Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Lối đi bí mật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Lối đi bí mật


Lúc này thì Kiệt đã hiểu ra phần nào. Vương giải thích thêm.

Vương nhìn Kiệt, có vẻ như Kiệt cũng đã chuẩn bị khá đầy đủ cho cuộc phiêu lưu lần này, Kiệt mang theo một cây cung, một cây giáo, và một túi gì đó giống như là đồ ăn, và con dao găm của cậu luôn mang theo bên người.

Bì bõm lội qua con suối, một lúc sau, họ ra đến một con đường mòn, nhưng để cẩn thận, Vương đã chọn đi một lối khác ở trong rừng, nơi cách con đường mòn chừng vài chục bước chân. Một người thợ săn có thể xuất hiện bất kỳ khi nào vì vậy cậu đã chọn một giải pháp an toàn hơn, nhưng cũng chậm hơn nhiều.

-Chắc chắn mà, tớ nhìn thấy cậu đã đóng.

Cuối cùng thì canh ba đã đến, ánh trăng dẫn nghiêng về phía tây bầu trời. Ngôi làng như vẫn đang chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh, chỉ có thi thoảng tiếng dế kêu, tiếng gió lùa vào những rặng tre xào xạc. Đồ đạc đã chuẩn bị sẵn, cậu ngó ra ngoài cửa cảnh giác thêm một lần để xem bên ngoài có gì đặc biệt không, rồi cậu đi ra ngoài giếng nước, múc nước lên rửa mặt mũi cho tỉnh táo. Vương ngồi xuống ghế, một lúc, một chút hoang mang, một chút sợ, chưa bao giờ cậu vào rừng một mình. Nay chỉ vì một lý do mơ hồ, cậu đã quyết định mạo hiểm, nugy hiểm gấp nhiều lần khi thời điểm Vương chọn lại là buổi đêm. Mọi thứ đồ đạc đã sẵn sàng nhưng nó không giống như tinh thần của Vương, cậu luôn là người lo xa và nhiều sự tính toán cẩn thận, và không thể thiếu được tấm bản đồ. Vương đi vào trong nhà, cẩn thận khóa tất cả các cửa lại và cài then thật chặt, rồi cậu bắt đầu lật cái giáp giường của ông lên.

Vương không nói gì, cậu muốn nghe rõ hơn, chính xác hơn là ai đã gọi mình.

Một lúc sau, họ đến được phía dưới chân ngôi miếu, Vương đẩy tấm gỗ nắp căn hầm lên, một luồng gió kéo theo bụi và lá cây hút mạnh xuống phía con hầm. Vương lấy tay che mặt rồi cậu trèo lên trước.

Kiệt nhanh tay đóng cửa lại rồi cài then. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vậy là mười mấy năm qua cậu không hề biết nó ư?

Vương trèo lên trên, Kiệt lên sau và dập tắt ngọn đèn dầu đi, lên đến phía trên mặt đất, ánh trăng khiến cho mọi thứ trở lên rõ ràng hơn. Khi đã lên được khỏi đường hầm qua một cái lỗ nhỏ, Vương và Kiệt đẩy một bức tượng nhỏ che đi lấy nắp hầm. Họ cúi thấp người và nhìn xung quanh, dường như nửa đêm, ngôi làng đang chìm vào trong giấc ngủ. Cảm thấy an toàn, Vương tiếp tục dẫn Kiệt về phía con mương cạn, hai bên con mương cỏ cao quá đầu người, nơi mà Vương và Kiệt có thể đi đến hàng rào mà không sợ bị lính canh nhìn thấy. Vương ra hiệu cho Kiệt đừng nói gì, họ đang ở giữa cánh đồng vào nửa đêm, rất có thể một câu nói nhỏ cũng dễ dàng khiến cho lính canh ở xa nghe thấy được.

- Mọi lần cậu và ông vẫn ra lối này ư?

-Tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều chứ, nếu không có lý do đặc biệt, thì ông sẽ không liều mạng như thế đâu.

- Đi theo tớ, tớ sẽ giải thích cho cậu trên đường đi.

- Là của cha tớ để lại, ông dùng để nghiên cứu về nỏ, và làm một lối đi bí mật ra khu rừng.

Đúng là giọng nói của Kiệt rồi, Vương nhìn qua khe cửa, thấy Kiệt đứng bên ngoài, đi cùng không còn ai. Lúc đó cậu mới mở cửa ra cho Kiệt vào.

Một canh giờ kể từ khi Kiệt đến nhà Vương, họ đã vào được khu rừng như cái cách bí ẩn mà ông Quy vẫn thường làm. Có vẻ như con đường này ngắn hơn, và cũng dễ dàng hơn nhiều so với đường ven sông và ông Quy và Vương vẫn hay đi. Vào trong rừng, lúc này Vương mới dám nói lớn tiếng một chút:

-Đi thôi, vừa đi vừa nói, chúng ta không có nhiều thời gian. Tớ đã tính toán thời gian di chuyển rồi.

-Đến thác nước khổng lồ. Ông muốn tớ đến đó.

- Đúng thế, mà cũng có biết để làm gì đâu, có lẽ chưa có lý do gì mà ông cho tớ biết. Nay thì cho tớ biết rồi đó.

- Ừ, vào trong nhà đi rồi nói.

Vương hạ giáp giường xuống, rồi vơ lấy con dao nhỏ, cậu nhảy lại sát cánh cửa ra vào và nghe ngóng. Vương cảm thấy lo lắng, đã nhiều hôm rồi lính canh hay lính tuần không còn bén bảng đến nhà cậu nữa, nay đã là nửa đêm. Tiếng bước chân tiến gần đến cửa sổ. Sự yên tĩnh lúc nửa đêm khiến Vương có thể nghe rõ tiếng thở của người này đang áp sát mặt vào cánh cửa sổ và nhìn vào những ngách khe cửa. Vương cố gắng giữ bình tĩnh nhiều nhất có thể, cậu không cử động, nhắm mắt và cảm nhận từng cử chỉ của người đang ở ngoài kia. Một tiếng nói cất lên, may mắn thay, đó là một giọng nói quen thuộc.

-Ông cậu muốn ư?

- Ban đêm quân lính rất ít khi đi tuần, nếu đi tuần thì họ sẽ đi một đoàn đông để đảm bảo an toàn, chúng ta không đi đường lớn nhưng đường nhỏ thì vẫn có thể.

Kiệt đi đằng sau, liên tục hỏi Vương:

-Nhưng cậu biết chúng ta sẽ đi đâu chưa?

- Kiệt đó ư, tớ đã nghĩ cậu không đi cùng tớ cơ.

Hai thanh niên đi qua một ngã ba hầm, giống như lần trước, Vương rẽ trái để đến ngôi miếu hoang, Kiệt không khỏi chú ý đến phía kia đường hầm. Vừa đi, Vương vừa trả lời những câu hỏi của Kiệt về mọi thứ lạ lẫm đang diễn ra xung quanh hai chàng trai. Căn hầm gần như tách biệt với thế giới xung quanh, không một chút tiếng động nào bên ngoài có thể lọt vào, thậm trí họ còn không cảm nhận được một chút âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân, tiếng thở của họ. Tiếng bước chân của Kiệt vọng lại khiến nhiều lần cậu lầm tưởng rằng đang có ai đi theo sau lưng mình. Giật mình ngoảnh lại, cậu chỉ thấy một màu tối đen như mực.

-Tớ Kiệt đây, cậu đã đi chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Căn hầm này là như thế nào thế? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cậu định đi luôn à? Thế chúng ta sẽ đi như thế nào?

- Hôm nay nước cạn, nên chúng ta mới dễ dàng qua được, mọi lần ông kể với tớ, nước lớn, ông đã phải nặn và nhịn thở để qua đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương dẫn Kiệt xuống căn hầm của cha cậu, trước khi xuống, cậu đặt lại cái giáp giường và đóng cửa hầm cẩn thận. Kiệt xuống trước, Vương xuống sau. Không khỏi bàng hoàng khi dưới căn nhà của cậu bạn thân lại là một căn phòng kiên cố và đẹp đẽ, Kiệt bất ngờ với tất cả những gì có mặt tại căn phòng này. Nhưng Vương thì có vẻ rất khẩn trương, cậu nhanh chóng mở cửa căn hầm phía lối ra rồi giục Kiệt đi theo.

-Này Vương, trèo lên đi chứ, bụi bay hết vào mặt tớ rồi.

Vương dừng động tác, điều gì đó khiến cậu bất chợt nghi ngờ.

- Đúng rồi, tấm bản đồ cũng là do cha tớ để lại.

- Cái hàng rào ngập dưới nước nên chả ai để ý đâu.

- Ông cậu liều thật đấy.

-Cậu không biết đó thôi. Ông tớ rất ghét ăn xôi.

- May quá, cậu chưa đi, suy nghĩ mãi rồi, tớ nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau, cậu đi một mình rất nguy hiểm, tớ không lỡ để cậu đi một mình.

- Và cậu đã tìm thấy tấm bản đồ ở đây?

-Ông tớ không bao giờ ăn xôi cả, ông không thích chúng, cái chính mà ông muốn nói chính là đêm trăng rằm. Cứ khi trăng tròn, làng có thể bị t·ấn c·ông bởi lũ diều hâu khổng lồ, chính vì thế mà đội lính canh, đội tuần tra và thợ săn họ sẽ chỉ ở chốt trại của họ mà thôi. Đó là thời điểm tốt nhất để chúng ta vào rừng và sẽ không gặp họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Cậu biết đùa ghê, cứ cho là ông chỉ chỗ cất giấu tấm bản đồ, nhưng tại sao ông chỉ nói rằng mang cho ông nắm xôi thì có nghĩa là ông muốn chúng ta vào rừng?

Một lúc sau thì họ cũng đến được cuối con mương, nơi kết nối với một con suối và chân của hàng rào lớn. Vương nhìn lên hàng rào, cậu đã tính đến việc trèo qua nó nhưng cuối cùng, Vương phải chọn cách chui qua lỗ cống ở phía dưới giống ông Quy, việc mang đồ đạc lỉnh kỉnh như thế nào mà trèo qua rất dễ bị phát ra tiếng động. Vương chui xuống lỗ cống, Kiệt đi sau, cậu nhấc chiếc rào chắn một cách dễ dàng rồi chui vào địa phận khu rừng, Kiệt đi theo sau và làm như Vương đã làm.

-Vương ơi, cậu đi chưa, là tớ đây?

Chương 26: Lối đi bí mật

- Nếu như bản đồ vẽ chuẩn, thì chỉ đi một lát nữa, chúng ta sẽ gặp một con đường mòn nhỏ nữa, lúc đó chúng ta sẽ đi dễ dàng hơn.

Hai người bước vào đường hầm nhỏ, lúc này Kiệt mới hỏi Vương

- Không, tớ cũng mới biết nó, ông mới cho tớ biết thôi.

-Này Kiệt, chắc chắn chúng ta đã đóng cửa hầm từ nhà tớ đúng không?

-Thực ra trước khi đến đây, tớ đã luôn nghĩ rằng cậu chỉ nhất thời muốn vào rừng, không ngờ cậu lại có sự quyết tâm đến vậy?

- Tốt quá rồi, có cậu đi cùng tớ cũng đỡ lo hơn, cậu đến muộn một chút là có thể không gặp được tớ nữa rồi.

- Sao cậu nói chúng ta tránh đường mòn để tránh quân lính mà.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.

-Đúng thế! Hôm trước khi b·ị b·ắt, ông đã mách tớ tìm ra chỗ giấu tấm bản đồ này. Hôm vào trại thăm ông, ông đã nói rằng khi nào trăng tròn, hay mua cho ông một nắm xôi, ông muốn ăn xôi?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Lối đi bí mật