Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11


"Cô nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Thấy vậy, Dụ Quả Quả chu môi, suýt nữa thì khóc, nhưng liếc thấy gương mặt âm trầm của Dụ Lâm Châu, con bé lại cố nuốt nước mắt vào trong.

Trong tay anh ta cầm theo một bao hành lý, trông như thể định ở lại nhà mẹ Dụ vài ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rõ ràng bộ quần áo trên người Giang Lệ Thư không rẻ, ngay cả mái tóc cũng được chau chuốt kỹ càng ở tiệm quốc doanh.

Giang Lệ Thư theo bản năng nhìn sang tôi, ánh mắt đầy ghen ghét và đố kỵ.

"Cô, dượng cũng lại ăn đi ạ!"

Nhưng tôi còn chưa kịp động tay đã bị anh đưa tay ngăn lại.

Mà Dụ Lâm Châu thì sao? Anh ta chưa một lần can thiệp, lúc nào cũng giữ thái độ dửng dưng.

Tôi hoang mang, không hiểu ý cô ta:

Cô ta vẫn xinh đẹp và sành điệu như xưa.

Chương 11: Chương 11 (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi không nói gì, trực tiếp đưa tay dời chiếc bát sứ tráng men trở lại chỗ cũ:

Giọng điệu rất dửng dưng, nhưng Giang Lệ Thư lại nghe ra chút ý châm chọc.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc phát ra từ chiếc hộp nhạc trên tay Dụ Quả Quả.

"Em đâu phải tiểu thư cành vàng lá ngọc đâu chứ, chẳng lẽ không được làm việc à?"

18

"Cha mẹ, bà nội, mình ăn cơm thôi!"

Nhưng với mớ rắc rối tình cảm giữa Giang Lệ Thư và Dụ Lâm Châu, tôi thừa hiểu mình không nên dính vào, kẻo tự chuốc phiền vào người.

Trong bếp, mùi thịt kho bắt đầu lan tỏa.

Hiển nhiên cuộc sống của cô ta tốt hơn rất nhiều người, nhưng giờ lại cố tình đóng vai đáng thương trước mặt tôi chỉ để giành lấy chút cảm thông.

Dụ Quả Quả hít hà mùi thơm, là người đầu tiên ngồi vào bàn:

"Mẹ, anh Sinh biết mẹ thích món này nên đã làm cho mẹ đấy ạ, mẹ nếm thử xem." (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn tôi, vì không muốn làm lớn chuyện nên hết lần này đến lần khác nhường nhịn cô ta.

"Ăn nhiều một chút."

Câu hỏi này khiến Giang Lệ Thư nghẹn lời.

Sau một lúc dằn vặt, mẹ Dụ lại thấy nhẹ nhõm hơn... Vì ít nhất thì tôi đã tìm được một người đáng để gửi gắm cả đời.

"Lâm Châu về rồi à? Còn ngồi đấy làm gì, mau vào ăn cơm thôi!"

"Tôi với cô không thân, chuyện này đừng tìm tôi."

Giang Lệ Thư lên giọng, như thể làm vậy có thể giúp cô ta áp đảo tôi về khí thế:

Cũng chính vì biết thói quen này, tôi mới vào giúp anh để xong nhanh rồi cùng ra ăn cơm.

"Anh vào lấy chút đồ."

"Em cứ đứng yên đây đợi anh là được rồi, mấy việc này cứ để anh làm."

Giang Lệ Thư lén nhìn Dụ Lâm Châu, nhưng thấy anh ta chẳng có ý định bênh vực mình thì trong lòng trầm xuống, cố gượng cười:

Anh không rõ mối quan hệ của Giang Lệ Thư trong ngôi nhà này, nên nãy giờ không tiện chen vào.

"Thật thì tôi cũng không giấu cô làm gì. Những năm qua, Lâm Châu vẫn không chịu tái hôn với tôi, cô có thể giúp tôi khuyên anh ta được không?"

Vì thế, tôi chỉ thản nhiên đáp:

17

Còn cô ta? Cô ta đã thành công đẩy tôi đi, nhưng vẫn chẳng thể giành lại được trái tim của Dụ Lâm Châu.

Giang Lệ Thư và tôi ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng.

Tôi lập tức nhận ra bát thịt kho tàu vốn đặt trước mặt mẹ Dụ, giờ lại bị chuyển đến trước mặt Dụ Quả Quả.

Hai chúng tôi đồng loạt quay đầu, liền thấy Dụ Lâm Châu đứng ngay cửa, trong mắt ngập tràn vẻ nặng nề.

"Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tại sao tôi lại không thể về?"

Dụ Quả Quả ngồi một góc, loay hoay với hộp nhạc mới trong tay mình.

Nhưng tôi chỉ liếc Dụ Lâm Châu một cái rồi dời mắt đi ngay.

Tôi nhìn cô ta.

Tôi vốn là người dễ mềm lòng, nếu có thể giúp được, thường sẽ không từ chối.

Tôi lười đáp, chỉ khẽ đảo mắt ngán ngẩm.

Vừa hay, mẹ Dụ bưng món ăn từ bếp bước ra.

Hơn nữa, chuyện của hai người họ rất dễ kéo tôi vào vòng xoáy.

"Nguyệt Ngôn, chúng ta cũng quen nhau bao năm rồi, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?"

"Nguyệt Ngôn, Quả Quả còn nhỏ, cô không thể nhường con bé một chút sao?"

Lần nào cũng vậy, Hứa Ngôn Sinh luôn nói câu này.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm đi."

Mẹ Dụ lên tiếng, mấy người còn lại cũng lần lượt cầm đũa.

Tôi mỉm cười: "Được, cô tới ngay đây."

Tôi mỉm cười, cúi đầu ăn.

Tôi hơi khó hiểu vì câu hỏi này:

"Tại sao tôi lại ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Dụ Lâm Châu?"

Giang Lệ Thư lúc này mới ngẩng đầu lên, làm ra giọng thân thiết:

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa lớn chợt mở ra, Dụ Lâm Châu từ bên ngoài bước vào.

Trong bếp, Hứa Ngôn Sinh vẫn đang dọn dẹp, đó là thói quen của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi còn chưa ly hôn với Dụ Lâm Châu, Giang Lệ Thư rất thích dùng chiêu này để ngấm ngầm ép Dụ Lâm Châu về phe cô ta.

Giang Lệ Thư không vui, sắc mặt khó coi:

"Em biết rõ anh không có ý đó mà." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta vốn nghĩ rằng tôi sẽ kiêu ngạo khoe khoang chuyện Dụ Lâm Châu vẫn nhớ mãi không quên mình. Nhưng nhìn dáng vẻ hoang mang của tôi bây giờ, rõ ràng là chẳng hề hiểu cô ta đang nói gì.

Dụ Lâm Châu vốn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Giang Lệ Thư, anh ta lại ngậm miệng, ánh mắt cũng trầm xuống.

"Không thể. Nó còn nhỏ chứ có tàn tật đâu, chẳng lẽ không biết tự gắp à?"

Sắc mặt cô ta lập tức tái xanh, trông vô cùng khó coi.

Nhưng may mắn thay, Hứa Ngôn Sinh vẫn luôn kiên trì theo đuổi, cuối cùng cũng chạm được đến trái tim tôi.

Tôi bật cười:

Bị tôi từ chối phũ phàng, cô ta cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Hứa Ngôn Sinh gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát tôi:

Câu cuối cô ta bỏ lửng, nhưng ai nghe cũng hiểu cô ta đang muốn nói gì.

Tôi và Hứa Ngôn Sinh nhìn nhau một cái, không nói gì mà cùng nhau bước ra khỏi bếp.

Khoảnh khắc đó, Giang Lệ Thư chợt nhận ra mình thua thảm hại đến mức nào.

Cuối cùng, vẫn là Giang Lệ Thư không nhịn được, mở miệng nói trước:

Nói rồi, anh ta sải bước chen qua giữa tôi và Hứa Ngôn Sinh, mở tủ lấy một lọ sốt thịt.

Nói xong, tôi bước vào bếp trước.

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng ho khẽ từ cửa bếp.

Hứa Ngôn Sinh mua mấy cân thịt, tất cả đều đã được chế biến, đựng đầy trong một cái bát tráng men.

Cô bé ngừng một chút, rồi lại gọi:

"Cô đã đi bao năm rồi, sao còn quay về làm gì?"

"Hơn nữa, tôi trở về là để thăm mẹ, ở bên bà ấy một thời gian, có vấn đề gì không?"

Giang Lệ Thư cúi đầu, im lặng rất lâu.

"Tôi không quan tâm ở nhà cô cưng chiều con bé thế nào, nhưng đây là nhà của mẹ, những món ăn trên bàn cũng là anh Sinh chuẩn bị cho mẹ. Nếu cô thấy không vừa mắt thì tự nấu mà ăn đi."

Ánh mắt anh ta khóa chặt vào bàn tay tôi vẫn còn nắm lấy tay Hứa Ngôn Sinh, giọng trầm xuống:

"Tôi cũng không còn trẻ nữa, bây giờ còn chăm sóc Quả Quả, cuộc sống thật sự rất khó khăn..."

Tôi đã không còn để t@m đến Dụ Lâm Châu, thậm chí còn tìm được bến đỗ tốt hơn.

Tôi không muốn can thiệp, cũng không muốn vì điều này mà để Hứa Ngôn Sinh hiểu lầm.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi không muốn để bản thân phải chịu ấm ức nữa.

Trái ngược với bầu không khí hòa hợp trong bếp, phòng khách lại chỉ có sự im lặng.

Vừa nói, cô ta vừa giơ tay lên lau khóe mắt... dù chẳng hề có giọt nước mắt nào xuất hiện ở đó:

Sáu người quây quanh bàn ăn.

Hứa Ngôn Sinh lau khô tay, khẽ gõ nhẹ vào trán tôi một cái:

"Nhưng cô quay về sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Lâm Châu!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Chương 11