Bên trong Ngũ Hành thế giới, Bắc Tiểu Lục ngồi xếp bằng, cả người đều lộ ra hư nhược, hắn b·ị t·hương rất nghiêm trọng. Không sai, mặc dù trước đó hắn chạy thoát được, nhưng vẫn bị uy lực của phi kiếm gây tổn thương.
Một đòn của Nguyên Anh cường giả, không phải hắn một tên tu sĩ Trúc Cơ có thể chịu được. Trong lòng Bắc Tiểu Lục thầm mắng, mười tám đời tổ tông tên tu sĩ Nguyên Anh kia.
Ba ngày sau, thương thế Bắc Tiểu Lục hoàn toàn ổn định lại, cũng may hắn không có thiếu đan dược, lại còn là đan dược thượng phẩm, dược tính hết sức ưu việt. Chính vì như vậy, hắn mới trong thời gian ngắn thương thế liền khôi phục.
Mở mắt ra liền thấy ba con yêu thú thân hình to lớn nằm ở trước mặt, thấy Bắc Tiểu Lục tỉnh lại, Tiểu Hắc vội vàng xoát độ thiện cảm.
“Lão đại ngươi rốt cuộc cũng không sao, mấy ngày trước mấy còn dọa tiểu đệ một hồi.”
Bắc Tiểu Lục lườm nó một cái, nhìn ba con vật phía trước phất tay nói, “Không sao, thương thế đã khỏi hắn, các ngươi không cần phải lo lắng”
Loan tỷ thấy vậy cũng hỏi thăm một chút, thấy hắn không sao liền vui vẻ tiếp tục chui vào lòng đất, vui sướng tiếp tục công việc. Bắc Tiểu Lục khẽ xoa đầu Hắc Hổ Thiên, nhìn Tiểu Hắc hỏi:
“Ta bế quan đã trôi qua bao lâu rồi?”
Tiểu Hắc lắc lư cái đuổi trả lời: “Đã qua ba ngày rồi lão đại”
Hắc Hổ Thiên cựa cựa tay Bắc Tiểu Lục, làm hắn hơi không hiểu, vẫn là Tiểu Hắc linh thông, truyền đạt cho:
“Lão đại đầu tên tiểu tử này muốn lão đại ban tên”
“Ô, ban tên hả” Bắc Tiểu Lục hiểu ra, hắn suy tư một chút nói: “Nếu không gọi mày là Đại Hắc”.
Chưa đợi Hắc Hổ Thiên lên tiếng, Tiểu Hắc đã xù lông, vội vàng lên tiếng: “Lão đại, sao lại thế được nó mà như thế chẳng phải ta, lại nhỏ hơn tên này hay sao?”
Thấy b·iểu t·ình của nó, Bắc Tiểu Lục mới để ý, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không nên, liền tùy tiện đặt: “Vậy gọi là Nhị Hắc”
Nói xong cũng không thèm để ý bọn này nữa, liền đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài Bắc Tiểu Lục liền phát hiện lại là một khu rừng, sao mà hắn có duyên với rừng rậm thế không biết.
Bắc Tiểu Lục lấy ra phi kiếm, mang theo một ánh sáng tím, trước khi Thổ Hoàng phản ứng, đã rời xa chỗ nơi này.
Thổ Hoàng nhìn thấy một ánh sáng tím bay ra từ địa bàn của nó, nhưng nó vốn lười biếng, nếu không x·âm p·hạm đến nó, nó thậm chí không thèm đuổi theo.
Một đường ngự kiếm bay đi.
Cách chỗ mà hắn đang bay tới không xa. Bốn gã tu sĩ Luyện Khí vây quanh đang đại chiến ác liệt với một Độc Giác Báo cấp hai. Mặc dù là bốn người liên thủ đối phó với Độc Giác Báo, nhưng con Độc Giác Báo này dường như cũng không lợi hại, nhưng bốn người này hiển nhiên cũng không mạnh, rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong.
Độc Giác Báo là yêu thú hỏa hệ, phun ra một q·uả c·ầu l·ửa, trong đó một tên luyện khí tầng tám trốn không kịp, bị lửa rơi trúng trên người sống c·hết còn chưa biết. Thấy ba người còn lại càng không phải là đối thủ của Độc Giác Báo, nhưng ba người cũng không dám bỏ trốn, bởi vì người trốn chắc chắn sẽ không thoát khỏi hỏa cầu của Độc Giác Báo .
Độc Giác Báo có một đặc tính. Chính là một khi đối phương chạy trốn, nó sẽ không tha cho đối phương, và nó sẽ chạy đuổi g·iết người bỏ trốn.
Bắc Tiểu Lục ngự kiếm đi qua trông thấy một màn này, thấy ba người sắp gặp nguy hiểm. Bắc Tiểu Lục cũng không định ngồi nhìn nữa.
Độc Giác Báo này vừa mới tiến Hỏa lên cấp hai, nhiều nhất cũng tương đương với Trúc Cơ tầng một mà thôi. Nghĩ đến muốn giúp đỡ, Bắc Tiểu Lục liền không do dự, phi kiếm đã vẽ ra một đạo kiếm khí trực tiếp bổ về phía Độc Giác Báo .
Độc Giác Báo lập tức cảm nhận được sự uy h·iếp, đồng thời phun ra mấy hỏa cầu phong bế phi kiếm của Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục trên không trung chỉ đứng im lặng trong chốc lát, phi kiếm của hắn đã dập tắt hỏa cầu của Độc Giác Báo, không đợi Độc Giác Báo thổi ra đợt sóng hỏa cầu thứ hai, Bắc Tiểu Lục đã khống chế phi kiếm bắn ra mấy đạo kiếm quang.
Phi kiếm còn chưa chém trúng Độc Giác Báo. Kiếm quang đã đâm xuyên qua một số bộ phận quan trọng của Độc Giác Báo. Bắc Tiểu Lục không muốn quá phô trương, không muốn tiếp tục phóng ra kiếm quang, mà là trực tiếp khống chế phi kiếm, mang theo một đạo kiếm khí gần cả trượng, chém đầu Độc Giác Báo rơi xuống.
Ba gã tu sĩ Luyện Khí đứng ngây người hồi lâu chưa kịp phản ứng. Đơn giản g·iết c·hết đầu yêu thú cấp hai, cho dù đây là yêu thú cấp hai sơ kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ bình thường chưa chắc có thể g·iết c·hết dễ dàng.
Cũng may mấy tên tu sĩ Luyện Khí phản ứng nhanh, bọn họ được cứu, vội vàng đi đến cảm ơn cứu mạng của Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục sở dĩ giúp đỡ, thứ nhất hắn không tốn nhiều khí lực chém g·iết con yêu thú cấp hai này. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hắn muốn hỏi bản thân hắn lúc này đang ở chỗ nào.
“Các ngươi có biết hướng nào tới Địa Lôi Sa Mạc vùng ven hay không?”
…
Vốn dĩ Bắc Tiểu Lục cùng Tây Thái Thần hẹn nhau ba ngày sẽ gặp nhau tại vùng ven Địa Lôi Sa Mạc, hắn đã sao chép một một bản cho Tây Thái Thần, nên không cần lo lắng gã sẽ Địa đường. Bởi vì muốn thông qua Sa Mạc đi Hỏa Châu, nhất định phải đi qua cửa vào ghi rõ trên bản đồ.
Từ Hải Châu tiến vào Hỏa Châu, nhất định phải đi qua Địa Lôi Sa Mạc, vô luận ngươi là bay qua, hay là đi tới.
Ở phía bên ngoài Địa Lôi Sa Mạc, có ba tiểu trấn, Lạc Lôi Trấn, Thất Sa Trấn, Nguyệt Mạc Trấn.
Trong ba cái trấn này, lớn nhất cũng là náo nhiệt nhất là Lạc Lôi Trấn. Hàng năm đều có vô số tu sĩ, từ Lạc Lôi Trấn tiến vào Địa Lôi Sa Mạc. Ngoại trừ số cực ít người muốn ở giữa Địa Lôi Sa Mạc tìm kiếm một phần bảo vật ra, đại bộ phận mọi người là muốn thông qua Địa Lôi Sa Mạc tiến vào Hỏa Châu.
Trên thực tế chân chính người có thể thông qua Địa Lôi Sa Mạc, tiến vào Hỏa Châu ít lại càng ít. Tuyệt đại đa số mọi người bỏ mạng ở trong Địa Lôi Sa Mạc, từ xa xưa tới nay, Địa Lôi Sa Mạc cũng bị người gọi là Tử Cốt Sa Mạc. Bên trong thật sự là chứa đựng rất nhiều thi cốt, tu sĩ bị c·hôn v·ùi bên trong thật sự quá nhiều.
Dù biết nguy hiểm như vậy, tu sĩ muốn đi vào Địa Lôi Sa Mạc cũng chưa từng ít đi, một đợt lại một đợt tiếp theo đi vào.
Bắc Tiểu Lục lấy được bản đồ đơn giản, không phải từ lạc Lôi Trấn tiến vào, mà là từ Thất Sa Trấn tiến vào. Thất Sa Trấn là một trấn tương đối hẻo lánh, xung quanh sa mạc tài nguyên cũng ít, xa không có Lạc Lôi Trấn phồn hoa náo nhiệt.
Bắc Tiểu Lục một đường vội vàng đuổi tới, một tháng sau xuất hiện ở Thất Sa Trấn. Trong một tháng này, hắn một đương không nghỉ ngơi chạy tới Thất Sa Trấn. Đến Thất Sa Trấn, hắn chẳng những có thể chờ Tây Thái Thần, một khi xảy ra chuyện, hắn cũng có thể trước tiên trốn vào Địa Lôi Sa Mạc.
Chỉ thấy một phần người mạo hiểm, trông có vẻ mệt mỏi từ bên ngoài trở về, giống như Bắc Tiểu Lục bước qua hoàng hôn tiến vào Thất Sa Trấn.
So sánh với Lạc Lôi Trấn phồn hoa, Thất Sa Trấn lộ ra có vẻ bình dị, vắng lặng. Bắc Tiểu Lục khẳng định dùng tốc độ của hắn, Tây Thái Thần tuyệt đối sẽ không thể tới trước hắn được. Hắn quyết định ở Thất Sa Trấn chờ đợi Tây Thái thần, cũng tiện thể tu bế quan tu luyện.
Thất Sa Trấn nhà trọ không mấy có sinh ý, rất tiêu điều.
Bắc Tiểu Lục ở trấn nhỏ tìm được một nhà trọ nhỏ, Bắc Tiểu Lục chỉ có tu vi Trúc Cơ, như vậy tầm thường tu sĩ, ở Thất Sa Trấn khắp nơi đều có. Những tu sĩ này cũng sẽ đi ra ngoài mấy tháng một chuyến, sau khi trở về sẽ chọn bế quan, khi bọn hắn tài nguyên tu luyện hao hết sau đó, sẽ tiếp tục đi ra ngoài Thạch Sa Trấn. Tu luyện rồi lại đi tìm kiếm tài nguyên, cứ lặp lại, cho đến khi một ngày kia ngã xuống.
Ở Địa Lôi Sa Mạc tìm kiếm tài nguyên tu luyện, có thể không ngã xuống lác đác không có mấy ai. Mặc dù biết như vậy, nhưng đông đảo tán tu đều lựa chọn cuộc sống như thế, hoặc là bọn họ căn bản cũng không có lựa chọn khác.
Bắc Tiểu Lục tìm được nhà trọ này gọi Địa Sa phòng trọ, dù là trong Thạch Sa Trấn, Địa Sa phòng trọ cũng là một nơi tầm thường địa phương nhỏ. Ở tại loại địa phương này, đều là người tán tu hoặc càng nghèo túng.
Bắc Tiểu Lục cũng không thèm để ý, sau khi hắn tiến vào gian phòng trọ, lập tức liền dựng lên bế quan, đồng thời ở bên trong phòng bố trí các loại trận pháp, phòng ngự trận, cách âm trận, ẩn linh trận,…
0