Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Loài trăn gỗ
- Tớ nghe nói có người lính của chúng ta đã dẫm phải bẫy, vì thế nên họ đã cấm không cho dùng.
Vương cúi xuống, cậu xem dấu chân mà con vật đó để lại. Dấu chân giống như chân gà nhưng nếu xem kỹ, nó thực tế là chân một con chuột.
- Chắc chắn, những điểm cha tớ vẽ trên này đều trùng khớp với những gì ông đã dẫn tớ đi, tớ tin là cha tớ vẽ đúng. Khi nói chuyện với ông, ông đã ám chỉ muốn tớ đến chỗ ngọn thác nước.
Cách vị trí của Vương và Kiệt chừng hai chục bước chân về phía Bắc, một thứ gì đó đang trườn qua những gốc cây, bên cạnh những bụi rậm. Mầu nâu và có rất nhiều vảy.
- Này Vương, cậu có chắc chúng ta cần đi đến ngọn thác?
- Cậu nhìn đi, một mũi tên - Kiệt chỉ tay đến phía một thân cây.
- Tớ mới vào rừng được một lần, nhưng lần này khác hẳn với lần trước. Chẳng gặp con gì dù là sói vàng, nhưng chúng ta không nên chủ quan. Giá mà Hùng và Thạch đi cùng, tớ yên tâm hơn nhiều.
-Chuyện gì đấy!
-Nhìn phía trước kìa.
- Thảo nào.
Lúc này Kiệt mới nhận ra một con trăn, mang bên mình một lớp vẩy kì lạ giống như một thân cây. Một cách ngụy trang hoàn hảo, nếu như không có con trăn khi nãy, thì có lẽ họ chỉ nghĩ rằng nó chỉ là một cái cây đổ mà thôi. Và điều mà Kiệt bất ngờ hơn, là Vương đã ngắm bắn trúng mắt con vật nó, một dòng máu đỏ chảy ra khỏi mắt nó. Con vật đau đớn, dãy dụa rồi trườn sâu vào những bụi cỏ cao. Vương ngay lập tức thay lại cung tên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chúng ta đang đi qua khu rừng thông, qua một quả đồi, và leo xuống và qua rừng già là tới thác nước?
Nhưng Kiệt vẫn chưa hiểu rằng Vương ám chỉ chuyện gì, cho đến khi Vương đưa nỏ về phía trước, cái thân cây bất động kia và cậu ngắm bắn. Vương dành ra một khoảng thời gian đủ dài để ngắm bắn thật cẩn thận, cậu hạ cả hai chân đỡ cho cây nỏ và nằm thấp người xuống. Mũi tên bay ra cắm trúng vào phần đỉnh của thân cây đổ. Nó bất ngờ đổ sập xuống, và mềm như một sợi bún, con vật kỳ dị dãy dụa, khoanh tròn người lại rồi liên tục quăng quật đuôi khắp nơi.
Quả nhiên Kiệt có đôi mắt tinh tường, một mũi tên gãy chỉ còn nửa non, phần đầu cắm vào thân cây trước mặt, đầu mũi tên đã han, thân mũi tên cũng mục rữa, chứng tỏ mũi tên này đã găm ở đây rất lâu rồi, có thể là nhiều năm. Hai thanh niên ngồi lại, họ không đi tiếp và ngồi quan sát kỹ xung quanh, nơi này đã từng có nhiều người qua lại, một số thân cây có dấu vết của vật sắc chém vào, có cả một đoạn thừng nhỏ được bện bằng cói và một đoạn sắt tròn có hình răng cưa. Thỉnh thoảng họ lại gặp những cái hố đã chất gần đầy lá khô. Kiệt dùng giáo gạt lên những đống lá để chắc chắn rằng chông, gai trong cái hố đó đã được rút ra hết, nay chỉ còn là những cái bẫy vô hại. Đây không phải lần đầu tiên Vương vào rừng, vì vậy cậu đã từng nhìn thấy những thứ như này.
Giữa những hàng cây rậm rập, Vương chỉ nhìn thấy một phần thân của con vật đó, nó to bằng chiều ngang một thân cây vừa phải, trườn liên tục giống như thân một thằn lằn. Phần đuôi nó nhỏ dần và ẩn vào trong bụi rậm khiến cậu nghĩ ngay đến việc một con trăn. Nhưng khác với những con trăn mà cậu từng biết, nó to hơn, và có vảy màu nâu, những chiếc vảy khiến nó giống như một khúc gỗ, hay một thân cây hơn.
- Cẩn thận!
Bỗng nhiên, Vương dẫm phải một thứ gì đó giống như một con rắn lớn, cậu giật mình nhảy sang một bên rồi chĩa cây giáo về phía có động, con vật chuồn đi trong bụi cỏ cao khiến hai cậu bé không nhìn thấy nó là thứ thú vật nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả thật, con chuột có một mùi hôi rất khó tả mà không lẫn đi đâu được. Đi bộ một đoạn mà Vương và Kiệt vẫn có cảm giác ngửi thấy mùi hôi của con chuột thoang thoảng. Một cơ chế tự vệ khá hay, chắc ngoài lũ linh cẩu ra thì chẳng có con thú nào lại muốn ăn thịt loài chuột hôi như thế. Bỏ qua con chuột, họ tiếp tục đi, bây giờ không còn đi trên đường lớn nữa, họ đang leo theo một vách đồi thấp, một lúc sau, họ lên đến đỉnh ngọn đồi. Cây cối bắt đầu thưa hơn, không còn nhiều bụi cỏ rậm rạp nữa, thay vào đó dưới chân họ được phủ một lớp lá vàng, ở vùng đồi cao ít mưa và không khí khô hơn, cây bụi rậm cũng ít phát triển, đất ở đây nhiều đá, cây cối chủ yếu là cây thông và những cây lá nhỏ. Nơi này rất dễ bị phát hiện nhưng lại có tầm nhìn khá tốt. Kiệt bỗng nhiên phát hiện ra một điều gì đó, cậu cúi thấp người rồi ngồi nép vào một gốc cây đổ, trên thân cây có vết cháy xém giống như cây này đã bị sét đánh.
- Nhưng chúng ta không có ngựa? Mà cậu quên rằng chúng ta đang đi trái phép và lén lút à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một khu rừng thông rộng lớn mọc trên một ngọn đồi dốc, những lá thông như những sợi kim, nó khô và rụng xuống tạo thành một tấm thảm dày quanh những gốc cây. Rừng thông thưa thớt không phải nơi thích hợp để ẩn nấp hay ngụy trang, nên Vương và Kiệt cố gắng đi thật nhanh qua nó. Thỉnh thoảng Kiệt lại nhặt những quả thông khô, cậu ngắm nghĩa nó một lúc rồi đáp đi. Đi quá một canh giờ, rừng thông cũng dần thưa thớt hơn.
- Ừ, một con chuột mà lông nó có thể đổi màu, rất khó nhận ra nó, nó to lắm... thịt ăn chẳng ngon đâu, không lòe loẹt như lông của nó, chuột này hôi lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ở đây có một đường mòn này, giá mà có ngựa, chúng ta đi đường này sẽ nhanh hơn.
Vương chỉ tay lên phía trên hình vẽ thác nước.
- Sao thế?
Chương 28: Loài trăn gỗ
- Là bẫy, nó đã cũ từ lâu, chắc chắn là của nhiều năm trước, bây giờ làng ta cấm dùng bẫy rồi.
Vương nói lớn rồi cậu kéo cung, con vật dường như đã lẩn mất.
- Vậy thì chắc đây là khu rừng thông? Nơi mà ông tớ kể rằng ngày trước họ thường đặt bẫy ở đây, nơi này chắc hẳn có nhiều nai, hươu và lợn rừng.
- Còn xa nữa không?
Kiệt bất ngờ vỗ vào vai Vương và vội vàng kéo cậu nằm xuống.
Tiến sâu vào khu rừng thông, Vương và Kiệt đề phòng hơn với những thứ lạ lẫm, bất kỳ một thân cây đổ nào, hay một cái cây trụi lá cũng được cậu để ý. Đôi khi Vương phóng tên vào những thân cây đó giống như một phép thử chắc chắn rằng không vô tình lại gần một con trăn gỗ nào cả. Vì chỉ cần vô tình đi qua chúng, đổ xuống và nuốt chửng thân thể bé bỏ này bất kỳ lúc nào. Càng tiến sâu vào rừng thông, Vương lại càng nhận ra nhiều những vết tích của chiến sự trước để lại nhiều hơn, họ còn thấy cả những vết cào của những con thú lớn còn xót lại trên thân cây, những khúc xương to, cả những đám tàn than, dấu vết của một vụ đốt lửa nướng thịt, khi nhìn vào những viên sỏi được xếp thành hình tròn. Với địa hình như này thì quả thực đi săn và nướng thịt là một điều tuyệt vời.
- Chuột ngũ sắc ư? Có cả loại chuột như thế sao?
Sau khi ăn cơm lam xong, Vương mở tấm bản đồ ra xem, Kiệt cũng lại gần, lúc này họ có thể nói chuyện thoải mái hơn vì ít ra khi ở đường lớn. Họ có thể nghe thấy tiếng ngựa từ xa mà đề phòng.
-Là nó! Nó đó, con trăn.
-Tớ chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, nhưng có vẻ như nó là một con trăn, có lớp vảy đặc biệt nhìn như những thân cây.
- Không hẳn, đội thợ săn họ có thể vào mà, chẳng phải chính cha tớ đã vào và vẽ lên tấm bản đổ này.
Vương cất tấm bản đồ vào túi áo ngực rồi tiếp tục đi... Khu rừng ngày hôm nay yên ắng lạ thường, thay vì mọi lần ông cháu Vương phải căng thẳng tột độ khi thường xuyên có những con thú rình rập, thì nay đã gần ba canh giờ trôi qua, họ lại chưa gặp một con thú gì lớn, trừ con chuột h·ôi t·hối nãy mà thôi. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim, tiếng vượn truyền cành cây, nhưng vì thế mà họ không khỏi đề phòng. Vương vẫn giữ vững cây cung, cậu đi trước, nhanh chóng nhưng không nóng vội, quan sát kỹ, Kiệt đi sau, cậu nhìn quanh cẩn thận, thỉnh thoảng cậu lại đi giật lùi để nhìn về phía sau. Vừa đi, Vương vừa ngoái lại nói với Kiệt:
- Đúng rồi, và cậu đã cắt lại một cái đùi.
- Tại sao ông lại chưa dẫn cậu đến đó.
Nói rồi, Vương liền đứng dậy, sốc đồ đạc rồi lên đường luôn, Vương cất tấm bản đồ vào trong túi áo rồi cậu cầm sẵn trên tay cây cung và mũi tên, còn Kiệt thì lăm lăm cây giáo. Họ phải đề phòng mọi lúc mọi nơi vì thú dữ có thể đang rình rập họ bất kỳ lúc nào.
- Ồ không, chúng chỉ đến khi có xác thối thôi.
- Nằm xuống!
Vương ngồi xuống trên cái thân cây đổ, cậu rút tấm bản đồ ra và chỉ cho Kiệt.
Sau khi chính Vương nói ra câu nói đó, cậu mới giật mình, bản thân đang ở gần rừng thông, và cái thứ vừa trườn qua trước mặt cậu có vảy rất giống thân những cây thông ở đây. Vương ngẩng mặt lên, nhìn xung quanh. Cậu nhổm dậy và lấy cây nỏ trên lưng xuống, Kiệt chưa hiểu Vương có chuyện gì nhưng cậu cũng rút giáo ra và thủ thế. Lia mắt nhìn quanh một lúc, Vương chỉ tay về phía một thân cây thông khá to, bên cạnh có một thân cây khác, giống như là đã bị đổ và dựa vào thân cây to hơn.
- Tớ chẳng hy vọng gì vào hai người đấy, Hùng nó bị giá·m s·át, còn Thạch thì tên ấy chắc vẫn đang dạng háng ra ngủ, tên này chỉ ăn với ngủ là giỏi.
- Cậu chắc chứ?
-Lần đầu tiên tớ nhìn thấy.
- Khoan đã.
Đoạn đường mòn bắt đầu hẹp lại, họ băng qua vườn vải nơi mà họ đã từng săn hươu, nai ở đây.
- Chúng ta có nên đuổi theo không?
- Ừ, tớ đã nghe ông kể về nó nhiều, nhưng chưa từng được đến đó.
- Chúng ta đang ở vị trí này, một dấu X nhỏ được cha tớ đánh dấu từ trước chính là nơi chúng ta đã chui qua hàng rào, vậy là đoạn đường mòn lớn hơn - Vương chỉ tay vào một điểm trên bản đồ - Chúng ta đang ở đây, nếu đi về phía tây, chếch hướng Bắc một chút, sẽ là phía của ngọn thác.
- Chuột ngũ sắc, thôi đừng đuổi theo. Cậu dẫm phải đuôi nó rồi.
- Vương, cậu có chắc là chúng ta là những người duy nhất vào rừng?
- Đường đi khá xa, hơn nữa khi đó tớ chỉ muốn đi săn, kiếm mấy con thú nhỏ thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những thứ để lại dường như cũng đã lâu lắm rồi, những mũi tên han, những bộ xương khô, nhìn vào, Vương và Kiệt có thể đoán được nó là xác của con vật xấu số nào. Một vài mũi giáo nằm ngả nghiêng, những hầm chông nhìn chỉ như những chiếc hố vô hại phủ đầy lá cây.
- Đây rồi, hình vẽ này chính là rừng thông và chúng ta đang ở đây, nó to gấp chục lần khu vườn vải.
- Cậu cảm thấy điều gì không? Ông tớ nói đúng, khu rừng vắng vẻ hơn hẳn.
- Tớ biết chứ.
- Chúng ta đã săn được một con hươu ở đây.
- Vậy là lũ linh cẩu sẽ đến chứ?
-Không nhìn rõ nữa, nó là thứ gì vậy?
- Tớ nghĩ chỉ một canh giờ nữa thôi?
-Nó là thứ gì vậy? Một con rắn sao?
-Đi ngay thôi, chúng ta không nên ở đây lâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.