Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 105: Xin Đừng Thêm Nữa!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Xin Đừng Thêm Nữa!


- Ố... ngạc nhiên thật, chúng ta có cùng tên đệm đấy, cô có thấy đây là một cái duyên không?

Trần Phúc ngó qua thì nhận ra là cò đưa tin của Hồng Minh, chàng với tay lấy lá thư trên chân con cò ra đọc thì có tin trụ sở ở đây có việc quan trọng cần chàng đến hỗ trợ gấp.

Nghe vậy thì Huyền Trinh và Trần Phúc cũng bước qua chỗ Trần Thanh, rồi Huyền Trinh nói:

Bởi vì hình bộ và Hồng Minh cùng hoạt động truy bắt t·ội p·hạm nên cả hai cơ quan rất hay đụng chạm với nhau, và cảnh hai người đứng đầu hai bộ phận như Trần Phúc và Trần Thanh kèn cựa với nhau luôn là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Mộc Thảo cũng là bạn học của cả đám, thế nhưng Mộc Thảo nhỏ hơn mọi người một tuổi, muội ấy bị mù bẩm sinh nên luôn được các huynh đệ tỷ muội yêu thương chiều chuộng như em út trong nhà.

- Có gì đâu mà rối, Thiên An cũng mến Mộc Thảo mà, chủ yếu là ở huynh, cứ tùy cơ mà hành sự, không có gì phải rối hết, cố lên - Huyền Trinh đưa nấm tay ra trước động viên Trần Phúc.

Cô nương này chính là Huyền Trinh, còn tên cãi nhau với Trần Phúc là Trần Thanh, cả hai đều là bạn học lúc nhỏ của Trần Phúc và Thiên An.

- Nhờ cô vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi chàng ủ rủ nói với Huyền Trinh:

- Được không đó? Tôi mà tan cửa nát nhà là sẽ tới tìm cô đó nha - Trần Phúc liếc mắt nghi ngờ.

Huyền Trinh ôm mặt thở dài rồi nói:

- Sao huynh lại ở đây vậy Trần Phúc?

- Đáng ghét! Tình hình đang cấp bách mà còn đứng đó hàn nguyên! Có gì thì đợi về nhà rồi nói.

- Tôi lo là lo cho cô ấy chứ lo gì cái mạng của tôi, cô thật là...

Trần Phúc cũng thở dày:

Trần Thanh thấy Trần Phúc bố láo nên định lao vào thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Huyền Trinh nên hắn cay cú quay đi. Rồi Huyền Trinh nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc đó bỗng dưng có một con cò trắng và một con sáo đen bay tới. Con cò bay lên vai Trần Phúc còn con sáo bay lên vai Trần Thanh.

- Tình hình giờ thì cũng hơi căng thẳng đấy, chúng ta nên chia nhau ra tìm kiếm thì hơn.

- Lo cho người ta? Không lẽ là... thành đôi rồi hả?

Chương 105: Xin Đừng Thêm Nữa!

Nói rồi Trần Phúc và Trương Lĩnh rời khỏi đó. Ở bên kia thì có vẻ như quan phủ cũng đang có việc khẩn nên Trần Thanh đã giao chỗ này lại cho Huyền Trinh và đi mất.

- Thôi, thôi, cho tôi xin đi, tôi bây giờ rối não lắm, xin đừng thêm nữa, xin đừng thêm nữa!

Huyền Trinh nghe vậy thì nhướng mày, bĩu môi tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Nhất định được mà! Huynh phải tin tôi, trực giác của nữ nhi không bao giờ là sai, cố lên!

- Cái gì? Mộc Thảo muội muội cũng bị thất lạc? - Trần Phúc hốt hoảng.

- Có vẻ sự việc khá nghiêm trọng, cần phải có hai người qua trụ sở, người còn lại sẽ ở đây tìm Thiên An.

- Thật ra thì nhiệm vụ của Hình Bộ cùng hệ thống quan phủ là xử lý những vụ án thường trực của dân chúng. Còn Hồng Minh thì chuyên xử lý những tên t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm. Nói cách khác Hồng Minh nghe có vẻ cao cấp hơn Hình Bộ, thế nhưng số lượng t·ội p·hạm và các vụ án mà Hình Bộ đảm nhiệm lại nhiều hơn Hồng Minh gấp mấy chục lần. Sự kèn cựa hơn thua nhau của cả hai bên cũng từ đó mà ra, cũng vì xem coi bên nào đóng vai trò quan trọng hơn. Thế nhưng một điều rõ ràng là cả hai tổ chức này có nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau, vốn chẳng có gì phải so kè cả, tất cả cũng chỉ là vì một Đại Việt tơi đẹp mà thôi...

- Ấy, cũng không hẳn, nhưng mà cũng xém rồi, còn tí nữa thôi! Cô biết đó, đi chung với nhau thì tình cảm cũng lớn dần mà - Trần Phúc thì thầm như sợ bị ai nghe thấy.

- Cái gì? Huynh dám để Thiên An m·ất t·ích? Mà cô ấy đi đâu đây?

Nó khiến chàng mỗi khi nhớ lại bóng hình ấy thì bất giác trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy thì Huyền Trần đáp:

- Cô ấy mà có chuyện gì thì Hoàng thượng sẽ lấy cái đầu của huynh đem cho c·h·ó ăn đấy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Huyền Trinh nghe xong thì trợn tròng hai mắt, vội vàng lôi Trần Phúc qua một gốc rồi nói nhỏ:

Trương Lĩnh đọc xong thư thì nói:

Thấy chớp mắt cái chỉ còn lại hai cô gái, Huyền Trinh chủ động lại chào hỏi Huyền Trân:

Nói chung đó là những ngày tháng mà không biết phải nói ra sao, thế nhưng hình dung về một tiểu muội muội dù không thấy gì nhưng vẫn luôn kè kè bên Trần Phúc, cùng chàng chơi đùa như hai người bình thường với nhau.

Lúc nhỏ cả bọn chơi với nhau rất thân, thế nhưng chỉ có Trần Phúc và Trần Thanh là luôn như nước với lửa, cả hai không bao giờ hòa hợp được và luôn luôn cãi nhau mỗi khi gặp mặt.

Nghe tới đây Trần Phúc xây xẩm mặt mày, chuyện Thiên An chưa xong giờ thêm Mộc Thảo nữa, chàng tự hỏi sau cuộc đời chàng nó rối nùi vậy, lúc này Trần Phúc rất muốn khóc than cho chính mình nhưng rồi lại nén nước mắt vào trong và nói:

- Tôi là Huyền Trân, người của Hồng Minh!

Lúc này Trần Phúc khá băn khoăn, chàng vừa lo cho Thiên An cũng vừa lo chuyện của trụ sở, nhất thời chàng không biết mình nên chọn bên nào.

- Những vụ ma quỷ như thế này là sở trường của tôi, để tôi lo bên đây cho, hai huynh qua trụ sở đi.

- Chán hai người ghê á, kè kè với nhau từ nhỏ tới giờ mà chưa thành đôi, chả biết tới cái mùa thu nào mới được nghe tin mừng của hai người nữa. Mà sẵn đây tôi nói luôn, Mộc Thảo muội muội cũng lưu luyến huynh lắm à nha, nó cứ nhắc huynh hoài làm tôi nhức hết cả đầu, huynh tự liệu mà hài hòa đó nha! - Huyền Trinh vừa nói vừa giật chỏ cười mỉm với Trần Phúc.

- Bọn tôi bị thất lạc đồng đội nên vào đây tìm, còn cô và tên kia làm gì ở đây? - Trần Phúc hất cằm về phía Trần Thanh rồi nói.

Thấy Huỳnh Trân quả quyết như vậy thì Trần Phúc cũng an tâm phần nào, chàng đưa tay lên nắm chặt tay Huyền Trân rồi nói:

- Cô ấy đã gia nhập Hồng Minh - Trần Phúc đáp.

Thấy vậy thì Huyền Trinh bá vai Trần Phúc và nói nhỏ: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ùm, cứ tin ở tôi! - Huyền Trân gật đầu đáp.

Lúc còn bé, tuy Mộc Thảo không nhìn thấy gì, thế nhưng Trần Phúc luôn rủ muội ấy đi chơi đủ thứ trò, từ câu cá trong ao tới bắt dế ngoài đồng, rồi còn trốn tìm trong nhà, nướng khoai ngoài sân...

- Xem ra chuyện ở đây đã được giao cho chúng ta xử lý rồi nhỉ, làm quen nhé, tôi là Huyền Trinh, người của Hình Bộ.

Thấy vậy thì Huyền Trân cũng mỉm cười nhẹ rồi nói:

- Không giấu gì huynh, Mộc Thảo cũng đã bị m·ất t·ích khi vào đây, chúng tôi cũng đang đi tìm muội ấy.

Và ngày đó, cái người yêu thương và chiều chuộng Mộc Thảo nhất không ai khác chính là Trần Phúc.

Và thế là hôm nay duyên số lại đưa đẩy bọn họ cùng có mặt ở đây. Thấy Huyền Trinh đến nói chuyện lịch sự thì Trần Phúc đứng lên đáp:

- Tình hình này thì chúng ta phải chia ra hành động thôi.

Trần Thanh là con trai của Hình Bộ Thượng Thư Trần Tín, hắn được cha hắn giao cho chức Tổng Quản, chuyện việc quản lý các hoạt động của hình bộ ở trung ương và quan phủ ở địa phương.

- Thật ra người m·ất t·ích bên tôi chính là Thiên An.

Thấy vậy thì Huyện Trân phì cười rồi vỗ vay Trần Phúc nói:

Từ nãy đến giờ Trương Lĩnh và Huyền Trân vẫn đứng phía sau ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, còn Trần Thanh thấy Huyền Trinh và Trần Phúc xì xầm to nhỏ thì khó chịu quát:

Thấy Trần Phúc có vẻ e dè, Huyền Trinh quả quyết:

Cằm lá thư đưa qua cho Trương Lĩnh và Huyền Trần đọc rồi Trần Phúc nói:

Nghe Huyền Trân nói vậy thì Huyền Trinh mỉm cười rồi đáp:

Lúc này cô nương kia mới thả cả hai ra, sau đó tiến lại trước Trần Phúc rồi hỏi:

- Coi kìa, đừng có chưng cái bộ mặt lo lắng đó ra chứ, tôi hứa sẽ mang Công chúa nhỏ của huynh nguyên vẹn trở về, cứ giao chỗ này cho tôi!

Huyền Trinh cau mày:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Xin Đừng Thêm Nữa!