Thất Nguyệt Tu Chân Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163: Hoạn Nạn Tương Trợ
“Nhưng…”Bắc Tiểu Lục mới nói được một chữ, liền bị nàng trừng mắt, ngữ khí không cho phản bác, “An Lục, ngươi đừng phiền ta tập trung quan sát được hay không?”.
Hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm một chữ rất nhỏ “Kích” chỉ thấy năm thanh phi kiếm xoáy tròn, tạo thành một vòng quạt gió, từ trung tâm bắn ra một đạo cột sáng, phủ xuống bên dưới hố cát, “ầm ầm” những tiếng vang thật lớn, cát vàng bắn tung tóe, một vùng sa mạc nhỏ như biến thành một c·ơn l·ốc x·oáy con quay, dần dần hút những cát vàng bên cạnh, không tới một phút, hố cát vốn dĩ càng lớn nay đã bị san bằng bởi cát vàng, lộ ra không chút đặc biệt nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Linh khí..." phát hiện cỗ linh khí nồng đậm này, hắn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lam An Lộ.
Bị cự tuyệt nhưng Lam An Lộ cũng không biểu hiện ra điều gì không vui, nàng cất đi lọ đan dược, nhìn hắn nói:
Lập tức Bắc Tiểu Lục phản ứng cũng biết không tốt, hắn ngay khi là hai bàn tay khô quắt đen kịt lao ra vồ tới, hắn nắm lấy tay Lam An Lộ hướng bên ngoài hố cát ném mạnh ra, đồng thời quát lên, " Mau lùi lại" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta không sao, chỉ là vết kiếm ngoài da mà thôi, Lam tỷ ngươi quá quý giá, không đáng dùng trong lúc này. “
Đi được hơn nửa canh giờ, lúc này Bắc Tiểu Lục mất một lúc mới lấy tinh thần lại, “Lam tỷ, lần này đa tạ ngươi, nếu không ta c·hết chắc rồi”.
Lúc này hắn bỏ qua mọi thứ xung quanh, tập trung vào cơ thể của bản thân, hắn đã kiểm tra một chút thương thế của mình, cũng may chỉ là nội thương đơn giản, cũng may có nội giáp chịu một chút thương tổn, nếu không kinh mạch vỡ nát hay không còn khó nói.
Pháp khí, phù lục uy lực bạo kích không thể coi thường, đem Bắc Tiểu Lục bắn lên rất cao và xa, thế nhưng Bắc Tiểu Lục rất nhanh thì tiếp tục theo trọng lực rơi xuống. Lúc này Lam An Lộ cũng không có chút chậm chạp nào, thân hình của nàng giống như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lập tức ném ra năm thanh phi kiếm, tạo thành một đồ án kết giới tấm khiên, đem lực hút của hố cát đánh bật lại. Nhanh như chớp cuốn lấy Bắc Tiểu Lục, đem hắn ôm vào trong ngực, thành công đem hắn từ giữa hố cát kéo ra ngoài.
Bắc Tiểu Lục ở trong hư không liên tiếp phun ra vài búng máu tươi, mặc dù hắn tạm thời trốn thoát khỏi bàn tay này, thế nhưng hắn vẫn như cũ hướng rơi vào phía hố cát. Vì tự bạo pháp khí, cùng thiêu đốt phù lục hắn lúc này đã không có nửa phần khí lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
“An Lục, chúng ta tiếp tục đi thôi” Lam An Lộ tiến đến bên cạnh nói, Bắc Tiểu Lục gật đầu, “Không vấn đề”.
Ngay lúc Bắc Tiểu Lục bị lực lượng phản bay ra, vốn ý định ban đầu quắt bàn tay muốn chụp vào Lam Chỉ Yên, đổi hướng mang theo lực lượng cường đại đem Bắc Tiểu Lục nắm tới kéo ngược trở lại.
Bắc Tiểu Lục còn chưa kịp hỏi, một cổ linh khí nồng nặc từ phía dưới nơi này to lớn hố cát tản mát đi ra.
Lam An Lộ không có trả lời, nàng nhìn chằm chằm phía trước không xa, nàng nhớ kỹ nơi đây từng có một ốc đảo, trong đây có một cái hồ nước, bên trong là một mảnh cây táo cùng Hồng Liễu. Thế nhưng bây giờ, phía trước mặt nàng mọi thứ thảm thực vật đã biến mất, ngay cả bên trong hồ cũng chỉ còn lại cát vàng.
Sau đó học biện pháp trước đây Trúc Cơ tầng bảy tu sĩ đã làm, vận chuyển toàn bộ chân nguyên, đồng thời điên cuồng thiêu đốt máu tươi của mình.
Nhưng ngay lúc này, phạm vi xung quanh hố cát bỗng nhiên sụp đổ ầm ầm, bao gồm địa phương Bắc Tiểu Lục đang đứng cũng bắt đầu sụp đổ, hai bàn tay khô quắt đen kịt nhanh như chớp hướng Bắc Tiểu Lục cùng ba người Lam An Lộ vồ tới.
Lam An Lộ từ từ đi qua, nhìn hình thể to lớn của Bích Thủy Yêu Xà đã tắt thở nằm trên mặt cát khô nóng, nàng cũng không có bao nhiêu phản ứng, mà càng quan tâm Bắc Tiểu Lục.
"Ầm" trường kiếm đánh vào lòng bàn tay khô quắt đen kịt kia, làm tốc độ cánh tay kia hơi chậm lại, lực lượng phản chấn làm Bắc Tiểu Lục phun ra một ngụm tinh huyết, bay ra một đoạn.
Bắc Tiểu Lục: … (°_°ᴵᴵ)!
...
Một canh giờ sau… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời khắc này, trong ánh mắt của Lam An Lộ chỉ có duy nhất thiếu niên này, Bắc Tiểu Lục.
“Được rồi, vậy An Lục đệ nghỉ ngơi dưỡng kiếm đi, ta đã xem qua nơi đây, không có yêu thú khác đâu, bởi vậy không cần lo lắng.”
Mặc dù hết sức nghi hoặc, nhưng nàng vẫn quay đầu lại giải thích cho mấy người, “Ta từng đi qua nơi đây, nơi đây từng là một nơi ốc đảo nhỏ, bao nhiêu năm chưa từng khô cạn, lần này đi tới không nghĩ tới gặp cảnh này”.
“Khụ khụ…” Bắc Tiểu Lục ho khan, “Lam tỷ, ngươi nói quá rồi, chẳng qua lúc đó tình huống bất ngờ, ta cũng chưa kịp phản ứng, mới như vậy, không có lần sau, không có lần sau đâu”. Nói thật trong lòng hắn cũng chột dạ, mình từ khi nào lại tốt bụng như thế, ddnahf hàm hố qua loa lấy lệ. Cũng không biết là Lam An Lộ chấp nhận lời hắn nói, hay không thèm vạch trần hắn.
+++Cầu Mờ Chương.
“Ở yên đó, ôm chặt ta, nếu không ngươi rơi xuống bên dưới, gặp phải yêu thú bên dưới ta cũng không cứu nổi ngươi đâu”. Lam An Lộ một bên cõng hắn, một bên quan sát tình hình.
Trong lòng nàng r·ối l·oạn như tơ vò, Bắc Tiểu Lục sắp rơi xuống hố cát, nàng nhất định phải cứu hắn đi ra, nếu mà không có khả năng cứu Bắc Tiểu Lục đi ra, vậy còn không bằng cùng Bắc Tiểu Lục rơi vào trong đó.
Lam An Lộ đưa tay ôm chặt Bắc Tiểu Lục hạ đến nơi hai huynh muội Lam Chỉ Yên. Nàng may mắn may mắn chính bản thân không do dự liền vọt tới, dù cho chỉ cần có nửa phần do dự, nàng coi như là đi tới hố cát, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bắc Tiểu Lục lọt vào giữa hố cát.
Chương 163: Hoạn Nạn Tương Trợ
Bắc Tiểu Lục nhíu nhíu mày, Địa Lôi Sa Mạc tuy rằng nguy hiểm không gì sánh được, thế nhưng vô số năm qua, thông qua Địa Lôi Sa Mạc cấp thấp tu sĩ không biết có bao nhiêu. Những cấp thấp tu sĩ này đi ra lộ tuyến hiển nhiên cũng không phải một cái. Giống nhau, đồng dạng đều là đường đi an toàn, khẳng định cũng có người đi tới. Nơi này tồn tại một cái ốc đảo, tuyệt đối là có người biết.
"Lam tỷ, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi đây thôi." Bắc Tiểu Lục bỏ qua tâm tư tiếp tục nhảy vào hố cát tìm kiếm bảo vật, cùng đám người Lam An Lộ vòng qua hố cát, liền muốn rời khỏi.
Bắc Tiểu Lục nhìn chằm chằm càng hố cát ngày càng đậm đặc linh khí, tâm tư đã chuẩn bị tiến vào hố cát đi xem một chút. Nơi này linh khí nồng đâm như vậy, hố cát bên trong khẳng định có thứ tốt gì.
Nói xong, hắn cầm trong tay phi kiếm đã đánh ra một kích. Một kiếm này đánh ra chính là dùng toàn lực, không có nửa phần bảo lưu.
Lam An Lộ bị Bắc Tiểu Lục ném đi trong nháy mắt, cũng biết xảy ra chuyện rồi. Nàng nhìn thấy một cái to lớn hố cát xuất hiện, một cái hắc sắc khô quắt cánh tay chộp tới Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục liền lọt vào tầm công kích của cánh tay kia. Nàng hầu như không hề nghĩ ngợi, liền phi tới chỗ Bắc Tiểu Lục.
Đã có người khác biết,vì sao thời điểm hắn đi qua nơi này, còn có linh khí nồng đậm như vậy? Lẽ nào thứ tốt là chờ hắn tới lấy?
Lam An Lộ có thể nhẹ nhàng nói, nhưng Lam Chỉ Yên bên cạnh đã sớm bất bình, tức giận hắn: “Ngươi đây là ý gì, thiếu chủ coi ngươi là bằng hữu nên mới mang thuốc ra cho ngươi, vậy mà còn từ chối lòng tốt của ngài. Hừ hừ”
"Nơi đây nếu không phải ta đi qua từng lưu lại một chút dấu vết, đoán chừng cũng khó nhận ra được, bây giờ nơi đây lại trở thành như vậy…." Lam An Lộ đương nhiên hiểu rõ linh khí nồng nặc đáy hố hẳn là có thứ tốt gì.
Lam An Lộ hiếm khi trợn mắt hắn một cái, rất không hài lòng răn dạy hắn, “An Lục ngươi lúc nãy quá mạo hiểm, ta tu vi cao hơn ngươi, chính ngươi mới cần phải bảo vệ tốt bản thân, ngược lại thì tốt rồi, ngươi lại đẩy mình vào nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi muốn làm người tốt hay sao”
“Ngươi bị kiếm rồi?”Vừa nói nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược.
Bắc Tiểu Lục cũng không chút để ý nàng, đi đến một nơi ăn vào một vài viên Hồi Nguyên Đan, vận chuyển Hóa Lôi Quyết hấp thu dược lực.
Bắc Tiểu Lục làm sao không biết một khi mình rơi vào trong bàn tay này, tuyệt không có đường sống. Hắn lúc này không có bất cứ suy nghĩ gì, trực tiếp từ nhẫn trữ vật ném ra một xấp phù lục, miệng phun ra một búng tinh huyết. Chưa dừng lại đó, một số pháp khí cấp thấp cũng bị hắn ném ra ngoài.
"Rầm rầm ầm..." Liên tiếp vài t·iếng n·ổ tung vang lên, cánh tay đen nhánh khô quắt kia bị Bắc Tiểu Lục dùng vài món cấp thấp pháp khí, cùng bùa chú bạo nổ tung hất trở lại.
Trong sa mạc đồ đạc thần bí nhiều lắm, thực lực thiếu vẫn là điệu thấp đi. Thật giống như thần bí Địa Sa bộ lạc của Lam tỷ, hắn đến nay cũng không biết nó tới cùng ở vị trí nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác một trận vô lực, không lẽ hắn phải như thế này, làm gánh nặng cho người khác, đây không phải phong cách hắn muốn. Hít sâu một hơi, hắn khẽ nói với Lam An Lộ, “Lam tỷ, dừng lại một chút được không, ta như vậy cũng không tốt, trong sa mạc nhiều huy hiểm, ta cần khôi phục thương thế”.
Bốn người bọn họ tiếp tục lên đường, rời khỏi phảm vi ốc đảo, một ngày qua nhanh chóng, đến ngày trưa ngày thứ hai, Lam An Lộ bỗng nhiên đứng lại. Bắc Tiểu Lục tò mò hỏi, “Lam tỷ, ngươi phát hiện điều gì sao?”
Lam An Lộ mang theo Bắc Tiểu Lục cùng hai người ly khai, màu đen khô quắt bàn tay khổng lồ giữa hố cát kia lại một lần nữa đưa ra ngoài, bất quá phát hiện xung quanh đã không có người nào, hắc sắc khô quắt cánh tay lại chậm rãi thu vào trong hố cát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.