0
Thấy "Lôi điện phù" đã được kích phát, hai tên đệ tử tu sĩ đang vây công Bắc Tiểu Lục, âm thầm chậc lưỡi.
Tuy rằng lãng phí một tấm phù lục "Lôi điện phù" cực kỳ trân quý, nhưng công tử đã có lệnh y cũng chỉ biết cắn răng lấy ra, hơn nữa hoàn thành tốt mỗi lần đều có phần thưởng, cho nên dùng"Lôi điện phù" y cũng chỉ hơi cảm khái. Một tên Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi lại có thể bắt hắn sử dụng thủ đoạn này, có thể nói rằng rất mạnh, vượt qua sự hiểu biết của y.
Trong tích tắc bị lôi điện của "Lôi điện phù" vây quanh, trong lòng Bắc Tiểu Lục hơi giật mình. Hắn phát hiện dù mình thi triển đủ mọi cách, cũng không thể thoát ra sự trói buộc của "Lôi điện phù".
Gã nam tử kia dùng tinh huyết của mình, nên chỉ qua vài lần hô hấp thì "Lôi điện phù" đã hoàn thành việc kích phát, "xoẹt xoẹt" lóe lên đánh vào người Bắc Tiểu Lục.
Vẻn vẹn chỉ là vài đạo lôi điện nhỏ đã làm cho cả người Bắc Tiểu Lục cháy đen, chân nguyên gián đoạn biến mất. Vốn kiếm quang đang chiếm thượng phong bây giờ lại bị ép xuống. Trong lòng Bắc Tiểu Lục hoảng hốt, thầm hối hận mình quá khinh địch.
Bắc Tiểu Lục cố gắng phân một phần kiếm quang ra ngăn trở công kích của "Lôi điện phù". Nhưng rất nhanh hắn đã phải thất vọng, hắn phát hiện kiếm quang của mình không thể ngăn cản "Lôi điện phù" phát ra lôi điện, ngược lại làm như vậy sẽ càng kích phát cường độ lôi điện.
Kiếm quang v·a c·hạm với lôi điện của "Lôi điện phù" phát ra từng đợt tia lửa, giống như từng trận pháo hoa vậy. Nhưng trong đám pháo hoa này, Bắc Tiểu Lục lại chịu đựng không dễ dàng.
Thấy "Lôi điện phù" của mình đã áp chế Bắc Tiểu Lục, mà trống đá đang có xu thế đánh tan kiếm quang, khóe miệng tu sĩ cao to kia lộ ra một nụ cười châm chọc, chỉ là Trúc Cơ tầng hai cũng dám kiêu ngạo trước mặt mình?
"Lẹt xẹt!".
Lại là hai đạo lôi điện đánh lên ngực Bắc Tiểu Lục, nhất thời làm nội giáp của hắn hoàn toàn vỡ nát, đồng thời để lại hai v·ết t·hương trên ngực. Bắc Tiểu Lục biết, nếu như hắn chưa bước vào luyện thể Cốt Cảnh, thì lúc nãy không chỉ là hai v·ết t·hương đơn giản. Không thể tiếp tục như vậy được, chẳng lẽ chỉ còn cách tiến vào Ngũ Hành Nhẫn, như vậy thật không can tâm.
Bắc Tiểu Lục vội vận chuyển "Hóa Lôi Quyết" chữa thương, đồng thời âm thầm phóng ra Tiểu Hắc chúng nó. Tuy biết đã muộn, nhưng giờ đã là tình huống không ổn, hắn cũng phải chuẩn bị trước.
"Lẹt xẹt!".
Lại là ba đạo lôi điện đánh lên người Bắc Tiểu Lục, khi hắn nghĩ thương thế của mình sẽ nặng thêm thì lại kinh hỉ phát hiện, lúc mình vận chuyển "Hóa Lôi Quyết" ba đạo lôi điện kia lại bị hắn hấp thu.
Chuyện này… thật sự quá tốt!
Bắc Tiểu Lục điên cuồng vận chuyển "Hóa Lôi Quyết" không nghĩ tới công pháp này lại có thể luyện hoá lôi điện trong lúc chiến đấu. Như vậy xem ra hắn cần đến một nơi có lôi điện, để tăng cường thục lực.
Nghĩ đến đây, Bắc Tiểu Lục không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn đã ra lệnh cho đám Tiểu Hắc tạm thời không đi đánh lén, mà để mặc cho lôi điện đánh vào người.
"Xẹt xẹt".
Lôi điện không ngừng rơi vào người Bắc Tiểu Lục, người bên cạnh không nhìn ra được bộ dáng của Bắc Tiểu Lục, thậm chí nghĩ hắn đ·ã c·hết. Nhưng chỉ có mình hắn biết, hắn lời to rồi! Dưới sự vận chuyển của "Hóa Lôi Quyết" Bắc Tiểu Lục cảm thấy lực lượng lôi hệ của mình càng lúc càng mạnh.
Tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia tuyệt đối không ngờ được, hắn chẳng những không b·ị t·hương còn lợi dụng lôi điện để tăng cường thực lực.
Bắc Tiểu Lục cảm thấy tu vi của hắn đang dần dần tăng lên, “Hoá Lôi Quyết” chính là bậc thiên cấp chí cao của Bắc Tộc chi địa. Sau khi hắn lên Trúc Cơ mỗi khi vận chuyển “ Hoá Lôi Quyết” hấp thu linh khí trời đất, liền có thể chuyển hoá tất cả thuộc tính sẵn có thành lôi hệ.
Như đã biết linh khí của thiên địa bên trong pha tạp đủ loại năng lượng, nào là ngũ hành, thậm chí phong hệ, băng hệ cũng như lôi hệ đều có cả. Mặc dù linh khí thiên địa có năng lượng của ba hệ dị biến, nhưng so với kim mộc thủy hỏa thổ, thì chẳng đáng nhắc tới.
Hắn phải tìm hiểu nơi tu luyện linh khí có hệ lôi mới được, cứ dùng linh thạch tu luyện hiểu quả rất chậm, mặc dù là cực phẩm linh thạch, cũng cần có thời gian tiêu hoá. Giá như hắn có trận bàn thời gian gia tốc thì tốt biết bao.
Bắc Tiểu Lục mới nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy chân nguyên trong người hắn lại “ bình bịch”. Một lớp màng mỏng vô hình bị rạn nứt, chân nguyên và kinh mạch lại tăng lên.
Trúc Cơ tầng ba! Bắc Tiểu Lục vui sướng vô cùng, cả người đều tràn trề tinh lực. Hắn không nghĩ tới trong lúc chiến đấu, hắn lại có thể lên cấp. Quả nhiên phải ép bản thân mình vào khuôn khổ, thì mới đạt được hiệu quả mong đợi.
Nhưng khi hắn chuẩn bị tiếp tục hấp thu lôi điện xung kích, thì phát hiện xung quanh đã trở lên yên tĩnh. Năng lượng của “ Lôi điện phù” đã bị hắn hấp thu hết rồi còn đâu. Mà tên tu sĩ cao to kia hai mắt trợn trừng, cái miệng há to, trên mặt biểu hiện hết sức kinh ngạc, kinh hãi, nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục chậc chậc trong lòng, thầm nghĩ đáng tiếc Lôi phù hết nhanh quá. Bất quá hắn cũng không có chậm chạp, lập tức đánh ra Vong Lôi kiếm quang, kiếm quang như vũ bão trói chặt vị trí tên tu sĩ cao to kia.
Khí tức lôi quang phát ra vô cùng sát phạt, trong nháy mắt đã trói chặt tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia. Gã tu sĩ kia bị khí tức hủy diệt bao trùm, bỗng nhiên tinh thần hoảng hốt. Y lấy lại tinh thần, lập tức là biết chuyện không hay, y giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Vong Lôi kiếm quang.
Bắc Tiểu Lục làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, phi kiếm lại một lần nữa xuất ra vô số kiếm quang, trong nháy mắt gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia cả người giống như bị hàng ngàn kiếm quang xuyên qua cơ thể.
Khí tức hủy diệt từ Vông Lôi kiếm quang tỏa ra, làm cho nữ tử cùng với gã công tử ca kia đang giằng co, bỗng nhiên cả người hoảng hốt một chút. Bọn họ dường như đồng thời nhìn qua, liền kh·iếp sợ phát hiện tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mạnh nhất ở đây, đang bị hàng ngàn kiếm quang xuyên qua cơ thể, dần dần biến thành mảnh nhỏ.
Hiện trường bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều cho rằng Bắc Tiểu Lục sẽ bị g·iết, hắn lại nghịch thiên vượt cấp g·iết địch, dùng tu vi Trúc cơ tầng hai diệt sát một tên tu sĩ bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, bọn họ không hề nhận ra Bắc Tiểu Lục đã tấn cấp Trúc Cơ tầng ba.
Bắc Tiểu Lục chậm rãi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ y phục mới, sau khi mặc xong mới đánh giá mấy người còn lại.
“Huynh đệ, trước đó đều là hiểu nhầm! Ha ha”
Tên công tử ca kia hai mắt kh·iếp sợ, đâu còn thong thả và điềm tĩnh như trước đó nữa, thần sắc hoang mang chắp tay rồi khom người hành lễ.
Hai gã đệ tử kia từ trong kinh hãi, đi đên bên người gã công tử ca, sắc mặt hết sức e ngại Bắc Tiểu Lục. Nếu không phải còn có công tử ca ở đây, bọn họ sớm đã cong đuôi chạy mất.
Bắc Tiểu Lục nhìn ba người này có định rời đi, hừ lạnh một tiếng chậm rãi nói: “Muốn đi bây giờ chỉ sợ đã muộn”
“Ngươi...” Gã công tử ca kia sắc mặt phát lạnh, gã biết Bắc Tiểu Lục sẽ không bỏ qua cho mình, tức giận sợ hãi không thôi. Gã hít thật sâu một hơi, từ trong nhẫn trư vật lấy ra một vật hai tay dân lên cho Bắc Tiểu Lục.
“Đây là...” Bắc Tiểu Lục hơi nghi hoặc, hắn không có đưa tay ra nhận. Trên tay gã công tử ca là một ngọc giản, không biết bên trong chứa đựng điều gì.
Thấy Bắc Tiểu Lục cẩn thận như vậy, gã công tử ca rốt cuộc cũng từ bỏ hết tâm tư khác, gã giải thích, “Đây là một chút thông tin rất quý giá, đảm bảo các hạ hài lòng”
Bắc Tiểu Lục ra hiệu cho gã, gã công tử ca mới tung nó cho hắn, cầm trên tay ngọc giản lạnh lẽo, hắn hơi nheo mắt kiểm tra đây đúng chỉ là cái ngọc giản lưu trữ thông tin bình thường, mới an tâm thả một tia thần thức đi vào.
“Thứ này...” Bắc Tiểu Lục mắt sáng lên, thứ đồ vật bên trong thật sự nói quý cũng không sai, nhưng đôi khi cũng không quá đáng giá. Bởi vì ngươi có biết cũng chưa chắc lấy được, nếu không bây giờ thứ đồ chơi này làm sao có thể đến tay hắn được.
Trầm ngâm một giây, hắn khoác tay với ba người kia, thấy được Bắc Tiểu Lục như vậy ba người công tử ca không nói một lời, ngự kiếm phi hành bay đi.
“Ngươi là ai...A,a...” Một âm thanh hoảng sợ vang vọng lên, làm cho dây thần kinh của Bắc Tiểu Lục đang giãn ra, lập tức giật mình không thôi. Hắn nhíu mày thần thức thả ra, chỉ thấy phía trước xa xa, có hai cỗ t·hi t·hể đang nằm dưới đất, trên không trung có một lão giả đeo một chiếc mặt nạ màu đen, một tay b·óp c·ổ gã công tử ca, miệng không ngừng dò hỏi chuyện gì.
Bắc Tiểu Lục cảm thấy người này đến không thiện, chút nữa rất có khả năng qua bên đây, hơn nữa hắn có cảm giác việc này có chút liên quan tới nội dung bên trong ngọc giản, mà gã công tử ca kia đưa cho hắn.
Nghĩ tới đây hắn liền muốn rời khỏi nơi đây, nữu tử kia tiến lên thi lễ đang muốn cảm tạ, Bắc Tiểu Lục làm gì có thời gian, trực tiếp ngắt lời nàng, “ Ta cũng không có ý định cứu ngươi, do bọn người kia trêu chọc ta mà thôi. Nhắc nhở ngươi một câu, rời khỏi nơi đây ngay lập tức.”
Nói xong hắn cũng không dây dưa gì thêm nữa, tế ra một tấm phù lục, hai tay kích phát tấm bùa, dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ tử, nàng lắp bắp nói, “ Ta có thể trả bất cứ giá nào, ngươi dẫn ta đi cùng, cầu xin người”.
Cảm nhận được năng lượng ba động sắp tới gần, áp lực không gian như sắp bị đè nén, hắn thở dài, một tay kéo nàng cùng một chỗ, chùm sáng lóa chói, bao trùm hai người, biến mất khỏi nơi đây.
“Hửm, Đại Na Di Phù” Một lão giả trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ, nhìn ngay chỗ hai người Bắc Tiểu Lục biến mất.