Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Đôi mắt xinh đẹp của Từ Thanh Uyển dao động, chực chờ rơi nước mắt.

“Thiếu gia Hạ Hành đến rồi!”

Vào giây phút đó, Thi Họa có thể nghe thấy tiếng nhịp thở căng thẳng của chính mình.

Bữa tiệc không thể diễn ra, Hạ Nghiên Đình được đưa đến khu uống trà bên cạnh.

Chi bằng nhân cơ hội này trò chuyện với ông chủ mới của gia tộc, Hạ Nghiên Đình.

Ánh mắt của Thi Họa mờ mịt, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Ông cụ Hạ xanh mặt, ánh mắt giận dữ, ông nghiêm nghị trách mắng: “Hạ Hành, con đang làm cái quái gì thế?”

Sắc mặt của Hạ Cảnh Minh rất khó coi, ông ấy ủ rũ một hồi lâu, sau đó đột ngột lên tiếng: “Thôi, ba không quan tâm đến chuyện người trẻ các con.”

Không hiểu sao Thi Họa lại nhớ đến buổi phỏng vấn vào thứ bảy, trong lòng cô căng thẳng, cũng không rõ bây giờ có cảm xúc gì.

Phe còn lại là những người chú trọng sự nghiệp. Họ nghĩ bây giờ ông cụ rời đi rồi, chuyện tranh chấp tình cảm của mấy đứa nhỏ thì có gì đáng để tâm chứ.

Chương 10

Xu hướng hiện tại là đàn ông một lòng yêu thương sâu sắc, tình cảm vợ chồng thắm thiết.

Có người lại nói đến Thi Họa: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Cảnh Minh và mọi người cũng vội vàng chạy đến, đỡ ông cụ rời khỏi sảnh tiệc.

Từ Thanh Uyển buộc mái tóc màu nâu hạt dẻ lên, ăn mặc đơn giản mà dịu dàng.

“Trời đất ơi, ông chủ mới của gia tộc! Sao lại đẹp trai thế này!”

Họ hàng vui vẻ chờ đợi cô chúc phúc.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, chỉ thấy một người đàn ông ngồi trên ghế chủ nhà, đặt điếu xì gà trên tay bên cạnh gạt tàn thuốc bằng sứ xanh, xì gà lặng lẽ tắt ngóm.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, bà ấy không thể để người ta phao tin bà ấy là mẹ chồng độc ác được.

Cô từ nạn nhân bị ruồng bỏ lại trở thành kẻ tùy tiện, ngang bướng chen chân vào tình yêu đích thực.

“Phải đấy, A Hành là đứa nhỏ có trách nhiệm, trọng tình trọng nghĩa, không xấu tính.”

Lễ đính hôn giả dối này đột nhiên tràn ngập những lời nịnh hót.

“Hạ Hành thật sự muốn cưới một cô gái đau ốm sao, xem ra là tình yêu đích thực rồi.”

Anh ta nói rõ từng câu từng chữ: “Ông nội, con biết ông thích Họa Họa. Nhưng đối với con, giữa con và Họa Họa chỉ có tình anh em, hôm nay, trước mặt người lớn trong nhà, con muốn nói rõ ràng, cũng không muốn vấy bẩn danh dự của Họa Họa. Con và Họa Họa luôn đối xử với nhau như anh em, chưa từng vượt quá giới hạn.”

Vì người yêu mắc bệnh nan y mà từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt của ông nội.

Mấy người phụ nữ ăn mặc cầu kỳ càng nhìn anh chăm chú hơn ——

Đi đến chiếc ghế chủ trì, Hạ Nghiên Đình dừng bước, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế này, thoải mái dựa lưng vào ghế, sau đó chậm rãi nói: “Bác.”

Bốn năm, cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của Hạ Hành suốt bốn năm ròng rã.

“Đúng đấy, hai đứa nhỏ này bận cái gì chứ?”

Cửa chính của phòng khách phát ra động tĩnh, khách mời và họ hàng đều hướng mắt về phía này, sau đó, sắc mặt của họ đều đột ngột thay đổi.

“Bây giờ đâu phải là xã hội cũ, chuyện hôn nhân không thể bị sắp đặt được, A Hành có được người con gái mình thích cũng là chuyện tốt. Còn Thi Họa, vì tình cảm anh em nhiều năm như vậy, chắc chắn Thi Họa cũng sẽ chúc phúc cho A Hành, phải không?”

Bàn tay nhăn nheo của ông cụ Hạ nắm chặt cây gậy gỗ, nặng nề gõ xuống sàn nhà, gương mặt già nua vô cùng tức giận: “Hạ Hành, con nói cho rõ ràng, rốt cuộc hôm nay con muốn làm gì!”

Nửa sảnh tiệc ồn ào xôn xao, Thi Họa lo lắng cho sức khỏe của ông nội, cho nên trong lòng tức giận và oán trách Hạ Hành vì đã bất chấp sức khỏe của ông.

Vì sự xuất hiện của Hạ Nghiên Đình, nam chính Hạ Hành chưa xuất hiện cũng bị người thân và bạn bè quên lãng.

Không biết tại sao, bầu không khí ồn ào lại đột ngột trầm xuống ——

Chưa có giọt rượu màu hổ phách nào bị hao hụt.

Cô nhất quyết từ hôn, Hạ Hành phải mang danh tra nam ngoại tình, hoặc phải đối mặt với thực tế bị đá.

Hai mắt Từ Thanh Uyển ngấn nước, cô ấy cảm kích: “Bác…”

Mà dáng vẻ của cô gái này rất ốm yếu, nhát gan, hình như rất thích con trai của bà ấy.

“Thi Họa càng ngày càng xinh đẹp, mấy năm không gặp, bây giờ thành phụ nữ rồi.”

Hai ngày trước, chính miệng Hạ Hành đã hứa với ông nội, luôn miệng nói giữa anh ta và Tiểu Họa chẳng qua chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, anh ta sẽ dỗ dành cô, cứ tổ chức lễ đính hôn đúng ngày.

Thi Họa khó chịu, ra sức kìm nén cơn cuộn trào trong dạ dày, làm ngơ trước những lời giễu cợt và châm chọc xung quanh.


Sảnh tiệc rộng lớn xôn xao, giống như mười ngàn con ruồi đang kêu ong ong cùng một lúc.

Tuy nói nhà giàu có không ít bí mật, nhưng cũng khó bắt gặp cảnh tượng chấn động thế này.

Lời này vừa phát ra, ông cụ Hạ hơi ngả người ra sau, cũng may có bác Vinh và Thi Họa đỡ ông.

Ý cô là thuốc trợ tim khẩn cấp.

Nói xong, ông ấy vội vàng ra khỏi phòng khách.

Hóa ra anh ta và Thi Họa “qua lại” nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng phát sinh “chuyện đó”.

Tự dưng Từ Thanh Uyển căng thẳng vô cùng, trong lòng có dự cảm không lành.

Vậy là có người lên tiếng: “Chà, chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì to tát.”

Tâm tư của Thi Họa rối như tơ vò, cô chỉ cảm thấy tình hình càng lúc càng khó giải quyết.

Bây giờ họ nói vài câu hời hợt, đổi trắng thay đen, che giấu sự thật.

Không hiểu tại sao, tự dưng lại có dũng khí chơi tất tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không thì ngay cả thần thánh cũng không thể chịu đựng nhiều năm trước một tiên nữ như vậy.


Anh vai rộng, chân dài, chỉ tùy ý dạo bước tới lui, trông hờ hững mà lại có chủ ý riêng, không hiểu sao đôi mắt đen lạnh lẽo đó lại nhìn cô.

Nhưng cả căn phòng đột ngột im lặng.

“Ba của cô gái này Từ Quan Lâm à? Là đạo diễn từng giành giải Sư tử Vàng sao?”

Lúc họ hàng và khách mời nhìn thấy cô, họ khó lòng rời mắt, chỉ biết nói thầm, cô bé mà ông nội Hạ nuôi dưỡng càng ngày càng xinh đẹp như tiên nữ.

Thật ra Bạch Tư Nhàn không thích cô gái đau ốm này.

Hai người bước thẳng về ghế chủ trì.

Từ Thanh Uyển khiêm tốn cúi đầu, mặc dù dáng vẻ yếu ớt, nhưng cô ấy vẫn nhún nhường, lễ phép: “Ông nội, con là Từ Thanh Uyển, ba con là Từ Quan Lâm. Hôm nay con đến ra mắt ông nội, Thanh Uyển thật sự không hiểu chuyện, xin ông nội bỏ qua cho con.”

Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, có rất nhiều con cháu, mặc dù chỉ là tiệc gia đình, nhưng quy mô không thua kém đám cưới nhà người ta.

Đột nhiên, cô cười nhạo một tiếng.

Có người lanh mắt nhìn thấy tâm trạng của ông chủ hôm nay không tốt, còn nghĩ bây giờ đang là buổi trưa, chưa đến giờ uống rượu.

Gần trưa, Thi Họa xuống lầu.

Thi Họa đứng bên cạnh ông cụ, Hạ Hành cũng không liếc mắt nhìn một lần, từ lúc vào nhà, anh ta chỉ nhìn thẳng, sắc mặt kiên quyết: “Ông nội, Thanh Uyển đau bệnh từ nhỏ, ông đừng trách cô ấy, đều là lỗi của con.”

Thấy chồng rời đi, Bạch Tư Nhàn biết mình chỉ còn một thân một mình.

Vậy thì có gì sai? Ai dám chỉ trích?

Thấy ông nội căm phẫn lại yếu ớt như vậy, Thi Họa vô cùng đau lòng, cô rót nước cho ông, vuốt ngực ông, hoàn toàn không nhớ đến tình cảnh của mình, chỉ nhỏ giọng trấn an ông: “Ông nội đừng giận, không sao, con không sao, ông nội chú ý sức khỏe.”

Tính tình như vậy, so với Thi Họa ngoài mềm trong cứng, thì bà ấy dễ điều khiển hơn nhiều.

Mọi người sửng sốt.

Mười một giờ trưa, họ hàng lần lượt ghé qua.

Chán sống rồi à?

Bạch Tư Nhàn tính toán kỹ càng, định thuận nước đẩy thuyền.

Trong lòng Thi Họa có dự cảm, cô nhìn ra cửa, thật sự thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hạ Hành đưa Từ Thanh Uyển về diễn một màn kịch, còn có một đám người làm diễn viên quần chúng.

“Con bé này số khổ, từ nhỏ đã không có ba mẹ, cũng may được ông cụ yêu thương.”

Mặc dù Hạ Hành nói năng khéo léo, nhưng ý tứ rất thẳng thắn.

Hôm nay trời nóng, anh không mặc áo vest.

Khách mời xôn xao, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người ngượng ngùng.

Một hồi sau, người giúp việc ngoài cửa đột ngột thông báo ——

Họ hàng tốt bụng lên tiếng, Bạch Tư Nhàn cũng tận dụng thời cơ, nhanh chóng đi đến nắm tay Thi Họa: “Họa Họa, chuyện đã đến nước này, từ nay về sau, con là con gái ruột của hai bác, là em gái ruột của A Hành, hai bác vẫn yêu thương con như trước, đừng tủi thân, ngoan.”

Chỉ là một đứa con gái ăn nhờ ở đậu, vậy mà lại dám nhờ vả vị tổ tông này.

Thật vinh quang, không hổ danh là cháu đích tôn của nhà họ Hạ.

Nhờ Diêm Vương phân xử cho cô?

Qua làn khói trắng, cô cố chấp nhìn góc mặt thâm sâu đó.

Phòng tiệc lâu ngày không dùng đến cũng tràn ngập niềm vui.

Thi Họa cúi đầu, không dám nhìn anh.

“Mặc dù bệnh tim bẩm sinh rất dai dẳng, nhưng điều kiện của nhà họ Hạ thế này, nếu cố gắng chữa trị, không chừng cũng còn có hy vọng.”

Ai ai cũng tò mò.

“Ừ.” Ông cụ Hạ gật đầu liên tục, xem như ra hiệu.

Thi Họa ở lì trong phòng ngủ trên lầu, Hạ Hành cũng chưa xuất hiện.

Cô không mặc lễ phục, chỉ mặc một bộ sườn xám cách tân màu mơ chín bình thường, làm từ lụa, trên đó có thêu hình hoa lựu, tôn lên vóc dáng thướt tha của cô. Gương mặt trắng sứ được trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen được buộc gọn gàng, linh hoạt mà lại duyên dáng.

Đúng vậy, bây giờ không còn là xã hội cũ, mặc dù Kinh Khuyên thượng lưu danh giá như vậy, nhưng một người đàn ông mang tiếng xấu cũng khó lòng leo lên vị trí cao nhất.

“Nhưng hôm nay là ngày đính hôn, sao nó lại ăn mặc đơn điệu thế?”


Một nhóm họ hàng đủ mọi thế hệ chen chúc đến gần, người nào cũng cầm một ly rượu, ai cũng phấn khích, không cam tâm đứng sau.

Họ hàng nhiệt tình như vậy, cô cũng không để ý, chỉ im lặng đứng bên cạnh ông nội Hạ.

“Con bé này và A Hành đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”

Hai vợ chồng Hạ Cảnh Minh và Bạch Tư Nhàn đến từ sáng sớm, nghe vậy, họ cũng không tiếp lời.

“Lần này về nước, không biết có bị mấy cô gái độc thân trong Kinh Khuyên ăn tươi nuốt sống không.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phải đấy, dù sao cũng chỉ là tình anh em, việc gì phải cố chấp như vậy. Tiểu Họa, con được nhà họ Hạ nuôi dưỡng, phải biết ơn, đừng tùy tiện như vậy, nên thành tâm chúc phúc cho anh trai của con mới phải.”

Bà ấy đành phải đứng dậy, trìu mến nắm cánh tay của Từ Thanh Uyển, dịu dàng thì thầm: “Thanh Uyển, cơ thể con yếu ớt, đừng quá kích động, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, ba mẹ con sẽ đau lòng đến c·h·ế·t, gia đình bác không gánh vác nổi trách nhiệm này, con ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.”

Sắc mặt của bác Vinh run rẩy, ông ấy gật đầu.

“Hình như là vậy, khí chất của cô ấy rất cổ điển, nhưng thân thể thì…”

“Sắp đến giờ khai tiệc rồi, sao hai nhân vật chính còn chưa xuất hiện?”


“Chú Chín, mời chú.”

Anh chậm rãi nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò.

Ngón tay thon dài của anh cầm lấy điếu xì gà, ghé đến gần ngọn lửa, chậm rãi xoay mấy lần, điếu xì gà từ từ cháy lên, một đầu chuyển màu đỏ rực.

Bây giờ thì tốt rồi, anh ta hóa thành người đá cô, lại còn quang minh chính đại, thâm tình, hào phóng.

“Đồ, đồ khốn kiếp! Vậy còn Tiểu Họa thì sao?”

Có người không khỏi thì thầm —— (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ Hạ vừa rời đi, sảnh tiệc lại chia làm hai phe.

Mọi người nâng ly, ra sức đến gần chiếc ghế chủ trì, sợ không có cơ hội mời rượu người này.

Hôm nay anh không có tâm trạng uống rượu.

Thật lâu sau, anh nhàn nhạt lên tiếng, nhưng lời nói lại làm mọi người kinh ngạc, không nói nên lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thi Họa ngây người, im lặng một hồi lâu, sau đó, đôi mắt lệ chi u ám của cô nhìn một vòng.

“Đương nhiên. Không xinh đẹp thì làm sao có thể dẫn bản tin thời sự trên Đài truyền hình Kinh Bắc chứ?”

Trong lòng bà ấy nghĩ thầm, con trai mình làm ầm ĩ, cắt đứt triệt để mối quan hệ với Thi Họa. Trước mắt chỉ biết chờ xem thế nào, dù sao ba của Từ Thanh Uyển cũng là đạo diễn nổi tiếng.

Bạch Tư Nhàn thân thiện trò chuyện cùng mấy người họ hàng nữ, còn sắc mặt của Hạ Cảnh Minh lại vô cùng u ám, ông ấy vẫn không nói lời nào.

Ông nội Hạ thích yên tĩnh, nhiều năm rồi, căn nhà chưa từng nhộn nhịp thế này.

Hai mắt của Thi Họa mông lung.

Cô hoàn toàn nhìn thấu mục đích của màn kịch mà A Hành bày ra.

Mặc dù Hạ Hành đang quỳ gối, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, toát ra khí chất công tử nhà giàu.

“Thi Họa, bác gái của con nói đúng đấy, hay là con gật đầu chúc phúc cho anh A Hành của con đi.”

Điên rồi, điên rồi sao!

“Cửu gia, ngọn gió nào đã đưa anh đến thế?”

Mọi người sửng sốt.

Có người mở miệng, đương nhiên sẽ có người phụ họa:

Cả không gian rộng lớn im lặng như tờ, ai ai cũng nín thở.

Ông cụ Hạ giận tím mặt, khổ sở giơ cây gậy lên đánh Hạ Hành, âm thanh trầm đục vang lên.

Sắc mặt của ông cụ càng lúc càng kém, thân thể lắc lư sắp gục, ngay cả bác Vinh cũng không trơ mắt nhìn thêm được nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Ông cụ không chịu được chấn động lớn, phải đi nghỉ ngơi trước.”

Họ hàng khe khẽ bàn tán.

“Chú Chín, hiếm khi chú quay về, con mời chú một ly!”

“Mấy năm gần đây, A Hành càng ngày càng bản lĩnh, đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Mọi người trố mắt nghẹn họng, cánh tay đang mời rượu ông chủ mới của gia tộc cũng cứng đờ.

Hạ Hành vẫn chưa đến, trong lòng cô bồn chồn, cô quay đầu nói với quản gia: “Bác Vinh, hôm nay đông người ồn ào, bác đã chuẩn bị thuốc cho ông nội chưa ạ?”

Sau khi khổ sở ngồi lại cho vững, ông cụ khàn giọng nói: “Con, con nói cái gì?”

Một người khác lập tức cung kính châm lửa.

Còn cô, từ nay về sau, sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Kinh Khuyên.

Đột nhiên Hạ Hành quỳ xuống, sắc mặt trịnh trọng lại quyết tâm: “Ông nội, Thanh Uyển là người yêu của con, cũng là vợ tương lai của con. Con luôn yêu Thanh Uyển, chỉ xem Họa Họa là em gái, con bằng lòng chăm sóc em ấy suốt phần đời còn lại, nhưng kiếp này… Con sẽ không cưới ai ngoài Thanh Uyển.”

Thi Họa cực kỳ lo lắng: “Mau gọi bác sĩ Châu đến, nhanh lên!”

Mười một giờ mười lăm, Hạ Hành vẫn chưa đến.

Thi Họa đột ngột đứng lên, hai mắt sưng húp, đi từng bước đến khu uống trà, về phía người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da màu nâu, đang cầm điếu xì gà tỏa khói.

Hiếm hoi lắm, phòng khách dưới lầu mới đón chào họ hàng trong nhà đến, họ trò chuyện nhiệt tình, sau một hồi lâu, có người bật cười hối thúc:

Nhưng ánh mắt thâm sâu của anh lại nhìn về phía xa xa.

Bà ấy cười híp mắt, nói với họ hàng xung quanh: “Hôm nay ngại quá, làm mọi người cười chê rồi. A Hành còn trẻ, tính khí chưa ổn định, mong mọi người đừng lan truyền chuyện xảy ra hôm nay với người ngoài, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài.”

Cuộc nói chuyện đột ngột chuyển hướng sang Thi Họa.

Giọng nói của cô run rẩy, âm lượng cũng không cao.

Trong một góc khác của phòng khách, vở kịch của Hạ Hành vẫn đang tiếp diễn.

Từ lâu đã nghe nói Hạ Nghiên Đình rất thích hút xì gà, có người chu đáo chủ động rút điếu xì gà ra, sau đó còn tự tay dùng con dao cắt xì gà một lưỡi bằng bạc để cắt điếu xì gà Gurkha, ân cần đưa cho Hạ Nghiên Đình bằng hai tay.

Bạch Tư Nhàn tỏ vẻ hiếu thảo, nhíu mày nói: “Ba, mấy đứa nhỏ cãi nhau, ba cũng đừng tức giận, trẻ con vốn dĩ sớm nắng chiều mưa mà.”

Cô dừng bước cách anh nửa mét, giọng nói mềm mại lại nghẹn ngào, từng câu từng chữ lại xuyên thẳng vào tim: “Chú Chín, ông nội lớn tuổi rồi, bây giờ mọi người trong nhà họ Hạ đều xem chú là chủ nhà mới. Đầu tiên là Hạ Hành ngoại tình, tiếp theo là đổi trắng thay đen, xin chú giúp con —— phân xử.”

“Chủ nhà mới đã đến rồi!”

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía đó, Hạ Hành mặc lễ phục trang trọng, sắc mặt nghiêm túc, đỡ lấy Từ Thanh Uyển đang mặc chiếc váy màu xanh nhạt.

Trước mặt ông nội Hạ, Hạ Hành khẽ gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Ông nội, đây là Thanh Uyển.”

Bà ấy càng tỏ vẻ hiền lành, trìu mến, cực kỳ quan tâm.

Cô vô thức nhìn về phía Hạ Hành, nhưng Hạ Hành lập tức né tránh ánh mắt của cô, không biết anh ta chột dạ cái gì.

Anh nói, “Đến đây, ngồi cùng chú Chín.”

Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình lạnh lùng, nhưng anh không từ chối, lại đưa tay nhận lấy.

Mọi người lần lượt mời rượu, nhưng ly rượu whisky trên tay anh vẫn còn nguyên.

“Ngay cả Lão Cửu cũng quay về, A Hành là sướng nhất rồi đấy!”

“Đúng là một đứa nhỏ si tình.”

“Đẹp trai quá, nghe nói mấy năm nay ở nước ngoài vẫn chưa kết hôn, còn đang độc thân đấy!”

Đám người này nói còn hay hơn hát.

Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi được may đo thủ công, rất vừa vặn với cơ thể, vẫn cài nút áo đến trên cùng, lạnh lùng, cấm d·ụ·c. Mặc dù ăn mặc bình thường như vậy, trông anh vẫn vô cùng tinh tế, nhã nhặn, chiếc đồng hồ bằng da màu đen trên cổ tay càng tôn lên làn da trắng lạnh, quý báu như ngọc.

Cô ấy nép vào người Hạ Hành như chim non, ánh mắt ngây thơ vô tội.

Bồ Đề Tổ Sư vừa lộ diện, tiệc đính hôn đã trở nên trang trọng hơn gấp mấy lần.

Rất nhiều người xung quanh thận trọng lấy lòng.

Một phe là những người chưa xem trò vui đủ, vẫn đang háo hức chờ đợi đoạn sau.

Ông cụ Hạ không làm được gì, con trai trưởng Hạ Cảnh Minh xưa nay nhu nhược, chỉ có con dâu Bạch Tư Nhàn là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Hạ Hành là cháu trai duy nhất được ông cưng chiều, đương nhiên là phải giữ mặt mũi cho anh ta rồi.

“Tư Nhàn, sao A Hành nhà chị còn chưa đến, chẳng lẽ ngày đính hôn mà còn bận rộn công việc sao?”

Thời đại bây giờ cởi mở, anh ta nói như vậy, mọi người càng tin anh ta thật sự không có hứng thú với Thi Họa.

Chỉ có Từ Thanh Uyển để ý đến ánh mắt lạnh như băng của Thi Họa.

Giọng nói thâm tình của Hạ Hành còn đè nén một ít đau khổ: “Thanh Uyển mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng con rất yêu cô ấy, hy vọng ông nội có thể tác thành.”

Thật thú vị,

Đầu óc cô mờ mịt, gương mặt trắng sứ của cô tái mét.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10