0
Rồi bỗng ánh mắt Huyền Trân bị thu hút bởi một thứ mà Trương Lĩnh đang nắm chặt trong tay, đó là bông hoa sen trắng mà nàng thường cài trên tóc.
Bông hoa đó sử dụng linh khí của nàng để giữ nó luôn tươi mới và không héo úa dù cho có trải qua bao năm tháng.
Nàng còn nhớ rằng ngày đó sư phụ của nàng đã cài nó lên tóc cho nàng, và kể từ đó nó luôn theo nàng như hình với bóng.
Chẳng biết vì sao Trương Lĩnh lại vừa cầm nó trong tay mà vừa ngủ như vậy, nàng nghĩ có thể là hôm qua lúc nàng ngất đi thì nó bị rơi ra và Trương Linh đã vô tình nhặt được nó.
Rồi khi Huyền Trân đang chìm vào những dòng suy nghĩ thì Trương Lĩnh chợt tỉnh lại, chàng ngồi thẳng dậy ưỡn người ngáp dài một cái rồi bất chợt nhìn thấy ánh mắt như chứa hơi nước của Huyền Trân đang nhìn mình.
Ánh mắt của Huyền Trân lúc nào cũng vậy, cũng ướt át với một chút ánh lệ khiến Trương Lĩnh luôn cảm thấy có chút giao động mỗi khi nhìn vào nó.
- Cô tỉnh từ lúc nào vậy? - Trương Lĩnh ngáp xong thì quay qua nói với Huyền Trân.
Huyền Trân nằm trên giường trùm chăn kín mít chỉ để lộ phần đầu, giọng nói yêu kiều đáp:
- Cũng mới tỉnh, mà chuyện bên các huynh ổn không?
Nghe Huyền Trân hỏi thì Trương Lĩnh gãi đầu, nhất thời chưa biết nói làm sao cho ngắn gọn, mà nghĩ qua nghĩ lại thì lại ngồi kể một lèo những gì đã diễn ra.
Huyền Trân nằm nghe mà mắt trợn tròn, mồm há to, đi từ bất ngờ này đến kinh ngạc khác. Sau một hồi lâu thì Trương Lĩnh cũng kể xong, rồi nàng nói:
- Ghê vậy sao? Nếu tôi có ở đó thì thật sự tôi cũng chẳng biết giúp gì, những kẻ có luân xa vượt xa sức mạnh của những người chỉ có Thần Binh đơn thuần.
- Phải - Trương Lĩnh trầm tư nói - những kẻ của hai thế lực lớn đó đều là những cao thủ luân xa. Bản thân tôi cũng cần phải rèn luyện thêm nhiều mới có thể đối đầu với bọn chúng.
- Cùng cố gắng nhé! - Huyền Trân đưa nấm tay ra kèm theo ánh mắt chan chứa, đôi môi quyến rũ cùng một nụ cười tươi tắn.
Thấy vậy thì Trương Lĩnh cũng mỉm cười, chàng gật đầu rồi cụng tay với Huyền Trân:
- Nhất trí!
Lúc này nhìn thấy Trương Lĩnh vẫn cầm trong tay bông hoa sen trắng của mình, Huyền Trân chỉ tay vào nó rồi nói:
- Cái đó... là của tôi đúng không?
Đến lúc này Trương Lĩnh mới nhớ ra hôm qua mình đã ngồi ngửi hương thơm trên bông hoa của Huyền Trân mà ngủ say lúc nào không hay.
Rồi đến bây giờ chàng vẫn còn cầm nó và còn để Huyền Trân bắt gặp. Trương Lĩnh lúc này xấu hổ, mặt hơi ửng đỏ, gãi đầu cười gượng sau đó xòe tay ra đưa bông hoa cho Huyền Trân rồi nói:
- Hôm qua nó bị rơi ra, tôi vô tình nhặt lại được, hì hì!
Huyền Trân thấy Trương Lĩnh lúng túng đến đỏ mặt thì phì cười, đôi môi xinh đẹp tươi tắn trên làn da hồng hào, hai mắt nhỏ híp lại vui vẻ đáp:
- Cảm ơn huynh!
Nói rồi Huyền Trân đưa tay ra định cầm lấy bông hoa sen thì Trương Lĩnh chợt giật nó lại, ánh mắt ân cần, giọng nói nhẹ nhàng nhìn Huyền Trân:
- Để tôi cài cho!
Chẳng kịp để Huyền Trân trả lời, vừa nói xong thì Trương Lĩnh đã chòm tới, tay cầm bông hoa cẩn thận cài nó lên mái tóc đen óng mượt như một dải lụa của Huyền Trân.
Huyền Trân lúc này hai mắt nhỏ nhưng cố mở to vì có hơi bất ngờ, hành động này có hơi thân mật khiến nàng hơi căng thẳng.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt ân cần của Trương Lĩnh, cơ thể nàng như mềm nhũn ra, chẳng có chút phản kháng mà ngược lại còn nằm im tiếp nhận sự quan tâm này.
Rồi khi đã cài xong bông hoa lên tóc, Trương Lĩnh ngồi lại, miệng cười tươi nhìn Huyền Trân nói:
- Xong! Xinh như hoa luôn.
Huyền Trân lúc này nghệt ra, đôi mắt nhỏ ướt át chớp chớp mấy cái nhìn Trương Lĩnh, hai tay co lên nắm chặt tấm chăn, gò má lúc này đã đỏ ửng.
Cái cảm giác người khác nhìn mình mỉm cười và khen ngợi, một cảm giác thật là khó tả, nó khiến con tim nàng đập mạnh liên hồi, bất giác chẳng biết nói gì, miệng lắp ba lắp bắp:
- Có, có... thật không?
Trương Lĩnh lúc này cũng hồi hộp không kém, chàng ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng đang mếu máo vì chẳng biết tại sao mình lại có đủ dũng khí để làm vậy nữa.
Rồi khi nhìn thấy cái vẻ ảo não ngượng ngùng của Huyền Trân thì Trương Lĩnh lại càng hồi hộp hơn nữa, lúc này chỉ biết gật đầu rồi lại tươi cười đáp:
- Thật!
Không khí ngại ngùng lan tràn bên trong căn phòng nhỏ, trong lúc cả hai đều đang không biết nói gì tiếp theo thì bỗng nhiên bụng bọn họ cùng kêu lên, thấy vậy thì Trương Lĩnh liền nói:
- Mà cô có muốn đi ăn không?
Như chỉ chờ có thế, Huyền Trân liền gật đầu đồng ý.
Rồi sau đó cả hai cùng đi ăn sáng, họ vui vẻ bên nhau tận hưởng tiết trời xe lạnh của nơi địa đầu tổ quốc...
***
Cũng vào hôm đó, Minh Nguyệt đến căn cứ của Quân Sáng Thế ở Bắc Giang, nàng được dẫn vào một căn phòng nhỏ.
Bên trong căn phòng lúc này Trần Hưng đang ngồi uống trà bên một cái bàn tròn, còn bên cạnh là một cái bàn dài và lớn hơn đang có Minh Luân và Lý Hoàng nằm bất tỉnh trên đó.
Vừa vào trong, Minh Nguyệt đưa mắt qua nhìn hai người bất tỉnh thì không khỏi ngạc nhiên, nàng đi qua bàn tròn ngồi xuống đối diện Trần Hưng, gương mặt cau có, giọng nói lãnh đạm:
- Sao cả hai bị thương nặng vậy?
Trần Hưng trong bộ hoàng bào với tay hớp một ngụm trà, ánh mắt bình thản đáp:
- Có thánh nhân xuất hiện, cả hai hợp sức vẫn không đánh lại, kết quả là vậy!
Nghe xong thì ánh mắt Minh Nguyệt lộ vẻ trầm tư nhìn qua cái bàn lớn, những kịch bản chạy lên trong đầu nàng, lúc tập trung suy nghĩ thì hai hàm răng cắn nhẹ vào nhau khiến cằm xê dịch.
Rồi sau một hồi suy tư thì nàng chợt nở một nụ cười bất giác và nghĩ thầm: "Thế trận như vậy mà còn đi được một nước cờ ẩn để phản công, được lắm Trần Phúc, lần này coi như hòa vậy."
Nhìn thấy Minh Nguyệt trầm tư một hồi lâu thì Trần Hưng mở lời phá tan không khí im lặng:
- Mà chuyến hàng lần này thành công trót lọt cũng nhờ vào kế sách của Nguyệt Thần Công Chúa, Quân Sáng Thế xin đa tạ, ngày sao nếu có cơ hội thì cũng hy vọng lại được hợp tác với Thế Giới Ngầm.
Nghe xong thì Minh Nguyệt đứng lên, nàng đi tới vát tên Lý Hoàng lên vai rồi quay qua Trần Hưng nói:
- Sáng Thế Chủ đừng khách sáu, dù sao thì chúng ta cũng là người cùng chung một họ!
Vừa nói Minh Nguyệt vừa vận khí bật mắt sáng lên một tí rồi lại tắt. Thấy vậy thì Trần Hưng cũng hơi bất ngờ, nhất thời dấy lên những câu hỏi trong đầu, thế nhưng chưa kịp hỏi thì Minh Nguyệt đã quay lưng bước đi, trước khi rời khỏi nàng phất tay một cái:
- Thôi chào nhé! Tôi còn có việc, ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại!
Nói rồi Minh Nguyệt đi ra khỏi phòng trong sự khó hiểu của Trần Hưng.
Vừa ra khỏi phòng thì chợt có một thằng nhóc tầm mười tuổi đang chạy chơi mà không để ý đụng vào Minh Nguyệt. Thằng nhóc vừa ngã ngửa ra phía sau thì có một tên lính chạy tới đỡ nó đứng lên, vừa đỡ tên lính vừa nói:
- Thiếu chủ đừng đi nhanh như thế, đụng vào người khác rồi thấy không?
Thằng nhóc đứng lên cau có chỉ tay vào Minh Nguyệt và nói:
- Là con mụ này ngáng đường ta, mau đem ả đi hành quyết cho ta!
Minh Nguyệt nghe xong thì chân mày giật liên hồi, đang định cho nó một bạt tay thì từ trong phòng, Trần Hưng bước ra tóm cổ thằng bé xách lên, sau đó hắn quay qua Minh Nguyệt nói:
- Trẻ con không hiểu chuyện, mong Công chúa đừng để bụng!
Mặc cho thằng bé la hét, tên Trần Hưng vẫn xách nó trên tay như xách khúc củi vậy. Còn Minh Nguyệt lúc này thì đang sôi máu vì bị gọi là con mụ, thế nhưng Sáng Thế Chủ đã xuống nước thì nàng cũng không thể hẹp hồi, nghĩ rồi Minh Nguyệt hất cằm nói:
- Con của huynh à? Trông lớn đấy!
Minh Nguyệt nhìn tên Trần Hưng này cũng chỉ tầm ba mấy tuổi, vậy mà có con lớn phết, điều đó khiến nàng hơi ngạc nhiên, chắc là thời trẻ của hắn cũng mây mưa lắm.
- Kết quả của tuổi trai trẻ ấy mà! - Trần Hưng gãi đầu cười gượng đáp.
Thấy vậy thì Minh Nguyệt cũng mỉm cười rồi nói:
- Thôi không còn chuyện gì, tôi đi nhé!
Nói rồi chẳng đợi Trần Hưng trả lời, Minh Nguyệt quay lưng bước đi trong sự la hét của thằng nhỏ láo cá.