏi thăm đến người."
Các kiến trúc trong đế đô đều được xây dựng bằng đá quý và gỗ hiếm, chạm khắc tinh xảo với những hoa văn phức tạp. Những tòa sang trọng, với mái ngói uốn lượn và cột trụ sừng sững, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ.
Những lời đồn đại càng lúc càng lan rộng, tạo nên một không khí đầy hồi hộp và chờ đợi. Nhưng dù mọi người có bàn tán gì, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bóng hình nữ tử trên cao.
Bầu trời đế đô bỗng nhiên bị xé toạc bởi một dải năng lượng kinh quang sáng chói, thu hút mọi ánh nhìn từ phía dưới. Trên dải năng lượng ấy, một nữ tử xinh đẹp phiêu diêu lướt đi, thân ảnh như tiên nữ giáng trần. Ánh sáng bao quanh nàng khiến cho toàn thân cô như phát ra hào quang, làm cho người ta không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp tuyệt trần này.
Cả đế đô chìm vào sự im lặng đầy kinh ngạc, rồi sau đó lại bùng lên những tiếng xì xào, bàn tán không ngớt. Mọi người đều cố gắng tìm kiếm bóng hình của thiếu nữ và đám hộ vệ, nhưng không ai có thể thấy được dấu vết gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều khiến đế đô trở nên đặc biệt chính là sự đa dạng về chủng tộc. Tại đây, nhân tộc, yêu tộc, long tộc, và nhiều chủng tộc khác cùng chung sống hòa thuận. Mỗi chủng tộc mang theo những nét văn hóa, trang phục và phong cách sống riêng, tạo nên một bức tranh đa dạng và phong phú.
Thái giám cao niên, người luôn bên cạnh nữ hoàng Nguyệt Nhi, dẫn đầu đoàn tùy tùng. Ông ta đi từng bước chậm rãi. Đôi mắt sáng không ngừng quan sát xung quanh, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho nữ hoàng.
"Tể Tướng Vương Nguyên, ngươi luôn trung thành tận tụy, giúp ta quản lý triều chính, ta phong ngươi làm Quốc Công, ban cho một ngàn mẫu ruộng tốt và năm trăm lượng bạc."
"Thần th·iếp không may bất cẩn, chỉ cần chữa trị thêm vài ngày nữa, v·ết t·hương nhất định sẽ khỏi hoàn toàn."
Tiếng chim hót líu lo trong vườn hoa, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng từ các nhạc công đứng xa xa, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ, yên bình.
"Thần th·iếp bái kiến nữ hoàng bệ hạ."
Nhưng không phải tất cả đều là sự trừng phạt. Trong đám quan lại, một số ít người được nàng nêu danh và phong tước, bởi những đóng góp to lớn cho triều đình và quốc gia. Nụ cười hiền hòa và ánh mắt tri ân của nữ hoàng Nguyệt Nhi hiện lên khi nàng tuyên bố:
"Thật sự là thần thông quá mức, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa..."
Ánh mắt Nguyệt Nhi nhìn lướt qua bông hoa quý hiếm, cảm nhận được sự tôn trọng và thiện chí từ phía Vạn Quốc. Bông hoa tỏa ra hương thơm ngát, như thể toàn bộ không gian vườn càng trở nên huyền ảo và thơ mộng.
"Những thứ người cần, thần th·iếp đã về Vạn Hoa Quốc mang đến đây cho người."
Theo sau nữ tử là bốn người ăn mặc thần bí, y phục đen tuyền, kín đáo che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén. Ánh mắt của họ không ngừng quan sát xung quanh, đầy cảnh giác và uy nghiêm. Khí tức tỏa ra từ bốn người này khiến Thượng Lục cảm nhận rõ ràng sức mạnh khủng kh·iếp, không hề thua kém so với cường giả Pháp Thần. Họ như bốn ngọn núi lớn, lặng lẽ nhưng đầy uy h·iếp, luôn sẵn sàng đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.
Những lời ban thưởng vang lên như âm thanh của sự công bằng và tri ân, làm ấm lòng những người có công với triều đình. Ánh mắt của các quan lại nhìn về phía những người được phong thưởng với sự ngưỡng mộ và tôn kính, không ai dám tỏ ra ganh ghét hay đố kỵ, bởi họ hiểu rằng, dưới triều đại của Hoàng Đế Nguyệt Nhi, mọi công lao đều được ghi nhận xứng đáng, và mọi tội lỗi đều bị t·rừng t·rị nghiêm minh.
Bữa ăn diễn ra dưới ánh nắng dịu nhẹ của khu vườn, những cánh hoa mềm mại khẽ đung đưa trong gió, như hòa cùng không khí bình yên nhưng không kém phần trang trọng. Vạn Phong Linh ngồi đối diện nữ hoàng, lòng nàng tràn ngập sự biết ơn và kính trọng.
Khi đoàn người gần đến hoàng cung, ánh sáng kinh quang đột ngột trở nên rực rỡ hơn, tựa như một tia chớp xé toạc bầu trời. Trong khoảnh khắc, cả đế đô bừng sáng lên, mọi người đều phải nheo mắt lại trước sự chói lóa này. Và rồi, khi ánh sáng mờ dần, tất cả đều kinh ngạc khi nhận ra rằng thiếu nữ cùng bốn hộ vệ đã biến mất.
Bên ngoài đại điện, các quan lại tản ra, mỗi người một hướng, tiếp tục với những nhiệm vụ và trách nhiệm của mình. Không ai dám lơ là, bởi họ biết rằng dưới sự trị vì của Hoàng Đế Nguyệt Nhi, mọi hành động và lời nói đều được xem xét cẩn trọng, và mọi quyết định đều mang theo sức nặng của thiên tử.
Nữ hoàng cười nhẹ nhàng: "Bổn tọa còn không lo thì ngươi sợ cái gì."
Nguyệt Nhi ngồi xuống ghế, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự mãn nguyện. Các cận vệ và tùy tùng đứng lùi lại, giữ một khoảng cách tôn kính nhưng luôn trong tầm kiểm soát, sẵn sàng đáp ứng bất kỳ nhu cầu nào của nàng.
"Bãi triều!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đại Tướng Quân Lê Bình, nhờ công lao trấn giữ biên cương, lập đại công trong chiến trận, ta phong tặng ngươi danh hiệu Vũ Công Hầu, ban cho một ngàn lượng vàng và mười thước lụa thượng hạng."
Hai mắt của Vạn Phong Linh bắt đầu phục hồi, những v·ết t·hương và tổn thương dần dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng hồng nhẹ nhàng lan tỏa từ đôi mắt. Đôi mắt nàng trở lại vẻ đẹp tự nhiên, không còn dấu vết của đau đớn. Ánh sáng này chính là dấu hiệu của sự phục hồi hoàn toàn.
Đám quan lại đứng dưới, chia thành hai hàng dài, ai nấy đều trong tư thế nghiêm chỉnh và cung kính, chờ đợi từng lời phán quyết của Hoàng Đế Nguyệt Nhi. Không khí trong đại điện càng lúc càng căng thẳng khi nàng bắt đầu nêu tên những đại thần phạm tội t·ham n·hũng, lộng quyền. Giọng nói của nàng vang lên rõ ràng và uy nghiêm, mỗi lời nói như lưỡi kiếm sắc bén chém đứt sự tham lam và lộng hành của bọn tham quan:
Sau buổi triều nghiêm nghị, nữ hoàng Nguyệt Nhi bước ra khỏi đại điện, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thoát của nàng.
Trước mặt Nguyệt Nhi, trên chiếc bàn dài bằng ngọc bích với những tấu chương từ các quan lại được xếp thành từng chồng cao ngất. Nàng cẩn thận đọc từng tấu sớ, đôi mắt sắc bén quét lướt qua từng dòng chữ.
Nguyệt Nhi đứng dậy, nàng không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng quay lưng bước đi, những bước chân nhẹ nhàng tỏa ra khí chất băng lãnh. Những tia nắng từ cửa sổ cao chiếu vào, phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ bộ y phục lộng lẫy của nàng, tạo nên một hình ảnh đẹp như trong mộng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.