Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 103: Ngoại Truyện Ước Hẹn Ba Năm

Chương 103: Ngoại Truyện Ước Hẹn Ba Năm


Nói rồi Vân Nhi quay đầu bước đi, nàng ra khỏi phủ với không một chút do dự, thấy vậy Trần Phúc có cảm giác không an tâm, chàng đuổi theo. Với Phi Thân Đại Pháp, chẳng mấy chốc Trần Phúc đã phi ra đường và đón đầu được Vân Nhi.

Nhìn thấy Trân Phúc chặng trước mặt, Vân Nhi đứng lại, nàng cúi đầu, cố tránh ánh mắt của Trần Phúc, rồi nàng lên tiếng trước:

- Chàng đuổi theo ta làm gì?

Trần Phúc từ từ bước tới, bởi vì không biết được người con gái trước mắt đang nghĩ gì nên chàng nói nhỏ, giọng có vẻ hơi run:

- Ta xin lỗi!

Vân Nhi ngước lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tươi cười mỗi khi nhìn vào Trần Phúc giờ đây đã chuyển sang một màu lãnh đạm, có một chút oán hận hiện diện bên trong đôi mắt mong manh ấy:

- Chàng có cảm thấy mình ác độc lắm không, chàng cứu ta, kết bạn với ta, rồi giờ làm nhà ta tan hoan như thế kia, nếu vậy chẳng thà ban đầu chàng cứ mặt kệ ta, để bây giờ ta khỏi phải nhà tan cửa nát như thế này.

Vân Nhi đưa mắt nhìn sang hướng khác, nước mắt đã lăn dài trên hai gò má trắng hồng, nàng đã cố gắng kìm lại, thế nhưng nó vẫn cứ tuôn ta, nàng nhìn sang chỗ khác để Trần Phúc không nhìn thấy được.

Thế nhưng Trần Phúc đã thấy hết tất cả, chàng từ từ bước đến, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, chàng nói:

- Ta là một người làm quan, trách nhiệm của ta là bảo vệ người dân, làm sao ta có thể làm ngơ khi có người gặp nguy hiểm được chứ? Và ta cũng không thể làm ngơ trước những việc làm của cha nàng. Có thể nàng sẽ hận ta đến suốt cuộc đời, thế nhưng ta không để bách tính hận mình được. Điều đó là trái với đạo đức một người làm quan.

Vân Nhi đứng trơ mắt nhìn Trần Phúc, dường như lời nói của Trần Phúc đã khiến nàng hiểu ra vấn đề, nàng nhận ra người trước mặt mình không phải là một người bình thường, người này có cốt cách liêm khiết của một chính nhân quân tử, một người dám vì vạn người mà hy sinh bản thân mình.

Rồi nàng lại nhìn đi một hướng khác, nhưng lần này nàng đã nhẹ giọng lại:

- Cùng là người làm quan, thế nhưng chàng có thứ mà cha th·iếp không có, có lẽ th·iếp đã sai khi trách chàng.

Những lần trước là Vân Nhi đã chủ động ôm Trần Phúc, lúc đó chàng luôn cố giữ khoảng cách vì chàng biết rồi đây, cái cảnh mà chàng làm nàng khóc như thế này sẽ xảy ra.

Thế nhưng lần này, bằng tất cả tình yêu thương, Trần Phúc ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vân Nhi vào lòng, chàng nói nhỏ vào tai nàng:

- Ta không hy vọng nàng sẽ thôi hận ta, ta chỉ hy vọng mai này, khi nhìn lên sao trời, nàng hãy nhớ rằng có một người như ta từng xuất hiện trong đời nàng.

Vân Nhi đứng đơ người ra một chóc vì cái ôm này quá vội vàng, nhưng rồi sau khi nghe Trần Phúc nói xong thì nàng cũng bình tĩnh và đáp:

- Th·iếp giờ là con gái của một người t·ội p·hạm, thử hỏi làm sao có tư cách để hận chàng kia chứ?

Rồi Trần Phúc buông Vân Nhi ra, thế nhưng vẫn giữ tay trên vai nàng, chàng nói:

- Vậy thì nàng phải hứa với ta, sau này hãy sống thật tốt, không được đi lung tung một mình trong trấn, rồi còn phải tìm cho mình một lang quân như ý, có được không?

Vân Nhi mỉm cười, rồi nàng lại đưa mắt nhìn về hướng xa xăm:

- Chắc là không có ai như ý nữa rồi.

- Ơ... sao lại không? - Trần Phúc thắc mắc.

Vân Nhi quay qua, nàng đưa tay lên ngực Trần Phúc rồi nhìn thẳng vào mắt chàng, khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn như ngà bỗng có chút ửng hồng, đôi môi đỏ mộng khẽ run, nàng nói:

- Bởi vì chỉ có chàng mới khiến th·iếp ưng ý, nhưng thử hỏi đi tìm thêm một người tài đức vẹn toàn như chàng nữa ở đâu ra kia chứ?

Lúc này, khi nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ nhắn ướt át vì ánh lệ, những sợi tóc đen óng ả đung đưa trước trán, đôi má hồng mịn màng đang có vẻ nóng lên bởi vì lời từ đáy lòng đã nói ra.

Bất giác, Trần Phúc khom người hôn lên đôi môi xinh xắn đang mấp mé hờ hững của Vân Nhi.

Vân Nhi thoáng giật mình, mở to hai mắt để cố xem chuyện gì đang diễn ra. Rồi cũng rất nhanh, nàng nhận thức được Trần Phúc đang hôn mình.

Vân Nhi không kháng cự, ngược lại còn ôm lấy Trần Phúc, nàng nhắm mắt lại, hai bá hồng giờ đây đã đỏ ửng, nàng khẽ run lên vì Trần Phúc ở trên thì hôn môi, ở dưới thì một tay ôm lấy chiếc eo thon, tay còn lại vuốt ve cái rãnh lưng nhỏ nhắn của nàng.

Vân Nhi khẽ ưỡn người ra phía trước, cơ thể hai người lúc này đã dí sát vào nhau, hương thơm từ mái tóc, đôi môi và cơ thể của Vân Nhi cùng lúc lan tràn vào mũi Lạc Thiên khiến chàng càng thêm đê mê.

Đôi môi mềm mại của Vân Nhi như có một ma lực nào đó khiến chàng không thể dứt ra, hai cánh tay cũng không thể kiểm soát, một cái thì siết chặt chiếc eo thon của nàng rồi kéo tấm thân nhỏ nhắn ấy vào gần mình hơn, tay còn lại thì luồn qua mái tóc đen óng mượt xoa xoa lên tấm lưng mịn màng của Vân Nhi.

Hai người vô cùng tự nhiên và hài hòa, không có chút gì là xa lạ dù chỉ mới hôn nhau lần đầu, Vân Nhi dù có chút ngượng ngùng nhưng giờ phút này nàng như bị hôn mê vậy, nữa mơ nữa tỉnh, không còn biết chuyện gì đang diễn ra.

Thế nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nồng ấm của Trần Phúc đang hòa huyện vô cùng nhịp nhàng với khí tức trong người nàng, một chút sức nóng từ lòng bàn tay của Trần Phúc cứ liên tục truyền vào tấm lưng đang co giật của nàng. Một cảm giác khó tả mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trải qua, nó khiến nàng kết hợp vô cùng tự nhiên với Trần Phúc để cùng nhau tận hưởng giây phút diệu kỳ này.

Rồi sau một hồi hôn nhau, cả hai dừng lại, Trần Phúc từ từ buông Vân Nhi ra, lúc này nàng vẫn còn bàng hoàng sau nụ hôn vừa rồi. Hai con mắt nhỏ nhắn ánh lệ của Vân Nhi cứ nhìn Trần Phúc không thôi. Trần Phúc đưa tay lên lau đi vết son lem ra trên đôi môi mấp mé của nàng rồi nói:

- Ta còn trọng trách với Đại Việt, thế nhưng ta tin rằng trong ba năm nữa ta sẽ dẹp yên loạn lạc, nàng có thể chờ ta cho tới lúc đó không?

Đôi mắt ánh lệ của Vân Nhi chớp chớp, nàng từ từ áp vào lòng Trần Phúc rồi chủ động ôm lấy cơ thể cường tráng của chàng, sau đó, một thanh âm êm dịu phát ra:

- Chỉ cần đó là chàng thì dù có là mười năm hay hai mươi năm, th·iếp vẫn sẽ ở đây đợi chàng.

Nói rồi Vân Nhi với tay lấy ra mặt dây chuyền nàng đeo trên cổ, đó là một viên ngọc nhỏ màu vàng kim óng ả. Nàng cẩn thận nhét nó vào tay Trần Phúc, rồi hai má ửng hồng, nàng bẽn lẽn nói:

- Chàng hãy mang theo thứ này và nhớ kỹ, trong ngày dài tháng rộng phía trước, dù cho có chuyện gì xảy ra thì ở Thất Sơn luôn có một thiếu nữ tên là Vân Nhi vẫn đợi chàng trở về.

Trần Phúc cầm lấy viên ngọc rồi nói:

- Nhất định ba năm nữa ta sẽ quay lại đón nàng về dinh và cho nàng một danh phận rõ ràng, hãy đợi ta!

Vừa nói Trần Phúc vừa đưa tay vén những sợi tóc trên trán Vân Nhi ra và đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó rất nhanh Trần Phúc đã phi thân đi mất, để lại Vân Nhi đứng đó nhìn lên trời cao tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong cái cuộc đời của nàng vậy...

Chương 103: Ngoại Truyện Ước Hẹn Ba Năm