0
Không bao lâu Bắc Tiểu Lục liền vào Hải Giác Thành, vẫn như cũ thuận lợi, một mạch đi tới Uu lâu trước đó định sắn, quả nhiên mới bước vào hắn đã nhìn thấy Tây Thái Thần.
“Thái Thần huynh đệ, đã lâu không gặp”
Tây thái Thần cũng đã sớm nhìn thấy Bắc Tiểu Lục, vội vàng đứng lên hỏi thăm:
“Bắc huynh, liên lạc với ngươi thật là khó, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì rồi, giờ không có gì liền tốt rồi”
Bắc Tiểu Lục cũng khách khí giải thích:
“Trên đường xảy ra chút chuyện, nên mất nhiều thời gian”
Bỗng hắn nhìn về phía Tấy Thái Thần, ngạc nhiên: “Chúc mừng Thái Thần huynh Trúc Cơ thành công!”
“Ha ha, ngươi cũng nhận ra rồi, ta cũng là may mắn phát hiện ra một cái linh mạch, thuận lợi đạt được Trúc Cơ”
Tây Thái Thần vui sướng nói ra.
“Linh mạch Trúc Cơ!”
Tây Thái Thần mỉm cười gật đầu.
Bắc Tiểu Lục cũng không có hỏi sâu, biết được hắn lên Trúc Cơ cũng rất là ngạc nhiên, xem ra cũng không chỉ mình hắn đạt được cơ duyên.
“Đúng rồi, ta nhìn Bắc huynh tựa như…”
Dường như nhận ra gã tò mò, Bắc Tiểu Lục cũng trực tiếp nói: “Đúng vậy, ta cũng may mắn”
“Vậy xin chúc mừn Bắc huynh, vậy chúng ta cũng chuẩn bị đi Hỏa Châu thôi”. Tây Thái Thần vui mừng nói.
Bắc Tiểu Lục bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, Thái Thần huynh gần đây trong Hải Châu có chuyện gì xảy ra không?”
Hắn vốn định hỏi về Qủy U Tông, nhưng nghĩ lại cẩn thận hỏi một hướng khác.
Tấy Thái Thần cũng không suy nghĩ nhiều, gã nhìn ngó xung quanh truyền âm nói:
“Thật đúng dịp, ta cũng đang định kể cho Bắc huynh nghe, gần đây Hải Châu một tông môn ba sao đỉnh phong bị diệt môn.”
“Diệt môn?”Bắc Tiểu Lục kinh ngạc.
Tây Thái Thần gật đầu, ra hiệu để gã nói tiếp: “Đúng vậy, Qủy U Tông một tông môn ba sao đỉnh phong, chính là có Nguyên Anh trấn giữ đó, trong vòng một đêm liền bị diệt không còn. Ngay cả khách khanh trưởng lão cũng bị bọn họ diệt không tha”
Bắc Tiểu Lục trong lòng chấn động, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì, chỉ lẳng lặng ngồi lắng nghe.
“Nghe nói Qủy U Tông dám âm mưu triệu hồi tà ác sinh linh, dùng nguyên thần của mười hai vị khách khanh trưởng lão Kim Đan kỳ. Điều đáng nói là khách khanh trưởng lão không phải người của Qủy U Tông, bọn họ đều thông qua đấu giá lệnh bài mà có được. Ta nghe nói lần trước Tứ Tụ Lâu cũng có đấu giá một cái, không biết là tên gia hỏa đen đủi nào mua đươc”
“Được rồi để ta nói tiếp, bình thường mà nói tất nhiên là sẽ không dễ bị lộ. Nhưng đen cho Qủy U Tông,
có một tên đệ U của một đại môn phái hiếu kỳ mua. Tên đệ U này không tầm thường chút nào, đệ U quan môn của một vị trưởng lão tông môn sáu sao Ngưng Thể Kỳ. Rồi sau đó ngươi hiểu rồi đó, vị tiến bối kia phát hiện ra một truyện kinh khủng.”
“Sau khi nhỏ máu lệnh bài nhận chủ, nguyên thần liền sẽ kết lối với vật dẫn trung gian trong Qủy U Tông, chỉ cần họ muốn, là có thể rút nguyên thần của bọn họ về. Bọn Qủy U Tông này định dùng nguyên thần để tế luyện triệu hồi tà vật, nâng cao tu vi đột phá Hư Thần Kỳ. Sau khi vị tiền bối kia phát hiện chuyện này, liền bẩm báo cho tông môn, sau đó trong vòng một đêm, Qủy U Tông liền vị diệt môn. Ngay cả những khách khanh kia không ít người bị giết.”
“Ngươi nói đây có phải là tự mua dây buộc mình không?”
Bắc Tiểu Lục cười cười đáp qua loa, nhưng sau lưng thì ướt đẫm, trong lòng thì lạnh toát, ai mà nghĩ được chuyện này lại sâu xa như thế. Mua một cái lệnh bài liền rước họa vào thân, suýt nữa thì chết thế nào cũng không biết.
Qủa nhiên hắn vẫn quá ngây thơ!
Bắc Tiểu Lục dò hỏi,”Tông môn mà huynh nói là ai vậy?”
Tây Thái Thần nhỏ giọng nói, “Hải Châu thế lực mạnh nhất, tông môn sáu sao Hải Thiên Tông”
Bắc Tiểu Lục thầm ghi nhớ, mặc dù mấy người này còn có ý định giết mình, nhưng dù sao cũng loại trừ hộ hắn một mối nguy hiểm tiềm tàng, sau này nếu có chuyện gì xảy ra tranh chấp, hắn còn có thể một mắt nhắm mắt mở, thủ hạ lưu tình.
“Được rồi quyết đinh vậy đi, ba ngày nữa chúng ta sẽ lên đường”
Bắc Tiểu Lục nhìn Tây Thái Thần cười nói.
Ba ngày sau…
Hai người Bắc Tiểu Lục đang đi ra khỏi Hắc Giác Thành, bỗng nhiên phát hiện ở phía trước tập trung đông người. Từ đằng xa có thể nghe được những tiếng chửi bới, rất thô tục. Ở trong Hải Giác Thành mà dám ngang nhiên gây chuyện, xem ra hai thế lực này có địa vị không nhỏ.
Chính giữa đám đông, ngồi trên lưng ngựa, một thiếu niên phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, trên tay cầm một cây quạt phe phẩy. Còn phía bên kia, cũng là một thiếu niên anh tuấn, tráng kiện, làn da hơi ngăm ngồi trên lưng ngựa. Còn đứng bên cạnh hai người là hai vị lão giả khoảng năm sáu mươi tuổi, đằng sau là năm sáu hạ nhân, đang cầm vũ khí nhìn chằm chằm nhau, tựa như muốn lao lên sống chết vậy.
Thiếu niên da ngăm đứng bên phải hung hăng nói:
“ Nhạc U Phong, cái tên ẻo lả nhà ngươi, dám gây cản trở đường đi của bổn công tử. Muốn gì hả?"
Thiếu niên tên Nhạc U Phong phía bên kia hừ một cái, nói:
“ Dương Tiểu Quá, chính ngươi muốn gây sự, lại còn ngậm máu phun người. Bộ Dương gia biết dạy ngươi hả. Thật làm xấu mặt Dương gia mà.”
“ Dương gia dạy ta thế nào không cần ngươi quan tâm. Dù sao cũng hơn cái tên ẻo lả không khác gì nữ nhân như ngươi. Ầy ầy, có đứa con như ngươi, lão Nhạc Bất Quần kia chắc mất mặt lắm đây. Các ngươi nói có phải không?”.
Dương Tiểu Quá cũng không phải dạng vừa, ngay lập tức phản bác, còn kèm theo châm chọc.
“ Ngươi… “ Nhạc U Phong giận tím mặt. Từ trong mắt, sát khí hừng hực nổi lên.
“ Ha ha, muốn đánh nhau sao? Ngươi có ngon thì nhào dô. Để ta xem tên ẻo lả ngươi đánh đấm ra sao”. Dương Tiểu Quá không ngừng khiêu khích.
Đứng ở bên ngoài, Bắc Tiểu Lục thầm quan sát hai nam tử kia. Trông hai người này cũng mười chín hai mươi tuổi, tu vi cũng tầm Trúc Cơ trung kỳ. Mà nam tử tên Dương Tiểu Quá kia thực lực có lẽ mạnh hơn nam tử tên Nhạc U Phong kia.
Bắc Tiểu Lục tò mò nhìn Tây Thái Thần liền hỏi:
“Hai người kia là ai thế, ở trong Hải Giác Thành cũng dám làm loạn?”
Tây Thái Thần đứng bên cạnh, nhỏ giọng trả lời:
“A, vừa vặn ta biết hai người đó. Đám người ở phía bên phải là người của Dương gia, người tên Dương Tiểu Quá kia chính là cháu trai lão tổ Dương gia, Dương Thừa Viễn. Còn đám người áo xanh bên trái là người của Nhạc gia, người thanh niên áo trắng tên Nhạc U Phong cũng là cháu trai của lão tổ Nhạc gia, Nhạc Bất Hiếu. Hai vị lão tổ này đều là Hư Thần.”
Tây Thái Thần không hổ là người đến sớm hơn, biết rất nhiều thông tin. Lịch sử của hai gia tộc này theo như Tây Thái Thần nói. Cả hai gia tộc thành lập ngàn năm trước, tính ra cũng khá lâu đời. Hai gia tộc này luôn đấu đá lẫn nhau là do một quyển công pháp Địa cấp hạ phẩm. Nghe nói là hai tổ sư vào một ngàn năm trăm năm trước tìm được, sau đó lại giành nhau cuốn bí kíp.
Sau đó không biết thế nào lại chia thành hai quyển, phần đầu cho Dương gia giữ, phần còn lại là Nhạc gia. Vì muốn có được trọn bộ cuốn Địa cấp hạ phẩm đấy, cả hai gia tộc không biết bao nhiêu lần giao chiến với nhau.
Không lâu sau đó, cảm thấy cả hai đều tổn thất nghiêm trọng, nếu tiếp tục giằng co thì sẽ có ngư ông đắc lợi, sớm muộn cũng bị diệt tộc. Thế nên, tổ sư hai gia đứng ra nói chuyện, mỗi người một nửa, lĩnh ngộ đến đâu thì tùy thuộc mỗi gia tộc. Nhờ thế mà hơn một ngàn năm sau, cả hai gia tộc mới hồi phục trở lại. Nhưng trong tiềm thức mỗi đệ tử của hai gia tộc, nên đệ tử của hai gia tộc đều không ưa gì nhau. Thi thoảng hai bên cũng xảy ra đánh nhau, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.