Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Đấu Khẩu Đến Yêu
Tác giả: Ninh Ninh (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không biết vị bác sĩ này có việc gì sao ạ?"
Trong lúc ngồi ở bên ngoài đợi thì Thiên Trạch đi ngang qua nhìn thấy cô liền đứng lại trêu chọc cô.
Dương Dương lo lắng vội vàng chạy lại đỡ bà.
"Vậy đúng rồi, bác sĩ Thiên dẫn cháu đi lấy thuốc!"
Bà c*̣: "Được rồi, các cháu đừng tranh cải nữa.
"Hả? Tại sao phải đi cùng anh ta?"
Dương Dương: "Không có!"
Chương 122: Đấu khẩu đến yêu
Bà phải tin cháu chứ!"
Mau đi thôi!"
Suốt dọc đường đi Dương Dương không hề nói thêm câu nào với Thiên Trạch.
"Cô ấy là cháu gái mà bà nói lúc nảy sao ạ?"
Dương Dương: "Cháu không có quen anh ta!"
Quên biết nhau mà lại không dám nhận."
......
Bác sĩ Thiên thấy thế nào?"
Một lúc sau chỉ thấy Thiên Trạch đang đỡ bà của cô ra ngoài.
Dương Dương được Cao Trọng giới thiệu đến bệnh viện nhà c*̉a Thiên Trạch, ở đây chỉ tiếp những bệnh nhân nhà khá giả mà thôi.
Nhưng cô được giấy giới thiệu nên bọn họ mới được đến đây.
"Không có gì!"
Hai người cứ vậy qua lại tái khám nhiều lần, chính vì sự ân cần của anh đối bà, nên dần dần hai người họ từ đấu khẩu chuyển thành có thiện cảm hơn.
Phải nói từ lúc mà bà Dương Dương quay lại Hà Giang để kiểm tra tình hình sức khỏe xem đã hoàn toàn bình phục hay chưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ ngọn gió nào đưa Dương tiểu thư đến đây khám bệnh vậy?"
Haha!"
"Cháu có biết chỗ lấy thuốc không?"
Thiên Trạch: "Tôi....tôi là bác sĩ c*̉a bà!"
Thiên Trạch: "Không nói trước được điều gì đâu cô gái ạ.
Dương Dương: "Bớt tự cho là mình đúng đi! Còn không mau dẫn đường cho tôi!"
"Hai người đang nói gì về cháu vậy ạ?"
Bà cụ: "Người ta hay nói đấu khẩu nhiều sẽ thành yêu đó!"
Dương Dương: "Anh...."
"Bà c*̉a cô nói với tôi, cô rất ngoan ngoãn, hiền lành, đáng yêu.
#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.
Bà cụ: "Được bà hiểu rồi.
Thiên Trạch gật gật đầu, đút tay và túi áo blue, nhìn cô một cái thư thả nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 122: Đấu Khẩu Đến Yêu
"Bà, chúng ta đã khám xong rồi.
Bà đều tin cả hai đứa."
Thiên Trạch chủ động nhắn tin hỏi thăm, trò chuyện với cô, rồi hẹn cô đi chơi mỗi khi rảnh rỗi.
Bà c*̣: "Người trẻ bây giờ thật là khó hiểu.
Thiên Trạch nhanh chóng đáp:
Bà cụ nhìn cô rồi nhìn sang Thiên Trạch rồi cười hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Trạch: "Cô đang nói tôi sao?"
Đương nhiên Mộng Uyên không thể tha cho Dương Dương khi chưa biết được câu chuyện rồi.
Dương Dương không hiểu bà c*̉a cô và cái tên đáng ghét này đang nói gì liền lên tiếng hỏi:
"Được, vậy cháu và bác sĩ Thiên cùng đi lấy thuốc đi bà ở đây đợi cháu!"
Mãi khi lấy xong thuốc, quay lại chỗ bà cụ.
Sau dần tình cảm có chút tiến triển, nên hôm qua cô thất hứa với Mộng Uyên là đi hẹn hò với Thiên Trạch.
"Không biết!"
"Không sao cả, bác sĩ nói bà đỡ nhiều rồi cháu không cần phải lo lắng như vậy!"
Bà cụ vỗ vỗ tay Thiên Trạch cười tiếp mắt.
Dương Dương: "Anh nói tôi là gì hả?"
"Bà bác sĩ nói sao rồi ạ!"
Hai đứa giận nhau sao?"
Thiên Trạch: "Tôi nói thật tại sao bà phải tin cô mà tin tôi chứ?"
"Dạ được cháu sẽ dẫn cô ấy đi lấy thuốc!"
Thiên Trạch: "Không có gì đâu ạ!"
Dương Dương: "Cháu không thèm yêu anh ta đâu!"
Thiên Trạch: "Được rồi, bà cô hung dữ.
Cả người cũng dừng đấu khẩu miệng.
"Không có!"
Thật ngại quá đã làm phiền!"
Thiên Trạch: "Được được, vậy cứ coi như không quen đi!"
Đến khi yêu tôi say đấm lại không biết đó.
Hai cô đi vào bên trong nhà hàng gần đó để ăn.
Bà cụ: "Cảm ơn bác sĩ Thiên!"
Dương Dương: "Nhìn cái mặt là biết không tốt lành gì rồi!"
Dương Dương và Thiên Trạch càng nhìn nhau càng không thuận mắt mà.
Dương Dương: "Bởi vì, tôi là cháu gái rượu c*̉a bà, còn anh là gì hả?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Dương và Thiên Trạch đồng thanh trả lời:
Vậy cháu đưa bà đi lấy thuốc nhé!"
Dương Dương: "Bà đừng tin anh ta.
Mọi thứ đều được miễn phí hoàn toàn.
"Các cháu biết nhau sao?"
Cứ tưởng là anh sẽ đi, nhưng không anh ta đi vào bên trong phòng bệnh c*̉a bà Dương Dương đang khám bên trong.
"Được rồi mình sẽ nói mà!"
Dương Dương: "Tôi đã nói là không quen biết anh rồi mà!"
"Đúng vậy, đây là cháu gái mà bà nói lúc nảy.
Dương Dương nhìn lên thấy là Thiên Trạch liền thờ ơ như không quen biết anh mà hỏi:
"Được rồi cậu mau mau kể cho mình nghe đi!"
"Ồ! Hóa ra tôi nhận nhầm người rồi.
Thiên Trạch đứng bên cạnh bật cười nói với bà của Dương Dương:
Thiên Trạch: "Có ạ!"
Thiên Trạch nhìn bà cụ rồi hỏi:
Dương Dương tìm cớ nói với bà cụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.