Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Đối mặt
Người lạ mặt không có một chút do dự gì với lũ trẻ, hắn bình tĩnh buộc dây cương con ngựa vào một thân cây rồi quay lại tiếp chuyện hai thanh niên.
Sự ngây ngô của Kiệt khiến người lạ mặt kia bất ngờ, hắn đã hiểu ra ý của Vương, Vương có sở trường về cung còn tốt hơn giáo, mặc dù cậu chúng chẳng phải bắn cung giỏi, Vương lùi về phía sau Kiệt rồi lấy cây cung trên lưng xuống, cậu giương cung tiến về đối thủ. Ngay khắc đó, người đàn ông nhận ra rằng khoảng cách bắn cung gần như thế này là quá nguy hiểm, và hắn chưa hề biết trình độ của hai đối thủ trước mặt, hắn nấp sau phía một thân cây rồi tiếp tục lùi lại phía xa. Một khoảng cách thích hợp để chiến đấu bằng cung tên.
Một mũi tên sượt qua vai của cậu làm rách cả áo ngay sau khi Vương đã kịp rút đầu lại, chỉ chậm một chút thì cậu đã lãnh trọn cả mũi tên. Hắn chưa di chuyển ra xa, nhưng Vương đã không kịp nhìn thấy hắn ở đâu. Chân tay cậu như rụng rời khi gặp một đối thủ mạnh hơn hẳn.
“Hụt rồi” hắn né tên chỉ bằng một cái nghiêng người, lúc này, Vương mới thấm thía câu nói của ông Quy “Nếu đối thủ của con là người, thì con sẽ làm thế nào?”
- Ông là ai?
- Người trong làng? Nói vậy thì các ngươi từ trong cái làng phía kia?
- Ta có nói thì các người cũng không biết được.
Vương và Kiệt quay lại phía sau, là con hổ con khi nãy, nó vẫn đang bám theo hai người, không thể tin vào mắt mình được nữa, con hổ vẫn đi theo họ từ khi nào, quá vội vàng và chủ quan khiến hai chàng trai không hề hay biết.
Chương 31: Đối mặt
- Là nó đây sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu chuyện về quả vải đã khiến hai chàng trai không còn quá chú ý cảnh giác, kết quả là đứng trước mặt họ, là một kẻ lạ mặt khác. Một người đàn ông cao lớn, nhưng có vẻ hơi mập, đang đứng trước mặt hai chàng trai, chỉ cách họ khoảng hai tầm cây giáo dài, trên tay người này vẫn đang cầm dây cương ngựa. Tay kia hắn không cầm theo bất kỳ thứ gì, trên lưng là một cây cung và giỏ mũi tên, được ngụy trang bằng những lá cây leo giống như người lạ mặt họ vừa gặp khi nãy, nhưng mà là một người khác, không phải một. Hắn mặc áo choàng xanh được vẽ lên những vệt đen, mũ trùm đầu, nhưng ở cự ly gần, khuôn mặt dữ dằn của hắn được nhìn thấy rõ hơn, mũi cao, hắn có râu và khuôn mặt được vẽ những nét màu đen nguệch ngoạc giống như ngụy trang vậy. Một vẻ dữ dằn hiện rõ lên khuôn mặt hắn.
Dường như những lời nói của Vương và Kiệt hắn không hề để tâm, mũi tên đầu tiên bay ra, người đàn ông lạ mặt t·ấn c·ông trước, mũi tên cắm phập vào thân cây mà Kiệt đang đứng nấp, ngay khoảnh khắc đó, Vương bắn trả bằng một mũi tên khác, mũi tên cắm vào thân cây nơi người đàn ông lạ mặt nấp nhưng lệch hơn, Vương lấy tiếp mũi tên khác phía sau lưng rồi giương cung ... “phập”… một mũi tên khác xướt qua mặt cậu cắm vào thân cây phía sau.
Kiệt với tay lên và định hái một quả.
- Liệu chúng ta có về làng kịp không?
Vương sẽ thử?
Khi đã tiếp cận được một gốc cây đủ lớn để che chắn, Vương cúi thấp mình cùng mới những cây lau, lần này cậu chủ động di chuyển và t·ấn c·ông lại, hai gốc cây khá lý tưởng, chỉ cách nhau có hai bước chân, người đàn ông lạ mặt đang di chuyển dưới những bụi dậm, hắn thoát ẩn, thoắt hiện, hắn không xả liên tục tên và phía Vương nữa, có lẽ hắn biết số lượng tên chỉ có hạn. Một cuộc đấu tên thường không kết thúc bằng việc ai trúng tên hay không? Đối thủ chủ động thường tìm cách áp sát lại gần đối phương và sử dụng v·ũ k·hí khác như giáo hay dao găm hơn. Những mũi tên phát huy rất tốt tác dụng ép đối thủ phải chôn chân tại một gốc cây như thế này. Nhưng tình thế này, thì Vương chỉ còn biết nấp sau hai thân cây, liên tục phóng tên về phía bụi dậm phía sau Kiệt, vừa để hù dọa nhưng cũng để cầu may… rồi Vương lại nhảy ra một gốc cây khác, cậu cố gắng thu hút sự chú ý của kẻ lạ mặt. Nhưng Vương lại không hề tính đến việc, tài nghệ bắn cung của Vương đã lộ, kẻ lạ mặt kia đã biết được cậu xoàng như thế nào.
Không dành nhiều thời gian cho “sửng sốt và sợ hãi” không ai bảo ai, Vương và Kiệt nhảy về phía sau và cùng rút giáo ra chĩa về phía kẻ thù.
Màn đấu giáo giữa Kiệt và kẻ lạ mặt, Kiệt phải hạ hết những cây giáo tre mà cậu đem bên mình, có lẽ là để cho di chuyển linh hoạt và dễ dàng hơn, nhưng Kiệt có phần yếu thế hơn hẳn, Vương tiến lại gần hơn một chút, cậu giương nỏ, cung và tên đã sẵn sàng. Những giọt mồ hôi càng đầm đìa hơn, cậu căng thẳng, Vì chỉ cần một chút sơ sểnh thì người trúng tên sẽ là Kiệt. Phát hiện ra mối nguy từ Vương, ở một khoảng cách khá xa và đang giao chiến với Kiệt, hắn phi một mũi giáo từ đó, mũi giáo bay đến chỗ Vương nhưng khoảng cách này đủ để Vương có thể tránh được, mũi giáo cũng không quá chính xác nhưng đòn đó đủ để thấy rằng hắn không phải tay mơ và Vương vẫn trong tầm kiểm soát của hắn. Trình độ này có thể là ngang với một thợ săn chuyên nghiệp. Vương nằm thấp người xuống một bụi dậm, nơi khuất hẳn tầm mắt của tên lạ mặt. Kiệt đã đuối sức, cậu có dấu hiệu chậm lại và muốn lùi lại.
- Không thù oán ư?
Sự có mặt của một cung thủ tầm xa ở đó khiến một thợ săn chuyên nghiệp hiểu rằng hắn không thể đứng yên một chỗ quá lâu, thời gian đó đủ để một cung thủ ra quyết định bắn tên hay không? Và thời gian tên bay đến mục tiêu hay con mồi. Hắn di chuyển liên tục gần như không dừng. Mũi tên ấy vẫn khiến Kiệt không đủ thời gian để lùi lại và tránh xa đối thủ, di chuyển nhanh như cắt, hắn t·ấn c·ông dồn dập vào Kiệt. Vương tiếp tục dùng nỏ bắn mũi tên thứ hai, mũi tên này bay vào giữa khe hở giữa Kiệt và kẻ lạ mặt, bất ngờ khiến hắn phải chậm một nhịp t·ấn c·ông để lùi lại né mũi tên. Nhận ra hắn đã bị phân tâm một chút, Kiệt quyết định t·ấn c·ông lên, cầm giáo một tay, Kiệt hướng mũi giáo thẳng về phía đối thủ. Kẻ lạ mặt nghiêng người, kết hợp với di chuyển chân sau, hắn dễ dàng né được cú đâm của Kiệt. Tay phải hẳn cầm giáo tre, đập mạnh một cái vào giáo của Kiệt, nó vỡ dập ra, Kiệt mất đà gần như đổ người về phía hắn. Không dùng đầu nhọn của giáo, trong tích tắc, hắn quay phần chuôi của ngọn giáo lại rồi đâm một phát cực mạnh vào ngực của Kiệt. Kiệt ôm ngực và cảm nhận cơn đau thấu trời, cậu từ từ mất ý thức và ngã xuống.
Ánh nắng xiên qua những kẽ lá đã dịu đi, bầu trời không còn chói chang như lúc nãy nữa, báo hiệu trời đã sắp tối. Những kẻ lạ mặt sẽ không chỉ có một, đội thợ săn cũng vậy, không có điều gì chắc chắn rằng họ sẽ về doanh trại ngay, chính vì vậy Vương và Kiệt khá thận trọng trong việc tìm đường, họ leo l·ên đ·ỉnh ngọn đồi phía bên kia, rồi đi xuống dốc, họ chọn đường thung lũng, hay hiểu nôm na là nơi tiếp giáp giữa hai quả đồi, đó là nơi thấp nhất, tầm quan sát kém nhất nhưng cũng khó phát hiện ra nhất, những nơi này thường được đọng nước mưa nên cây cỏ khá rậm rạp. Vừa đi, Vương vừa xem bản đồ, cậu tìm đường đi về phía nam mà không quay lại lối vào thác nước vừa nãy. Ánh mặt trời đã khuất dần sau những quả núi, chỉ còn một canh giờ nữa là trời tối. Vương và Kiệt quyết định rảo bước nhanh hơn.
Vương và kiệt không khỏi sửng sốt, họ đứng hình trong tích tắc, người đàn ông lạ mặt khác xuất hiện trước mặt họ, không một tiếng động, hay vì họ quá mải mê với mấy quả vải mà không hề chú ý. “Quá bất cẩn”
-Chẳng phải làng các người đã cấm các người ra khỏi làng hay sao?
-Vương, hắn di chuyển kìa… Kiệt đã nhìn thấy.
- Thực ra là không.
-Không biết ư? Đột nhập vào khu rừng? Bắt hổ con? Các người là như thế nào? Nói mau!
- Con hổ?
- Vương này, cậu muốn về luôn đêm nay ư?
- Không, điên à, tập trung vào đối thủ đi.
Vương đưa một tay xuống, cậu kéo cái vạt áo ra, cậu cầm một đầu cây cung đẩy vạt áo choàng ra ngoài thân cây để đối phương nhìn giống như là vai của cậu lộ ra ngoài. Từ từ, và nhẹ nhàng, đủ để đối phương phán đoán rằng đó là vai của cậu. Nhưng không. Không hề có động tĩnh gì cả, vậy là hắn đã di chuyển. Theo như vị trí Vương và Kiệt đứng như này, hắn sẽ di chuyển sang trái, vị trí này sẽ lộ ra thân người của cả Kiệt và Vương, Những đám cỏ cao đang tạo lợi thế cho hắn khi di chuyển mà Vương và Kiệt không thể nhìn thấy. Vương nép vào thân cây rồi nhích dần sang bên phải… cậu nghiêng đầu rồi nhìn về phía đối thủ mà cậu cho rằng đã di chuyển. “Phập”
Nhưng con hổ có vẻ như quá thơ ngây và bắt đầu có những hành động chứng minh ngược lại, nó lại gần Vương và rồi bắt đầu dụi vào chân của cậu, nó vươn hai chân trước lên, đứng bằng hai chân sau rồi hướng mũi đến túi cơm còn ít ỏi của cậu treo bên hông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cung đã giương lên, nhưng không một bên nào ra tên trước, gốc cây là thứ ba người dùng để che chắn, che chắn được bao nhiêu tốt tưng ấy.
-Hãy để chúng tôi đi, tôi không quen biết ông, chúng tôi bị lạc.
- Tại sao?
- Đúng thế, lũ quái thú bây giờ không khiến tớ cảm thấy lo lắng bằng những con người lạ mặt này. Tớ không muốn gặp họ. Nếu muốn chúng ta có thể đi tiếp vào một ngày khác.
Người lạ mặt chỉ tay về phía hai thanh niên, ám chỉ có một thứ gì đó ở phía sau.
Vào đến vườn vải, Vương và Kiệt nhớ lại một cuộc chiến với sói vàng và nai mà họ đã ở đây.
-Hãy để chúng tôi đi, chúng tôi nói rồi, chúng tôi bị lạc.
Nói rồi Kiệt rút con dao trong túi ra, cậu định đâm vào con hổ để chứng minh rằng mình không quen con hổ, nhưng một chút lưỡng lự… khiến cậu không thể ra tay.
- Ông? Ông là ai? - Kiệt cố gằn giọng xen lẫn một chút run sợ - Làm ơn tránh đường cho chúng tôi, ông không phải người trong làng đúng không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chỉ tay về phía nam. Tức là phía ngôi làng.
- Thời gian từ đây đến khi về đến làng khoảng gần hai canh giờ với tốc độ này, khi đó lính canh vẫn đang canh gác rất nghiêm ngặt, chúng ta sẽ về lúc nửa đêm đến gần sáng, khi đó sẽ dễ dàng hơn. Về gần đến làng, chúng ta sẽ nghỉ ngơi, dù sao thì nếu về gần đến làng tớ cũng yên tâm hơn.
Kiệt cự cãi:
- Quả vải, đến mùa hè chúng to và chín, đỏ, ngon lắm.
-Bị lạc mà mang đầy đủ v·ũ k·hí thế kia, các người vào rừng với mục đích gì? Bắt hổ con ư?
- Đừng, giờ ăn sao được, nó còn xanh mà, những quả vải này có bán ở chợ và đội thợ săn họ có phát mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông lạ mặt nói, hắn vẫn đang nấp sau một gốc cây (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao hắn biết chuyện này, “làng các người” vậy là hắn không phải người trong làng, hắn là người sống trong rừng. Vậy mà Vương và Kiệt cứ nghĩ rằng trong khu rừng chỉ có thú dữ, lợn rừng, những con quái thú kỳ dị, chưa từng nghe nói có người cả.
Nhưng thời gian không còn nhiều, Kiệt sẽ không trụ được bao lâu, Vương quyết định bắn…
Bằng giác quan nhạy bén của một thợ săn, có lẽ kẻ lạ mặt đã tiến lại đủ gần Kiệt, Vương đã làm tốt việc thu hút sự chú ý của hắn. Kiệt chủ động vứt bỏ lại cây cung của mình ngay khi hắn di chuyển, có lẽ điều này khiến hắn chủ quan. Nhanh như cắt, Kiệt quay người sang bên trái, cậu phóng một ngọn giáo sắc nhọn vào một thân cây nơi kẻ lạ mặt đang đứng rồi cậu ngay lập tức lăn sang phía bên phải t·ấn c·ông vào kẻ lạ mặt. Bị bất ngờ nhưng hắn vẫn kịp thu người tránh được ngọn giáo của Kiệt. Cũng đáp trả tức thì, hắn sử dụng ngay ngọn giáo mà Kiệt vừa phóng vào. Đang ở một vị trí cao hơn nên Kiệt có lợi thế hơn nhưng không có nghĩa là Kiệt thắng, người đàn ông kéo mũ trùm xuống, hắn liên tiếp nện những đường giáo hình cầu vồng vào người Kiệt, ở thế t·ấn c·ông nhưng Kiệt lại là người đang phải đỡ và né đòn. Vương đứng ở phía xa, cậu quyết định vất lại cây cung và phải sử dụng đến nỏ, cây nỏ mà Vương mang theo khá nhỏ, chỉ có vài mũi tên được chuẩn bị. Vương cho rằng nó chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp hoặc cần độ chính xác cao, tình thế không cho phép cậu thay tên và kéo cung đến lần thứ hai. Nhưng khi Kiệt và tên kia đang giao chiến thì cậu không biết mình phải bắn như thế nào, mũi tên từ nỏ có độ chính xác cao, nhưng Vương vẫn không đủ tự tin để bắn ngay, vì cậu sợ vẫn có thể bắn vào Kiệt.
Vương và Kiệt nhìn nhau, ý của người đàn ông này muốn nói là gì? Và hắn là ai?
-Chúng tôi không bắt nó, không biết gì cả, nó tự đi theo tìm đồ ăn.
Người lạ mặt quát lên, hắn thủ thế rồi rút từ phía trong người một cây giáo, chĩa về phía Kiệt. Kiệt và Vương tiếp tục lùi lại, Vương nhìn Kiệt, cậu đẩy tay đẩy Kiệt về phía trước còn Vương tiếp tục lùi lại phía sau.
- Những quả gì này. Kiệt chỉ tay lên những quả vải còn xanh trên cây, chúng còn nhỏ bằng đầu ngón tay, gai góc nhưng không nhọn.
-Đừng cãi nữa, mau đi theo ta, hai cậu thanh niên trẻ.
- Đầu hàng và đi theo ta, nếu hai người không muốn c·hết.
- Các ngươi đã tìm hiểu được điều gì rồi, và con hổ kia các người bắt nó…
Một phút sau, không có mũi tên nào bay đến nữa, hắn đã đổi vị trí, mồ hôi cậu toát ra, “hắn còn ở đó, hay đã di chuyển, nếu hắn còn ở đó thì chắc chắn hắn đang kê cung, có nghĩa là chỉ cần mình di chuyển, chắc chắn sẽ biến thành bia đỡ tên, và hắn đang nhắm vào ai? Vương hay Kiệt. Còn nếu như hắn di chuyển, sẽ di chuyển đi đâu, và đồng nghĩa với việc mình sẽ lộ phần cơ thể ra và hắn sẽ t·ấn c·ông bất kỳ lúc nào”. Đầu óc phân tích tình huống của Vương tiếp tục được phát huy.
Vương giật mình, “tốc độ gì đây” sự chính xác và tốc độ rất nhanh là không thể chối cãi, khi mà Vương mới chỉ kịp thay tên mới, còn chưa kịp giương cung. Chưa hết bàng hoàng, liên tiếp sau đó là hai mũi tên t·ấn c·ông thẳng vào vị trí của hai đứa. Kiệt và Vương gần như chôn chân tại gốc cây này mà không dám thò đầu ra.
Vương tỳ cây nỏ xuống dưới đất để thêm phần chắc tay và ổn định, ngay trong cái khoảnh khắc và cậu cảm thấy Kiệt đã lùi xa nhất đối thủ, Vương bắn cây nỏ. Với một sợ chính xác mà cây nỏ đem lại, mũi tên bay thẳng đến phía người đàn ông lạ mặt. Nhưng chỉ sượt qua mặt hắn. Gương mặt kẻ vô danh này hiện rõ sự bất ngờ, mới khi nãy Vương chỉ là một tay cung gà mờ.
“Trận chiến bắt đầu”
Bắn xong mũi tên đó, hắn đã di chuyển, lần này thì chắc chắn là di chuyển sang trái, Vương cũng di chuyển, cậu di chuyển ra phía xa hơn, càng xa thì Vương càng khó bắn nhưng đồng nghĩa với việc cậu cũng sẽ an toàn hơn một chút. Kiệt thu gọn mình phía sau một thân cây, với đôi tai thợ săn bẩm sinh của mình, Kiệt nắm được người đàn ông lạ mặt đã di chuyển sang bên trái, hắn chạy theo một đường vòng cung, vừa giữ khoảng cách và tư thế luôn sẵn sàng phóng tên, nhờ đó mà Kiệt di chuyển quanh gốc cây một cách khéo léo để không để lộ phần cơ thể ra ngoài, khoảng cách là khá gần, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thì sẽ là một khoảng cách đẹp để có thể dùng giáo.
- Đúng rồi, nó còn nhỏ, xanh và chưa chín, khi nào nó chín họ mới thu hoạch.
Kiệt đã bị hạ gục.
- Làm ơn để chúng tôi đi, chúng tôi không làm hại đến ai, chúng ta không thù oán, thì hãy để chúng tôi đi.
- Chúng tôi bị lạc, làm ơn tránh đường cho chúng tôi về làng…
-Dừng tay, các người không được hại nó. Dù thế nào thì hôm nay ta phải bắt sống các ngươi. Nếu làm hại đến con hổ, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.
- Cậu định để tớ lại và chạy ư?
-Con hổ? Chúng tôi không biết... không biết nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.