Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


“Xin hỏi, Khương Khương có ở đây không?” Nhìn thấy Tiêu Miện chỉ quấn một chiếc khăn tắm dưới thân xuất hiện ở cửa, người ngoài cửa rõ ràng sửng sốt.

Tôi đứng dậy rót nước cho Tiêu Miện, thiệt tình là tôi chỉ mất xíu xiu thời gian để lấy nước thôi, thế mà khi tôi quay lại, hộp cơm mà tiền bối làm cho tôi đã hết sạch, sạch kin kít không còn lấy một hạt cơm nào!

Tiêu Miện đột nhiên đứng yên, đối diện với ánh mắt hỏi thăm dịu dàng của Giang Thu Hòa “Tại sao tôi phải nghi ngờ?”

Tiêu Miện vẫy tay với tôi “Khương Khương, chân anh đau quá, em giúp anh với.”

Giang Thu Hòa cũng nhìn về phía trước “Vậy sao? Thực ra, tôi có biết một bác sĩ rất giỏi. Anh có muốn tôi giới thiệu cho không? Điều này hẳn sẽ giúp ích cho tình trạng của anh.”

Vẻ mặt Giang Thu Hòa hơi ngưng lại, anh nhướng mày rồi lại nở nụ cười, “Tôi tôn trọng quyết định của Khương Khương, nhưng đó phải…là quyết định tự nguyện của em ấy.”

???

Tiêu Miện vẫn còn đứng ở cạnh cửa “ho khan” hai tiếng “Khương Khương…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghê Khương Khương, nếu em dám lén lút gặp anh ta sau lưng anh, anh sẽ biến Giang Mễ Điều của em thành lẩu c·h·ó!”

Tiêu Miện chán ghét đặt nó lại vào tay đàn anh “Trông cứ y như con heo trắng to lớn xấu xí, cô ấy không thích nó đâu!”

Má, lại nữa!

Anh ta không nói nữa, có vẻ như đang rất tức giận, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, cái tính khí này rất giống với trước khi bị mất trí nhớ.

Miệng Tiêu Miện phồng lên như sóc chuột, anh ta còn lấy khăn giấy ra lau miệng một cách giả tạo.

Trong nửa đầu của chuyến đi, tôi luôn nói chuyện với đàn anh những chuyện thú vị thời còn là sinh viên, không hiểu sao đến nửa đoạn đường sau, Tiêu Miện bất ngờ chen vào, sau đó, hai người bọn họ tán gẫu vui vẻ tới mức tôi bị bỏ lại phía sau rất xa.

Giang Thu Hòa mỉm cười “Không sao đâu Khương Khương, anh ăn sáng rồi. Anh Tiêu có thể lấy ăn nếu anh ấy thích. Lần sau anh sẽ làm lại cho em.”

“À, ra là như vậy.”

“Hai người đi nhanh quá!” Tôi hỗn hễn đuổi theo, bất mãn nói với Tiêu Miện “Này mà là tốc độ của người què sao?”

Chương 4

“Vậy anh cũng không thể ăn hết được? đàn anh vẫn còn chưa ăn!”

Tôi: “Anh không có chân sao?”

Trời ạ, sao lại có người điềm đạm như thế này cơ chứ?

Tôi vỗ vỗ Tiêu Miện “Còn chưa tới cửa tiểu khu.”

Tiêu Miện “Ồ” một cái, rất tự nhiên cầm lấy hộp cơm của Giang Thu Hòa mở ra.

“Anh chán mà!”

“Em ăn thử nhé?”

Tiêu Miện: “Anh không thể đi mà không có gậy, chân anh rất đau!”

Nói xong, anh ta còn cố ý muốn đóng cửa.

16#

Sau khi Tiêu Miện ngồi xuống, tôi vừa định ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng mà tiền bối đã làm thì anh ta ở bên cạnh lại lên tiếng “Khương Khương, anh khát quá, em có thể lấy giúp anh chút nước được không?”

Thế là, một nam, một nữ và một người bị thương (tàn tật) đang chống nạng, cùng nhau bước ra cổng tiểu khu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Miện cũng cong môi cười “Khương Khương là nữ minh tinh, cần phải giữ dáng, đồ ăn anh làm quá nhiều calo.”

Sau khi Giang Thu Hòa rời đi, Tiêu Miện với khuôn mặt lạnh lùng mở miệng, “Giang Mễ Điều là ai?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“?”

“Không, gần đây em cũng không có việc gì, em còn đang định mời anh qua ăn tối đây nè!”

“Tôi e là anh hiểu lầm rồi!” Tiêu Miện nhìn đàn anh với nụ cười nửa miệng “Không phải các cặp đôi lúc giận nhau hay nói kiểu này sao. Hơn nữa, Khương Khương tốt như vậy, tại sao tôi lại phải chia tay với cô ấy? Có điều, có vẻ như anh đang rất mong chờ chúng tôi chia tay? “

“Ai nói tôi không thích?!” Tôi vội vàng chạy tới mở cửa, cười xin lỗi nhìn Giang Thu Hòa “đàn anh, mau vào đi!”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Miện trông rất sảng khoái, anh ta rời giường với khuôn mặt hồng hào. Nếu mà so với nước da xanh xao cùng hai quầng thâm dưới mắt, thì tôi mới giống là người vừa bị tai nạn xe, tôi mới là người đang cần được chăm sóc đây này.

Nhìn thấy tôi, Giang Thu Hòa giãn lông mày, mở to mắt “Khương Khương, anh có làm phiền em không?”

18#

Giang Thu Hòa cũng liếc nhìn tôi “Khương Khương thực sự xuất sắc, khi còn đi học từng là ngôi sao thu hút nhiều sự chú ý.”

“Không cần, bác sĩ phụ trách của tôi cũng là một trong những bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi nhất cả nước. Chỉ cần anh ta là đủ.”

Anh ta liếc nhìn tôi, người vẫn đang đuổi theo họ “Tôi rất tỉnh táo, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết cô ấy chắc chắn là gu của tôi! Nếu cô ấy không phải là bạn gái của tôi, tôi sẽ theo đuổi cô ấy! “

Một tiếng “bốp”, hộp cơm đã bị đóng lại.

Má!

“Không sao đâu, Khương Khương, tới đây thôi, dù sao cũng không xa cửa.” Giang Thu Hòa lên tiếng đúng lúc, giọng nói của anh ấy thật nhẹ nhàng, cuốn hút, khí chất vẫn như mọi khi.

“Vâng ạ, nào xong việc em nhất định sẽ đến gặp nó.”

“À, là con c·h·ó em nuôi với đàn anh, bởi vì trong tên cả hai đều có âm jiang*, cho nên mới đặt tên là Giang Mễ Điều.”

Tôi vừa định đi thì Tiêu Miện đã điềm tĩnh điềm đạm mở cửa.

Giang Thu Hòa cầm hộp điểm tâm lên “Tôi làm bữa sáng cho em ấy.”

Giang Thu Hòa cười “Anh Tiêu, thật ra có chuyện mà tôi luôn tò mò. Anh bị mất trí nhớ, sao vẫn còn nhớ được Khương Khương?”

Khi tiền bối sắp rời đi, bạn trai cũ của tôi – người hiện tại đang rất yếu đuối, không thể tự chăm sóc cho bản thân bỗng nhiên muốn đi tiễn cùng tôi.

“Wow!” Tôi nhấp một ngụm liền thốt lên “Ngon quá! Nó còn ngon hơn ở tiệm nữa!”

Giang Thu Hòa mắc nghẹn.

“Vẫn còn chưa dậy.” Tiêu Miện dựa vào cửa, đôi mắt quét quanh Giang Thu Hòa một vòng, lười biếng nói: “Có chuyện gì?”

“Vậy tiền bối, trên đường nhớ cẩn thận một chút.”

*jiang: 姜 (Khương), 江 (Giang)

Tôi phồng má “Sao? Có chuyện giề?”

“Có điều…” Tiền bối đẩy cặp kính lên với khí chất tao nhã “Mới ngày hôm qua, Khương Khương qua điện thoại đã nói với tôi rằng em ấy sẽ sớm độc thân, nhưng do Tiêu Miện bị mất trí nhớ…”

Tôi nói lúc nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghe nói anh Tiêu bị mất trí nhớ, giờ anh còn nhớ gì không?”

Đó là đàn anh!

“Ừm” Giang Thu Hòa tiến lên trước hai bước, sau đó lại quay lại nhìn tôi “Đúng rồi, Khương Khương, khi nào rảnh thì đến gặp Giang Mễ Điều, thằng nhóc đó rất nhớ em.”

Tiêu Miện: “Lại đây, giúp anh, anh muốn ngồi sô pha.”

Tôi nghi ngờ Tiêu Miện bản real đã biến mất trong vụ tai nạn xe hơi ngày hôm qua, người đàn ông trước mặt tôi bây giờ chính là một con yêu tinh, anh ta đang sống bằng cách hút linh khí của tôi.

“Anh có thể mặc thêm quần áo không, trong nhà đang có người mà còn c** tr*n.”

Sushi ngon đến nỗi tôi quên mất có người bên cạnh.

Tiêu Miện chống nạng, nheo mắt nói: “Bác sĩ nói trí nhớ không phục hồi nhanh được, phải mất nhiều thời gian.”

Một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, khí chất bình tĩnh và tao nhã xuất hiện.

“Biết rồi.” Tôi đặt hộp thức ăn xuống rồi chạy lại giúp Tiêu Miện, ai biết anh ta lại duỗi tay trực tiếp ôm qua cổ tôi, dùng sức của tôi, khập khiễng đi về phía sô pha, trông anh ta yếu ớt như một đóa hoa trắng nhỏ vậy.

“Có vấn đề gì sao?” Tiêu Miện liếc mắt nhìn thân thể của mình rồi lại cười nham hiểm nhìn tôi “Không phải em nói lúc anh không mặc quần áo mới là lúc gợi cảm nhất sao!

Đợi đến khi Tiêu Miện hồi phục trí nhớ, tôi mà không đòi được phí dịch vụ với phí tổn hại tinh thần thì tôi không mang họ Nghê nữa.

“Tiêu Miện!” Tôi tức giận đặt ly nước lên bàn “Đây là cơm đàn anh làm cho em mà!”

Hộp cơm gồm có trứng cuộn, chả bò, thịt xông khói, còn có một ít cơm và đậu đen. Chú thỏ với cái nơ được tỉa từ cà rốt cùng với mấy trái tim trông thật chướng mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có điều, anh vừa tỉnh dậy sau vụ tai nạn, đột nhiên lại xuất hiện một người bạn gái mà anh không hề quen biết, anh không cảm thấy bối rối và khó xử sao? Anh chưa bao giờ nghi ngờ điều này hả? Nhìn cách anh nói chuyện với em ấy có vẻ như không giống trước kia lắm…Lẽ nào là do biến chứng của tai nạn?”

“Tôi không nhớ, là do trợ lý của tôi nhắc.”

Trong lúc tôi đang bực bội, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

“Chân đau mà còn đi như bay.” Tôi duỗi bàn tay ra, liền bị Tiêu Miện nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Vậy sao ngay từ đầu anh không ở nhà đi, còn đòi theo chúng tôi ra ngoài?”

Sau khi mời tiền bối vào nhà, tôi ngồi một bên, cầm hộp thức ăn của anh ấy mở ra “Wow, thật dễ thương, tay nghề của đàn anh vẫn là số một!”

Anh ấy kéo tôi vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy vai tôi như thể hiện: “đàn anh, vậy chúng tôi không tiễn anh nữa, đoạn đường còn lại anh có thể đi một mình đúng không?”

“Em nỡ lòng nào để anh đi tiếp sao? Bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi đó”

17#

“đàn anh của em nói anh ăn được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4