Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Đội thợ săn số 1 - Hổ chúa xuất hiện.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đội thợ săn số 1 - Hổ chúa xuất hiện.


- Họ bắt sống nó để làm gì vậy? - Kiệt hỏi Vương.

- Tớ nghe nói năm nay vẫn có mấy trò chơi đu quay, ném còn, đi cầu khỉ và bắt vịt... ngoài ra còn có tiết múc thi đấu bắn cung đấy, các cậu tham gia không?

- Một con ngựa cũng bị trọng thương và không có người cưỡi đang được dắt phía sau cùng, có một số người bị mất giáp để lộ ra vết băng bó bên trong, cậu nhìn kỹ xem.

-Chứ còn sao nữa, tớ đói lắm rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời tớ được trả tiền công đấy.

- Ờ.. này My này, đăng ký thi đấu bắn cung như thế nào vậy?

Hùng nuốt nốt miếng bún rồi hổn hển trả lời:

- Sắp tới nhà vua mở lễ hội mừng ngày giỗ tổ ấy, các cậu đã biết gì chưa?

- Bắn cung thì tầm tuổi chúng ta ai chẳng biết, nhưng để tham gia thi đấu thì cả làng chỉ có mười người thôi, và đều phải là những người có thực lực, những người tổ chức họ muốn có một cuộc thi đấu hay và căng thẳng, mãn nhãn, vì vậy họ đều lựa chọn rất kỹ.

- Được, nhưng cháu để làm gì, mấy khúc này chẻ ra làm củi đun bếp mà thôi.

Hàng năm, làng đều tổ chức lễ hội vào đầu xuân, tương truyền ngày này năm xưa, những người tiên phong đã đặt cột móng đầu tiên để xây dựng ngôi làng. Sau này, dân làng chọn ngày đó để tổ chức lễ hội để tưởng nhớ những người đã có công lập lên ngôi làng và gìn giữ nó suốt trăm năm qua. Cứ mười năm một lần, họ lại tổ chức một ngày lễ lớn hơn, hoành tráng và nhiều trò chơi hơn. Lần đầu tiên Vương được tham dự đã cách đây mười năm, lúc đó Vương mới tám tuổi, nay đã mười tám, đủ để tham gia lễ hội rồi. Vào ngày đại lễ, làng thường tổ chức những trò chơi, múa hát và phát lương thực, vải vóc cho người dân trong làng, tổ chức những cuộc thi bắn cung, dùng giáo, biểu diện võ nghệ và phần thưởng đều là những món đồ quý hiếm.

Vương khá là hụt hẫng khi cảm nhận được những người bạn đang có ý chế diễu mình, nhưng cậu không nói gì nữa, cậu cũng không muốn khoe rằng mình đã bắn trúng cổ con nai ở một khoảng cách xa. Việc này bản thân Kiệt cũng đã chứng kiến nhưng cả hai cùng hiểu vào rừng là một điều cấm kỵ. Một lúc sau họ chia tay nhau trong vui vẻ và Vương và Kiệt đi về cùng đường.

- Tớ xem rồi, cậu làm đẹp lắm, chắc cha nuôi quý cậu lắm, ông ấy không có người nối nghiệp mà.

Vương thầm nghĩ, “Đội thợ số một và số hai cùng phối hợp ư? họ giỏi thật, họ t·ấn c·ông nó trọng thương đã đành, nay còn bắt sống, nhìn con hổ cũng không hề có một v·ết m·áu hay vết trày, có lẽ là họ đã đánh bẫy”... Còn đội trưởng đội thợ săn số 2 chẳng phải là một người trong họ Trần đó sao, đội số hai thợ săn nhưng thực chất là đội thợ săn của họ nhà Trần, họ có hai mươi người ở đây tất cả, bắt sống một con hổ răng kiếm to bằng năm con trâu mà không một ai b·ị t·hương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con hổ nhốt trong cũi, nó gầm gừ những tiếng rên thật đáng sợ, trẻ con, người già sợ hãi trốn ra phía sau, một số người tỏ ra thương tiếc con hổ, một số người tò mò vì họ chưa bao giờ được nhìn thấy nó. Chưa hết, phía cuối đoàn, họ còn dắt theo mười con linh cẩu, nó chỉ to bằng con c·h·ó nhà nhưng mõm dài hơn, sắc nhọn hơn, đôi mắt nó màu xanh ánh lên sự lạnh lùng và kh·iếp bẩn. Chúng là động vật ăn xác, lũ linh cẩu đi đến đâu mùi h·ôi t·hối bốc lên. Chúng luôn thích ăn thịt đã thối hơn là thịt sống, nên mõm của chúng nhìn rất bẩn, lưỡi của bọn linh cẩu luôn thè ra, nước dãi chảy xuống nhìn rất kinh tởm, q·uân đ·ội thường được lệnh g·iết c·hết khi thấy chúng t·ấn c·ông thay vì bắt sống như thế này. Họ kéo chúng thành ba hàng, mỗi sợ dây được nối ba con lại thành một đường thẳng, mọi khi lũ linh cẩu này thường đi ăn theo bày và khá hung dữ, nhưng nay cũng ngoan một cách kỳ lạ, không gầm gừ, chỉ thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng ăng ẳng sợ sệt.

Buổi chiều hôm đó, như thường lệ, Vương có mặt tại nhà ông Tuấn, học việc, phụ giúp. Cuối chiều, cậu chuẩn bị ra về, trên tay cầm những khúc gỗ thừa mà ông Tuấn để lại loanh quanh sàn nhà.

- Đúng rồi, thực ra ông luôn nói với tớ là nên học một cái nghề để kiếm tiền.

-Nếu như sang năm có cuộc thi làm thợ mộc giỏi nhất làng, tớ sẽ đề cử cậu đầu tiên. Bởi vì nếu cậu muốn thi bắn cung thì ngay cả chúng tớ cũng sẽ không bỏ qua đâu.

- Cũng một phần là vì thế, ông càng ngày càng cao tuổi, không thể nuôi tớ mãi như này được. Tớ cũng không thể vào rừng mãi để kiếm thức ăn được đúng không?

Vương và Kiệt đi đến hết con đường chính, rồi họ chuẩn bị chia tay nhau khi trời đã dần tối. Một buổi chiều đầu mùa hạ, khi những căn bếp của nhiều gia đình đã có ánh lửa, khói bếp bay lên, mặt trời đã chuyển dần sang màu đỏ chiếu qua những làn khói trắng tạo nên một cảnh tượng hết sức yên bình. Bỗng nhiên ngoài đường phố có tiếng huyên náo, mọi người truyện tai nhau một cái gì lạ lẫm đó rồi kéo nhau chạy ra ngoài cổng lớn, một cánh cổng dẫn ra con đường to nhất đi vào khu rừng phía Bắc. Con đường lớn chia đôi ngôi làng, một đầu chính là nhà của nhà vua và các vị quan, một đầu là cánh cổng lớn nối với con đường đi vào khu rừng già, bên cạnh con đường là một con sông nhỏ, con đường này vẫn luôn sầm uất, ở đây có rất nhiều hàng quán và nhiều món ăn ngon. Hàng ngày những thợ săn của nhà mua vẫn thường xuyên qua lại và mang những sản vật về của khu rừng cho làng cũng từ cánh cổng này.

- Ông Tuấn à, ông cho cháu xin mấy khúc gỗ thừa này nhé.

Kiệt nhìn hướng theo đoàn người ngựa, đến cuối đoàn, Kiệt lúc này mới quay sang nói với Vương.

Vương vẫn đang ngồi ăn, mồm nhai nhồm nhoàm, cậu liên tục đụng chén bát giống như chẳng quan tâm mấy đến chuyện thi thố. Rồi buột miệng hỏi My. Đôi mắt không nhìn thẳng vào cô, giống như cậu đang cố gắng tỏ ra hỏi những câu hỏi làm quà.

- Tất nhiên là cho tớ rồi. Hỏi kỳ lạ vậy?

- Tớ đoán là để phục vụ lễ hội, chẳng phải My đã nói sẽ có màn biểu diễn chiến đấu với quái thú hay sao?

Vào một ngày đẹp trời tháng ba, ánh nắng dịu dàng soi qua từng khẽ lá, luồn quan những mái nhà bằng rơm. Thời tiết lúc này cũng ẩm và ấm hơn một chút. Những mầm non cũng bắt đầu nảy nở. Bên hiên nhà, Vương đang buộc những bó hành và treo lên hiên, cậu nói chuyện với ông.

- Một con hổ, là Hổ răng kiếm, tớ đoán là nó, có phải không? – Kiệt đáp.

- Cháu không để làm củi, cháu làm đồ chơi thôi.

- Cậu đăng ký cho ai à?

Vương không có món v·ũ k·hí nào là sở trường, ít nhất thì trong ba món v·ũ k·hí trên, còn so với cùng trang lứa thì Kiệt tỏ ra rất thông thạo và mạnh mẽ khi sử dụng giáo và dao găm. Nếu nói đến cung thủ, thì xuất sắc nhất lứa tuổi của họ lại là một người bạn khác của Vương, tên là Hùng. Hùng là con cháu trong dòng họ nhà Trần, một dòng họ mạnh mẽ và nổi tiếng nhất trong làng, trong những cuộc chiến bảo về làng năm xưa, dòng họ Trần đóng góp rất lớn. Họ có lò luyện võ riêng, có q·uân đ·ội riêng, có khu biệt phủ và đất đai riêng, nhiều người giữ chức sắc trong làng, cao nhất là phó chỉ huy lực lượng q·uân đ·ội, chính là cha của Hùng, mọi người vẫn thường gọi bằng cái tên gần gũi hơn là tướng Hưng. Ngay cả đến trưởng làng cũng phải phần nào kiêng nể dòng họ Trần. Đôi khi Vương đã từng được ông kể chuyện q·uân đ·ội của dòng họ Trần được phép vào rừng đi săn, những sản vật mà họ mang về sẽ đươc chia cho các bậc chức sắc, còn lại họ để dùng hoặc đem bán. Đội quân của họ được rèn luyện tinh nhuệ không kém gì quân chính quy của làng và hiện nay chính là đội thợ săn số 2.

-Ta trả công cháu tuần này, đừng nói cho ông già nhà cháu biết, ông ấy sẽ không vui đâu. Cháu mua gì mà ăn cho khỏe, thanh niên mười bảy tuổi bẻ gẫy sừng trâu, cháu nên ăn uống nhiều vào. Nhìn cháu gầy và xanh lắm.

Đoàn thợ săn tiến sâu vào đấu trường ngay cạnh nơi ở của trưởng làng. Lúc này, ai nấy về nhà của mình vì cũng đã quá giờ chiều. Vương và Kiệt lán lại một chút nữa, họ muốn xem xem con hổ họ sẽ xử lý như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Kiệt này, cậu sẽ tham gia thi đấu chứ? bắn cung ấy?

Vương hiểu việc giải thích dài dòng của My thực ra là có ý muốn chê Vương. Học chữ và được dạy võ ở đình, ai có năng khiếu ra sao mọi người đều nắm được cả. Kiệt hiểu ý, cậu đỡ lời cho Vương.

- Chắc hẳn chúng được mang về phục vụ cho lễ hội rồi. – Vương nói.

- Vậy là sắp đến ngày đại lễ rồi hả ông?

- Hả, hổ răng kiếm ư?

- Còn mấy xu, hôm nay tớ sẽ đãi cậu một bữa bún chả, ăn nhé. Cả Hùng nữa!

- Đồng ý!

Vương và Kiệt hý hửng kéo nhau chạy trước, còn Hùng thì tỏ ra lạnh lùng hơn và đi bộ phía sau. Họ cùng nhau vào một tiệm bún chả của bà cô tên Hương trong khu phố chính, một quán ăn nhỏ.

Cha của My vốn là một thày giáo dạy chữ đã nghỉ, giờ ông thường xuyên làm việc bên trưởng làng, ghi chép sổ sách nên My mới nắm rõ như vậy, thì ra sắp tới Hùng tham gia tranh tài màn bắn cung, thảo nào Hùng chăm chỉ luyện tập đến thế. Những màn thi đấu này được dành cho nam thanh niên trong làng, q·uân đ·ội họ không được tham gia, bởi vì những người thợ săn trong q·uân đ·ội mà tham gia thì chẳng ai qua được họ cả.

- Đội thợ săn số một và đội thợ săn số hai nay đã lập công lớn rồi, rất ít khi họ bắt được một con quái thú to lớn và còn sống như thế này.

- Kiệt! Kiệt! đó là cái gì vậy?

- Giải thưởng của phần thi bắn cung là một cây cung bằng gỗ hương đỏ rất quý, còn tiết mục đấu giáo, phần thưởng là một cây giáo rất đặc biệt đúc bằng sắt rất nặng, tớ chưa được nhìn, nhưng cha tớ kể vậy. Ngoài ra q·uân đ·ội họ còn tổ chức biểu diễn võ nghệ và màn chiến đấu với quái thú đó, năm nay sẽ là hổ răng kiếm và lũ linh cẩu.

- Tớ sẽ làm thêm ở nhà nữa, Kiệt cậu xem chưa, tớ đã đẽo mấy cái tượng đẹp tuyệt vời ở nhà đó.

Chương 7: Đội thợ săn số 1 - Hổ chúa xuất hiện.

- Sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần đầu tiên được nhìn thấy một con hổ to lớn bằng da bằng thịt, còn sống nhăn. Dân làng không khỏi trầm trồ. Họ reo hò, cổ vũ cho những người lính, họ xì xầm bàn tán rằng ai đã chỉ huy cuộc chiến này, có ai b·ị t·hương hay t·hiệt m·ạng không? Nhưng tất cả họ đều ngạc nhiên và tỏ ra khâm phục những người thợ săn.

-Các cậu đói thế cơ à, đi ăn mà chạy như mà đuổi vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)

Con hổ được đưa đến một đấu trường chính giữa trung tâm ngôi làng, một quảng trưởng rộng, lớn, được xây hình lòng chảo và các bậc thang để ngồi. Nơi đây trưởng làng vẫn thường tổ chức những buổi tập võ, hội họp, lễ hội. Là một địa điểm tụ tập của dân làng mỗi khi có sự kiện gì đó được tổ chức. Phía chính giữa lòng chảo, có một cánh cửa dẫn xuống một đường hầm. Một căn phòng ở phía dưới, nơi họ nhốt những con thú dữ, tù nhân.

Ở làng Mộc Miên, có ba thứ v·ũ k·hí được các binh lính và thợ săn tin dùng nhất để đối mặt với những con quái thú: thứ nhất là cung tên, thứ hai là giáo, giáo thì có giáo dài và giáo ngắn, những mũi giáo ngắn sẽ được sử dụng để đối phó với những con quái thú áp sát gần, còn giáo dài sẽ kết hợp với những đội hình nhiều người để đối phó với những con thú to lớn. Cuối cùng là dao găm, những con dao ngắn tỏ ra hữu dụng khi đối mặt với những con thú bé nhỏ và nhanh nhẹn như sói vàng, cáo ba đuôi, báo hoa trèo cây, chúng rất nhanh và dễ áp sát.

Để ý kỹ thì Vương thấy đúng như lời Kiệt nói, để bắt được con hổ, thì họ sẽ không chỉ chiến đấu với một con hổ đó, có thể họ sẽ phải chiến đấu với rất nhiều con hổ nữa. Có người b·ị t·hương, hay c·hết, là chuyện không hiếm. Tuy nhiên không thể phủ nhận được họ rất giỏi.

- Ông sẽ không đồng ý đâu, hai lần gần đây hai ông cháu đi đều gặp nguy hiểm, ông sẽ suy nghĩ việc có nên tiếp tục cho chúng ta vào rừng không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương luồn qua khe vài người rồi nhìn đoàn thợ săn rõ hơn. Đi trước có tám người được sếp thành hai hàng, ở giữa là một con hổ răng kiếm còn sống, nó to khủng kh·iếp, to hơn nhiều lần con mà ông Quy và Vương đã gặp trong rừng. Nó bị xích trong một chiếc cũi khổng lồ tương xứng với nó, chính là chiếc cũi lớn, có bánh xe giống như một nhà tù di dộng mà Vương nhìn thấy trong nhà ông Tuấn nhiều ngày trước. Hai bên là hàng người ngựa của đội thợ săn, họ cưỡi ngựa, mặc những bộ giáp oai vệ nhất, cao lớn và uy nghiêm. Vương nhận ra họ là những người của đội thợ săn số một và số hai.

Hùng không nói gì, và cũng không quan tâm lắm vì cậu nghĩ mấy trò ấy thật là nhạt nhẽo.

- Cũng có nghe qua rồi!

- Có chứ, cha tớ đã đăng ký cho tớ từ lâu, thực ra tớ cũng chưa kể cho ai việc này.

Kiệt cao hơn, nên cậu có thể dễ dàng nhìn được khi đứng giữa đám đông, cậu nói ra với Vương trong sự ngạc nhiên, Kiệt chưa bao giờ được nhìn thấy hổ răng kiếm nhưng Vương đã thấy rồi.

Mặt Vương ngắn lại trước sự ngạc nhiên của các bạn.

Nhưng cuộc nói chuyện giữa Hùng và Vương chẳng kéo dài được thêm vì sự xuất hiện của một cô gái. Họ tình cờ gặp My, một cô bạn, My có gương mặt xinh xắn, tròn và trắng, đôi môi hồng và dáng người mảnh mai. Cô hay mặc những bộ váy dài, có khăn quấn eo, thường thì con gái tầm tuổi này sau khi kết thúc lớp học họ sẽ đi lấy chồng, nhưng dường như My không có ý định đó. My rất có tướng của một tiểu thư thùy mị, nết na, hiền dịu nhưng lại rất chăm chỉ. My nói cô thích trở thành thày y và không thích việc săn bắn nhưng cô lại rất hay đi khắp nơi quanh làng để tìm và hái những cây thuốc quý. Họ ngồi cùng bàn với nhau, gặp lại những người bạn, My có thể tiếp truyện ngay.

Cánh cửa đấu trường được mở ra, con hổ được kéo vào bên trong cùng với chính chiếc cũi khổng lồ. Những con linh cẩu cũng được dắt theo phía sau đó. Rồi sau đó cánh cửa được đóng lại. Lúc này các đội thợ săn cũng di chuyển về doanh trại của họ. Những người tò mò còn sót lại trong đó có cả Vương và Kiệt cũng chuẩn bị ra về. Trong tâm trí của Vương, lúc này chỉ có sự kính nể những người thợ săn và cậu tưởng tượng ra hình ảnh chính bản thân mình là một người thợ săn dũng mãnh, mọi người kính nể, yêu quý, những cô gái vây quanh và cả sự tôn trọng của mọi người tràn ngập tâm trí của Vương.

Vương vui mừng vội cầm lấy, cậu nhanh nhảu chạy ra sau sân nhà gọi Kiệt và cậu khá bất ngờ, Hùng cũng đang ở đó, có vẻ như đang tập võ với Kiệt. Trái ngược với hình ảnh Vương nhỏ người và luộm thuộm, Hùng khá cao lớn, điển trai và luôn ăn mặc rất tươm tất, gương mặt cậu có nét rất giống với phó tướng Hưng. Vương biết rõ sở trường của Hùng là bắn cung, và thi thoảng Hùng và Kiệt vẫn tập luyện cùng nhau. Không ngần ngại, Vương rủ hai người đi vào chợ chơi ăn cái gì đó. Hùng và Kiệt không từ chối. Đi qua chợ, Vương dừng lại nhà ông thợ kèn họ Lỗ, cậu mua một cái đục, một cái bào, một cái thước gỗ và một cây búa. Những đồ dùng làm mộc này của Vương đã cũ kỹ từ lâu, mua cả đống gần hết số tiền mà ông Tuấn cho và chỉ còn lại vài đồng.

Cả My và Hùng, Kiệt đều ngước lên nhìn Vương một cách kinh ngạc, như kiểu Vương đang bị dính hột bún trên mặt vậy.

Sự kiện này càng khiến tất cả mọi người trong làng đều rất háo hức đến màn trình diễn của các dũng sĩ, những màn đọ tài của những thanh niên khỏe mạnh trong làng. Lễ hội này cũng là dịp để các nam thanh nữ tú họ gặp gỡ nhau, người khoe sắc, kẻ khoe tài, có những cặp đôi họ đã đến với nhau khi cùng tham gia những trò chơi dân gian. Ngày giỗ tổ là ngày lễ lớn nhất trong năm tại làng. Sau mỗi lần đại lễ, trưởng làng sẽ phát đất đai, của cải, tiền hoặc lương thực cho người dân, vì thế háo hức mong chờ đến ngày giỗ tổ này là tâm trạng chung của mọi người dân trong làng lúc này.

Cả Vương, Kiệt tò mò, họ chạy theo đám đông, kéo nhau đến đầu ngôi làng và nhìn ra cánh cửa lớn. Vương không có tầm nhìn, vì xung quanh người tụ tập đông nghịt, là những đầu người, cậu phải lùi lại ra xa, nghển cổ và kiễng chân lên mới nhìn được một chút. Một toán thợ săn ngồi trên lưng ngựa, trên người họ được trang bị đầy đủ mũ, giáp, cung tên và những ngọn giáo, trông họ thật oai vệ làm sao, chắc hẳn mọi người tụ tập đông như thế này thì hôm nay họ đã đem được một cái gì rất thực sự đặc biệt về cho làng. Vương không nhìn rõ, cậu len lỏi vào đám đông và chạy lại gần chỗ Kiệt, nhưng vẫn không thấy gì.

- Có chứ ông, lễ hội lớn chỉ mười năm mới tổ chức một lần, cháu còn nghe nói chả năm nào giống năm nào ấy chứ.

- Ông đã nói với cậu thế sao? Và đó là lý do cậu theo nghề mộc.

- Đúng rồi, khoảng một tháng nữa, năm nay có lễ hội lớn đấy, cháu sẽ tham gia chứ?

- Tớ không chắc, tớ không có hứng thú lắm, nói thật điều tớ muốn bây giờ chỉ là được vào rừng cùng ông cháu cậu, tớ cảm thấy rất háo hức, khu rừng thật kỳ diệu.

Ông Tuấn gật đầu rồi dành cho Vương một nụ cười sảng khoái, Vương không để ý đến việc ông Tuấn cười mình. Thành công của chiếc nỏ ban đầu khiến Vương tự tin hơn vào những nghiên cứu của mình. Ông Tuấn đi vào nhà, rồi một lúc sau ông đem ra một nắm tiền xu rồi đưa cho Vương.

- Có người mất...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đội thợ săn số 1 - Hổ chúa xuất hiện.