Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Từ nay mày sẽ có tên là Gạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Từ nay mày sẽ có tên là Gạo


-Con ngồi xuống ghế đi.

- Dạ chưa ạ, chúng chỉ kể về bị một kẻ lạ mặt, không phải người trong làng t·ấn c·ông, sau đó b·ị t·hương và quay trở về làng, ngoài ra không có gì.

-Ta phạt con cũng chỉ là muốn con trưởng thành, rèn rũa con nên người, nay con đã lớn, có những việc riêng cần làm mà không cần đến ta nữa, sẽ có những lúc phải nói dối, ra ngoài đời cũng vậy, không nói dối sẽ không sống yên ổn được. Nhưng ta là cha con, liệu có cần thiết con phải nói dối không?

- Vậy chúng nó đã tìm hiểu được gì rồi?

- Chúng ra khỏi làng bằng cách nào?

- Hôm qua, lúc diều hâu t·ấn c·ông làng, con không ở trong nhà, đúng không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đội trưởng lính canh báo cáo:

- Thần nghĩ có ai đó không ở trong nhà vào thời điểm đó, khi lũ diều hâu t·ấn c·ông, hắn đã trốn trong miếu, bị lũ diều hâu phát hiện ra nên bỏ chạy và đốt lửa để dọa lũ diều hâu.

- Có liên quan, là lũ bạn con? Không phải mình con? Ta đã đoán trước được mà, chắc hẳn phải có thêm người khác chứ mình con sao chiến đấu nổi với lũ diều hâu.

Ông chỉ tay lên cái ghế bên cạnh ông. Hùng ngồi lên ghế, khác với những đứa trẻ khác, Hùng khá thân thiện và cởi mở với cha của mình. Ông rót cho Hùng một tách trà rồi đẩy sang cho cậu uống.

- Con có lý do để làm việc đó, nhưng ta không hề khuyến khích việc, ta hứa sẽ không truy tội mấy đứa các con. Nhưng việc này có liên quan đến an ninh và luật lệ của làng, ta không thể để yên được.

Hùng và cha mình nói chuyện khá vui vẻ… không giống như Hùng tưởng tượng rằng ông sẽ sử dụng đòn roi và điều tra gay gắt việc Hùng ra khỏi nhà. Khác với vẻ mặt nghiêm nghị của ông Hưng và cả Hùng mỗi khi ra ngoài với thần dân. Ở trong nhà, ông chỉ giống như một người cha thực thụ, không quát mắng nhiều.

- Gọi hai tên Tam và Tứ đến đây… chuẩn bị xe ngựa. Còn con về phòng đi, ngày hôm nay ta cấm con ra khỏi nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngày xưa khi con còn nhỏ, mỗi khi con nối dối, ta thường phạt con như nào nhỉ?

Ông bình tĩnh kéo tay áo cao lên, nhâm nhi ngụm trà, rồi đặt xuống.

- Vậy, cha hứa không mắng con, và sẽ không truy tội cả những người liên quan đến con nhé.

-Ăn đi, mày đói mà, tao biết.

- Tạm thời các con không được ra khỏi ngôi làng thêm bất kỳ lần nào nữa, nếu không ta sẽ không đảm bảo được các con sẽ đựợc an toàn. Bất kể là trong làng, hay ngoài làng đâu - Tướng Trung gằn giọng

Tối hôm đó, Vương đang ở nhà một mình, cậu dọn dẹp lại đồ đạc, cây cung đã không cánh mà bay, còn cây nỏ của cậu được mọi người mang về, cả cái điếu cày nữa. Vết thương đã không còn đau, Vương có thể mặc áo choàng bên ngoài được rồi. Vương thổi nồi cơm to, rồi cậu lấy một ít thịt trâu gác bếp, xé nhỏ ra và trộn với mắm.

- Kiểm tra lại xem có thiệt hại về người không? Hỏi cho kỹ xem ai đã làm việc này?

- Dạ vâng, là con.

Không còn cách nào khác, Hùng tự trách mình đã quá bất cẩn thì nhờ lũ gia nô chuẩn bị đồ ngày hôm qua. Nhưng cha của Hùng là một người trọng chữ nghĩa, ông sẽ không nuốt lời.

Dành riêng một buổi tối trong căn hầm bí mật, yên tĩnh và kín đáo để nghỉ ngơi. Và Vương quyết định cậu sẽ phải nghỉ ngơi vài ngày nữa trước khi biết rằng mình sẽ làm gì tiếp theo, mấy ngày tới cậu muốn sửa lại cung tên, nỏ, và cả cái điếu cày nữa.

-Không biết người anh em của mày thế nào? Có lẽ tao không đem mày về, ở trong rừng sướng hơn chứ, mày lại lọ mọ theo chúng tao làm gì.

Tướng Hưng nhấp một ngụm trà, vẫn một phong cách quan trên, bình tĩnh và điềm đạm. Ông mở lời trước.

- Ta đã tưởng chúng ta luôn thống nhất rằng khi đám diều hâu t·ấn c·ông, chúng ta chỉ đóng chặt cửa, gia cố các mái nhà và tìm nơi trú ẩn cơ mà.

- Ừ! Thế năm nay con tròn mười tám tuổi đúng ko?

Hùng ngập ngừng không nói gì, cậu biết cha cậu đã thấu việc cậu nói dối, từ trước giờ ít khi Hùng ra khỏi nhà vào ban đêm, gần như không? Nếu có thì cũng kèm theo hai thằng Tam và Tứ là gia nô.

Nói rồi ông khoác áo choàng da hổ rồi bước ra ngoài. Hùng thầm nghĩ không biết mình đã kể việc này là đúng hay sai, những người bạn của mình có liên lụy gì không nữa mặc dù Hùng vẫn tin rằng ông là một người biết giữ lời hứa. Tam và Tứ đến, ông ra lệnh cho Tam và Tứ mang gỗ và đồ đặc đến cái cống nơi Vương và Kiệt đã chui qua để nấp lại.

- Dạ vâng, qua sinh nhật con được vài tháng rồi ạ.

- Ừ! Được, nói đi, ta hứa.

- Mà tao sẽ đặt tên mày là gì nhỉ? À đúng rồi, mày ăn được cơm, vậy tao sẽ đặt tên mày là Cơm… À không được! nếu thế thì mỗi lần gọi mày thì tao gọi là “Cơm ơi, dậy ăn cơm à”.

- Thế giờ nếu con nói dối thì ta sẽ phạt con điều gì nên phải bây giờ?

Ông có vẻ tức giận hơn, ông đưa tay lên uống một ngụm trà vội rồi hạ chiếc chén không nhẹ nhàng chút nào, một chút nóng giận cũng khiến Hùng phải nể.

Bắt đầu từ đó, Hùng kể lại cho cha mình câu chuyện từ khi Vương và Kiệt lên kế hoạch để vào trong rừng tìm hiểu nguyên nhân về sự thay đổi của khu rừng, rồi họ bị một kẻ lạ mặt t·ấn c·ông, sau đó khi lũ diều hâu t·ấn c·ông ngôi làng, họ bí mật trở về làng và tiếp tục bị t·ấn c·ông lần nữa, Hùng và Thạch đã chờ sẵn để ứng cứu và gọi My chữa trị cho họ.

- Nói đi, lý do của con là gì, lũ diều hâu có thể xé xác con ra đấy.

- Ừ! Nói đi, con đi đâu?

-Nói đi, kể đầu đuôi cho ta nghe, ta hứa sẽ không trách mắng nếu như chuyện này là chính đáng.

- À mày đây rồi… mày có đói không?

Vương cúi thấp người, con hổ đang nằm bên chân của cậu, Vương cảm nhận được hơi ấm trong hơi thở của nó và cả nhịp tim đã ổn định trở lại. Cậu ghé miệng sát vào tai con hổ và nói “từ nay trở đi, mày sẽ có tên là Gạo”. Một lần đặt tên thì sẽ không thể nhớ được ngay, Vương quyết định sẽ ở căn hầm đó cả đêm và cậu liên tục nói vào tai con hổ tiếng “Gạo” “Gạo””Gạo”. “Chắc là một nghìn lần nghe cái tên này, nó sẽ nhớ ngay thôi”.

- Uống đi con - Rồi ta cùng nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thần đã cho kiểm tra vị trí cái miếu hoang, nó đã bị phá hủy, có lẽ do lũ diều hâu đó, còn những bãi cỏ bị lửa đốt thì chắc chắn là do con người làm, lũ diều hâu không thể đốt được. Chúng ta có nên điều tra không ạ?

Nói rồi Vương đẩy cái xô cơm lại gần nó, nhưng con hổ có vẻ vẫn còn quá sợ hãi sau vụ hôm qua, nó rụt rè rồi nhảy lại phía sau.

Con hổ không có ở trong căn phòng, chẳng lẽ Hùng nói dối mình, hay họ đã nấu cao con hổ thật. Vương thắp đóm, cậu soi vào căn hầm, cậu gọi thêm vài lần nữa: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vâng, chuyện là thế thưa cha. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trở lại nhà của Kiệt, ngồi bên hiên cửa, nhìn bên ngoài, Kiệt không có vẻ gì là một người b·ị t·hương và cậu cũng không bị cha nuôi hỏi quá nhiều. Tay phải cầm một cây giáo tre ngắn, khua khoắng, tay trái ôm lấy v·ết t·hương đã dần mờ trên ngực, nét suy tư hằn lên gương mặt. “Chỉ trong một ngày, mình đã được đến hai lần cứu sống, Vương cứu, chính xác thì từ cái điếu cày của cậu ấy, và cả Hùng, một kẻ luôn muốn Kiệt phải ghen tỵ”. Nhưng một nụ cười nhỏ hé trên môi, dù sao thì sau một ngày dài, vất vả và đáng sợ. Kết quả vẫn là cậu đang được an toàn và đang ngồi trước hiên cửa, lành nặn và sớm hồi phục. Điều này có nghĩa là cậu còn thời gian, để làm lại, để luyện tập nhiều hơn, và để chiến đấu và chiến thắng. Kiệt lại cảm thấy sau những sự việc như thế, cậu lại tự tin hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng cậu sẽ không ngờ rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ còn gặp những thứ còn tệ hại và đáng sợ hơn rất nhiều.

Ông ngồi ngẫm nghĩ một lúc, khá trầm tư, cũng không còn nóng nảy như lúc trước nữa, có vẻ câu chuyện kể lại chưa thực sự đầy đủ của Hùng khiến ông suy nghĩ, Hùng giấu chi tiết con hổ con và ngôi miếu, cậu sợ nếu kể hết thì cha sẽ làm khó cho Vương, chuyện này lộ ra thì Hùng chẳng còn mặt mũi nào gặp bạn bè nữa.

- Thưa cha, cha định làm gì?

Sau cái ngày lũ diều hâu t·ấn c·ông ngôi làng, chỉ huy các đội quân và tướng quân, phó tướng luôn họp bàn, nhưng ngoài việc thống kê thiệt hại ra thì họ vẫn không đưa ra được giải pháp nào tối ưu để chống lại lũ diều hâu. Quân đội qua hàng năm đã trở lên đông hơn, mạnh hơn, nhưng lũ diều hâu cũng đông hơn. Nếu vài năm nữa, số lượng diều hâu gia tăng, chắc chắn chúng sẽ t·ấn c·ông cả con người khi đang ở trong nhà. Sau buổi họp, cha của Hùng, phó tướng, ông Hưng về nhà và gặp con trai của mình.

- Và chúng đã chạy về cái miếu để nấp, nhưng bị t·ấn c·ông nên cái miếu bị phá vỡ và hai đứa đến cứu à?

- Dạ thưa cha, vâng đúng là con đã không ở nhà!

- Vâng. Cha hứa nhé!

- Nếu đơn giản chỉ là như thế thì không có nhiều điều để bàn đâu, hãy sai người tìm hiểu xem đó là ai, cần thiết thì chúng ta phải phạt, nếu như ai cũng như vậy thì cháy cả làng mất.

Vương ngồi ra một góc phòng, chăm chú nhìn con hổ ăn cơm, một cảm giác bình yên và an toàn đến kỳ lạ, ít ra khi có con hổ ở đây, Vương cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, cậu có thể nói chuyện một mình.

- Thôi, ta không có nhiều thì giờ, bọn gia nô không dám nói dối ta, nó đã thấy con chuẩn bị cung tên, giẻ và dầu, đóm lửa. Vụ cháy đêm qua là con do gây ra đúng không?

- Hy vọng con hổ sẽ ăn được cơm, chứ mình lấy đâu ra thịt cho nó.

Con hổ ăn hết xô cơm, lúc này có lẽ nó bớt sợ hơn và nhận ra người quen, nó đi về phía căn phòng đầy ánh sáng rồi lại gần Vương, Vương ngồi xuống và vuốt ve nó. “Khổ thân mày quá. Giờ không biết tao lấy gì để nuôi mày đây”. Vuốt ve con hổ được một lúc, Vương thấy nó khá thân thiện với cậu, hơn nữa Vương khá bất ngờ khi con hổ chịu ăn cơm. Có lẽ nó đã quen bú sữa mẹ nó, chưa từng được ăn miếng thịt nào, nên nó không biết thịt ngon đến cỡ nào mà chấp nhận ăn cơm. Vương thầm nghĩ, con đường hầm dẫn đến ngôi miếu đã bị bịt kín, có lẽ trong thời gian này, Vương không thể vào rừng, vậy là cậu sẽ phải nuôi nó đến một lúc nào đó thích hợp thì cậu mới đem trả nó vào rừng được. Cậu nhìn xuống con hổ một cách âu iếm.

- Dạ con lớn rồi, cha phạt con làm gì rồi gia nô họ cười cho?

Ăn cơm xong, Vương cho phần cơm thừa vào, trộn với một ít thịt trâu gác bếp, một cái xô rồi mang xuống hầm, con hổ không có ở đó, cậu gọi.

- Chốt, tao sẽ đặt tên mày là “Gạo”.

-Hổ con, là tao đây, hổ con ơi!

Ông ngồi vào chiếc ghế to nhất trong phòng của ông, rồi sai quân lính gọi Hùng lên.

- Một cái cống ở phía Bắc thưa cha.

-Hổ con, hổ con, cơm này!

- Dạ, cha thường đánh bằng roi, hoặc phạt con phải đứng dưới sân, lớn lên một chút thì cha bắt chặt củi, có lần cha phạt con vác củi chạy bộ.

Từ trong con đường hầm, con hổ chầm chập tiến lại, có lẽ nó khá đói, Vương nhìn nó bụng lép kẹp.

Chương 35: Từ nay mày sẽ có tên là Gạo

Có lẽ nó vẫn còn sợ, Vương lùi lại để cho nó ăn một cách thoải mái, chỉ khi Vương đứng ra xa, con hổ mới bắt đầu tiến lại gần vào ăn. Giống như một con mèo, nó ngửi ngửi xô cơm, rồi ăn thử một miếng rất nhỏ. Cảm nhận rằng “đồ ăn” này có thể tiêu hóa được. Nó bắt đầu ăn nấy ăn để, kể cũng phải, đã một ngày nó không ăn gì cộng với di chuyển đường xa, lại sống trong sợ hãi lạnh lẽo đêm tối dưới căn hầm này.

Sáng hôm sau, một báo cáo được gửi lên ngài tướng quân của làng cùng tất cả đội trưởng các đội thợ săn và lính canh gác. Họ tính thiệt hại sau cuộc t·ấn c·ông của lũ diều hâu khổng lồ, khoảng chục con lợn nhà, vài con trâu và bò b·ị b·ắt đi, dân làng đang đói kém cộng với việc chuẩn bị cho lễ hội sắp diễn ra khiến tướng quân khá hoang mang, ông lo lắng cho thiệt hại lần này nhưng điều khiến ông chú ý hơn cả đó là việc lửa cháy ở phía tây ngôi làng, gần nhà Vương, hay chính xác hơn là nơi Vương và đám bạn đã chiến đấu với đàn diều hâu hôm qua.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Từ nay mày sẽ có tên là Gạo