Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 65: Cướp Xe Lương Thực

Chương 65: Cướp Xe Lương Thực


Thấy vậy lão Chu nói:

- Trời đất! Sau lại để nó đói đến mức đó vậy, vào đây ta cho ít gạo này.

Vừa nói lão Chu vừa đi vào hũ gạo trong nhà để lấy gạo, thế nhưng khi vừa mở hũ gạo ra thì ông mới tá hỏa khi nhà ông cũng chẳng còn hạt gạo nào, ông buồn bã đi ra nói với cô bé:

- Nhà ta cũng hết gạo luôn rồi!

Nhìn vẻ mặt con bé vừa mới mừng vì sắp mượn được gạo đó mà ngay nghi nghe lão nói thì lại buồn bã không nguôi, thấy vậy lão Chu tức giận nói:

- Đáng ghét! Cũng tại bọn lính khốn kiếp, lúc sáng bọn chúng đến đòi thêm gạo, làm số gạo dự trữ của ta cũng hết sạch - rồi ông quay qua nói với cô bé - đưa chén cho ta, ta qua nhà khác mượn cho.

Sau đó lão chu đi qua các nhà ở gần để hỏi mượn gạo. Thế nhưng sau khi đi hết các nhà rồi lão quay lại vẫn cầm cái chén không, ông ta buồn bã nói:

- Không được rồi! Nhà ai cũng còn ít gạo, họ còn không đủ ăn nữa huống chi là cho mượn.

Cô bé đó thấy vậy thì nói:

- Đa tạ ông đã cố giúp, đành phải chờ mẹ cháu về vậy.

Nói rồi cô bé đó quay vào ôm lấy tiểu đệ của mình và nói:

- Ráng lên đệ đệ, mẹ sắp về rồi, lúc đó tỷ sẽ nấu cơm cho đệ ăn.

Cậu nhỏ không nói nổi nữa, mắt nhắm lờ đờ, dường như sắp ngất xỉu. Ngay lúc này một người nữ nhân cũng đi vào nhà, vừa thấy người đó, cô bé chạy ra nói:

- Mẹ! Có gạo rồi đúng không mẹ! Mau đưa con đi nấu cơm cho đệ đệ ăn.

Người đó lặng lẽ đi vào, ôm lấy cậu nhỏ nằm dưới sàn, bà nói mà giọng run bần bật:

- Mẹ xin lỗi con! Mẹ không đủ tiền mua gạo cho con ăn!

Cô bé ngoài này cũng hiểu chuyện, đi vào ôm mẹ và tiểu đệ khóc theo. Lão Chu đứng ngoài này nhìn vào thì tức giận đấm tay vào cột nhà nói:

- Đáng ghét! Tất cả là tại bọn quan phủ và con mụ Thánh nữ khốn kh·iếp gì đó, bọn chúng đã mòn rút của dân đến mức cùng cực - ông ta quỳ xuống đưa tay lên trời than khóc - trời ơi là trời! Tại sao lại h·ành h·ạ người dân của cái vùng Thất Sơn này như vậy hả? Chúng tôi đã làm nên tội gì mà phải đến nước này? Trời ơi là trời!

Lâm Phong đứng đó chứng kiến hết tất cả, chàng tức giận tột cùng và nói:

- Đợi cháu một lát! Cháu sẽ mang gạo về ngay!

Vừa nói chàng vừa chạy đi tìm bọn lính đẩy xe lương thực, chạy mãi chạy mãi thì vào đến Mộc Trấn, sau khi lùng sục hết mọi con đường, cuối cùng Lâm Phong cũng nhìn thấy đám lính đi truy thu lương thực cùng với hai cái xe chất đầy gạo và thực phẩm.

Với nộ khí dâng trào, Lâm Phong rút gậy ra lao lên t·ấn c·ông bọn chúng. Cả đám lính thấy một nam nhân cầm gậy chạy tới thì ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, đến khi một tên bị gõ vào đầu và nằm b·ất t·ỉnh thì chúng mới quát lên:

- Này tên kai! Ngươi đang làm gì vậy?

Với ánh mắt sát khí đùng đùng, Lâm Phong chẳng nói chẳng rằng, quét gậy ngang một phát, khí tức bay tới đánh bật cả đám lính văn tám thước về phía sau. Chẳng mấy chốc, đã chẳng còn tên lính nào đứng vững trước cơn thịnh nộ của Lâm Phong.

Chàng nhanh chóng gom gạo và lương thực lại và chất lên một xe và kéo đi. Lâm Phong kéo cả núi thức ăn cao tám thước trên xe đi giữa trấn khiến ai ai nhìn thấy cũng kinh hãi, bọn họ bàn tán xì xầm, to nhỏ.

Thế nhưng lúc này trong đầu chàng chỉ mong muốn về làng Lưu Anh sớm nhất có thể chứ chẳng hề bận tâm đến mọi thứ xung quanh.

Thế nhưng ngay khi vừa ra khỏi Mộc Trấn thì có một tên tay cầm thương, mặc giáp phục và dẫn theo một đám lính đến chặng đầu xe kéo của Lâm Phong. Hắn ta bước tới nói:

- Tên kia đứng lại! Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?

Lâm Phong ngước lên lườm tên đó với ánh mắt sắc lẹm, chàng lạnh giọng:

- Tránh ra!

Tên đó nhìn thấy Lâm Phong sát khí đùng đùng thì có thoáng giậc mình nhưng sớm lấy lại bình tĩnh, hắn nói:

- C·ướp xe lương thực của quan phủ mà còn đã thương lính tuần hành, mau bắt hắn lại cho ta.

Nghe lệnh tên đó, cả đám lính lao lên đâm thương về phía Lâm Phong. Chàng nhanh chóng bỏ xe lương thực xuống và phi lên tung chiêu Quét Rác, quét một phát, một dòng khí đánh tới khiến cả bọn văn xa về phía sau nằm la liệt kêu la trong đau đớn.

Thấy cả đám lính chỉ trong một chiêu đã b·ị đ·ánh bay hết, tên cầm thương có phần nao núng, hắn quát to:

- Người... ngươi là ai? Tại sao lại đến đây làm càng hả?

- Ta nói lại một lần nữa! Nếu muốn sống thì biến ra chỗ khác - Lâm Phong nói.

Hắn ta nghe xong thì tức giận quát:

- Đáng ghét! Đúng là không coi ai ra gì mà, có ngon thì tiếp chiêu của ta!

Vừa nói hắn ta vừa lao lên vu·ng t·hương chém thẳng vào Lâm Phong. Chàng nhanh chóng dùng gậy đỡ lấy đầu thương của hắn, sau đó bước tới đập xối xả vào người tên đó khiến hắn ta phải vừa lui lại vừa giơ thương chống đỡ những cú đập liên hồi của Lâm Phong.

Sau một lúc vất vả thì hắn cũng lui xa ra được và thở hổn hển nói:

- Đáng ghét! Là loại quyền pháp gì đây chứ? Sau cứ đánh loạn xạ vậy hả?

Lâm Phong phi tới, vừa bay chàng vừa nói:

- Là Loạn Xạ Quyền đó tên đầu đất, không có chiêu số gì hết, chỉ đập liên hồi cho tới khi nào đối thủ gục xuống thì thôi.

Nhìn thấy Lâm Phong lao tới, tên đó dang rộng hai chân đứng thủ thế, tay múa thương xoay vòng liên tục một cách điêu luyện.

Lâm Phong đập vào bao nhiêu thì đều b·ị t·hương của hắn đánh bật ra bấy nhiêu. Lâm Phong bắt đầu mất kiên nhẫn, thế nhưng chàng càng cố lao vào thì lại càng bị đẩy ra, đánh một hồi bế tắc, Lâm Phong lui lại đứng thở hổn hển nói:

- Cái tên khốn này ở đâu ra mà múa thương như thánh vậy không biết?

Tên đó đắc ý nói to:

- Đã thấy sự lợi hại của Thất Sơn Thương Pháp của ta chưa hả, mau buôn v·ũ k·hí đầu hàng đi tên côn đồ kia.

Lâm Phong nghiến răng nói:

- Đáng ghét! Mất thời gian với tên này thật sự! - rồi chàng phi lên cao hô to - ta không có rảnh mà ở đây chơi đùa với ngươi, mau biến đi cho khuất mắt ta, Cú Nện Hoang Dã!

Lâm Phong vận khí vào Gậy Lang Vương tung một cú nện từ trên xuống dưới đập thẳng vào tên cầm thương.

Hắn ta thấy Lâm Phong lao đến thì vẫn tiếp tục thủ thế múa thương, những tưởng lần này Lâm Phong sẽ lại b·ị đ·ánh bay nhưng không, một cú nện với khí tức phát ra cuồn cuộn đập thẳng xuống khiến mặt đất xung quanh vỡ tung, tên cầm thương lún xuống ba thước rồi hộc máu mồm gục ngay tại chỗ.

Lâm Phong nhanh chóng quay lại kéo xe lương thực về làng Lưu Anh, khi vừa vào làng, chàng vừa đi vừa hét to:

- Mọi người ơi! Ra nhận lương thực này! Mọi người ơi!

Cả làng nghe thấy vậy thì ào ạt đổ ra đường, bọn họ chạy lại hỏi Lâm Phong:

- Này thiếu niên! Cậu lấy đống lương thực này ở đâu ra vậy? Đừng có nói là cậu c·ướp c·ủa bọn quan lính đó nha!

Lâm Phong cười tươi rồi đáp:

- Đúng vậy!

Nghe thấy thế cả làng hốt hoảng có vẻ e dè không dám lấy lương thực vì sợ bọn lính tới thì lại làm càng. Rồi Lâm Phong bỏ cái xe giữa đường, vai vát bốn bao gạo và ba con gà chạy đi và nói:

- Mọi người cứ lấy đi, bọn lính kéo đến tôi đã đập cho chúng xừ đầu hết rồi, không có gì phải lo đâu.

Chương 65: Cướp Xe Lương Thực