Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm
Cảnh Kỳ Tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Huống Dã – Hiểu rồi, cô cực kỳ thích
Mạnh Kinh Hồng ngẩn người, ánh mắt chợt lảng tránh: “Tôi…… Mới vừa bắt đầu thôi.”
“Nhanh lên nào.” Chàng trai thúc giục ngược lại cô, anh dang chân ngồi phịch xuống ghế nhỏ: “Không thì lát nữa lành hết mất đấy.”
“Trang Ý rất hiểu tôi, cũng hiểu kỳ thi này có ý nghĩa thế nào với tôi.” Cô nói: “Bọn tôi quen nhau hơn 10 năm rồi, chuyện của tôi cô ấy đều biết.”
“……”
“Lâu vậy rồi sao.” Huống Dã không ngờ lại lâu hơn cả anh đoán, hỏi thêm: “Ban đầu sao lại muốn học?”
Bên cạnh lặng thinh hồi lâu.
Tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác.
Tóm lại, thô mà không vụng.
“Còn cô?” Anh ném hỏi ngược lại cô, ánh mắt thẳng thắn cũng đang dò xét: “Có thu hoạch được gì không?”
Hơi ngứa, hơi tê và hơi buốt.
Cô đã thả lỏng rất nhiều, cũng bớt đề phòng—— Ít nhất là đêm nay, ít nhất là khoảnh khắc này, cô đã tìm thấy người đồng loại. Họ đều là những linh hồn đã lệch khỏi đường ray đã định sẵn.
Ánh mắt khẽ lóe lên vì một từ đồng âm, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Nghe rồi.”
Trái tim thì không cam tâm, nhưng thân thể thì tình nguyện.
Con gái nhà giàu hiếm khi chọn việc múa làm nghề chính, lý do cũng giống như họ sẽ không đưa con trai vào quân đội—— Quá cực khổ.
Thu dọn xong hộp cứu thương, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh chàng trai: “Công việc của cô ấy có tính chất khá…… Đặc biệt, không tiện đến đây. Tôi đến tìm cô ấy cũng như nhau thôi.”
“……”
Đôi mắt Huống Dã đột nhiên căng thẳng, anh quay đầu, bất ngờ nắm chặt bàn tay đang cầm tăm bông của cô gái.
Bàn tay đang dọn hộp cứu thương của Mạnh Kinh Hồng khựng lại, bình tĩnh nhìn chàng trai.
——Không hề biết đang quyến rũ người ta đến thế nào.
“Vì thế, tôi không thể tiếp tục bước tiếp nữa.”
Cổ anh khẽ cử động một cách mất tự nhiên, yết hầu của Huống Dã lên xuống liên tục.
Đôi mắt đen của Huống Dã khẽ dao động và chợt phản ứng lại.
Huống Dã kéo khóa áo lên, khóe mắt liếc sang cô.
Trên thế giới này, làm gì có sự thấu cảm thực sự?
“Còn bây giờ thì sao?” Anh hỏi cô, lồng ngực tr*n tr** xoay lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Còn muốn kiên trì không?”
Hơi thở khựng lại, anh quay đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm lấy cổ tay mình.
Nói cứ như cô bôi thuốc cho anh là có mưu đồ gì to lớn lắm vậy.
Tâm hồn của người học nghệ thuật nhạy cảm và sống động, cảm xúc mãnh liệt đến mức cuốn hút—— Ví dụ như lúc này, cô đang khẽ mỉm cười nhưng viền mắt đã đỏ lên.
Cô gái cúi đầu: “Còn con đường đã đi qua, dường như…… Cũng trở nên vô nghĩa……”
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sang cô, như ẩn ý điều gì đó: “Biết đâu sẽ gặp được điều mới mẻ.”
Cô mím môi, không nói tiếp nữa.
Chuyến tàu ấy chất chứa trọng trách và vinh quang nặng nề, như lời anh từng nghiêm trang tuyên thệ dưới lá cờ đỏ: Bảo vệ tổ quốc, tận tâm tận lực, không sợ hy sinh, vĩnh viễn trung thành.
“Anh đã từng nghe câu này chưa——” Cô quay đầu hỏi chàng trai: “‘Đời người là một cánh đồng hoang, không phải đường ray.’”
Khiến anh thấy khó chịu hơn cả khi bị dao đâm ……
“……”
“Đúng là định tìm cô ấy.” Mạnh Kinh Hồng cau mày khó chịu: “Trước đó cũng đã nói với mẹ tôi rồi, bà ấy không đồng ý, nói tôi chạy loạn. Nhưng tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi mà……”
“Sắp, sắp xong rồi mà——” Mạnh Kinh Hồng ngăn anh lại, vừa nói vừa ấn vai chàng trai xuống.
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Sao mà anh hiểu được?”
Một người đang tuổi sung sức, máu nóng sôi trào, một chàng trai đầy d*c v*ng, chỉ chực bùng phát……
Sau đó anh giơ tay lên kéo phăng luôn chiếc áo ba lỗ màu đen ra.
Cô ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của anh, tim cô đập thình thịch.
Cô chống cằm bằng một tay, xuất thần nhìn chằm chằm xuống mặt đất như đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng.
Tuyệt đối không có..…
“Thật ra trước kia tôi cũng nghĩ mình không thích mà chỉ đơn giản là vì kỳ vọng của mẹ tôi, hơn nữa ngoài nhảy múa ra, tôi cũng chẳng giỏi thứ gì khác.”
Việc xuống ga sớm, không phải là lựa chọn của anh……
Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một góc lều trên nóc xe đã sụp xuống.
“……”
Cô chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên.
——Cứ cảm thấy câu này kết hợp với giọng điệu đó nghe là lạ……
Ánh mắt giao nhau, giữa hai người dường như có điều gì đó đang âm thầm lên men—— Liên tục, sền sệt, rục rịch trỗi dậy.
“Đúng… Ừhm.” Mạnh Kinh Hồng ấp úng nói.
“……”
“Đến ga sớm……” Cô gái lặp lại một cách đăm chiêu—— Nhưng chỉ là lặp lại mà thôi.
Tăm bông thấm dung dịch iodine tiếp cận vết thương của chàng trai, Mạnh Kinh Hồng âm thầm thở dài trong lòng: Anh đúng là thô ráp thật.
Cuối cùng, đôi mắt sâu như hồ đen nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Mạnh Kinh Hồng mặt mày ủ ê đứng ra sau lưng chàng trai.
Anh nhìn về phía hồ dưới chân núi rồi lại liếc mắt nhìn cô gái đã vô tư nhảy múa bên bờ hồ.
“Shhhh——”
——Ngoài yêu thích, còn gì có thể chống chọi lại năm tháng dài đằng đẵng.
Huống Dã khẽ động mí mắt, không giải thích.
“……”
Từng thớ cơ bắp đều tràn ngập hormone nam tính.
Hai người đối mặt vài giây, cuối cùng Huống Dã cũng buông tay ra.
Cô gái không nhìn anh, vành tai đỏ rực cụp xuống như sắp bốc cháy, khẽ nói một câu gì đó.
“Thật ra, sau khi đi nhầm lối ra khỏi cao tốc hôm nay, tôi đã nghĩ hay là cứ thuận theo sai lầm, thay đổi hành trình luôn cho rồi……”
Mạnh Kinh Hồng ngây người nhìn chàng trai, tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần đi đến cuối đời trên đường ray ấy, không ngờ lại đột ngột dừng lại.
“Cũng giống như anh đoán đấy.” Mạnh Kinh Hồng vẫn nhớ cuộc trò chuyện trước đó với anh—— Cô nhớ từng câu anh nói: “18 năm rồi.”
Nói không nhiều, nhưng lời nào ra lời nấy.
“Thế còn anh?” Mạnh Kinh Hồng hỏi ngược lại: “Cuộc đời anh là cánh đồng hoang hay đường ray?”
Ánh mắt dao động, Mạnh Kinh Hồng không hỏi gì.
Tầm mắt dừng lại trên một vết sẹo hình bầu d·ụ·c trên lưng chàng trai.
Thì ra là thanh mai trúc mã.
“Cho đến một ngày, có một đoạn đường ray không được nối tiếp——”
“Anh có thể, không cần sửa nữa.”
Quay đầu đi một cách mất tự nhiên, anh đứng dậy: “Được rồi, không cần bôi nữa.”
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu, mỉm cười: “Không biết.”
Cô ra hiệu về chiếc xe con đang nằm một chỗ: “Vẫn chưa đi được bao xa……”
Vậy là đã hiểu.
Anh đã nhìn thấy sự tao nhã và bộ giáp đầy thương tích đằng sau vẻ tao nhã đó, nên khao khát khám phá cô càng thêm mãnh liệt.
“Không, không có một lỗi nào hết.” Mạnh Kinh Hồng chớp chớp mắt, không muốn nghĩ lại cảnh ngày thi—— Cô vẫn rất bài xích việc phân tích lại buổi biểu diễn hoàn hảo nhưng thất bại ấy.
Anh cũng chỉ là một chàng trai. (đọc tại Qidian-VP.com)
——Mỗi một tiếng vang lên, ánh mắt chàng trai lại càng nặng nề hơn.
Cô gái xé miếng băng cá nhân, dán lên vết thương trên vai anh: “Tôi thi trượt, mẹ tôi còn phản ứng mạnh hơn cả tôi. Tôi với bà ấy…… Cãi nhau một trận lớn.”
“……Còn đau không?”
“Nhanh lên nào.” Cô gái vừa thúc giục anh vừa lục lọi trong hộp cứu thương: “Lúc kéo xe tôi đã thấy có vết bầm rồi——”
Phải diễn tả ánh mắt đó thế nào đây?
“Dấu chân cô từng bước qua, có lẽ chính là khung cảnh đẹp trong mắt người khác.”
Nguyên thủy nhất, xuất phát từ bản năng……
Mạnh Kinh Hồng ngẩn ra một lát rồi mới phản ứng kịp: “À, Trang Ý à——”
——Càng nhìn càng thấy khác biệt.
Vết bầm do dây thừng siết đã sớm đông cứng lại, chưa kể những vết thương trước kia rõ ràng cũng không được chăm sóc cẩn thận: Có vết sẹo rất mờ nhưng nhìn ra được vết thương từng sắc bén và sâu hoắm, có vết sẹo méo mó hẳn là do sau khi bị thương không kịp khâu lại……
Không ngờ phản ứng của chàng trai lại lớn như vậy, Mạnh Kinh Hồng giật mình.
Nếu chỉ là thám tử tư đuổi theo xe và người như hôm nay thì sao lại gặp phải tình huống nguy hiểm đến thế……
“Không sao đâu.” Anh dịu giọng an ủi cô gái vừa bị hoảng, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên gáy cô: “Tôi sửa một chút là được.”
Nhưng…… Chẳng phải đã phá lệ rồi sao.
Chàng trai gật đầu: “Đã xuống tàu rồi thì cứ đi loanh quanh giữa cánh đồng hoang. Hứng gió, ngắm cảnh.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím môi, đầu ngón tay nắm lấy tay chàng trai siết chặt hơn một chút.
Mạnh Kinh Hồng: “Loanh quanh?”
“Nhưng sau này tôi phát hiện, cho dù không vì mẹ tôi thì tôi cũng muốn nhảy thật tốt, cũng bằng lòng vùi đầu trong phòng tập cả ngày, luyện đi luyện lại……” Cô gái khẽ thở dài, mỉm cười: “Tóm lại, nhảy múa là việc tôi kiên trì lâu nhất từ nhỏ đến lớn, ngoài yêu thích ra, tôi cũng không nghĩ ra vì lý do nào khác.”
Huống Dã nhìn chằm chằm chân bàn cắm trại, hồi lâu không nói gì.
——Quả nhiên có. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đau à?”
Mạnh Kinh Hồng quay đầu lại, lập tức thấy nửa thân trên hoàn toàn tr*n tr** của chàng trai.
Anh nên trách cô vì mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều khiến người ta động lòng, thậm chí đến cả hương thơm cũng dụ người, hay nên cảm ơn cô đã vạch trần lớp ngụy trang của anh—— Để anh nhận ra, cái gọi là kiềm chế và cấm d·ụ·c của mình chẳng qua chỉ là giả vờ.
“Mẹ tôi là giáo viên múa.” Cô gái trả lời: “Từ khi tôi có ký ức, bà ấy đã bắt đầu dạy tôi múa rồi.”
Mạnh Kinh Hồng chậc lưỡi, cô cầm lấy chai nước trên bàn ném về phía chàng trai.
Dường như luồng không khí lạnh ban đêm đã kéo đến.
Vớ vẩn. Huống Dã khẽ khịt mũi trong lòng .
“Nếu anh ta thật lòng thì lẽ ra phải đến tìm cô.” Anh nhìn vào đôi mắt trong trẻo không chút tạp chất của cô gái, vẻ mặt âm trầm: “Đã hiểu kỳ thi này quan trọng với cô ra sao thì lúc này càng nên ở cạnh cô.”
Cô gái vẫn chưa nói gì, Huống Dã cũng cứ thế nhìn cô chăm chú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân mày Huống Dã khẽ động: “Không cần…… Gì cơ?”
“Nhưng vẫn…… Không qua được.”
Hơi giống ánh mắt mà anh nhìn cô sau khi anh bị cô tát—— Sâu thẳm, kiềm chế nhưng đầy công kích.
Cô gái không vì câu nói gần như khiêu khích đó của anh mà tức giận.
Sau đó anh bật cười thành tiếng.
Ở một mức độ nào đó, cả hai người họ đều là “dị loại” trong giới của mình.
Huống Dã giơ tay bắt lấy, vặn nắp chai ra rồi đặt lại bên cạnh cô gái.
Anh khẽ cười: “Cũng trùng hợp đấy……”
Ngón tay cô gái thỉnh thoảng chạm nhẹ lên lưng anh, làn da mềm mại lẫn với cảm giác mát lạnh của iodine giống như lông vũ cọ vào người anh.
“Không phải cô bỏ nhà đi và không nói với người nhà sao?” Giọng chàng trai dần lạnh đi: “Chẳng phải là đi tìm…… Anh ta* sao?”
Mạnh Kinh Hồng không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”
Cô gái tóm gọn trong một câu: “Thi trượt rồi.”
Ngừng một chút, trong mắt anh lóe lên một chút cay đắng khó nhận thấy: “Chỉ cần do mình lựa chọn là được.”
“Tôi nói là……” Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng trai.
Cảm giác bức bối trên người dần tiêu tan, trong đầu cũng vậy.
“Thế thì xin lỗi nhé.” Chàng trai cầm áo ba lỗ mặc nhanh vào người rồi vô cảm mặc áo khoác ngoài vào: “Vì tôi đã đến đây, nên ngày mai cô sẽ không gặp được anh ta nữa đâu.”
Mẹ nhà ai mà lại yên tâm để con gái chạy xa thế này để đi tìm một tên đàn ông chứ?
Tim Mạnh Kinh Hồng chợt đập mạnh, lại là cảm giác bước hụt chân ấy—— Nhưng không còn hoảng loạn như lúc trước.
Muốn hiểu nhiều hơn, sâu hơn……
Huống Dã không lên tiếng, ánh mắt giằng xé, tâm tư chìm nổi.
Mạnh Kinh Hồng chống cằm nhìn chàng trai: “Vậy…… Giờ anh định làm gì?”
“Đời người có thể là một cánh đồng hoang, cũng có thể là đường ray.” Chàng trai duỗi đôi chân dài trước chiếc ghế nhỏ, thở dài: “Không có cao thấp gì cả.”
“……”
Hình như…… Anh cũng không đến nỗi thô lỗ lắm.
Suy nghĩ của Huống Dã như bị kéo về từ một nơi xa xôi—— Lúc này anh mới nhớ ra vì sao bọn họ lại ở đây.
“Cô, giúp tôi?”
Tai cô như muốn bốc cháy, vậy mà cô vẫn có thời gian để xác nhận lại suy đoán trước đó của mình.
Chàng trai cũng không thúc giục, đôi mắt đen sâu thẳm dõi theo cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hay đúng hơn là, d*c v*ng chinh phục.
“Việc nhảy múa chiếm gần như toàn bộ cuộc sống của tôi. Mỗi lần luyện tập, mỗi lần biểu diễn, mỗi vòng thi và cuộc thi đều giống như từng đoạn đường ray——” Cô dùng hai tay mô phỏng bước chân tiến về phía trước, nhẹ nhàng kể: “Dẫn dắt tôi tiến lên từng bước.”
Hung dữ, nhưng cũng khá dịu dàng.
Nhìn đôi mắt buồn bã đang rũ xuống của cô, Huống Dã nhất thời không nói gì.
Khởi xướng nói chuyện, một là để phân tán sự tự chủ đang sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, hai là…… Muốn hiểu thêm.
Mạnh Kinh Hồng vô thức nín thở, cổ tay bị nắm đến nóng ran nhưng không dám động đậy.
“Vậy…… Anh đã gặp được điều gì?” Cô gái tò mò hỏi chàng trai, ánh mắt lấp lánh rõ ràng đang chờ mong một đáp án nào đó đặc biệt.
Mạnh Kinh Hồng chợt nghẹn thở, cô có cảm giác như hụt chân bước vào khoảng không.
Huống Dã hơi nhướng mày: “Gặp được một con mèo.”
“Anh cử động gì thế?” Lưỡi dao dịu dàng sau lưng anh cất tiếng hỏi.
Tay anh thô ráp, mạch máu ở cổ tay nóng hổi, nóng đến mức làm trái tim cô đập loạn cả lên.
Đầu lưỡi khẽ ấn vào vị trí má lúm đồng tiền, Huống Dã từ từ thở ra một hơi.
Rốt cuộc anh làm nghề gì?
Cả hai lặng im trong chốc lát rồi Huống Dã sải bước đi tới.
——Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng, vậy mà ép được chàng trai cao lớn ngồi trở lại ghế.
Nhưng lại không hoàn toàn giống.
Anh đi chậm hơn bình thường rất nhiều, đôi giày tác chiến giẫm lên sỏi vang lên từng tiếng “lạo xạo”.
Đúng là chuyện gì mẹ cô cũng báo cáo tường tận thật……
(*Anh ta: trong tiếng trung từ (他: anh ấy) và từ (她: cô ấy) phát âm giống nhau nên đoạn hội thoại sau hai người mới nhầm lẫn và không hiểu ý nhau.)
Cô có vẻ trầm lặng, lạnh nhạt nhưng thực ra lại tràn đầy sức sống, khả năng biểu đạt rất mạnh—— Cả cơ thể lẫn ngôn ngữ.
Cuộc đời anh cũng là đường ray, là một chuyến tàu không thể dừng lại, phải hoàn thành sứ mệnh và cứ thế lao về phía trước.
Anh đã quen với việc che giấu cảm xúc, không giỏi biểu đạt, càng không biết cách an ủi thần kinh nhạy cảm và u sầu của con gái.
Huống Dã nhìn chăm chú vào gương mặt thất vọng của cô gái: “Tôi hiểu cảm giác đó.”
Tối nay là lần thứ mấy rồi?
Khi bàn tay mềm mại lại chạm vào lưng một lần nữa, chàng trai khẽ nói: “Cô học múa bao nhiêu năm rồi?”
Vị trí đó rất gần tim.
Mạnh Kinh Hồng nhạy bén nhận ra trong đôi mắt đó—— Đây là sự công kích của đàn ông dành cho phụ nữ.
Cô gái lại nghĩ là anh đang ngầm thừa nhận.
Anh đưa tay sờ má phải, liếc nhìn cô: “Cào tôi một cái.”
Yết hầu chuyển động, giọng anh khàn khàn nhưng trong trẻo: “Đi loanh quanh đã.”
Không chịu nổi ánh nhìn trực diện như thế của chàng trai, cũng không dám dò xét sâu hơn xem trong ánh mắt của anh ẩn chứa điều gì, cô hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Tay cô cầm tăm bông lúc hạ xuống lại càng nhẹ nhàng hơn—— Nhẹ nhàng như cách anh vừa chăm sóc cô khi nãy……
Bàn tay đang thay tăm bông của Mạnh Kinh Hồng khựng lại, cô chậm rãi gật đầu: “Thích.”
Cô rất thích.
“Phạm lỗi à?” Huống Dã hỏi cô.
Sau đó là nhiều hơn nữa, vô số bươm bướm bay ra từ lồng ngực, từ dạ dày và từ trong tâm trí cô……
Cô đã kể với anh rất nhiều, nhưng không mong chờ anh sẽ mở lòng lại, cũng không đào sâu để tra hỏi.
Liên quan đến công việc trước đây, cũng chẳng thể giải thích được.
Chàng trai lắc đầu: “Vậy, cô có thích múa không?”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Lần này ra ngoài cũng vì chuyện đó.”
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Cô ấy biết, nhưng bận công việc, cũng hết cách.”
Khi ánh mắt càng lúc càng dính chặt như tơ kéo, phía sau chợt vang lên một tiếng “keng”——
——Một con bướm khẽ vỗ cánh, phá kén bay ra khỏi trái tim.
“Vậy để tôi nhẹ tay hơn một chút.” Nói xong, cô dùng tăm bông chấm nhẹ lên sau vai anh rồi cúi đầu thổi nhẹ một hơi.
Chàng trai trầm ngâm một lát, khẽ bật cười: “Có lẽ…… Là một chuyến tàu đến ga sớm.”
Huống Dã nhướng mày: Mẹ cô cũng là vũ công sao.
Chàng trai không để ý đến việc cô lảng tránh, chỉ mỉm cười cho qua: “Dù đi được bao xa, con đường đã bước qua sẽ không bao giờ là vô ích.”
Cô gái thở dài: “Tôi cảm thấy, cuộc sống 22 năm qua của tôi chỉ là một đường ray.”
Tay cô rất nhỏ, khẽ níu lấy anh, hai bàn tay chụm lại mới vừa phủ kín mu bàn tay anh.
Chương 7: Huống Dã – Hiểu rồi, cô cực kỳ thích
Tám múi.
chàng trai vặn nắp chai bằng một tay và uống một ngụm lớn nước.
Ấn đường của Huống Dã khẽ động, sắc mặt anh dịu lại đôi chút: “Muốn đi đâu?”
Chàng trai nghe xong thì im lặng trong chốc lát.
Người tên Trang gì đó, tám mươi phần trăm là không có ý tốt.
Xem ra dây đai cố định không ăn thua.
“……”
Huống Dã khẽ thở ra: “Khóa điều chỉnh bị hỏng.”
Chẳng qua chỉ là cô có lòng tốt, lấy ơn báo ơn thôi.
Trong tim dâng lên một cảm xúc tinh tế và khó gọi tên, sau đó lại hóa thành một khao khát hiếm hoi muốn được giãi bày, cô từ tốn mở lời: “Dạo gần đây, tôi có một kỳ thi múa rất quan trọng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Huống Dã bất lực nhắm mắt lại, để mặc cô gái tiếp tục bôi thuốc.
Nhưng không thể bước đi.
“Lưng anh bị dây thừng siết thành ra thế kia, anh cũng không tự bôi thuốc được mà.”
——Sự nổi loạn và dũng khí suốt hơn 20 năm cũng đồng loạt trỗi dậy.
“Nhất định phải là anh ta sao?” Huống Dã liếc cô gái, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh ta giỏi an ủi cô lắm à?”
Cô còn chưa nói xong thì chàng trai đã cởi áo khoác ngoài.
Không biết nói gì luôn.
Chàng trai nói xong thì đứng dậy.
Rõ ràng từng múi một……
——Sao lại có người chỉ cần nhìn mặt là đã hiểu thấu được lòng dạ của cô?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.