…
Một nơi đâu đó trong Âm Thi Cốc.
“A ——”Thương Vô Tà phát sinh gào thét giống như rung trời, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Bắc Tiểu Lục lại mạnh mẽ, khinh người như thế. “Phế vật! Phế vật!” Hắn nhìn về hai con Âm Sát Thi gào thét, có thể Âm Sát Thi chỉ có ở hắn ra lệnh sau đó mới sẽ tiến hành chiến đấu, bằng không nếu là có ý nghĩ tự chủ, phỏng chừng đầu một thì sẽ đem hắn trước tiên đập c·hết sau đó thôn phệ huyết nhục.
“Hừ!” Một lát sau, hắn bình tĩnh lại, tự nói, “Không có chuyện gì ta có thể dùng huyết tinh của yêu thú, hai con Âm Sát Thi đều có thể thăng cấp.”
Nghĩ tới bản thân lại mất đi một đầu Hắc Sát Thi, Thương Vô Tà liên không vui, hắn quyết định bây giờ sẽ tìm chỗ để Trúc Cơ, sau đó hắn có thể tìm kiếm thi cốt mạnh mẽ hơn.
…
Bên này, Bắc Tiểu Lục nhìn nơi Thương Vô Tà biến mất, nụ cười cũng thu diễm lại, hắn không phải không muốn g·iết tên tà tu này, chẳng qua không nắm chắc, thủ đoạn của hắn bây giờ quá ít, tên kia muốn chạy hắn không ngăn được.
Lần sau gặp lại, hắn phải bố trí một trận pháp phong tỏa không gian mới được.
Nhìn về hai đại công thần lần này, Bắc Tiểu Lục vô cùng hài lòng, ngay cả Tiểu Hắc thường ngày phiền hắn, hắn cũng không tức giận.
“Hai các ngươi lần này thật sự rất tốt, Loan tỷ ta đã cho thêm linh thạch vào trong Tụ Linh Trận rôi, linh khí sẽ không bị loãng, nếu có cơ hội ta chắc chắn sẽ rút một cái linh mạch vào trong.”
Tiểu Hắc nó được ra ngoài không cần phải vào bên trong kia nữa, mặc dù bên trong cũng rất tốt thế nhưng mà đi theo bên người lão đại, vẫn có chén canh mà ăn, như vậy chẳng phải thơm hơn hay sao.
“Lão đại, cái thứ đồ chơi kia đúng là khó nhai, cả người tỏa ra âm sát khí lạnh lẽo, hơn nữa lực phòng ngự lại rất mạnh, ta phải mất một lúc lâu mới công phá được nó”
Tiểu Hắc được ở bên ngoài vui vẻ, há miệng nói chuyện.
Bắc Tiểu Lục cũng bất đắc dĩ, quả thật thứ đồ chơi kia, không có thực lực siêu cường, rất khó diệt được, “Được rồi, ngươi cứ chuyên tâm nâng cao thực lực, lần tới cho mấy con Âm Sát Thi không có đường về”
Tiểu Hắc gật gật đầu, nó nghiêng nhìn nơi đây hỏi:
“Lão đại giờ chúng ta đi đâu?”
Bắc Tiểu Lục cũng không biết trả lời thế nào, tùy tiện nói:
“Đi bên kia thử xem”
Một người một thú cùng nhau chọn một hướng tùy ý rời đi.
…
Trên một ngọn núi cao vô tận, có một thiếu niên áo trắng đang khoanh chân ngồi trên một mỏm đá, hai mắt nhắm chặt lại, vạt áo tóc đen theo gió tung bay nhịp nhàng. Hơi xa xa phía sau có một con hắc xà nó chỉ bé bằng bàn một ngón tay, lười biếng cuộn tròn lại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thiếu niên.
“Lão đại thật là tự nhiên lại đòi lên trên này, cũng may một đường không gặp yêu thú cấp cao nào”
Âm thanh nhỏ bé đến mức khó có thể nghe thấy được, phát ra từ miệng của con hắc xà, nó chính là Tiểu Hắc, Hắc Lân Yêu Mãng, người ngồi bên kia không phải ai khác chính là Bắc Tiểu Lục.
Sau khi hai người đại chiến với Thương Vô Tà xong, liền chọn một hướng chạy đi, trên đường đi qua một ngọn phong núi chọc trời. Bắc Tiểu Lục dường như cảm giác được điều gì, vì vậy hai người quyết định đi lên phía trên đỉnh ngọn núi phong.
Sau khi lên được nơi đây, Bắc Tiểu Lục liền lặng thinh, từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống bên dưới, một phong cảnh êm dịu thu nhỏ lại vào trong đôi mắt của hắn. Trong lòng buồn phiền bao nhiều ngày tháng, cũng dần dần tĩnh lặng.
Một ngày, rồi hai ngày, và đến ba ngày, không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống, chỉ thấy hai mắt nhắm chặt, gió thổi qua làm cả người càng thêm phiêu dật.
Kiếp này sự tồn tại của hắn là ngẫu nhiên hay được sắp đặt?
Vận mệnh? Hắn có thể thoát khỏi ràng buộc của vận mệnh?
Hắn sẽ làm quân cờ? Hay trở thành người đánh cờ?
. . .
. . .
Tu phàm, Tu đạo, ta Tu chân! Tu kiếp, Tu người, ta Tu tâm!
Nghịch Vận, Nghịch Cảnh, Nghịch Thương Sinh!
" Ngũ hành tương sinh, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, vạn vật tương sinh tương khắc, Ngũ Hành có tạo hóa, . . ."
Mà vào lúc này, trong đầu Bắc Tiểu Lục vang len những câu nói bất hủ bất cửu bất sinh.
Hắn lên đây làm gì?
Cảm thụ thiên linh thiên địa làm gì?
Đương nhiên chính là vì Trúc Cơ!
Mảnh núi này, linh khí dị thường nồng đậm, đủ loại khác biệt lực lượng trong lòng đất tuần hoàn qua lại, nơi đây đã cho hắn một loại cảm giác đặc biệt.
Đã như vậy, cần gì phải chấp nhất suy nghĩ nữa!
Đắm chìm trong lục giác, Bắc Tiểu Lục cảm ứng được xung quanh linh khí thiên địa biến hóa.
"Lục Giác thông minh, Trúc Cơ vấn đạo!"
Ngồi trên đỉnh núi, hắn thở sâu thở ra một hơi, trong lúc đó vận chuyển một thân chân khí.
"Hưu. . ."
…
Gần đây mấy tháng.
Thường xuyên có tu sĩ đến nơi đây, dẫn đội là một lão giả Trúc Cơ Kỳ gầy còm, cùng một người thanh niên, một đôi thanh niên phu phụ, cùng mấy tên Luyện Khí kỳ đi vào trong sâm lâm.
Bọn hắn hầu như mỗi tháng, đều đến khu vực trong đây, tại phụ cận săn g·iết một ít cấp thấp yêu thú, đạt được thit cũng như cùng các loại tài liệu Luyện Khí, Luyện đan, cũng coi như có chút thu nhập.
Chỗ này là khu vực bên trong Thanh Lâm Sơn Mạch, chỗ xa xôi khu vực, tu sĩ muốn đi một đoạn đường xa mới tới được, hơn nữa xung quanh cũng rất nhiều yêu thú hoạt động.
Mỗi lần đến đây săn g·iết, bọn hắn đều có được một khoản thu nhập không tệ.
Gầy còm lão giả đang chuẩn bị mang theo mọi người rời đi, lúc này, hắn lại cảm giác được cái gì khác thường, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn qua hướng lên bầu trời.
Chỉ thấy, thiên địa đang bình lặng.
Bất chợt chỉ hơn mười giây thời gian, Phong Vân đột biến.
Mây đen đông nghịt, cuồn cuộn gào thét. Trên bầu trời, lấy Thanh Lâm Sơn Mạch làm trung tâm, hình thành một đạo Phong Bạo vòng xoáy.
Ngắn ngủn mấy chục giây, cỗ Phong Bạo vòng xoáy đã chiếm cứ một khoảng vùng không gian rộng lớn.
Nặng nề!
Khí tức kinh khủng, bao trùm hơn một trăm dặm sơn mạch.
Vô số cấp thấp yêu thú, hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Lão giả gầy còm cũng rất là khó hiểu, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, "Không tốt là kiếp vân, có người ở ở trên sơn mạch Độ Kiếp, mau rời khỏi nơi đây!"
Hắn không nói hai lời, trực tiếp ném ra ngoài một thanh pháp khí hạ phẩm phi kiếm, vội vàng kéo lên mấy người tu sĩ, điên cuồng bay ra khỏi phạm vi của Phong Bạo vòng xoáy.
Bọn hắn cách vòng xoáy Phong Bạo rất gần, nói không sẽ bị Lôi Kiếp kéo vào, vậy mấy người bọn họ khóc không ra nước mắt.
Bọn hắn một hơi chạy ra bên ngoài mấy chục dặm, cách xa Phong Bạo vòng xoáy, lúc này mới dừng lại, chưa tỉnh hồn quay đầu lại nhìn trung tâm sơn mạch.
"Lão đại, đây quả thật là có người ở bên trong trùng kích Kim Đan, muốn Độ Kiếp? Cái này là truyền thuyết Thiên Lôi kiếp! Ta rõ ràng có thể tận mắt thấy Kim Đan tiền bối Độ Kiếp, đây cũng quá may mắn!"
Người tuổi trẻ kia thập phần hưng phấn.
"Đời ta cũng là lần đầu gặp lên, trước kia chỉ là nghe nói qua mà thôi. Các ngươi cố gắng xem đi, nói không chừng ngày sau cũng có thể, có cơ hội nhìn tiền bối tu sĩ Độ Kiếp, trong lòng cũng có thể nhiều một chút nắm chắc, chuẩn bị càng đầy đủ một ít."
Lão giả gầy gòm cười khổ, hắn cũng mới là Trúc Cơ sơ kỳ, khoảng cách Trúc Cơ đỉnh phong đều là chuyện tình xa vạn dặm. Chớ nói chi là trùng kích Kim Đan Kỳ cảnh giới.
Mây đen vòng xoáy phạm vi rất rộng, khí tức kiếp vân kinh khủng càng là truyền tới bên ngoài ngàn dặm, ngay cả tu sĩ bên ngoài đều có thể trông thấy.
Rất nhanh, có một chút Trúc Cơ tu sĩ, thậm chí Luyện Khí tu sĩ cũng đi đến bên ngoài phụ cận sơn mạch, vây xem kiếp Vân.
"Cũng không biết là vị nào tiền bối bước vào cảnh giới Kim Đan, ở chỗ này Độ Kiếp!"
"Đợi vị tiền bối này sau khi độ kiếp, chúng ta liền tiến lên chúc mừng. Nói không chừng, tiền bối vừa kết Kim Đan, vui mừng, cho chúng ta một vài chỗ tốt."
Nhiều tên tu sĩ Trúc Cơ hưng phấn nói chuyện.
Gần đây những năm, chưa từng có tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, có thể trong Thanh Lâm Sơn mạch trùng kích Kim Đan.
Những tên Trúc Cơ tu sĩ bản địa, cũng thật lâu chưa từng nhìn thấy bộ dáng Thiên Lôi kiếp.
Đối với những tu sĩ Trúc Cơ muốn bước lên Kim Đan đại đạo, quan sát tu sĩ khác Độ Kiếp, chính là một sự kiện phi thường quý giá, có thể cảm nhận được Lôi Kiếp.
Hơn nữa, đối với tất cả tu sĩ Trúc Cơ mà nói, nhân sinh buồn đau nhất, chính là không đột phá được cảnh giới Kim Đan.
Note: Tác mất cả một ngày để viết ra được chương này, gặp bình cảnh
0